Kiêu Phong

Quyển 2 - Chương 94: Vùi lấp trong khó khăn




Lục Thất ngẩn người ra, vẻ mặt hiện rõ sự hoài nghi, rồi từ hoài nghi chuyển sang vui mừng khôn siết, hắn gật đầu và hành lễ:
- Hạ quan đa tạ đại nhân.

Hình đại nhân gật đầu, khẽ nói:
- Lục đại nhân, cung kỹ ban thưởng cho ngài, ngày mai sẽ được đưa tới xưởng thêu.

Lục Thất hành lễ:
- Tạ ơn đại nhân!

- Lục đại nhân, ngài phải nhớ rõ, chuyện ban thưởng, ngài không được tiết lộ ra bên ngoài, đặc biệt là cung kỹ. Lục đại nhân phải chú ý lời nói, sau này không được nói cung kỹ là do Bệ hạ ban thưởng cho ngài.

Lục Thất càng nghe càng thấy kinh ngạc, nhìn Hình đại nhân một cách khó hiểu. Hình đại nhân do dự một lúc rồi nói nhỏ:
- Lục đại nhân, cung kỹ được ngự ban có thể là nữ nhân của tiên đế, sau khi trở thành cung kỹ và được đưa ra khỏi cung thì người trong cung tự nhiên sẽ mặc định là họ đã chết. Về phần ngài, Lục đại nhân có được họ thì nhất định phải coi họ là người con gái ở ngoại thành mới mua về.

Lục Thất nghe xong thì mặt chợt biến sắc, hắn cũng hỏi nhỏ:
- Đại nhân, vậy thì không được.

Hình đại nhân nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi, lạnh lùng đáp lại:
- Lục đại nhân, trong cung nuôi không nổi những người rảnh rỗi, ngài tuyệt đối không thể từ chối.

Lục Thất nghe xong chỉ còn nước im lặng, hắn cũng hiểu rằng có thể đắc tội với Chu Chính Phong nhưng ngàn lần vạn lần không nên đắc tội với Quyền giám trong hoàng cung. Sau giây phút do dự, cuối cũng hắn cũng phải gật đầu đồng ý.

Chỉ đợi có thế, Hình đại nhân mỉm cười và nói nhỏ:
- Lục đại nhân không cần phải sợ hãi như vậy, chuyện ở trong cung, không có vị ngoại quan nào dám cảm gan làm liều, ngài có được mỹ nhân thì tốt nhất nên đưa ra khỏi kinh thành.







Trong lòng Lục Thất đang thầm nguyền rủa, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải gật gật đầu, nghe tên thái giám họ Hình nói:
- Lục đại nhân, mời!

- Hạ quan cáo từ.
Lục Thất cung kính hành lễ, sau đó thì quay người bước đi, ra đến cửa thì hắn bước lên xe một mình đơn độc trở về.

Ở trong xe, Lục Thất lập tức lôi hết bực tức trong người ra, nhắm mắt dùng dị năng đọc bí dụ kia.

Hắn thấy mật dụ viết rằng: “Mã khanh, Trẫm rất muốn điều Tiết độ phó sứ Hưng Hóa quân sang giữ chức Tiết độ phó sứ Khang Hóa quân. Tiết độ phó sứ Khang Hóa quân thì quay về kinh thành nhậm chức, cho nên khanh hãy mau chóng làm tốt công tác chuẩn bị. Ngoài ra lần này, Trẫm cũng tăng quân cho Thường Châu, khanh hãy chọn ra quan tướng tam doanh của Khang Hóa quân, binh lính thì chiêu mộ từ xã dũng Trì Châu, nhận được mật dụ lập tức hành động, không được chậm chễ.

Lục Thất đọc đi đọc lại ba lần, khẳng định mật dụ không có gì bất lợi cho hắn, sau đó thì lại hắn buồn bực vì tấm mật dụ này, hắn không thể ngờ rằng, Đường Hoàng trước khi hắn đi Ninh Quốc quân lại đột ngột ban thưởng cho hắn. Đường hoàng đột nhiên ban thưởng cho hắn là có ẩn ý gì? Đột nhiên hắn chợt thông suốt, chắc chắn đến 8 phần lầ Đường Hoàng muốn lôi kéo hắn, đồng thời cũng ngầm cảnh cáo hắn đừng trung thành với Thái tử.

Bây giờ hắn nên làm gì đây? Hắn đã đồng ý với Mạnh Thạch đi giết người, nhưng Đường Hoàng lại không phải người ngốc, Bệ hạ đã ngầm ban thưởng cho hắn, thì làm sao hắn có thể động thủ được. Một khi Đường Hoàng đích thân kiểm tra lại chuyện có liên quan đến vị quan tướng đã chết kia thì hậu quả sẽ vô cùng bất lợi cho hắn. Nếu như trong lúc hắn đến Ninh Quốc quân, hắn lại giúp đỡ Mạnh Thạch đảm nhiệm quan tướng thì kết quả mà hắn nhận được thì có chín phần là tai họa.

Lục Thất cười khổ, tình cảnh của hắn bây giờ quả thực là rất nguy hiểm, bởi vây xung quanh hắn bây giờ là bốn nhân vật không hề tầm thường: Đường hoàng, Thái tử, La trưởng sử và Vi Hạo. Nếu như còn có Tiểu Phức nữa thì hắn sẽ thành cái gì, liệu có phải là một con rùa lớn đang nổi trên mặt nước?

Hắn nghĩ đến đây mà không khỏi ngán ngẩm kêu lên một tiếng, thực ra hắn cũng hiểu rằng, luận về lý thì hắn nên vì Đường Hoàng mà dốc sức tậm tâm, nhưng không biết vì sao, Đường hoàng tính tình ôn hòa, nói chuyện cởi mở kia lại mang đến cho hắn một cảm giác âm trầm, theo bản năng hắn nghĩ đó là bệ hạ không tín nhiệm hắn.

“Buồn bực cũng vô dụng, chỉ có thể tùy cơ ứng biến vậy?” Lục Thất cuối cùng cũng có thể nghĩ thông suốt, hắn không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa.

Hôm sau, Lục Thất không thể rời khỏi xưởng thêu, bởi hắn phải ngồi sẵn ở hậu viện đợi “ban thưởng”, đợi mãi đến khi mặt trời sắp xuống núi mà vẫn chưa được “ban thưởng”, đúng lúc hắn đang thầm nguyền rủa cái tên thái giám chết kia thì Quý ngũ thúc quay về, hơn nữa lại còn mang về một tin vui- Hôi Ưng muốn đến gặp hắn.

Lục Thất vui mừng đến mức sửng sốt, lập tức phải từ bỏ “ban thưởng”, sau khi dặn dò Tư Trúc, hắn liền cùng Quý ngũ thúc đến Di Tâm trà các gặp Hôi Ưng.

Ngồi trong xe, nghe Quý ngũ thúc kể lại mọi chuyện, Lục Thất mới biết được một tin tức vô cùng quan trọng, hóa ra Hôi Y bang đã xảy ra nội chiến, Hôi Ưng vì đứng nhầm chỗ, mà bị ép buộc dẫn theo thân tín trốn khỏi bang hội, trên đường trốn chạy may mà gặp được Quý ngũ thúc.

Quý ngũ thúc còn nói rằng Hôi Ưng đã tình nguyện đi theo Lục Thất, nhưng Hôi Ưng còn có một yêu cầu, y hi vọng Lục Thất giúp y sắp sếp cho các huynh đệ của y, huynh đệ của y có khoảng 106 người, nhưng nếu nói đến tổng thể thì phải tới hơn 300 người. Yêu cầu của Hôi Ưng chính là hi vọng Lục Thất có thể giúp những người này kiếm kế sinh nhai.

Lục Thất nghe xong thì vui mừng khôn xiết, hắn đồng ý giúp Hôi Ưng giải quyết vấn đề kế sinh nhai. Nếu như đám người kia có lí lịch trong sạch thì hắn có thể thu nhận, tất nhiên những người có vướng bận sẽ có nhiều hậu hoạn hơn, những người có thể chiến đấu thì có thể trở thành binh lính trong quân đội, còn về cách để giúp bọn họ, nhưng phương pháp giải quyết kế sinh nhai của hắn vẫn phải dùng đến số ngân phiếu do trộm cướp mà có được.

Hai người xuống xe, cùng nhau bước vào Di Tâm trà các. Bước lên tầng hai lục Thất liền bắt gặp thân hình gấy ốm của Hôi Ưng. Y đang ngồi uống trà, y vừa nhìn thấy Lục Thất bước vào thì vội vàng đứng dậy.

- Đại biểu huynh!
Lục Thất vừa tiến đến vừa vui mừng la lớn.

Hôi Ưng ngẩn người ra, nhưng y cũng nhanh chóng gật đầu đáp lễ:
- Biểu đệ!

- Thật không ngờ biểu huynh cũng đến kinh thành!
Lục Thất nháy nháy mắt mấy cái, tươi cười chào hỏi.

Hôi Ưng cũng cười nhạt đáp lại:
- Ta cũng không ngờ, tại nơi đây có thể gặp được đệ.

- Nào, đệ mời huynh đi uống vài chén rượu.
Lục Thất cười nói, mời Hôi Ưng đi uống rượu, cả ba người cùng nhau rời khỏi Di Tâm trà các, lên xe đi thẳng đến quán rượu Túy Vân.

Trên xe, Lục Thất nghiêm nghị lên tiếng:
- Lão huynh chớ có trách đệ, gần đây đệ vướng phải nhiều tranh đấu quan trường nên làm việc cần phải cẩn thận.

- Đấu tranh quan trường? Lẽ nào đệ đã đắc tội với ai rồi?
Hôi Ưng ngạc nhiên hỏi lại.

- Tranh đấu quan trường là những tranh đấu giữa những người có thế lực, quan lớn mà đệ sẵn sàng góp sức đang đấu tranh gay gắt với quan lớn khác, giống nội đấu của huynh trước đó đấy.
Lục Thất giải thích.

Hôi Ưng giật mình, gật đầu, y dừng lại một lát rồi e dè hỏi Lục Thất:
- Huynh đến là muốn hỏi đệ một chuyện, tại sao đệ lại muốn thu nhận ta.

Lục Thất cười, chân thành đáp lại:
- Đệ thực sự rất muốn làm bạn với một người như huynh, chuyện lần trước, huynh rất giữ chữ tín, vì vậy sau khi đệ trở thành Tiễu Phỉ quân Binh Mã sứ, không muốn trở thành kẻ đối đầu với huynh.

Hôi Ưng gật đầu, nhìn Lục Thất nói:
- Ta bây giờ không còn nơi nào có thể đi được nữa rồi, đệ có thể thu nhận bọn ta hợp thành quân binh được không?

Lục Thất ái ngại lắc đầu:
- Trước mắt, đệ vẫn chưa có khả năng hợp nhất mấy huynh trở thành quân binh.

Hôi Ưng ngẩn ra:
- Vậy thuộc hạ kia của đệ sao lại nói rằng muốn thu nạp chúng ta?

Lục Thất nói:
- Đệ thực sự muốn thu nạp lão huynh làm trợ thủ của đệ, khổ nỗi, đệ vừa mới trở thành doanh tướng, cho nên không thể trực tiếp thu nhận lão huynh gia nhập quân đội, nhưng đệ rất muốn cùng lão huynh có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

Hôi Ưng nghe xong thì hơi trầm tư, nhìn Lục Thất một lúc rồi gật đầu đồng ý:
- Được, ta tin đệ, đệ nói đi, có thể bố trí cho chúng ta như nào?

Lục Thất gật đầu, nói:
- Lão huynh quả là một nam tử hán thẳng thắn, đệ hỏi lão huynh một câu, huynh có quen biết thổ phỉ vùng Thái Hồ không?

Hôi Ưng ngẩn ra:
- Không quen biết, ta là sơn phỉ mà.

Lục Thất cười nói:
- Lần này tiêu diệt thổ phỉ chủ yếu là sơn phỉ, quan binh sẽ chia thành nhiều hướng, nhất là tập trung ở phỉ chúng Đại Giang để tiêu diệt, vì vậy đại huynh tốt nhất hãy đến Thái Hồ ẩn nấp một thời gian.

- Đệ nói rằng, muốn ta đến sinh sống ở
Thái Hồ.
Hôi Ưng nghi ngờ hỏi lại.

- Đúng vậy, đệ muốn huynh đến Thái Hồ làm phỉ.
Lục Thất đáp lại.

- Chuyện này thì không được, thế lực của phỉ Thái Hồ ta không thể chen chân vào đấy, muốn có một chỗ đứng trong đó thì không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Hôi Ưng lắc đầu.

- Nếu lão huynh cầm bạc đến đó nhập hội, vấn đề không phải là đã được giải quyết rồi sao?
Lục Thất nghiêm trang nói.

- Như vậy thì có thể được, nhưng ta không có bạc để làm điều kiện nhập hội.

- Thứ đó thì ta sẽ cho huynh.

Hôi Ưng gật đầu:
- Đệ bảo ta đi nhập hội với phỉ Thái Hồ, có phải là đệ muốn ta làm nội ứng cho đệ?

Lục Thất gật đầu đáp lại:
- Đúng là đệ có suy nghĩ này, đệ muốn huynh đi Thái Hồ: thứ nhất, là tránh bị triều đình tiêu diệt; thứ hai, đệ muốn lão huynh gia nhập vào bang hội của chúng tạo lập thế lực, vì nếu sau này đệ đi Thường Châu làm trấn tướng, thì đệ sẽ mượn thế lực của lão huynh, hợp nhất với Thái Hồ phỉ thành quân đội.

Hôi Ưng gật đầu , tỏ ý đã hiểu:
- Lão đệ quả là người có tầm nhìn xa trông rộng, được, Hôi Ưng ta sẽ đi theo đệ, đồng ý trở thành tiên phong của đệ.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, nói:
- Đệ và huynh lấy tín là trọng, sau này chúng ta sẽ cùng đồng tâm hiệp sức, cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý.

- Hôi Ưng ta là người luôn lấy chữ tín là trọng, từ nay về sau sẽ luôn nghe theo đệ, ta tin rằng đệ có thể giúp ta và các huynh đệ khác có một tương lai tươi sáng.

Lục Thất gật đầu, khẳng định lại:
- Chuyện ta và lão huynh liên kết lại với nhau, huynh chớ vội nói cho các huynh đệ khác, sau này nếu như đệ không đi Thường Châu, thì chỉ cần có cơ hội khác, đệ nhất định giúp mọi người gia nhập quân đội.

Hôi Ưng gật đầu, giơ tay phải ra. Lục Thất hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng hiểu ý, đưa tay ra bắt lấy tay y, hai người nhìn nhau cùng cười.