Tiểu Phức nghe xong gật đầu, dịu dàng nói:
- Có khả năng này, nhưng sẽ không quá lớn, tân quý và thế gia tồn tại một loại mâu thuẫn xem thường lẫn nhau, nếu như phong ngài làm hầu, mà trong tay ngài chỉ có hai mươi ngàn binh lực, mà các tân quý giống như ngài có hơn mười vị, vậy ngài dám can đảm ủng hộ thế gia tạo phản sao? Giữa Hoàng đế và thế gia, ngài sẽ chọn lựa như thế nào?
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Phức tiểu thư, cái loại sách lược quốc sự này kết quả là thành bại khó mà biết được, ví dụ như trong thiên hạ có loạn An Sử, triều đình chính là dùng phương pháp bồi dưỡng tân quý Tiết Độ Sứ, kết quả thì sao? Đế quốc thành một tiểu vương quốc to đầu khó chui, hơn nữa kết quả của chiến loạn, hình thành quân lực lớn nhỏ, cũng không phải là Hoàng đế có thể nắm trong tay, ví dụ như Vương Văn và đại nhân Hưng Hóa Quân, vị đại nhân kia nếu như tạo phản, binh lực quy thuận không chỉ có riêng một trăm ngàn rồi.
Tiểu Phức nghe giật mình, một hồi lâu mới gật đầu, dịu dàng nói:
- Nói như vậy, đương kim Hoàng thượng trị quốc, là chính xác.
- Cũng không hẳn vậy, hôm nay là loạn thế, Hoàng thượng chú trọng phát triển văn hoá giáo dục, là có thể đủ duy trì ổn định trong nước, nhưng sau khi cuộc chiến giữa Chu quốc và Yến quốc kết thúc, sẽ dời binh đến hướng nam, nàng không cần nói có đại giang phòng ngự, đại giang phòng ngự làm sao sánh được với lòng người, nếu như lòng người sợ chiến rồi, đại quân Chu quốc vừa đến, chỉ sợ là sẽ sớm quy hàng.
Lục Thất ngữ khí trầm trọng nói.
Tiểu Phức giật mình gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Nếu là ngài, sẽ lựa chọn như thế nào, ngài nói đi, ta muốn nghe.
Lục Thất nhìn đôi mắt đẹp của Tiểu Phức, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn chốc lát, hắn nói:
- Binh mạnh, trước khi Chu quốc đánh nam, trong chết tìm sống.
Tiểu Phức gật gật đầu, Lục Thất lại hỏi:
- Phức tiểu thư, vì lẽ gì nàng lại hy vọng thế gia bị đả kích chứ?
Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Thế gia, đã thành độc dược khiến cho Đường quốc đi đến chỗ diệt vong, thế gia chiếm cứ quá nhiều đất vườn, khiến cho dân chúng lầm than, thực lực của một nước trở nên yếu, nếu như không thi hành quân điền làm cho binh mạnh nước mạnh, đại quân Chu quốc vừa đến, thế gia không chết cũng phải chết, thế gia rất nhiều người, thấy được nguy cơ trong tương lai, cùng với tương lai đất vườn và phú quý bị đoạt, vậy thì không bằng hiện tại ủng hộ nước mạnh.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta chỉ là một tiểu nhân vật, không muốn nói.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Cảm ơn ngài tín nhiệm ta, giải nghĩa cho ta rất nhiều chưa rõ.
Lục Thất im lặng, cúi đầu lấy tay vuốt ve Thiên Ngưu ngự đao, đao là đao tốt, hình dáng giống như là trường đao Đường Trực Quân nhưng tinh tế hơn nhiều so với trường đao. Vỏ đao làm bằng da, trên đó có đoàn vân hoa mỹ, chuôi đao được làm từ gỗ mun hiếm thấy, phần chuôi đao khảm ngân châu, giá trị của thanh đao này, hẳn là không dưới ngàn lượng bạc.
Nội tâm của Lục Thất âm thầm lo lắng hơn trước, hắn lần nữa muốn thoát ly quyền đấu lốc xoáy kinh thành, nhưng cố tình càng lún càng sâu, thậm chí ngay cả Tiểu Phức ở trước mắt cũng có ý tưởng tạo phản soán vị, nói cách khác thật sự có một số người, suy nghĩ ủng hộ Ung Vương làm Hoàng đế.
Đây là một loại đánh cuộc chết người, cho dù là đánh cuộc thắng, sau này tân hoàng nhất định sẽ tốt bụng xem trọng những người đã ủng hộ mình sao? Thật sự là hắn không muốn trộn lẫn ở trong đó, nhưng thân đã vào trong cuộc, chỉ có thể là tùy cơ ứng biến đi tiếp thôi.
- Phức tiểu thư, chờ đến chỗ dừng, ta không thể cùng nàng đi gặp những người đó được.
Lục Thất chợt ngẩng đầu ôn tồn nói.
Tiểu Phức ngẩn ra nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn nàng, nói:
- Ta lo lắng Thái tử điện hạ sẽ cho người theo dõi ta.
- Không thể đi.
Tiểu Phức dịu dàng hoài nghi.
- Cẩn thận là chuyện tốt, Thái tử điện hạ đối với ta chỉ vừa mới gặp, thế mà lại ban thưởng cho chức quan Thiên Ngưu Vệ, rõ ràng cho thấy là qua loa đấy, cho dù ta là người trọng yếu, cũng có thể sau khi khảo sát mới có thể ban thưởng chức quan.
Lục Thất ôn tồn giải thích nói.
Tiểu Phức gật đầu, suy nghĩ một chút, mới dịu dàng nói:
- Ngài nói cũng có lý, chờ đến chỗ dừng, ngài đến tửu điếm Phúc Lai ở trong trấn đợi ta.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta cẩn thận là có được từ trong quân đấy.
Tiểu Phức gật đầu không nói gì nữa, Lục Thất cúi đầu lại vuốt ve ngắm nghía Thiên Ngưu ngự đao, yêu cầu của hắn là xuất phát từ tâm lý tự vệ, nếu chẳng may Thái Tử phái người giám sát hắn, khi đó hắn đi cùng với Tiểu Phức, sẽ tạo thành biểu tượng hắn cùng với Ung Vương Phủ vô cùng thân cận, hắn không muốn tạo thành cái hậu qủa như thế.
Đương nhiên hắn cũng biết Tiểu Phức là người thông minh, có lẽ biết dụng ý thực sự của hắn, cho nên hắn đành phải cân nhắc nặng nhẹ.
Trấn Thạch Kiều rất lớn, con phố rộng toàn trấn bằng đá dài cả năm dặm từ nam chí bắc, nơi này là khu vực ở bên ngoài kinh thành, là đại lộ chủ yếu đi đến Nhuận Châu, vì vậy buôn bán tấp nập, là một vùng đất trù phú.
Lục Thất một mình vào tửu điếm Phúc Lai bên phố trái, trong tửu điếm các khách quan chiếm bảy phần, kinh doanh rõ ràng rất tốt, tiểu nhị tiến tới tiếp đón hắn, theo yêu cầu của hắn là yên tĩnh cho nên tìm một cái góc nhỏ ở bên trong cho hắn, nơi đó vẫn chưa có người ngồi.
Lục Thất đặt hai thanh đao ở trên bàn, ngồi xuống gọi rượu và thức ăn, sau khi tiểu nhị đi, hắn tự tay lấy Thiên Ngưu Vệ đao ra ngắm nghía, một lát sau, chợt có người ngồi ở phía đối diện hắn, hắn để đao xuống ngẩng đầu nhìn lại, người ngồi đối diện là một người đàn ông gầy gò, mặc một cái áo khoác cũ đã sờn vải, tóc hơi rối, người trông rất bình thường.
- Vì sao ngươi lại mang theo hai thanh đao? Đao trong tay ngươi không phải của ngươi phải không?
Người đàn ông gầy gò không e dè ôn tồn hỏi.
Lục Thất chau mày, thuận miệng nói:
- Đao là của ta.
- Không thể nào là của ngươi, bộ dạng xem đao của ngươi cũng không giống như là chủ nhân của đao.
Người đàn ông gầy nói.
Lục Thất nghe xong mí mắt rủ xuống, không để ý tới nữa, yên tĩnh trong chốc lát, người đối diện bỗng nói:
- Ngươi có biết đó là Thiên Ngưu Đao hay không?
Lục Thất ngẩng đầu, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông gầy, nói:
- Ngươi nhận biết Thiên Ngưu Đao?
- Đương nhiên nhận biết, ta cũng có một thanh.
Người đàn ông gầy ôn tồn trả lời.
Lục Thất ngẩn ra, chần chừ một chút, ôn tồn hỏi:
- Ngươi cũng có một thanh, ngươi là Thiên Ngưu Vệ quân?
Người đàn ông gầy gật đầu, nói:
- Đúng, có lẽ ngươi cũng vậy chứ.
Lục Thất vẻ mặt chần chờ một chút, nói:
- Ta mới biết không lâu, đao này, là một vị quý nhân ban cho ta.
- Ồ, hóa ra là Thái tử điện hạ ban cho ngươi đấy.
Người đàn ông gầy nói.
Lục Thất im lặng nhìn người đàn ông gầy, gã ta cười cười, nói:
- Thái tử điện hạ đi trấn Thạch Kiều, không lâu sau thì rời khỏi, ta là ám vệ dẹp đường, phụ trách ở trấn Thạch Kiều này, vừa vặn nhìn thấy ngươi có Thiên Ngưu Đao, thấy lạ cho nên tới đây hỏi một chút.
Lục Thất vẻ mặt giật mình, vội cung kính nói:
- Hóa ra là Thiên Ngưu Vệ đại nhân, hạ quan thất kính.
- Hẳn là thuộc hạ thất lễ, thuộc hạ chỉ là Thiên Ngưu Dực Vệ bậc tám, chức quan là đội trưởng, đại nhân hẳn là Thiên Ngưu Dực Vệ bậc sáu bậc bảy, chức quan là Giáo Úy chứ.
Người đàn ông gầy trái lại cũng đứng dậy cử chỉ lễ độ với Lục Thất.
Lục Thất ngẩn ra, mặt hiện cười khổ, vội nói:
- Ngồi đi, chúng ta trò chuyện.
Người đàn ông gầy ôm một quyền mới ngồi xuống, Lục Thất nhìn hắn, nói:
- Thiên Ngưu Giáo Úy của ta đây có được rất là hồ đồ, nếu không phải ta thấy trên thân đao có khắc hai chữ Thiên Ngưu, ta còn tưởng rằng chỉ là được ban cho một thanh bảo đao.
Người đàn ông gầy cười cười, nói:
- Đại nhân hẳn là còn có một lệnh bài Thiên Ngưu Vệ chứ.
Lục Thất ngẩn ra, rồi lại gật đầu nói:
- Có, sau khi ta thấy chữ trên đao, cũng lấy lệnh bài xem qua đấy, chỉ là hiểu biết của ta về Thiên Ngưu Vệ rất ít, kính xin lão huynh chỉ giáo.
Lục Thất nói xong lấy lệnh bài Thiên Ngưu Vệ đưa tới, người đàn ông gầy tiếp lấy sau khi xem một lượt, nói:
- Đại nhân quả nhiên là Giáo Úy Thiên Ngưu.
Lục Thất thu lệnh bài Thiên Ngưu Vệ, nói:
- Kính xin lão huynh chỉ bảo.
Người đàn ông gầy quay đầu nhìn lướt qua, quay đầu lại nói:
- Đại nhân, trên cơ bản thì Thiên Ngưu Vệ khác với vệ quân, Thiên Ngưu Vệ là quân hộ vệ chân chính, trong Thiên Ngưu Vệ chỉ có cấp bậc cao thấp, không có quyền chỉ đạo trực tiếp, mỗi một Thiên Ngưu Vệ đều độc lập, chỉ phụng chỉ làm việc, ví dụ như đại nhân là Giáo Úy Thiên Ngưu Vệ, bình thường là thượng quan Thiên Ngưu Vệ, cũng không phải hạ quan Thiên Ngưu Vệ, ta cũng giống như vậy đấy, cho nên khi ta gặp đại nhân có thể tôn trọng, nhưng tuyệt đối không được nghe lệnh làm việc, trừ phi ta cùng với đại nhân đồng thời nhận được chỉ lệnh, khi đó ta mới có thể nghe theo mệnh lệnh của đại nhân.
Lục Thất hiểu gật đầu, ôn tồn hỏi:
- Hôm nay ta là Thiên Ngưu Vệ rồi, vậy có nên đi Thiên Ngưu Vệ phủ báo danh một chút hay không?
- Đại nhân không thể chủ động đi được, phải có lệnh gọi đến của Thiên Ngưu Vệ phủ, bởi vì Thiên Ngưu Vệ phủ ở trong hoàng cung, Thiên Ngưu Vệ cũng có phân ra nội ngoại, đại nhân hẳn là Thiên Ngưu Ngoại Vệ, còn chưa có được đặc quyền ra vào cung cấm.
Người đàn ông gầy ôn tồn giải thích.