Kiêu Phong

Quyển 2 - Chương 75: Thiên ngưu đao




Bên trong xe im lặng, một lát sau, từ bên trong xe lại có tiếng nói:
- Diêu tướng quân, ngươi hãy thử một chút dũng lực của Lục Lữ Soái.

Viên tướng tuân lệnh lập tức chào theo quân lễ, đứng đối diện với Lục Thất. Lục Thất ngẩn ra, lại nghe Thái Tử nói:
- Lục Lữ Soái, bổn cung muốn thấy dũng lực của Hưng Hóa Quân, nếu như ngươi không bại, bổn cung sẽ ban thưởng cho ngươi.

Lục Thất muốn nói lại thôi, đành phải hướng về phía xe cung kính nói:
- Thần tuân lệnh.

Hắn đứng lên xoay người đối mặt với Diêu tướng quân. Diêu tướng quân khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, trông có chút oai hùng, y khẽ nhìn Lục Thất, đưa tay phải ra, bình thản nói:
- Lại đây kéo ta, làm cho ta bước đi thì ngươi sẽ không thua.

Lục Thất ngẩn ra, phương pháp kia rất tốt, không đắc tội người ta, hắn tôn kính chào, cất bước tiến lên đưa tay phải ra, rất nhanh đã cầm lấy tay phải của Diêu tướng quân, nháy mắt nắm chặt, Lục Thất mặt khẽ biến, cảm giác tay của Diêu tướng quân giống như là bàn tay thép có thể bóp nát cả đá.

Đồng dạng, vẻ mặt của Diêu tướng quân cũng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng nghe Lục Thất gầm nhẹ một tiếng, thân thể mạnh mẽ lui về phía sau, thân thể của Diêu tướng quân theo đó mà trầm xuống, chỉ có điều mới vừa ngồi xổm xuống thế mà cơ thể lại không thể không bước một bước về phía trước.

Hai người bỏ tay ra nhìn nhau, Diêu tướng quân gật đầu nói:
- Ngươi rất mạnh.

- Luận võ lực, đại nhân cũng là người mạnh nhất mà ta đã từng thấy.
Lục Thất ôn tồn nói lời khen tặng nhưng trong lòng của hắn lại có nhận xét khác, luận võ lực, Diêu tướng quân này không sánh bằng Vương Bình, mà hiện giờ vũ lực của mình hẳn là đã mạnh hơn Vương Bình.

Diêu Tướng quân cười im lặng, chỉ nghe Thái Tử nói:
- Lục Lữ Soái, trong Hưng Hóa Quân có bao nhiêu người có dũng lực như ngươi vậy?

- Hồi bẩm Thái tử điện hạ, thần ở trong quân chỉ là quân thám mã cho nên không biết nhiều lắm, cùng doanh với thần chỉ có một vị dũng tướng tên Vương Bình, so với thần dũng lực lợi hại hơn.
Lục Thất cung kính trả lời.

- Ồ, tốt lắm, bổn cung với ngươi có duyên, bổn cung sẽ ban cho ngươi một thanh ngự đao, ngươi có muốn lấy nó không?
Thái Tử ôn tồn nói.

Lục Thất quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Thần tạ ơn Thái tử điện hạ ban ân.

- Tốt, Giáo Úy Lý Nham, ban đao.
Thái Tử ôn tồn ra lệnh.

Một gã quan tướng lập tức lên tiếng đi ra, chỉ thấy gã đi đến trước mặt Lục Thất, Lục Thất đứng lên, thấy gã quan tướng từ trong lòng ngực lấy ra một túi gấm hình vuông lớn cỡ bàn tay, sau khi nâng ngang bội đao, nhìn hắn nói:
- Lý Nham chúc mừng Lục đại nhân.

Lục Thất không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đành phải giơ tay tiếp lấy bội đao và túi gấm, nói:
- Tạ ơn Lý Nham đại nhân.

Lý Nham cười xoay người lại, Diêu tướng quân nói:
- Lục đại nhân mời rời đi, Thái tử điện hạ khởi giá.

Lục Thất vội quỳ xuống đất cung kính nói:
- Thần cáo lui.

Hắn nói xong đứng dậy, lại hướng về phía Diêu tướng quân cúi chào rồi mới xoay người, lấy trường đao trên mặt đất rồi vội vàng rời đi. Khi Lục Thất về tới chỗ nhìn lại, quân kỵ binh trùng trùng điệp điệp tiếp tục tiến lên, hắn nhẹ nhàng thở ra, cuộc gặp gỡ lần này thật sự là cực kỳ khó hiểu, cũng may là bình an vô sự rồi.

Đến khi đại giá của Thái Tử đi qua, Lục Thất và phu xe mới dám đi trở về đường lớn, hắn ngồi trở lại trong xe, cười nói:
- Nguy hiểm thật nha, không thể tưởng được Thái tử điện hạ lại muốn gặp ta.

Tiểu Phức gật gật đầu, dịu dàng hỏi:
- Thái Tử gặp ngài nói những gì?

Lục Thất ôn tồn kể lại một chút, Tiểu Phức nghe xong, muốn xem đao của Thái Tử ban cho, xem rồi trong chốc lát mới ngẩng đầu dịu dàng nói:
- Ngài được đao này, khó mà nói có phải là phúc khí hay không?

Lục Thất ngẩn ra, ôn tồn hỏi:
- Thái Tử ban đao, có phải có hàm nghĩa gì hay không?

Tiểu Phức gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Đây là Thiên Ngưu ngự đao, Thái Tử cho ngài, nói cách khác, ngài là một thành viên của Thiên Ngưu Vệ quân.

- Cái gì?
Lục Thất giật mình thất thanh, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Phức.

Tiểu Phức nhìn hắn dịu dàng nói:
- Thiên Ngưu Vệ là nội vệ của hoàng cung, chia ra hai phủ tả hữu, trong Thiên Ngưu Vệ còn chia làm Túc Vệ, Dực Vệ và Huân Vệ. Túc Vệ là hộ vệ của Hoàng đế, Dực Vệ là hộ vệ của Thái Tử, Huân Vệ là thủ vệ nội cung, còn ngài đương nhiên là thuộc loại Thiên Ngưu Dực Vệ.

Lục Thất giật mình gật đầu, lại nói:
- Không đúng, lẽ ra Thái Tử nên tự mình Vệ suất quân phủ chứ.

- Đúng ra là như vậy, nhưng sau khi quốc vực Giang Bắc bị mất, tiên đế lập tức thay đổi bố trí quân vệ kinh thành, không bố trí Thái Tử Vệ suất phủ mà là trực tiếp thống lĩnh Thiên Ngưu Dực Vệ, thủ hộ hoàng cung cùng với Thiên Ngưu Vệ còn có tả hữu Kiêu Kỵ vệ, kỵ binh bảo vệ Thái Tử vừa rồi hơn phân nửa chính là Kiêu Kỵ vệ, phần còn lại là Thiên Ngưu Dực Vệ.
Tiểu Phức ôn tồn giải thích.

Lục Thất gật gật đầu, Tiểu Phức lại dịu dàng nói:
- Không ngờ Vệ quân kinh thành ngài lại không biết đấy.

Lục Thất mỉm cười, nói:
- Kiến thức trong quân của ta chỉ nhờ tiên phụ cho biết, ta ở trong quân, gần như không nghe người ta nói qua những việc ở kinh thành.

Tiểu Phức gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Kinh quân hiện nay gồm mười hai vệ, tả hữu Thiên Ngưu Vệ, nhân số Thiên Ngưu Vệ ít nhất, nhiều ít bao nhiêu không biết cụ thể. Tả hữu Kiêu Kỵ vệ tổng cộng có sáu doanh, bảo vệ hoàng cung. Tả hữu Võ Lâm Vệ và tả hữu Kim Ngô Vệ thì bảo vệ kinh thành, mỗi một vệ là sáu doanh hơn ba nghìn người. Tả hữu Hổ Bí vệ và tả hữu Long Võ Vệ thì trú ở bên ngoài kinh thành, mỗi một vệ cũng là sáu doanh hơn ba nghìn người.

Lục Thất gật đầu học hỏi, chợt cau mày nói:
- Ta là Lữ Soái Ung Vương Phủ, tại sao có thể trở thành Thiên Ngưu Vệ?

- Ngài cảm thấy kì quái sao, lúc ta tình cờ nghe La tam phu nhân nói, cũng rất kinh ngạc, La tam phu nhân nói Tư Mã Ung Vương Phủ kiêm nhiệm chức vụ tướng quân Thiên Ngưu Vệ, chắc là ngài được giữ chức Giáo Úy Thiên Ngưu Vệ, nói cách khác, chức Thiên Ngưu Vệ là có thể kiêm nhiệm được, ngài kiêm nhiệm Giáo Úy Thiên Ngưu Vệ, sau này là Thái Tử có thể ra lệnh cho ngài làm việc lớn, nhưng cũng có thể nói, rõ ràng là Thái Tử đang chiếm quân lực của Ung Vương Phủ, tình cảnh sau này của ngài rất có thể sẽ khó xử.
Tiểu Phức dịu dàng giải thích.

Lục Thất gật gật đầu, suy nghĩ một chút, nói:
- Chắc có lẽ không khó xử lắm, chức Lữ Soái ở Ung Vương Phủ của ta vốn là nên nghe theo Tư Mã Ung Vương Phủ.

- Nếu ngài cho rằng như vậy mới là phiền phức đấy, rất có thể thế lực của Ung Vương Phủ không muốn tha cho ngài, kết quả vậy sẽ là nghĩ biện pháp trừ khử ngài.
Tiểu Phức dịu dàng chỉ điểm.

Lục Thất cả kinh, suy nghĩ một chút gật đầu nói:
- Nàng nói cũng đúng.

- Ngài yên tâm đi, ta là mạng lưới quan hệ chân chính của ngài, sẽ không để cho ngài bị thế lực của Ung Vương Phủ thù hận.
Tiểu Phức dịu dàng nói tiếp.

Lục Thất tâm buông lỏng, cảm kích nhìn Tiểu Phức gật gật đầu, Tiểu Phức đưa Thiên Ngưu ngự đao cho hắn, dịu dàng nói:
- Chức Thiên Ngưu Vệ này của ngài, ở kinh thành có lẽ là vô dụng, thậm chí chính là phiền toái, nhưng sau này nếu đi đến địa phương nào đó, chính là như nhìn thấy Thứ sử, Thứ sử cũng sẽ sợ hãi e dè với ngài, giống như ngài mượn uy danh của Chu Chính Phong, đạo lý là giống nhau.

Trong lòng Lục Thất đã hiểu gật đầu, hắn suy nghĩ một chút, nói:
- Chuyện của Thiên Ngưu Vệ này có lẽ là nói trước cho La Trưởng sử đi.

Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Về phía của La Trưởng sử, ta sẽ giải thích thông qua Tam phu nhân.

Lục Thất gật gật đầu, chợt trong lòng vừa động, nói:
- Phức tiểu thư, nàng cho rằng ta có nên đi Binh bộ một chuyến hay không, ta cố ý tìm một vị đại nhân giải thích chuyện Thiên Ngưu Vệ.

Tiểu Phức lắc đầu, dịu dàng nói:
- Ta biết ngài muốn giảm bớt địch ý với Ung Vương Phủ, nhưng ngài không thể đường hoàng đi được, ngài cố ý đến hỏi vậy thì có thể sẽ đắc tội với Thái Tử đấy, hành vi của Thái Tử là tứ ân cho ngài, ngài đi hỏi, vậy thì chẳng khác nào là Thái Tử lừa ngài tiếp nhận chức quan Thiên Ngưu Vệ.

Lục Thất giật mình gật đầu, là hắn suy nghĩ đơn giản, giữa Ung Vương Phủ Phủ và Thái Tử, hắn càng không thể đắc tội với Thái Tử, tuy nhiên việc làm này của Thái Tử rõ ràng là đang lợi dụng hắn khiến cho trong lòng của hắn rất khó chịu, tùy tiện cho thanh đao đã ép hắn phải khó xử, ngày sau của hắn không biết xử sự như thế nào cho phải.

- Phức tiểu thư, hiện nay đương kim Hoàng thượng chèn ép Ung Vương Phủ như vậy, ta thấy thế lực của Ung Vương Phủ đã không còn rất mạnh rồi.
Lục Thất cố ý nói.

- Không đơn giản như ngài nghĩ, ta chỉ nói cho ngài một câu, ám đấu chân chính với đương kim Hoàng thượng không phải là Ung Vương, mà là thế lực của thế gia, đương kim Hoàng thượng e ngại chính là thế gia, sợ thế gia ủng hộ Ung Vương soán vị, vệ quân ở kinh thành này đa số đều là người của thế gia, chỉ có điều trong nội bộ của thế gia cũng bất hòa, kiêng kị lẫn nhau nên duy trì một loại cân bằng.
Tiểu Phức dịu dàng giải thích.

Lục Thất gật gật đầu, lại nghe Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Ung Vương vẫn chủ trương phương pháp cường binh lập quốc, mặt ngoài xem là tâm tính hiếu chiến, nhưng trên thực tế, lại là một loại sách lược hủy diệt thế gia, trong chiến tranh quan tướng nắm quyền ngày càng nhiều, đương nhiên sẽ có khả năng cầm binh tạo phản, nhưng trước hết bị phá hư chính là thế lực của thế gia, bởi vì quan tướng quyền trọng thì sẽ có rất nhiều tân quý, sau khi được phong hầu sẽ nhìn xuống thế gia, nhất là quan tướng có xuất thân bình thường, lại ghét hận thế gia, sau khi bọn họ có được phú quý, tất nhiên sẽ nguyện ý ủng hộ Hoàng đế đả kích ngũ đại thế gia.

Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Quan tướng cũng có khả năng sẽ ủng hộ thế gia tạo phản đấy, hoặc là thế gia sẽ ủng hộ quan tướng tạo phản.