Cái gọi là hiệp sĩ giang hồ, là một thân phận hợp pháp của người luyện võ, địa vị của những người luyện võ kia giống như nhân vật trong tiêu cục, có khi sẽ tạo thành một bang hội. Giống như Vương Cầm Nhi bây giờ, cũng có thân phận là hiệp sĩ giang hồ, có thân phận hợp pháp được đi ra ngoài ngao du, nhưng có rất nhiều hiệp sĩ giang hồ thực ra là thổ phỉ.
Có bang hội tổ chức của người luyện võ, người đứng đầu xưng là Lệnh chủ, Đường chủ và Tiêu đầu. Mà những thổ phỉ tụ hợp lại, thường xưng là Sơn chủ, Trại chủ, cũng có một ít xưng là Đại vương, nhưng phần lớn những người xưng là đại vương thường sẽ không được triều đình dung thứ, không tiếc bất cứ gì để diệt trừ, cho nên bọn cướp nhỏ sẽ không vì hư danh mà tự rước họa vào thân.
Thật ra Lục Thất cũng không biết nguyên nhân dẫn đến lần tiêu diệt thổ phỉ này. Sở dĩ Đường Hoàng cho một lượng lớn quân đội đi tiêu diệt thổ phỉ như vậy, cũng vì có một mật tấu dâng lên, trong mật tấu có nói thổ phỉ ở vùng ven sông đã được Chu quốc phong quan, trở thành nguy cơ đối với việc phòng ngự ở Đại Giang, ngoài ra còn có hơn nghìn người lên núi làm thổ phỉ, kì thực chính là ám binh mà thế gia nuôi dưỡng.
Hoàng đế sau khi nghe xong rất kinh ngạc, khuấy động sự mẫn cảm của y, vì thế từng sách lược liên quan được đưa ra và bắt đầu thực thi, mà Lục Thất lại vì mua Lý Tuyết Tâm, mới khiến cho Hoàng đế biết đến sự tồn tại của hắn, sau đó mới biết hắn là quan tướng trong quân Hưng Hóa.
Đối với Hoàng đế mà nói, cho gọi Lục Thất, nhưng Lục Thất ở trong mắt Hoàng đế, chỉ là một võ quan nho nhỏ, vẫn chưa đến mức phải để trong lòng.
- Cho dù là người giang hồ, nhưng những người đó đa số là dân chúng lương thiện, là võ vệ mà ta chiêu mộ ở Trì Châu. Ta bây giờ gọi những người đó đến phụ cận kinh thành, là muốn chính thức lập một bang hội cho bọn họ, gọi là Phong Kỵ lệnh, do huynh đảm nhiệm Lệnh chủ thống lĩnh bọn họ.
Tiểu Phức dịu dàng trả lời.
Lục Thất nghe xong cả kinh, vội vàng lắc đầu nói:
- Không được, ta là võ quan triều đình, nếu làm người đứng đầu một bang hội, như vậy sẽ phạm vào tội mưu đồ tạo phản, ta không làm như vậy được.
- Huynh làm lệnh chủ sẽ không sao, bởi vì Phong Kỵ lệnh chỉ là một bang hội nhỏ, ta cũng cần võ uy của huynh, trợ giúp ta quản giáo bọn họ, qua không bao lâu, bọn họ sẽ chính thức trở thành Dực Vệ phủ Ung Vương.
Tiểu Phức ôn nhu giải thích.
- Trở thành Dực Vệ phủ Ung Vương? Cô và phủ Ung Vương có quan hệ rất mật thiết sao?
Lục Thất kinh ngạc nghi ngờ nói, Dực Vệ cũng không phải dễ dàng được vào đâu.
- Sao huynh lại ngẩn ngơ như vậy, ta là thiếu phu nhân Tiêu phủ, quan hệ giữa Tiêu phủ và phủ Ung Vương, quan viên trong kinh thành không ai không biết.
Tiểu Phức giận dỗi phản bác.
Lục Thất nghe ngữ điệu hờn dỗi, cười xấu hổ, trong lòng ngược lại có chút buồn bã, thiếu phu nhân Tiêu phủ xưng hô như vậy có phần chói tai, hắn gật gật đầu, lại ôn nhu nói:
- Sao cô không trực tiếp để những người đấy thành Dực Vệ?
- Bởi vì ta muốn những người đó trung với ta, để cho bọn họ thành Dực Vệ sớm quá, bọn họ cũng sẽ không nghe lời ta nữa, ta cũng cần thời gian để tạo lập quan hệ thân cận đôi bên, cũng giống như huynh thống lĩnh quân vậy, thống lĩnh quân lâu rồi thì tướng sĩ dưới quyền huynh cũng trở thành thân quen với huynh.
Tiểu Phức dịu dàng giải thích.
Lục Thất ngẩn ra, sau đó gật đầu nói:
- Cô nói có đạo lý.
Nói xong hắn thấy đôi mắt của Tiểu Phức cong cong, vui vẻ mỉm cười, trong lòng hắn có chút khác thường, không kìm được mỉm cười nói:
- Nhưng cô để cho ta làm Lệnh chủ thống lĩnh bọn họ, như vậy để cho ta thân cận với bọn họ, cô cũng không có lợi gì.
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Ta là một nữ nhân không biết võ, vốn cũng không thể khiến cho những người luyện võ sinh ra lòng kính phục, cho nên ta chỉ có thể mượn võ uy của huynh để phục chúng. Huynh đảm nhiệm chức Lệnh chủ, nếu huynh tôn trọng và ủng hộ ta, những người đó tự nhiên cũng sẽ nguyện ý cam tâm tình nguyện làm việc cho ta.
Lục Thất nghe xong kinh ngạc, ánh mắt có chút khác thường nhìn Tiểu Phức, thượng binh phạt mưu, biết dùng trí tuệ để nắm vũ lực trong tay, đây mới là vương giả chân chính, có giỏi võ thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể làm việc cho vương giả, nếu như hai bên phản rồi, thì chỉ có thể là một thất phu chỉ có dũng.
- Cô nói ta nên làm gì?
Lục Thất ôn nhu hỏi.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Lúc gặp mặt, ta sẽ nói huynh là cận vệ của ta, là quan tướng của phủ Ung Vương, những người đó sở dĩ đáp ứng lời chiêu mộ của ta, gần như cũng là vì có thể có được quan chức, hoặc là trở thành thủ vệ phủ Ung Vương, ta chỉ dám mời những người có xuất thân là dân chúng lương thiện, huynh gặp bọn họ rồi, phải giúp ta quản lý bọn họ thành năm đội, tuyển ra năm Kỳ chủ.
Lục Thất gật đầu, ôn tồn nói:
- Không tuyển một Phó lệnh chủ sao? Ta không thể giúp cô một thời gian dài thống lĩnh những người kia được.
- Những người đó cũng chỉ hơn bốn mươi người, để Kỳ chủ đứng đầu làm Phó lệnh chủ là được.
Tiểu Phức dịu dàng trả lời.
Lục Thất gật đầu, thầm nghĩ xuất thân lương dân chắc sẽ dễ quản lý, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Ở huyện Thạch Đại, ta sở dĩ bị bọn thổ phỉ bắt chính vì đi mời người luyện võ, kết quả trên đường về gặp thổ phỉ, phu xe bị giết.
Lục Thất ngẩn ra, ôn tồn hỏi:
- Sao cô lại đi mời vào ban đêm?
- Ta là thiếu phu nhân Tiêu phủ, việc chiêu mộ chỉ có thể bí mật tiến hành, ta trên đường đi bị bắt lại, bị chúng mang theo đến Trần gia hành hung, tên thổ phỉ vác ta trong lúc gây án, đột nhiên thoát quần áo của ta đi, dùng chăn bao lấy ta.
Tiểu Phức ôn nhu trả lời.
Lục Thất gật đầu, ôn tồn hỏi lại:
- Cô đi làm việc chiêu mộ, chắc là Tiêu phủ không đồng ý.
- Đúng vậy, Tiêu phủ kiêng kị Hoàng đế giáng tội, không dám nắm nhiều quyền lực ở huyện Thạch Đại, nhưng ta phải đến định cư ở kinh thành, cần có thế lực trung thành đi theo, cho nên chỉ có thể vội vàng chiêu mộ người luyện võ.
Tiểu Phức dịu dàng trả lời.
- Cô muốn định cư ở kinh thành?
Lục Thất kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, phu quân của ta vừa nhận chức quan viên phủ Ung Vương.
Tiểu Phức dịu dàng trả lời.
Lục Thất bày ra dáng vẻ chí công vô tư gật đầu, lúc sau đột nhiên lại hỏi:
- Chuyện cô chiêu mộ người luyện võ, phu quân của cô có ủng hộ không?
Tiểu Phức im lặng, một lúc sau mới dịu dàng nói:
- Đó là chuyện nhà ta, ta có thể không trả lời không?
Lục Thất gật đầu, dịu dàng nói:
- Đương nhiên có thể, là do ta quá mạo muội rồi.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Huynh đã cứu ta, ta sẽ nhớ ơn nghĩa của huynh, ta thật lòng hy vọng, sau này huynh và ta sẽ hỗ trợ cho nhau.
Lục Thất im lặng, một lúc sau mới ôn nhu nói:
- Phức tiểu thư, ta không thể đồng ý với cô, trên thực tế, ta xem như là người ủng hộ La tam phu nhân của La trưởng sử.
- Ngươi nói là ủng hộ La tam phu nhân, chẳng nhẽ không phải là ủng hộ La trưởng sử?
Tiểu Phức cảm thấy quái lạ hỏi.
- Đương nhiên không phải La trưởng sử, chức vụ của ta ở phủ Ung Vương, là do La tam phu nhân xin cho ta, La trưởng sử và La tam phu nhân ở trong lòng ta mức độ ủng hộ là khác nhau, La tam phu nhân mới là mạng lưới quan hệ chân chính của ta.
Lục Thất ôn tồn nói quan điểm của mình.
Tiểu Phức nghe xong thoáng chút suy nghĩ, một lát sau, Lục Thất dịu dàng nói:
- Phức tiểu thư, cô và La tam phu nhân có quan hệ thân cận, ta đây cũng coi như là gián tiếp ủng hộ cô.
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức nhìn Lục Thất, chợt lắc đầu, ôn nhu nói:
- Quan hệ giữa ta với La tam phu nhân còn chưa đến mức thân thiết, chỉ là ở bên ngoài tôn trọng lẫn nhau, ta đến kinh thành không có người thân cận nói chuyện, cho nên mới tìm La tam phu nhân trò chuyện, ta cảm thấy La tam phu nhân trong lời nói và việc làm đều có sự phòng bị đối với ta.
- Các cô hẳn là người có cùng quan hệ với Tiêu thị chứ.
Lục Thất kì lạ nói.
- Huyết thống Tiêu thị, trong Tiêu thị cũng có tranh đoạt lợi ích đấy, cũng có thành lũy rõ ràng đấy. Ở Đường quốc Tiêu thị có bốn chi, Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại chỉ là một trong bốn chi thôi, đương nhiên cũng xem như là chi đứng đầu. Mà chính thê của La trưởng sử cũng xuất thân Tiêu phủ Thường Châu, cùng với Tiêu phủ ở Trì Châu lúc làm đại sự tiến thoái rõ ràng, còn về việc nhỏ thì đều có thành lũy phân tranh rõ ràng.
Tiểu Phức dịu dàng giải thích.
Lục Thất gật đầu, tâm khẽ động, nhất thời hiếu kỳ nói:
- Phức tiểu thư, lúc ta ở huyện Thạch Đại, ngẫu nhiên nghe được có người nói, Tiêu Phủ có nữ nhân làm Quý phi trong hoàng cung.
Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Huynh nói là Tiêu phi nương nương ư? Tiêu phi nương nương ba năm trước đây bị Hoàng đế triệu nhập cung làm phi, Tiêu phi nương nương xuất thân từ Tiêu phủ ở Trì Châu, khi còn ở Tiêu phủ là tam tiểu thư. Huynh đã từng gặp Tiêu tứ tiểu thư, chính là em gái cùng cha khác mẹ của Tiêu phi nương nương.
Lục Thất ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Ta chưa từng nhìn thấy mặt thật của Tiêu tứ tiểu thư.
Tiểu Phức gật đầu, dừng một chút mới dịu dàng nói:
- Huynh còn nghe qua chuyện gì về Tiêu phủ nữa?
Lục Thất nghĩ đến muội muội Tiểu Nghiên, tâm tình có chút đi xuống, bị hỏi, mới ôn nhu nói:
- Không còn gì.
- Thật không còn gì không? Huynh không nghe nói gì về ta sao?
Tiểu Phức dịu dàng truy vấn.
Lục Thất ngẩn ra, nhìn Tiểu Phức, chợt mỉm cười, dịu dàng nói:
- Ta không quản chuyện trong thành, cho nên đối với người và việc của Tiêu phủ ta biết rất ít.
- Ta không tin.
Tiểu Phức ôn nhu bác bỏ, giọng điệu giống như cô gái nóng nảy.
Lục Thất nghe xong buồn cười, suy nghĩ một chút mới ôn tồn nói:
- Ta không lừa gạt cô, ta trở về huyện Thạch Đại cũng không lâu, hơn nữa vì chuyện của muội muội Tiểu Nghiên, ta cũng không muốn chạm đến Tiêu phủ.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Ta tin huynh.