Kiêu Phong

Quyển 2 - Chương 54: Phát ngôn




Năm người đàn ông kéo nhau ra ngoài. Ngọc Trúc ở lại trong phòng ngồi đợi, trên kiều dung lãnh đạm của nàng ngậm một nụ cười yếu ớt, một đôi mắt đẹp mơ hồ hiện ra sung sướng. Nàng từng là nhất đại danh kỹ, có hiểu biết và tâm trí rất cao. Thân là danh kỹ, nàng cũng từng mơ mộng có một ngày gặp được văn lang như ý, nhưng đã từng trải phong trần, nàng cũng sợ hãi số phận bất hạnh khi đã trao thân. Một khi trao thân nàng sẽ lập tức trở thành kim tước trong lồng, phải chuẩn bị tâm lý bị thê thất trên cao hà hiếp.

Nàng suy nghĩ rất nhiều, rốt cục lựa chọn Lục Thất chuộc thân cho mình, gần như hơn phân nửa là vì Lục Thất tín nghĩa, non nửa là bởi tài hoa tiêu nghệ của Lục Thất, đó cũng là một dạng văn tâm. Nàng không thích nhất chính là thân phận võ tướng của Lục Thất, nhưng Lục Thất đối xử với nàng rất dịu dàng săn sóc, thậm chí là vô cùng tôn trọng.

Lần này, không ngờ Lục Thất lại để cho nàng đại diện xử lý ngoại vụ trọng yếu, đây tuyệt đối là một đại kinh hỉ đối với nàng. Kỳ thực, nàng không muốn mãi mãi làm kim tước trong lồng, có lần mở đầu này, ngày sau nàng khẳng định còn có cơ hội đảm nhiệm những ngoại vụ khác. Từ khi nàng chuộc thân tới nay, vẫn một mực tuân thủ nữ tắc. Nàng sợ tùy ý ra ngoài, sẽ rước lấy lời ra tiếng vào nói nàng phóng đãng, ảnh hưởng tới hình tượng, dù sao nàng cũng từng là một kỹ nữ.

Cửa mở, Ngọc Trúc nhìn thấy chỉ có ba người đi vào, trái tim của nàng trầm xuống. Thành công của nhiệm vụ thay mặt xử lý ngoại vụ lần này, đối với nàng rất trọng yếu, chính nàng cho rằng như vậy. Trong số ba người tiến vào có một người là gã hán tử khôi ngô kia, cũng mang vẻ mặt trầm trọng.

Quý Ngũ Thúc ngồi xuống, ôn hòa nói:
- Tiểu phu nhân, ba người chúng ta tình nguyện đi theo tiểu công tử.

Ngọc Trúc khẽ mỉm cười gật đầu, dịu dàng hỏi:
- Hai vị kia vì sao không muốn?

Quý Ngũ thúc do dự một chút, ôn hòa nói:
- Tiểu phu nhân, nguyên nhân ta chỉ có thể giải thích với tiểu công tử.

Ngọc Trúc gật đầu, dịu dàng nói:
- Nếu Ngũ thúc đã nguyện ý đi theo công tử, nô còn có một lời công tử căn dặn muốn nói cho Ngũ thúc, có thể mời hai vị huynh đệ này tránh đi một lát hay không.

Quý Ngũ thúc ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Hai huynh đệ này không cần tránh đi.

Ngọc Trúc gật đầu, dịu dàng nói:
- Công tử nói, mời Ngũ thúc tự đi tới phủ của La trưởng sử gặp mặt La trưởng sử, để cho La trưởng sử ủy nhiệm làm thuộc hạ của công tử. Hơn nữa sau này nếu có người hỏi, ba người Ngũ thúc nhất định phải tự xưng là người của La trưởng sử, không thể nói ra chuyện từ sớm đã nhận biết công tử.

Quý Ngũ thúc ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Tại sao phải nói như vậy?

- Công tử bảo rằng, nếu Ngũ thúc tự xưng là võ quan do La trưởng sử tiến nhiệm, ngày sau địa vị sẽ tôn quý. Công tử nói dù sao bản thân cũng là tuổi trẻ khó áp chúng, sẽ khiến cho các vị bị người khác khinh thị, nếu bị bị khinh thị sẽ không tốt cho việc cầm binh.
Ngọc Trúc dịu dàng giải thích.

Quý Ngũ thúc gật gật đầu, lại nghe Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Ngũ thúc, việc tự xưng này tuyệt đối phải nhớ kỹ đấy.

Quý Ngũ thúc ngẩn ra, lại gật đầu nói:
- Yên tâm, nhất định nhớ kỹ.

Ngọc Trúc gật đầu, lại nâng tay lấy ra một tờ giấy được gấp lại, đưa cho Quý Ngũ thúc, dịu dàng nói:
- Ngũ thúc, đây là việc công tử dặn dò, Ngũ thúc xem xong rồi thì đưa lại cho ta.

Ánh mắt Quý Ngũ thúc nghi hoặc cầm tờ giấy nhìn xem, nhìn một chút, mặt của y sinh ra thần sắc kinh hãi, một lát sau Ngọc Trúc dịu dàng nói:
- Ngũ thúc có thể đi làm không? Nếu không thể, công tử nói không cần miễn cưỡng.

Quý Ngũ thúc gật đầu, ôn hòa nói:
- Có thể, để cho ta xem thêm một hồi.

Ngọc Trúc gật đầu, lại nghe một giọng nam lớn tiếng nói:
- Ngũ huynh, lại có chuyện gì phải làm à?

Quý Ngũ thúc cả kinh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, chần chờ một chút, mới ôn hòa nói:
- Đúng là có chuyện phải làm, chẳng qua chúng ta phải đi bái kiến La trưởng sử trước.

- Ài, còn cần bái kiến làm cái gì, tiểu công tử của Ngũ huynh làm việc sao mà dông dài như nữ nhân vậy.
Gã hán tử khôi ngô bất mãn nói.

Quý Ngũ thúc cúi đầu không để ý tới gã. Một người khác là người đàn ông mặt chữ điền, ở bên cạnh lạnh nhạt nói:
- Ngũ huynh đang làm việc, ngươi dông dài cái gì?

Gã hán tử khôi ngô lầm bầm một tiếng, lại xoay người đi ra ngoài.

Nửa giờ sau, Quý Ngũ thúc đem tờ giấy trả lại cho Ngọc Trúc. Ngọc Trúc sau khi nhận về tờ giấy, lại đưa cho Quý Ngũ thúc một phong thư dày. Quý Ngũ thúc dĩ nhiên hiểu rõ cất kỹ thư, sau đó tiễn Ngọc Trúc rời đi.

Sau đó Quý Ngũ thúc một mình rời nhà đi nửa giờ, rồi trở về gọi hai huynh đệ theo cùng, mướn xe đi tới phủ của La trưởng sử. Tới cửa phủ rồi, tự xưng là họ hàng xa của La trưởng sử, người gác cổng không dám không báo, cuối cùng, La trưởng sử không hiểu ra sao tiếp kiến thân nhân tới chơi.

Quý Ngũ thúc một mình tiến vào trong sảnh, còn gặp được một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, y không biết đó là Tam phu nhân, y cẩn thận bái kiến nói:
- Tiểu dân phụng mệnh tiến cử, đặc biệt đến bái kiến La đại nhân.

La trưởng sử ngẩn ra, hỏi:
- Ngươi là do người phương nào tiến cử tới?

- Chính là Lục thiên Phong đại nhân, tiến cử tiểu dân đảm nhiệm chức vụ thám mã.
Quý Ngũ thúc cung kính trả lời.

- Lục Thiên Phong? Hắn làm sao lại tiến cử ngươi tới đây?
La trưởng sử lập tức cảnh giác, thân thể thậm chí đã đứng lên, phản ứng rõ ràng, giống như gặp phải chuyện tình gì không ổn.

- Đại nhân, tiểu dân không nên tới gặp đại nhân, là Lục đại nhân có một tin mật, lệnh tiểu dân đến báo.
Quý Ngũ thúc cung kính nói.

- Tin mật? Tin mật gì?
La trưởng sử ôn tồn đáp lại.

Quý Ngũ thúc nhìn về phía Tam phu nhân cung kính nói:
- Đại nhân, vị này chính là?

- Là phu nhân của ta, Lục đại nhân chính là do nàng tiến cử với bản quan đấy.
La trưởng sử ôn tồn đáp lại.

Quý Ngũ thúc hướng về phía Tam phu nhân chắp tay thi lễ, sau đó ôn hòa nói:
- Đại nhân, hôm qua Lục đại nhân bị một vị đại nhân trong cung bí mật mời đi, hỏi dò về một việc. Nếu đại nhân muốn nghe, cần phải đáp ứng tiểu dân một chuyện, nếu không muốn nghe, tiểu dân sẽ lập tức rời đi.

Nét mặt La trưởng sử biến đổi, ôn hòa nói:
- Chuyện gì? Ngươi nói đi.

- Tiểu dân từng là thân binh của phụ thân Lục đại nhân, vẫn luôn ở tại kinh thành lăn lộn sinh kế, bỗng một ngày kia ở trên đường phố kinh thành vô tình gặp lại công tử. Sau khi đại nhân nghe xong tin mật từ trong cung này rồi, thì coi như tiểu dân không hề có quen biết với công tử. Bởi vì hiện tại công tử nhất định đang bị giám thị, tiểu dân cần được đại nhân tiến cử đi làm thám mã dưới trướng công tử, bằng không tin mật từ trong cung này sẽ liên lụy đại nhân cùng công tử bị hoạch tội đấy.
Quý Ngũ thúc cung kính nói.

La trưởng sử gật đầu, lại ngồi xuống nói:
- Là tin mật từ trong cung gì, ngươi nói đi.

- Công tử nói, có một vị đại nhân thăm dò về tình hình trong Hưng Hóa quân, hỏi xem dưới trướng Quả Nghị Đô Úy có những quan tướng nổi danh nào, công tử nêu tên mười vị. Công tử nói rằng, cậu hoài nghi triều đình là muốn đề bạt những quan tướng kia. Mà tổ chức và thành lập quân đội tiêu diệt phỉ sắp tới, rất có thể muốn dùng những người đó thống lĩnh quân đội. Công tử không biết bí mật trong quân này có hữu dụng với đại nhân hay không, cho nên mệnh tiểu nhân tới bẩm báo cho đại nhân.
Quý Ngũ thúc cung kính trả lời, cố ý liếc mắt nhìn lên một cái, lại thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của La trưởng sử.

Một lát sau, La trưởng sử mới hỏi:
- Danh tự của mười vị quan tướng kia, Lục đại nhân có nói với ngươi không?

- Công tử chỉ nói ba vị, là Chu Vũ, Vương Bình và Tống Lão Thanh. Trong đó Vương Bình là mãnh tướng, tâm tư thẳng đuột, hai vị tướng soái khác lại là đại tài. Công tử nói có giao tình với ba vị này, những người còn lại có nói cũng vô dụng, ngược lại là tai hại.
Quý Ngũ thúc cung kính trả lời.

La trưởng sử trầm mặc, một hồi lâu mới ôn hòa nói:
- Ngươi đi đi.

- Đại nhân, công tử nói cậu ở kinh thành không có người có thể dùng, bởi vậy ba người tiểu dân, cộng thêm những thám mã cận vệ quan khác, đều xin đại nhân bổ nhiệm xuống.
Quý Ngũ thúc cung kính nói tiếp.

La trưởng sử ngẩn ra, tiếp đó cười nhạt nói:
- Lục đại nhân cũng là người cẩn thận. Ngươi ra bên ngoài tìm quản sự sắp xếp chỗ nghỉ ngơi đi, ngày mai cùng những người khác tới dưới trướng Lục đại nhân làm thuộc cấp.

- Tiểu dân tạ ơn đại nhân.
Quý Ngũ thúc cung kính nói, sau đó lui ra ngoài.

La trưởng sử ngồi trên ghế, mắt dõi ra ngoài như thoáng có điều suy nghĩ. Một lát sau, Tam phu nhân ngồi bên cạnh ôn nhu hỏi:
- Đại lang, bí mật này hữu dụng không?

- Hữu dụng, hơn nữa còn là một bí mật có tác dụng vô cùng lớn, chỉ có điều gã Lục Thiên Phong kia, hắn đồng thời cũng khiến cho ta sinh lòng kinh sợ.
La trưởng sử ôn tồn nói.

- Kinh sợ?
Tam phu nhân ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy, tâm cơ của Lục Thiên Phong quá sâu, dã tâm cũng quá lớn. Hắn dâng bí mật lại đây, là vì không cam lòng mất đi một đại kỳ ngộ, hắn muốn thông qua ta, thành lập một mạng lưới thế lực trong quân.
La trưởng sử ôn tồn nói.

- Ý đại lang là, hắn muốn cho những quan tướng Hưng Hóa quân kia biết được hắn là người tiến cử bọn họ là ai aư.
Tam phu nhân dịu dàng nói.

- Đây chẳng qua chỉ là mục đích thứ nhất. Mục đích thứ hai hẳn là muốn để cho ta có thể đề bạt ba người mà hắn đã nêu tên, ở trong quân, chức vị chính và phó khác biệt rất lớn. Lục Thiên phong hắn nếu có ân với một Thống soái cầm binh, vậy cũng tương đương gián tiếp có được quân quyền ẩn hình duy trì, hành động này của hắn là muốn trong một trận đánh lớn, phiêu lưu lớn, lợi ích lấy được cũng lớn.
La trưởng sử ôn tồn giải thích rõ.