Đường Hoàng gật gật đầu, lại ôn hòa nói:
- Chuyện của Huyện Úy hộ quân, ngươi âm thầm xử lý chút đi.
- Nô tài tuân mệnh.
Người trung niên đứng hầu cung kính đáp, sau đó lại mỉm cười nói:
- Lục giáo úy có thể được Bệ hạ ban ân, quả là có phúc.
- Chỉ là một chức quan theo nhiệm kỳ ở huyện lị, hắn muốn thì Trẫm cho, cần chi làm cho hắn thất vọng.
Đường Hoàng ôn tồn nói.
- Bệ hạ có ấn tượng rất tốt với Lục giáo úy sao?
Người trung niên đứng hầu ôn tồn hỏi.
- Không thể nói là tốt, hắn rất khiêm tốn kính cẩn, nhưng Trẫm cũng cảm giác được mùi máu tanh trên người hắn. Nhưng hắn là quân tướng, sát phạt là việc không thể tránh được, Trẫm thân là Hoàng đế, có chán ghét cũng phải thích ứng dùng người như thế.
Đường Hoàng ôn tồn đáp lại.
Người trung niên đứng hầu gật đầu, lại nghe Đường Hoàng hạ giọng nói:
- Chỉ đáng tiếc cho Lý Tuyết Tâm, gửi gắm không đúng người, lòng Trẫm thương xót nàng, vốn muốn nàng trao thân cho một người văn nhã tài hoa.
- Lý Tuyết Tâm gửi gắm không đúng người, không thể trách Bệ hạ, là Lý Phạm Quan quá mức cố chấp. Tự thân y tín đạo là được rồi, thân ở Lễ bộ lại dám chẳng chút kiêng nể đứng lên tuyên truyền Đạo học, Đạo học tuy rằng tôn sùng vô vi (thuận theo tự nhiên, không làm gì cả) nhưng luận về giáo hóa con dân hướng thiện, căn bản một phần cũng không bằng Phật học.
Người trung niên đứng hầu nói.
Đường Hoàng đưa tay chặn lại, ôn hòa nói:
- Đi mời Hàn Tương đến đây.
Người trung niên đứng hầu cung kính đáp lại, xoay người đi ra ngoài phân phó người làm việc.
*****
Rời khỏi Năng Nhân tự, đi được ngoài trăm thước rồi, Lục Thất mới há miệng thở dài, cửa ải này cuối cùng cũng bình yên qua được. Hắn lại trầm tư suy nghĩ một chút về lời nói của mình trước mặt Đường Hoàng, cảm giác cũng tạm ổn. Trong lời nói hắn bán rẻ bí mật Hưng Hóa quân, nhưng đó là bất đắc dĩ, nếu Đường Hoàng đã hỏi, vậy tất nhiên là đã biết chân tướng nhất định, hỏi hắn hẳn là vì muốn chứng thực thôi.
Trước khi kết thúc cuộc gặp mặt với Đường hoàng, hắn cố ý quay lại cầu xin đảm nhiệm Huyện Úy hộ quân, là vì muốn tạo cho Đường Hoàng cảm giác đã ban ân cho hắn, từ đó cho Đường Hoàng một ấn tượng tốt sâu sắc về mình. Về phần tại sao làm vậy, hắn cũng nói không rõ, có lẽ đó là một loại khôn ngoan xảo quyệt theo bản năng.
Qua cửa rồi, tâm tình Lục Thất rất tốt. Trời mới là buổi trưa, hắn đi một hồi, tùy ý đi vào một tửu điểm trên phố phường. Bên trong tửu điếm không tính quá lớn, nhưng rất sạch sẽ, chỉnh tề xếp đặt tám cái bàn bốn người ngồi, ba cái trong đó đã có thực khách. Lục Thất tìm một cái bàn trống ngồi xuống, lập tức có một tiểu nhị đi tới.
- Đại gia, ngài muốn dùng gì?
Tiểu nhị khúm núm hỏi.
- Mang đến một bình rượu ngon, một mâm thịt xắt lát, hai đĩa đồ xào thường.
Lục Thất thuận miệng gọi đồ ăn, tiểu nhị cung kính vâng dạ rồi đi.
Một lát sau rượu và thức ăn đưa tới, Lục Thất nâng đũa rót rượu bắt đầu ăn cơm một mình. Mới ăn được chốc lát, chợt màn cửa tửu điếm mở ra, một người đàn ông mặc áo bào đi vào. Người đàn ông kia hơn ba mươi tuổi, vóc người tầm trung, mặt chữ điền, là một dân chúng bình dân rất bình thường.
Trong lúc ăn Lục Thất tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng vừa nhìn xong, sắc mặt lập tức biến đổi, từ tùy ý nhìn biến thành nhìn chăm chú. Người đàn ông kia tự nhiên kêu tiểu nhị tới gọi đồ ăn, dường như là khách quen của tửu điếm.
Lục Thất nhìn chòng chọc một hồi, ánh mắt lộ ra tức giận, hắn trầm mặt đứng dậy đi tới trước bàn của người đàn ông kia, lạnh nhạt nói:
- Quý Ngũ thúc.
Người đàn ông mặt chữ điền kia vừa mới ngồi xuống, bị một tiếng gọi đột nhiên này của Lục Thất làm cho kinh hãi đứng bật dậy, mặt mày ngạc nhiên giương mắt nhìn về phía Lục Thất. Khi y trông thấy sắc mặt lạnh lẽo tức giận của Lục Thất thì thoáng ngơ ngác, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc khó hiểu.
- Vị lão gia này, ngài là ai?
Người đàn ông mặt chữ điền nghi ngờ hỏi.
- Ta tên là Lục Thiên Phong, Quý Ngũ thúc đã quên rồi sao?
Lục Thất lạnh lùng nói.
- Ngài? Lục Thiên Phong? Ngài, ngài là tiểu công tử.
Người đàn ông mặt chữ điền sửng sốt nói, đôi mắt ngạc nhiên đánh giá Lục Thất.
- Hai chữ công tử ta không đảm đương nổi rồi, Quý Ngũ thúc mấy năm nay ở bên ngoài, có phải hết sức như ý không?
Lục Thất lạnh lùng nói, trong ngữ khí và ánh mắt bộc lộ một cỗ hận ý.
Nam nhân mặt chữ điền ngẩn ra, cười khổ nói:
- Tiểu công tử, ngài nói như vậy là hiểu lầm nô tài rồi, năm đó nô tài không quay về Thạch Đại, là vì phụng mệnh của phu nhân đấy, chứ không phải là nô bộc bỏ chủ chạy trốn đâu.
Lục Thất nghe xong sửng sốt, kinh nghi nói:
- Ngươi nói cái gì? Là nương ta không cho ngươi trở về.
Người đàn ông mặt chữ điền chua xót gật đầu nói:
- Đúng vậy, mệnh của nô tài là do lão gia cứu về, ở trong quân cũng theo lão gia năm năm, vậy thì làm sao có thể vong ân phụ nghĩa vứt bỏ lão gia mà đi được chứ.
Lục Thất nghe thì giật mình, Quý Ngũ thúc này là mã phu của phụ thân hắn. Năm đó đột nhiên rời khỏi Lục gia chẳng biết đi đâu, là mẫu thân hắn nói Quý ngũ thúc cầm tiền tài đi làm việc, kết quả một đi không trở lại vứt bỏ Lục gia. Bởi vậy hôm nay bắt gặp, hắn mới có thể nổi cơn phẫn nộ như vậy.
- Nương ta vì sao không cho thúc trở về?
Lục Thất ngơ ngẩn sửng sốt hỏi, trong lòng hắn mơ hồ như biết được điều gì.
Quý Ngũ thúc cười khổ lắc đầu, ôn hòa nói:
- Vì sao, nô tài khó mà nói đấy.
- Là vì chuyện ta cùng Lâm gia đính hôn sao?
Lục Thất nhìn chằm chằm Quý Ngũ thúc trực tiếp vạch ra nghi ngờ.
Quý Ngũ Thúc sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Tiểu công tử đã biết chuyện hôn sự với tiểu thư Lâm gia.
- Ta đã biết, Quý Ngũ thúc là vì nguyên nhân đó mới không trở về Lục gia à?
Lục Thất giọng trầm thấp hỏi.
Quý Ngũ thúc gật đầu, ôn hòa nói:
- Đúng vậy, năm đó lão gia lệnh cho nô tài vào kinh thành tìm kiếm người Lâm gia, nô tài truy ra được tiểu thư Lâm gia bị bán vào Vạn Hoa lâu. Vừa trở về Thạch Đại, trước tiên nói chuyện này với phu nhân, phu nhân suy đi nghĩ lại, liền mệnh cho nô tài rời khỏi Lục gia vĩnh viễn không được trở về.
Lục Thất nghe xong trong lòng nặng nề, nhất thời nhíu mày im lặng. Đứng một hồi lâu, hắn mới giơ tay kéo Quý Ngũ thúc đi tới chỗ ngồi của hắn, gọi tiểu nhị mang lên một bộ bát đũa, lại tự mình rót rượu cho Quý Ngũ thúc, Quý Ngũ thúc cảm động khách sáo.
Hai người chạm chén rồi uống, Quý Ngũ thúc ôn hòa nói:
- Tiểu công tử, lão gia và phu nhân khỏe không?
Lục Thất thương cảm nói:
- Gia phụ đã mất nhiều năm rồi, nương ta tốt lắm.
Quý Ngũ thúc không có phản ứng bất ngờ gì, chỉ là chán nản nói:
- Tướng quân cũng khó tránh khỏi vong trên chiến trường, nô tài biết lão gia thân mình thương tổn, thọ nguyên khó lâu, chỉ tiếc lão gia buồn phiền mà chết, nô tài không thể vái chào vĩnh biệt linh cữu, thật sự là hổ thẹn với lão gia.
Lục Thất sầu não gật đầu, hắn biết Quý Ngũ thúc kỳ thực chính là thân vệ tâm phúc bên người phụ thân, cũng là người từng trải qua chiến tranh, có cái nhìn thông suốt đối với sinh tử của con người, không giả dối khóc lóc ngược lại càng lộ ra sự chân thành.
- Quý Ngũ thúc, mấy năm nay thúc sống thế nào?
Lục Thất chuyển đề tài.
- Nô tài kiên nhẫn chịu đựng sống qua ngày. Năm đó khi rời khỏi Thạch Đại, phu nhân có cho ba mươi lượng bạc, nô tài đi đến kinh thành vốn định tận tâm nghĩ cách cứu viện Lâm tiểu thư, đáng tiếc Lâm tiểu thư xinh đẹp như người trời, căn bản không phải nô tài có thể cứu được. Nô tài ở kinh thành nhiều năm qua loại công việc gì đều đã làm qua, miễn cưỡng tích góp đủ tiền ở thành Nam mua nhà cưới vợ, cuộc sống chỉ đủ để gọi là không chịu đói không chịu giá rét mà thôi.
Quý Ngũ thúc than nhẹ nói.
Lục Thất lặng lẽ gật đầu, Quý Ngũ thúc uống một hớp rượu rồi buông chén, ôn hòa nói:
- Tiểu công tử, chuyện của Lâm tiểu thư, nô tài cho là phu nhân làm đúng. Năm đó Lục gia thực sự không giàu có gì, muốn chuộc thân cho Lâm tiểu thư, dù có táng gia bại sản cũng không đủ.
Lục Thất im lặng không nói, hắn không có khả năng nói mẫu thân lòng dạ ác độc. Đối mặt với hiện thực sinh tồn, mẫu thân đương nhiên phải suy tính cho sinh tồn của Lục gia, mà phụ thân là nam nhân trọng nghĩa giữ lời, một khi biết được tình trạng của Lâm Tiểu Điệp tất sẽ dốc sức cứu giúp. Cho nên mẫu thân lệnh cho Quý Ngũ thúc rời khỏi Lục gia, bởi vì Quý Ngũ thúc là đồng bạn cũng là thuộc hạ trung thực của phụ thân, thúc ấy chắc chắn sẽ không lừa gạt phụ thân.
Lại nghe Quý Ngũ thúc nói:
- Tiểu công tử, năm đó lão gia ở trong quân từng một lần phạm vào tử tội, là Lâm đại nhân tận hết sức lực che chở mới sống sót được. Bởi vì Lâm đại nhân là ân nhân cứu mạng của lão gia, nếu nô tài nói cho lão gia biết tình trạng của Lâm tiểu thư, lão gia nhất định sẽ đi khắp nơi cầu xin vay tiền đi cứu người, thậm chí sẽ nhẫn tâm bán đi ái thiếp và nữ nhi, khi đó Lục gia sẽ bị hủy mất.
- Thúc nói cái gì? Lâm đại nhân đã từng cứu phụ thân ta.
Lục Thất sửng sốt ngẩng phắt đầu vội hỏi.
- Lâm đại nhân ở trong quân thực sự từng cứu lão gia, cho nên lão gia vì không thể cứu trợ Lâm gia, vẫn mang áy náy trong lòng. Sau khi dời tới Thạch Đại, lập tức phái nô tài đến kinh thành hỏi thăm chuyện của Lâm gia.
Quý Ngũ thúc cảm khái nói.
Lục Thất nghe xong thì ngơ ngẩn, tin tức này khiến cho hắn không ngờ tới, Lâm gia lại có đại ân với Lục gia.
Một lát sau, bên tai lại nghe Quý Ngũ thúc ôn hòa nói:
- Tiểu công tử, Lâm tiểu thư kỳ thực đã không còn ở Vạn Hoa lâu rồi, mấy năm trước đột nhiên nhiễm bệnh nan y không biết kết cục ra sao, nô tài cũng từng đi tìm.
- Đa tạ Quý Ngũ thúc, Lâm tiểu thư ta đã tự mình tìm được rồi.
Lục Thất nghe tiếng hồi thần, vội ôn tồn nói.
- Thật vậy sao? Lâm tiểu thư đã hết bệnh rồi sao?
Quý Ngũ thúc kinh ngạc hỏi.
- Không tốt, nhưng ta đã quyết định cưới nàng làm chính thê.
Ánh mắt Lục Thất yên bình nói.
Quý Ngũ thúc nhìn Lục Thất một cách khác thường, khẽ thở dài:
- Tiểu công tử thật giống với lão gia trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Lục Thất vừa nghe trong lòng nóng lên, nâng chén lên ôn hòa nói:
- Nào, Quý Ngũ thúc, chúng ta uống rượu.