Kiêu Phong

Quyển 2 - Chương 35: Duyên phận




Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn hắn, khàn giọng nói:
- Ngươi dẫn một người sắp chết như ta về cũng không có tác dụng gì đâu, đừng phí tâm nữa.

Lục Thất mỉm cười nói:
- Nhạc nghệ của ngươi giống như tiên âm, dẫn theo ngươi về, ta sẽ có phúc được nghe nhạc hay.

Người phụ nữ nghe xong giật mình nhìn Lục Thất, một hồi lâu sau mới dời mắt đi chỗ khác, khóc khàn giọng nói:
- Tri âm khó tìm, không thể tưởng được lúc ta sắp chết lại có thể gặp được một tri âm, nếu ta còn có thể cứu được, thật sự sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp lại tấm lòng của ngài, nhưng ta không cứu chữa được rồi.

Lục Thất an ủi:
- Ngươi yên tâm, ta biết không ít danh y, đảm bảo có thể cứu sống ngươi.

Người phụ nữ nghe xong không nói được gì, một mình ngồi khóc nhìn trần nhà ngẩn người, Lục Thất sợ kích thích cô ta, cũng không mở miệng hỏi, trong ánh đèn mờ mờ đôi mắt nhắm nghiền dưỡng thần.

Ước chừng khoảng một canh giờ sau, người phụ nữ chợt quay đầu nhìn về phía Lục Thất nhẹ giọng kêu:
- Công tử.

Lục Thất mở mắt ra ôn tồn nói:
- Có chuyện gì sao?

Người phụ nữ hạ giọng nói:
- Công tử ngài định dẫn ta theo thật sao?

Lục Thất gật đầu nghiêm mặt nói:
- Là thật.

Người phụ nữ gật đầu nói:
- Nếu công tử không chê, ta cũng không muốn chết ở chỗ này, bởi vậy cầu công tử cho ta một danh phận, cho ta trở thành thị thiếp của ngài.

Lục Thất ngẩn ra, hắn chỉ tiếc tài năng âm nhạc của người phụ nữ nên mới định mang về chữa trị, cũng không muốn thu nàng làm thị thiếp, hơn nữa khuôn mặt này rất khó được gắn với hai chữ thiếp đẹp, nhưng hắn lại có một ý nghĩ khác, dịu dàng nói:
- Bằng nhạc nghệ của ngươi, có thể khiến ta tiếp nhận là thiếp thị, nhưng ta có rất nhiều thê thiếp rồi, ta cũng luôn tôn trọng các nàng ấy, sau khi hỏi ý kiến của các nàng ta mới có thể thu nhận ngươi.

Người phụ nữ nghe xong lãnh đạm nói:
- Nô tỳ cũng chỉ là một người ty tiện, tự biết không xứng với công tử, công tử không muốn thu nạp chính là ý như vậy, cần gì phải dùng ý của thê thiếp để lừa dối, nếu công tử không thể lấy nô tỳ làm thiếp vậy đi cùng công tử đi có ý nghĩa gì nữa.

Lục Thất vừa nghe đã biết người phụ nữ này tính tình rất bướng bỉnh, dịu dàng nói:
- Ta muốn dẫn ngươi đến kinh thành chữa bệnh.

Người phụ nữ lạnh nhạt nói:
- Đa tạ lòng tốt của công tử, bệnh của nô tỳ có đi kinh thành cũng không trị khỏi được, nếu công tử thực sự có tấm lòng tri âm tri kỉ vậy hãy thu nô tỳ làm thiếp, cũng có thể cho nô tỳ sau này hồn có chốn quay về.

Lục Thất nghe xong tâm khẽ động, dịu dàng nói:
- Bệnh của ngươi có đi kinh thành cũng không thể trị khỏi sao?

Người phụ nữ lạnh nhạt nói:
- Không thể trị khỏi, công tử cũng đừng phí tâm.

Lục Thất nghe xong suy nghĩ một chút, cũng nghĩ đến vị hôn thê Lâm Tiểu Điệp, bệnh của Lâm Tiểu Điệp chắc hẳn cũng có phần giống bệnh của Người phụ nữ này rồi.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn mới dịu dàng nói:
- Ta đồng ý thu ngươi làm thiếp, nhưng ta cũng cho ngươi biết một chuyện, ngươi làm thiếp của ta thì chính là nữ nhân của ta, ta sẽ cố hết sức cứu chữa. Nếu dùng dược không có tác dụng ta sẽ dùng một loại khí công trị bệnh cho ngươi, nhưng dùng khí công trị bệnh có rất nhiều nguy hiểm, nếu không thành công ngược lại có thể làm bệnh của ngươi nặng hơn, khiến ngươi chết trước thời gian, cho nên ngươi nhất định phải suy nghĩ kĩ.

Người phụ nữ nghe xong ngạc nhiên nhìn về phía Lục Thất một hồi lâu sau mới gật đầu nói:
- Thiếp thân muốn sống cũng không sống được bao lâu nữa, nguyện ý làm thiếp thất của công tử, cũng nguyện ý lấy thân mình ra thử nghiệm tìm đường sống trong chỗ chết.

Lục Thất gật đầu nói:
- Được, chờ đến kinh thành ta sẽ làm hộ tịch cho ngươi, sau đó tìm danh y chữa bệnh, đến tận khi dược và châm cứu không có tác dụng, ta mới dùng đến khí công, ngươi bây giờ chuẩn bị tinh thần đi, mai ta dẫn ngươi đi.

Người phụ nữ gật đầu nói:
- Thiếp thân tạ ơn công tử đã không bỏ rơi.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, quay đầu bắt đầu điều tức, người phụ nữ nhìn chăm chú nóc nhà, cuối cùng bất giác ngủ mất.

Sáng hôm sau, Lục Thất đợi trời sáng ra khỏi nhà, đứng ở trong sân duỗi gân cốt, dạo bước, dần dần có người đi ra.

Phu xe mới tỉnh ngủ, liếc mắt nhìn Lục Thất một cái, vội đi tới tươi cười nói:
- Lão đệ chào buổi sáng.

Lục Thất nhìn hắn một cái mỉm cười nói:
- Lão ca đêm qua chắc ngủ rất ngon.

Phu xe cười ha hả, mờ ám nói:
- Cô nương kia cũng tạm được, mập béo trắng như cừu non.

Lục Thất cười, chuyển lời nói:
- Lão ca giúp ta hỏi xem mất bao nhiêu bạc mới có thể đưa người đi?

Phu xe sửng sốt, cười khổ nói:
- Lão đệ, ngươi thật sự muốn đưa nữ nhân nửa sống nửa chết kia đi, mang về chết tại nhà rất xui đấy.

Lục Thất mặt trầm xuống, không vui nói:
- Có muốn “món” tối hôm qua ngươi tự mình trả không?

Phu xe sắc mặt lập tức biến đổi, vội cười cười nói:
- Ta đi đây.
Nói xong lắc lắc đầu rồi đi.

Khoảng một nén hương sau, phu xe trở về nói:
- Lão đệ, nữ nhân kia là kỹ nữ bán nghệ, ngài không cần bỏ ra một xu cũng có thể đưa đi.

Lục Thất gật đầu nói:
- Như vậy cũng bớt phiền phức.

Chợt thấy tú bà kia vui mừng từ trong nhà đi ra, đến tận bên cạnh Lục Thất cười nói:
- Đại gia muốn dẫn Phượng Nhi lên kinh chữa bệnh sao?

Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Đúng vậy, ngươi không đồng ý?

Tú bà vội nói:
- Đồng ý, đại gia muốn cứu người, ta sao có thể cản trở, ta đi chuẩn bị một ít thức ăn cho ngài.
Nói xong quay người rời đi.

Lục Thất trở về phòng của mình, thấy người phụ nữ đứng dậy ngồi ở bên người, ôm lấy đàn tỳ bà ngẩn ngơ. Hắn gõ hai phát vào khung cửa, người phụ nữ mới giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía Lục Thất.

- Thu dọn một chút rồi đi.
Lục Thất ôn tồn nói.

Người phụ nữ đứng dậy ôm đàn tỳ bà đi về phía hắn, Lục Thất nói:
- Không mang cái gì nữa sao?

Người phụ nữ lắc đầu, Lục Thất xoay người cùng Người phụ nữ đi ra sân, đỡ nàng lên xe, phu xe ở bên cạnh nhíu chặt mày, không hiểu nổi hành vi của Lục Thất, không rõ vị ông chủ này trúng tà gì.

Một lúc sau, một tiểu nhị cường tráng mang đồ ăn và nước tới, Lục Thất nhận lấy để vào trong xe, thanh toán ngân lượng rồi lên xe nói:
- Đi thôi.

Xe vững vàng đi khỏi trấn Bình Khang, bệnh của người phụ nữ không thể chống đỡ được vẫn luôn nằm trên xe không nói gì, phu xe trong lòng không vui nên cũng ít nói, Lục Thất có được thanh tĩnh nhìn về phía xa xa, thưởng thức cảnh vật xung quanh.

Vô thức đã đi được một đoạn đường, sau giờ ngọ, phu xe chợt chỉ về phía trước nói:
- Lão đệ, sắp đến kinh thành rồi.

Lục Thất ngẩng đầu nhìn về phía đó, quả nhiên trông thấy thành trì Giang Ninh rộng lớn.

Đi xem nửa giờ nữa đến được cửa thành phía nam, khi qua cửa Lục Thất phát hiện số binh lính gác cửa nhiều hơn hôm qua gấp ba bốn lần, kiểm tra nghiêm túc người ra vào thành, dường như có chuyện gì đó xảy ra.

Lúc đến lượt bọn họ, một binh lính của quân Tào yêu cầu Lục Thất xuất ra giấy chứng nhận, Lục Thất khách khí đem giấy chứng nhận đưa ra, phu xe cũng lấy ra. Binh lính xem xong giấy chứng minh thân phận của hai người, chỉ vào trong xe nói:
- Còn giấy chứng nhận của cô ta đâu?

Lục Thất ôn tồn nói:
- Đây là nữ nhân ta mới mua được.

Binh lính liếc mắt nhìn Lục Thất một cái, dù sao đây cũng là một võ quan cao hơn y hai bậc, cũng khách khí nói:
- Vậy vắn khế đâu?

Lục Thất hòa nhã nói:
- Sau khi vào thành lập tức làm.

Binh lính quân Tào lại nói:
- Vị đại nhân này, bên trên có lệnh phàm là người có thân phận không rõ ràng, người khả nghi đều bắt tạm giam, tất nhiên nữ nhân này là đại nhân vừa mua, vậy mời đại nhân lấy ra năm lượng bạc làm hộ tịch đi.

Lục Thất sửng sốt, hắn biết làm hộ tịch là chuyện thuộc công việc của nha môn, từ khi nào cửa thành cũng có thể làm hộ tịch thế, hắn không rõ nhưng lại không thể không biết điều gây phiền phức, đành phải lấy ra năm lượng bạc đưa cho binh lính, binh lính vung tay lên, có một quan binh tiến lên đưa ba người Lục Thất đi làm hộ tịch.

Đi theo quan binh tới một cửa hiệu ở trên đường, Lục Thất đỡ người phụ nữ đi theo quan binh vào cửa.

Vừa đi vào cửa thấy có không ít người đang làm thủ tục, có ba quan lại đang làm việc.

Quan binh yêu cầu văn khế của người phụ nữ, Người phụ nữ từ mặt trái của tỳ bà lấy ra một cái hộp, từ bên trong lấy ra một tờ giấy gấp gọn gàng đưa cho quan binh, sau đó nhanh chóng đóng hộp lại, Lục Thất đảo mắt nhìn qua chiếc hộp kia trong đó có một ít tờ giấy cuộn, hắn đoán là nhạc phổ.

Quan binh tiếp nhận văn khế của người phụ nữ và công văn thân phận của Lục Thất, hỏi:
- Đại nhân mua nữ nhân này về làm gì?

Lục Thất ôn tồn nói:
- Lấy về làm thiếp thị.

Quan binh sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lục Thất, lại nhìn người phụ nữ một cái, kinh ngạc nói:
- Đại nhân, ngài đã nghĩ kĩ chưa, thật sự muốn lấy về làm thiếp thị.

Lục Thất không chút do dự gật gật đầu nói:
- Đã nghĩ kĩ, ngươi mau làm đi.

Quan binh tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không nói gì nữa, xoay người tách những người khác ra, chen lên phía trước làm cho Lục Thất trước, người phụ nữ kinh ngạc nhìn đám người, mà ánh mắt Lục Thất lại yên tĩnh giống như nước.

Một lát sau, quan binh làm xong hộ tịch cầm ra ngoài, đem tất cả đưa cho Lục Thất, Lục Thất nhận lấy thưởng cho quan binh một xâu tiền, quan binh tạ ơn rồi đi khỏi.

Lục Thất cẩn thận nhìn hồ sơ trong tay, trong hồ sơn có công văn chứng minh thân phận của hắn, cũng có văn khế đi đường và thân phận thiếp thất của người phụ nữ kia. Hắn mở văn khế cũ ra đọc, đọc xong hắn hơi sửng sốt, hóa ra Người phụ nữ tên là Điệp Y, vốn là kĩ nữ của Vạn Hoa lâu