Ngựa phi nhanh trên đường, quá ngọ đã suôn sẻ về tới đại doanh Tiết độ sứ của Ninh Quốc quân, mới đến trước doanh trại đã thấy một tùy tùng của Mạnh Thạch, tên tùy tùng đó nhìn thấy Lục Thất, lập tức hiện nỗi vui mừng trên mặt tiến lên trước, nói Mạnh Thạch đại nhân cho mời.
Lục Thất vừa nhìn thấy trong lòng đã có tính toán, hắn điềm đạm gật đầu đồng ý, bất chấp gió bụi trên người, đi theo tùy tùng tới chỗ ở của Mạnh Thạch, ngoài cửa quân doanh của Mạnh thạch có hai gã thuộc quan đứng đó, vừa thấy Lục Thất vội cung kính chào theo nghi thức quân đội, rồi bước vào doanh trại.
Mạnh Thạch ngồi trên giường gỗ quân dụng, nghe thấy tiếng liền đứng thẳng dậy, Lục Thất đi thẳng tới, chắp tay bái kiến:
- Đại nhân, Thiên Phong đã trở về.
- Ngươi đã trở về rồi, ngồi đi.
Mạnh Thạch thẳng thắn đáp lời Lục Thất, hai người đã trải qua bầu bạn trên đường, quan hệ nghiễm nhiên thân như huynh đệ.
Lục Thất cũng không khách khí, dời bước đi tới chỗ một chiếc ghế gỗ, đối diện với Mạnh Thạch cách hơn một mét, Mạnh Thạch ngồi xuống, giơ tay lấy một miếng gấm vàng, đưa cho Lục Thất, Lục Thất nhận lấy mở ra nhìn một lát, sau đó vẻ mặt bình tĩnh cuộn lại, giơ tay đưa lại.
Mạnh Thạch nhận gấm vàng, đôi mắt nghi hoặc nhìn Lục Thất hỏi:
- Thiên Phong, chuyện thánh chỉ này có phải ngươi đã biết rồi không?
Lục Thất gật đầu, đáp:
- Biết từ hôm qua.
Mạnh Thạch biến sắc mặt, nghi ngờ hỏi:
- Là ai đã thông báo cho ngươi?
Lục Thất cũng không chần chừ, trả lời:
- Là Vi Hạo đại nhân, trước đây ta ở huyện Thạch Đại từng giúp đỡ Vi Hạo đại nhân giết thám quan Chu quốc, vì vậy đã kết giao tình.
Mạnh Thạch kinh ngạc hỏi:
- Vi Hạo? Y thông báo cho ngươi làm gì?
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Vi Hạo đại nhân đã bị đưa ra ngoài làm Trưởng sử Nhiêu Châu.
A! Mạnh Thạch bất ngờ kinh ngạc thất thanh, Lục Thất mỉm cười, nói tiếp:
- Vi Hạo đại nhân gửi thư đến nói, Nhiêu Châu là địa bàn của Vũ Văn thị, ông ấy đi lành ít dữ nhiều, cho nên, ông ấy hỏi ta có người trung thành võ dũng hay không để theo ông ta.
Mạnh Thạch yên lặng gật đầu, nhìn Lục Thất, nói:
- Thiên Phong, ta cũng muốn hỏi ngươi, các thuộc hạ cũ của ngươi ở huyện Thạch Đại, có thể cho ta sử dụng được không.
Lục Thất đáp lại:
- Đại nhân, hôm qua ta nhận được thư đã nghĩ rất nhiều, cũng đã tìm Vương Chủ bộ của huyện Thạch Đại bàn bạc một chút, ta muốn để Vương Chủ bộ phụ tá đại nhân.
Mạnh Thạch chau mày, suy nghĩ một lát mới trầm giọng nói:
- Vương Chủ bộ của huyện Thạch Đại, tên là Vương Trọng Lương phải không?
Lục Thất cũng không bất ngờ, gật đầu đáp:
- Đúng, Vương Chủ bộ hiện giờ đã được điều nhiệm làm Huyện thừa Vạn Niên rồi.
Mạnh Thạch ngẩn ra, quay đầu nghĩ một lát mới nói tiếp:
- Vương Trọng Lương thì ta biết, vốn là gia nô của Lễ bộ Thượng thư, được cử tới huyện Thạch Đại, nghe nói cấu kết với Huyện thừa Thạch Đại làm chuyện xấu, vẫn nắm giữ quan thế ở huyện Thạch Đại.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đại nhân nói đều là sự thực, tuy nhiên Vương Chủ bộ có được quyền lực ở huyện Thạch Đại trên thực tế là do Triệu Huyện thừa cố ý ban cho, chủ yếu là để che đậy cách nhìn của triều đình, hiện giờ Triệu Huyện thừa vừa chết, Vương Chủ bộ đã mất đi quyền thế rồi.
Mạnh Thạch gật đầu, lại hỏi:
- Thiên Phong, ngươi tiến cử người này, là bởi vì thân thiết sao?
- Không phải bởi vì thân thiết, mà con người Vương Chủ bộ là một quan lại tài năng trong chính trị, cực kỳ giỏi quyền đấu, đại nhân tới Nhiêu Châu làm Thứ sử, cực cần có người như thế phụ tá, như vậy mới có hy vọng giành được quân chính của Nhiêu Châu, hiện giờ ông ta vừa hay được điều nhiệm tới huyện Vạn Niên, một khi ông ta phụ tá đại nhân là có thể đột xuất kỳ binh, nhanh chóng giành được quyền khống chế Nhiêu Châu.
Lục Thất giải thích.
Mạnh Thạch gật đầu, nhìn ra y cũng suy nghĩ rất sâu xa, đã hiểu chức vụ Thứ sử Nhiêu Châu là vô cùng hung nguy, chứ không phải cứ đi là có thể nắm quyền hành trong tay.
- Đại nhân, nếu đại nhân muốn dùng Vương Chủ bộ phụ tá, ta hy vọng đại nhân có thể ban cho chức quan Quyền tri Tham quân chính sự.
Lục Thất nêu ý kiến hợp thời.
Mạnh Thạch nghe xong không có phản ứng gì, ngược lại bình tĩnh gật đầu nói:
- Đã nể trọng dùng ông ta thì chỉ có thể giao cho ông ta trọng quyền.
Lục Thất sửng sốt, lập tức mỉm cười, nói:
- Đại nhân đúng là sáng suốt.
Mạnh Thạch cũng cười, ôn tồn nói:
- Ngươi đã tiến cử, ta đương nhiên muốn dùng ông ta, chỉ có điều thanh danh của người đó không tốt, ta tuyệt đối không thể hoàn toàn tin tưởng ông ta.
Lục Thất gật đầu, đáp:
- Suy nghĩ của đại nhân rất đúng, có điều Thiên Phong đề nghị đại nhân, giai đoạn đầu chiếm đoạt quyền thế thì nên hợp tác với ông ta, cố hết sức tiếp nhận ý kiến của ông ta, dù sao ông ta đã làm quan nhiều năm ở địa phương, rất có kinh nghiệm.
Mạnh Thạch gật đầu:
- Nghe huynh trưởng ngươi nói, ngươi đang đích thân huấn luyện trăm binh dũng quân ở huyện Thạch Đại, ta muốn dùng những người đó.
Lục Thất ngẩn ra, đáp lại:
- Ta cũng muốn đại nhân dùng họ, để các huynh đệ đó có cơ hội tiến thủ, tuy nhiên dù sao ta là quân tướng, không thể ra mặc thúc đẩy, đành để Vương Chủ bộ tác thành ngoài mặt.
Mạnh Thạch bình tĩnh gật đầu, nói:
- Vậy quyết định như thế đi, ngày mai ta sẽ tới huyện Thạch Đại, ngươi an tâm ở lại Ninh Quốc quân diễn võ đi.
Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Thiên Phong hộ tống đại nhân đi Nhiêu Châu thì không ổn lắm, nhưng đưa ngài tới huyện Thạch Đại thì vẫn có thể đấy.
Mạnh Thạch lắc đầu:
- Ngươi còn hộ tống ta, sẽ chỉ khiến Đường Hoàng bệ hạ thêm ngờ vực, với ngươi với ta đều bất lợi, sau khi ngươi diễn võ ngày mai, lập tức dứt ra trở lại kinh thành đi, tới kinh thành, đừng quên chuyện đầu tiên là tới Nam Đại doanh giao lệnh, nhất định đừng trở về nhà trước.
Lục Thất ấm áp gật đầu, nghĩ một chút, nói:
- Đại nhân, binh dũng quân mà ta giáo huấn có ba người tiêu diệt thổ phỉ lập công được chức quan, ba người đó đều là những người nghĩa dũng, ta tiến cử Đỗ Dũng đi theo đại nhân, Đỗ Dũng võ nghệ cao cường, làm người trung thành nhất, có y bảo vệ đại nhân thì ta có thể yên tâm.
Mạnh Thạch gật đầu, cười nhạt nói:
- Hai người khác, ngươi muốn quy thuộc về Vương Trọng Lương và Vi Hạo.
Lục Thất gật đầu, đáp:
- Ta có suy nghĩ đó, chỉ có điều Vương Chủ bộ cũng từng nói, ông ta cần một người bảo vệ là quan tướng trung thành, nếu không căn bản không dám đi tranh đoạt quân chính với Vũ Văn thị, điều ông ta sợ nhất là bị ám sát.
- Cái tên Vương Trung Lương đó ở huyện Thạch Đại nhiều năm, chẳng lẽ không có ai dùng được.
Mạnh Thạch hoài nghi hỏi.
- Ông ta không nói, ông ta nói khi tin tức bị điều đi vừa được truyền ra, những người vốn nghe lời ông đều sinh lòng gian dối, mà binh dũng quân ta huấn luyện mặc dù thời gian không dài, nhưng là hộ gia đình tự phát bảo vệ cho ta, vì thế khi ta quay về huyện Thạch Đại đã vô cùng cảm động.
Lục Thất cũng không e dè trả lời thành thực.
Mạnh Thạch gật đầu, nói:
- Đó là vì ngươi đối xử với mọi người chân thành, kết được quả thiện.
Lục Thất mỉm cười đáp:
- Những huynh đệ kia đều là người trung nghĩa, kính xin đại nhân sau này có thể đề bạt họ.
Mạnh Thạch gật đầu, nói:
- Ta biết rồi.
Lục Thất khẽ than:
- Ý định ban đầu của ta là sau này từng bước thu nạp họ vào quân doanh, hiện giờ được đi theo đại nhân, sẽ tốt hơn là đi theo ta, hoàn cảnh của ta bây giờ thật sự là phúc họa khó biết, có lẽ có một ngày ta mất chức quan, cũng phải tới Nhiêu Châu tìm chút che chở.
Mạnh Thạch ngẩn ra, cười nhạt nói:
- Ngươi cũng đừng bi quan, chỉ cần ngươi không phạm tội rõ ràng, Đường Hoàng bệ hạ sẽ không giáng tội xuống ngươi đâu, một thời gian nữa ngươi sẽ đứng vững được ở kinh thành, còn tình cảnh của Thái tử điện hạ thì rất khó bị phế, dù sao thế lực hiện có của Thái tử điện hạ còn xa mới uy hiếp được ngôi vị Hoàng đế.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một lát, hỏi:
- Đại nhân, tại sao Vu Tướng quân để ta tham dự diễn võ, về lý mà nói, ông ta hẳn là kiêng kị chứ.
- Ông ta hẳn là kiêng kị, chỉ có điều trong lòng đã có nguy cơ bị điều đi, cho nên không kiêng kị nữa, trái lại cố ý lôi kéo ngươi, ông ta làm cho Thái tử xem mà, đồng thời cũng ngấm ngầm thể hiện sự bất mãn bởi lòng không tín nhiệm của Đường Hoàng bệ hạ.
Mạnh Thạch giải thích một chút.
Lục Thất cả kinh, kinh ngạc nói:
- Vu Tướng quân, ông ta không sợ Đường Hoàng bệ hạ giáng tội sao?
- Ông ta không sợ, trước đây hắn là người ủng hộ trung thành của Đường Hoàng bệ hạ, cũng là bạn thân tư giao của Đường Hoàng bệ hạ, hành động của ông ta có hai mục đích, một là có ý ẩn lui, hai là cố ý thăm dò độ tín nhiệm của Đường Hoàng bệ hạ, nếu Đường Hoàng bệ hạ điều ông ta đi, sau khi ông ta về kinh chắc chắn sẽ tự xin đảm nhiệm chức quan nhàn tản, không có quyền hành gì, Đường Hoàng chắc sẽ không đối phó với ông ta, ngược lại còn tiếc cho tình nghĩa trước đây mà đối xử tốt với ông ta.
Mạnh Thạch thản nhiên trả lời.
- Đại nhân, Đường Hoàng sẽ điều Vu Tướng quân đi sao?
Lục Thất kỳ quái hỏi.
- Sẽ, nghe nói Hành quân Tư mã kế nhiệm đã được định rồi, là Trung lang tướng của Kiêu Kỵ vệ.
Mạnh Thạch hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, lại nghe Mạnh Thạch nói tiếp:
- Ngươi đi mấy ngày nay, Ninh Quốc quân đã có biến động lớn, tách tổ hợp làm ba đoàn quân, một đoàn quân trong đó làm chủ soái, vốn là trung quân Giáo úy của Vu Tướng quân, Chu Vân Hoa mà ngươi tiến cử là Doanh tướng.