Lục Thất nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, vật bên dưới người bỗng căng lên, đã bị bàn tay mềm mại nắm qua lớp quần, chợt có người chạy vội tới, giơ bàn tay ngọc kéo Diệu Ngọc rời khỏi hắn, hóa ra là Song Nhi.
- Đồ nỡm này, dám bố trí, nô tì sẽ để lão gia xem xem, cứ giương mắt nhìn đấy.
Song Nhi hờn dỗi đưa tay kéo váy áo của Diệu Ngọc xuống, bàn tay của Diệu Ngọc cũng linh hoạt kéo váy áo của Song Nhi, rất nhanh hai cơ thể ngọc ngà trắng ngần hiện ra trước mắt Lục Thất, lại thấy hai cơ thể ngọc ôm lấy mình kéo lên giường, diễn màn quấn quýt vật lộn hoạt sắc sinh hương trên giường.
Lục Thất mỉm cười nhìn hai người đẹp tuyệt mỹ trên giường, hiểu ra đội thiếp thất xinh đẹp này đang cố ý đùa giỡn, đêm đẹp bớt đắng, sự trở về của hắn giống như một vị khách qua đường, nên quý trọng thời gian nam nữ hoan ái này.
Dục hỏa trong cơ thể bừng bừng lên tràn trề, Ninh Nhi lặng lẽ bước tới, cùng hắn cởi quần áo, hắn đưa tay ôm khẽ lấy Ninh Nhi, dưới nụ cười nhè nhẹ có chút động viên, hắn mới quay người cất bước nhào lên giường.
Hắn vừa lên giường, đã thấy Song Nhi cưỡi trên người Diệu Ngọc, hai bàn tay ngọc túm lấy cổ chân của Diệu Ngọc, làm cho cặp đùi tuyết của Diệu Ngọc mở to ra, chỗ tuyệt diệu ấy đã lộ rõ hoàn toàn, còn Song Nhi lại chìm eo thon xuống giang cặp mông trắng nở nang ra.
Cánh tay trắng tuyết của Diệu Ngọc ôm lấy đầu Song Nhi, ngửa má lúm đồng tiền quyến rũ nhìn Lục Thất trên giường, mỉm cười duyên dáng nói:
- Lão gia, đây là song bướm bay, lão gia thưởng thức xong là phải nói xem bướm trên đẹp hay là bướm dưới đẹp, không được nói đều đẹp đâu đấy.
Ánh mắt của Lục Thất lộ vẻ bất ngờ, bỗng nở nụ cười tà cổ quái, bàn tay vạm vỡ của hắn duỗi ra, vuốt ve tư thế đứng kiểu bướm do hai mỹ nhân ghép thành, mơn trớn mấy giây, bỗng rời người đối mặt với cặp mông của Song Nhi, lặng lẽ vồ ép tới, cánh tay hắn ôm lấy thắt lưng và mông của Song Nhi, vật bên dưới người kia lại chĩa thẳng vào người Diệu Ngọc, người Diệu Ngọc run lên ồ một tiếng, bàn tay ngọc di chuyển xuống dưới ôm âu yếm cái lưng trắng ngần của Song Nhi.
…
Một chiếc đèn chụp lồng tròn đặt trên bàn, phát ra ánh sáng êm dịu, chiếu sáng nội thất, những cơ thể trắng ngần nằm khỏa thân cùng nhau trên giường, người ôm, người nằm sấp, người ngả lưng che hơn phân nửa cơ thể cao lớn của Lục Thất, hắn kê cao gối ngủ, cánh tay trái ôm lấy Ninh Nhi đang nép vào người như con chim nhỏ.
- Diệu Ngọc, tên thật của nàng là gì?
Lục Thật dịu dàng hỏi, Diệu Ngọc đang nằm sất trong ngực hắn, cánh tay phải của hắn vuốt ve mái tóc nàng.
- Nô tì vốn họ Tiêu, tên là Hương Lan.
Diệu Ngọc khẽ đáp, nàng nằm úp trên người Lục Thất, đầu lười biến cũng không muốn ngẩng lên.
- Nàng họ Tiêu?
Lục Thất lập tức nhạy cảm nhíu mày lại hỏi.
- Nô tì họ Tiêu, xuất thân là Tiêu thị Thường Châu, có điều nô tì là con vợ lẽ, địa vị rất thấp trong Tiêu thị Thường Châu.
Giọng Diệu Ngọc có chút thương cảm khẽ giải thích.
- Nói như vậy, nàng và Tiêu thị của huyện Thạch Đại là thân tộc?
Lục Thất hỏi.
Diệu Ngọc im lặng, một lát sau mới khẽ đáp:
- Coi như là thân tộc, nhưng Tiêu thị của huyện Thạch Đại lại không muốn nhận nô tì là người thân, nô tì năm đó theo… người chồng trước tới huyện Thạch Đại, từng tới Tiêu phủ cầu kiến, nhưng Tiêu phủ của huyện Thạch Đại không muốn cho nô tì vào cửa, sau này nô tì gặp rủi ro, từng đưa thư đến cầu cứu, kết quả Tiêu phủ căn bản không rảnh mà để ý tới.
Lục Thất bất ngờ ồ lên một tiếng, Diệu Ngọc lại im lặng một lát sau mới nhỏ giọng nói tiếp:
- Lão gia, nô tì từng nghe nói, Tiêu phủ huyện Thạch Đại sở dĩ không muốn nhận nô tì làm người thân, là vì Tiêu phủ nằm ở huyện Thạch Đại, kiêng kỵ có quan hệ với quan huyện, nghe nói thái độ của Tiêu phủ huyện Thạch Đại trước việc đến đây của nô tì thậm chí còn phản cảm thù hận đấy.
Lục Thất khẽ ồ lên một tiếng kinh ngạc, hắn hiểu điều Diệu Ngọc nói là sự thật, khi ở kinh thành, hắn đã biết Tiêu phủ huyện Thạch Đại vì muốn tránh rước họa vào người, luôn tránh ra mặt dính vào quan thế của huyện Thạch Đại, nghe nói là không muốn cho Đường hoàng cái cớ để hỏi tội.
- Diệu Ngọc, sau này nàng vẫn lấy tên Hương Lan đi, chính thức trở thành thiếp thị của ta.
Lục Thất đáp lại.
- Nô tì tạ ân điển của lão gia.
Hương Lan nuốt tiếng đáp lại.
- Hương Lan, về sau ở Lục gia, đừng thấy tủi thân, ta nói cho nàng biết một chuyện, Lục Nga cũng là thiếp thị của ta, cô ấy đang ở kinh thành.
Lục Thất nhẹ nhàng nói.
A! Hương Lan ngẩng đầu thất thanh nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn nàng, lại nói thêm:
- Nếu nàng muốn ở cùng với Lục Nga, sau này ta có thể để nàng theo Lục Nga.
Hương Lan ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp do dự, một lát sau lắc đầu nói:
- Lão gia, nô tì muốn hầu hạ Tương chủ mẫu.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta cũng thấy, nàng và Lục Nga ở cùng nhau, sẽ rất xấu hổ.
Hương Lan dạ nhẹ một tiếng gật đầu, Lục Thất âu yếm mái tóc nàng, nói tiếp:
- Hương Lan, nàng về phòng đi, nói với Tương Nhi đừng ngủ, nửa giờ nữa ta sẽ qua.
Hương Lan ngẩn ra, chần chừ một lát, nhỏ giọng nói:
- Lão gia mệt nhọc cả ngày rồi, chi bằng ngày mai hãy đi đi, nô tì sẽ chuyển lời tới Tương chủ mẫu về tấm lòng quan tâm của lão gia.
Lục Thất nghe xong thấy ấm áp trong lòng, cười nhẹ nhàng đáp:
- Cơ thể của ta còn có thể, nàng đi đi, đến ngày mai ta chưa chắc đã rảnh.
Hương Lan gật đầu không nói thêm nữa, đứng dậy lấy váy áo mặc và, im lặng rời đi.
Hương Lan vừa đi, Lục Thất giơ tay âu yếm mái tóc của Song Nhi, dịu dàng nói:
- Song Nhi, ta đã gặp đại huynh rồi, nói chuyện với hắn rất nhiều.
- Lão gia đã gặp huynh trưởng của nô tì rồi ư.
Song Nhi vui mừng bất ngờ đáp lại, duỗi cánh tay ngọc ra mơn trớn ngực Lục Thất.
- Đã gặp, huynh trưởng nói ta rằng nàng đã quay về Lục gia, lúc ấy ta nghe xong trong lòng vô cùng khoan khoái, thật sự muốn gặp nàng, đánh cho nàng một trận… thật mạnh.
Lục Thất nói với giọng điệu vui sướng.
- Lão gia trước đây đã đánh nô tì rất đau, chỗ đó của nô tì đến giờ vẫn rất đau kìa.
Song Nhi ngửa lúm đồng tiền xinh đẹp ra, nũng nịu khẽ nói.
Giọng nói khẽ lọt vào tai khiến Lục Thất mất hồn, vật đó bên dưới người lập tức ngóc lên ra uy, trong lòng hắn nhộn nhạo, khuôn mặt gượng cười, nói:
- Song Nhi, ta muốn nói với nàng chuyện chính.
- Nô tì đang nghe đây, lão gia cứ nói đi.
Song Nhi dịu dàng đáp lại, bàn tay trắng tuyết lại di chuyển xuống phía dưới túm lấy vật kia của Lục Thất.
Lục Thất không khỏi trợn mắt, cố áp chế dục vọng, mặt hướng lên nói:
- Song Nhi, đương kim Hoàng thượng cực kỳ nghi kỵ đại thần, sau khi ta và huynh trưởng mật bàn, chỉ có thể kết thành liên minh ngầm, vì thế ta chỉ có thể ủy khuất nàng làm thị thiếp, ta không thể để người khác biết huynh trưởng nàng là quan ở kinh thành, về sau nàng ở Lục gia, đừng nhắc đến huynh trưởng của nàng là ai nữa, nếu không sẽ rước họa vào người huynh trưởng và ta đấy, Hoàng thượng kỵ đại thần cấu kết với võ quan.
- Vâng, nô tì nhớ kỹ.
Song Nhi tùy ý đáp lại.
- Song Nhi, ta muốn nghe con của Ninh Nhi.
Lục Thất lại khẽ nói.
Song Nhi vâng một tiếng đứng dậy, cơ thể trắng ngần rời ra ngoài, Lục Thất được thoát thân ngồi dậy, lại nghiêng người áp tai vào bụng của Ninh Nhi, Ninh Nhi vui mừng dịu dàng nhìn hắn, lúc trước Lục Thất muốn “vui vẻ” với nàng, nàng lập tức từ chối, nàng sợ làm thương tổn đứa con trong bụng, đứa con trong bụng này là hy vọng mà nàng mong ngóng rất lâu rồi.
Sáng hôm sau, Lục Thất bước ra khỏi phòng Tương Nhi, duỗi duỗi gân cốt trong sân, lại luyện một bài quyền cước rồi mới cùng các ái thiếp vào ăn sáng.
Thời gian của Lục Thất rất ít, hôm nay hắn phải ra ngoài bái kiến Vương Chủ bộ, sau đó dưới sự sắp xếp của Vương Chủ bộ sẽ ngầm gặp Đông Hà, nếu cần thiết, hắn còn phải đi gặp Tôn Huyện lệnh, đêm trước hắn nghe Vương Chủ bộ nói, Tôn Huyện lệnh sau khi Triệu Huyện thừa chết đã tiếp quản thế lực của cửa đông thành dưới sự ủng hộ của Tống phủ, vệ quan huyện nha cũng có không ít người sẵn sàng góp sức cho Tôn Huyện lệnh, Tôn Huyện lệnh hiện giờ đã sốn ở hậu trạch của huyện nha, nhưng Vương Chủ bộ nói, Tôn Huyện lệnh sống ở huyện nha thực ra là y đang âm thầm giật dây.
Ăn cơm xong, Lục Thất thay khôi giáp, Tương Nhi cũng đã trang điểm xong chuẩn bị xuất hành, ngồi một mình trong xe chờ, Lục Thất sau khi trở về vẫn ân ái với nàng như trước, khiến trái tim hoảng hốt của nàng đã an lòng rồi.
Trong đêm qua, ái lang đêm khuya tới khiến cho lòng nàng ấm áp tột cùng, phóng đãng quyến rũ hầu hạ, phấn khích gần như cả đêm không ngủ, giờ người nàng vẫn còn mỏi không còn sức lực, nhưng trái tim thì lại sung sướng quên cả mệt mỏi.
Chờ trong sân một lát, đám thuộc quan của Lục Thất đã tới, hắn ra cửa cưỡi quân mã, cùng xe ngựa của Tương Nhi song song khởi hành, trên đường đội ngựa uy vũ của họ ầm ầm khiến người đi đường nhao nhao dừng chân đứng xem.
Vẻ mặt Lục Thất trước sau luôn thản nhiên, hắn không thích khoa trương như thế, nhưng Vương Chủ bộ lại yêu cầu hắn phải làm vậy, Vương Chủ bộ nói, sự khoa trương của hắn một mặt sẽ kinh sợ tới đối thủ, mặt khác sẽ lôi kéo rất nhiều thế lực quan thân.
Có câu nhiều thế lực mới làm nên tường thành, thế lực quan thân là cây cỏ đầu tường, ngươi mạnh mẽ thì họ mới muốn nịnh bợ ngươi, mới không muốn đối đầu với ngươi, sẽ hình thành một loại uy danh, có tiếng tăm cường thế, mới làm đối thủ kinh sợ, không dám lộ liễu đối phó với Lục gia.