Kiêu Phong

Quyển 2 - Chương 104: Tri kỷ




Vương chủ bộ vui mừng gật đầu, Lục Thất chần chờ một chút, hỏi:
- Trọng thúc, ta ở kinh thành, rõ ràng cầu được quan lớn ủng hộ, hiện giờ sao lại như vậy? Khiến thúc bị điều đi nữa?

Vương chủ bộ nhìn Lục Thất một cái, cười nhạt nói:
- Chuyện của ta, là do Ngưu Huyện Úy làm, Ngưu Huyện Úy vốn là gia tướng của Công bộ Thị lang, ngươi cầu quan lớn ủng hộ, so không được với Công bộ Thị lang.

Lục Thất giật mình gật đầu, rồi lại khó hiểu hỏi:
- Trọng thúc và Ngưu Huyện Úy hợp tác nhiều năm, ông ta sao lại hại thúc chứ?

- Ngươi sai rồi, cùng ta hợp tác là Triệu Huyện thừa, có Triệu Huyện thừa ở đây, Ngưu Huyện Úy chỉ có thể nhẫn nại, mà Triệu Huyện thừa sở dĩ nguyện ý cùng ta hợp tác, là bởi vì lão để ta đứng mũi chịu sào, cho nên để ta xử lý hơn phân nửa công việc ở huyện Thạch Đại, là muốn quan viên ở kinh thành nghĩ rằng, ở huyện Thạch Đại này ta một tay che trời, hiện giờ Triệu Huyện thừa chết rồi, nếu không đuổi ta đi, Ngưu Huyện Úy không thể nắm quyền ở huyện Thạch Đại.
Vương chủ bộ giọng lạnh lùng nói ra nguyên nhân, mọi người xung quanh nghe xong, đều minh bạch gật đầu.

Lục Thất gật gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:
- Kỳ thật, người mà Ngưu Huyện Úy sợ hãi chính là ngươi, cường thế của ngươi ở huyện Thạch Đại, khiến Ngưu Huyện Úy không thể không cầu Công bộ Thị lang điều ta đi, dù sao ta cũng chỉ là chủ bộ, không có ngươi trợ giúp, Ngưu Huyện Úy có thể dễ dàng thổi bay ta.

Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Nói như vậy, là ta hại Trọng thúc rồi.

- Ngươi lại sai rồi, ta cũng nên rời khỏi huyện Thạch Đại rồi, nếu không, tám năm tiếm quyền của ta, là tử tội, mặt khác ta là bị điều sang làm Huyện thừa, nghĩa là vẫn nhờ vào việc ngươi làm quan lớn, nếu không kết cục của ta hẳn là bị bãi chức.
Vương chủ bộ lập tức bác bỏ.

Lục Thất ồ một tiếng, trong lòng không ngờ là chức quan của mình có lợi ích như vậy, nói:
- Trọng thúc, ta có một chuyện bí mật muốn nhờ thúc chỉ giáo.

Vương chủ bộ ngẩn ra nhìn Lục Thất, thấy Lục Thất phất tay, đem thanh Ngưu Đao đưa cho Tôn Lập, thân thiết nói:
- Tôn đại nhân, mang các huynh đệ đi xem đao đi.

Tôn Lập ngẩn ra, hai tay vội vươn ra tiếp đao, cúi người cung kính nói:
- Vâng, ty chức cáo lui.

Sau khi Tôn Lập nhận đao và dẫn đoàn người đi xa, Lục Thất mới nhìn Vương chủ bộ, thấy Vương chủ bộ vẻ mặt mỏi mệt, hắn cũng đã sớm thấy được khuôn mặt Vương chủ bộ, so với trước kia gầy đi một tí, hốc mắt hõm sâu.

- Trọng thúc, chúng ta vào trong xe nói chuyện.
Lục Thất thân thiết nói, bước lên đỡ Vương chủ bộ vào xe.

Hai người ngồi đối diện, Vương chủ bộ nhìn Lục Thất, mỉm cười nói:
- Có người ủng hộ chính là có thế lực, chúng ta không được làm cho họ thất vọng.

Lục Thất gật đầu, đáp lại:
- Thiên Phong hiểu rồi.

Vương chủ bộ gật gật đầu, lại khẽ thở dài:
- Ta không bằng ngươi rồi, tuy ngươi đi, nhưng công ơn của người đối với thuộc hạ vẫn phát huy được tác dụng, biến cố ở huyện Thạch Đại, Binh dũng quân sau khi giải tán nhưngđại đa số vẫn ủng hộ ngươi, bọn họ tự giác thủ hộ cho gia đình ngươi, Đỗ Dũng vẫn canh giữ ở nhà cũ của ngươi.

Lục Thất tâm tình ấm áp gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:
- Còn ta, chỉ có tầm mười người đi theo, đa số là bị ép buộc không thể không theo, như Tôn Lập và bốn nha Binh quan, bọn họ mà không theo ta, Ngưu Huyện Úy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bọn họ.

Lục Thất im lặng, lại nghe Vương chủ bộ nói:
- Ngươi như thế nào đảm nhiệm nhiều chức quan như vậy, thật dọa người, một khi có biến, ngươi chính là chân đạp nhiều thuyền nha. (ý nói gánh nhiều hậu quả)

Lục Thất cười khổ, nói:
- Thiên Phong thân bất do kỷ.

Vương chủ bộ gật gật đầu, nói:
- Đúng là có nhiều nguy cơ, nhưng cũng có thể có nhiều cơ hội đạt thành tựu, nếu nắm chắc, ngươi sẽ trở thành một mãnh quan chân chính.

Lục Thất ngẩn ra nhìn Vương chủ bộ, Vương chủ bộ cười cười, nói:
- Đường còn dài cứ từ từ mà bước, nói nhiều cũng không có ích gì, nói đi, ngươi có chuyện gì không thể giải quyết.

Lục Thất cười, lại cúi đầu nhắm mắt lại, một lát sau mới ngẩng đầu, nói:
- Trọng thúc, lúc ta rời kinh, có một vị hoạn quan bí mật gặp ta, đưa ta một mật chỉ, bảo ta đưa tận tay Trì Châu Thứ sử.

- Ngươi nói cái gì?
Vương chủ bộ giật mình mở to hai mắt.

Lục Thất lại nói:
- Thuần túy đưa đưa mật chỉ thôi, hẳn là không có ý nghĩa gì lớn.

Vương chủ bộ vẻ mặt buông lỏng, gật gật đầu, nói:
- Ngươi nói tiếp đi.

- Trọng thúc, ta lần này tới Ninh Quốc Quân, chính là truyền chỉ tăng cường quân bị Tam doanh, khuếch trương mộ binh ở các xã, bởi vậy ta đưa mật chỉ tới Trì Châu, chắc cũng là tăng cường quân bị, ta nghĩ, có thể hay không mượn cơ hội cầu Trì Châu Thứ sử, để cho ba người Đỗ Dũng trở thành đội trưởng của đám tân binh.
Lục Thất thỉnh giáo nói.

- Ngươi là muốn, ở Khang Hóa quân cài gián điệp.
Vương chủ bộ nhìn Lục Thất nói.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Tăng thêm thế lực ngầm, Đỗ Dũng bọn họ có năng lực làm việc này, ta không biết có nên hay không.

- Hoàn toàn không thể.
Vương chủ bộ bình thản bác bỏ.

Lục Thất bình tĩnh nhìn Vương chủ bộ, Vương chủ bộ dừng một chút, nói:
- Ngươi nghĩ như vậy là chơi với lửa, Trì Châu Thứ sử là ai, là Khang Hóa quân Tiết Độ Sứ, là trọng thần mà Đường Hoàng vô cùng tín nhiệm, bằng vào địa vị của ngươi hiện giờ, hắn căn bản sẽ không bán ân tình cho ngươi, nhất là liên quan tới việc quân, hắn sẽ càng không để ngươi thao túng, thậm chí để thể hiện lòng trung thành, hắn sẽ tố cáo ngươi với Đường Hoàng.

Lục Thất gật gật đầu, hắn biết rằng trước kia say rượu nên suy nghĩ lỗ mãng, thật là khờ khạo, hắn nói:
- Nghe trọng thúc nói như vậy, ta sẽ từ bỏ tâm tư này.

Vương chủ bộ cười cười, đột nhiên hỏi:
- Thiên Phong, ngươi làm thế nào quen biết với Đông Hà?

Lục Thất ngẩn ra nhìn Vương chủ bộ, mỉm cười nói:
- Trọng thúc làm sao mà biết được?

- Đông Hà sau khi từ chức Huyện thừa, vẫn hữu ý vô ý cản trở Ngưu Huyện Úy đả kích Binh dũng quân của ngươi, cũng âm thầm che chở cửa hàng của ngươi, lấy tính cách của Đông Hà, hẳn là tọa sơn quan hổ đấu mới phải.
Vương chủ bộ hồi đáp.

Lục Thất gật gật đầu, nói:
- Trọng thúc, ta là lúc trốn khỏi Trì Châu, quen biết Đông Quang, lúc đó Đông Quang giả mạo để cướp, bị ta bắt được, ta buông tha cho hắn, nên để cảm tạ ta, Đông Quang nhờ thúc thúc của hắn Đông Hà âm thầm bảo hộ ta, sau đó khi ta cầu La Trưởng sử làm quan mạch, La Trưởng sử hỏi ta ứng cử viên cho chức Huyện thừa huyện Thạch Đại, ta tiến cử Đông Hà.

Vương chủ bộ gật gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Trọng thúc, La Trưởng sử nói qua, đương kim Đường Hoàng kiêng kị Ung Vương Phủ cấu kết với quan địa phương, cho nên ông ta chỉ có thể âm thầm bồi dưỡng Đông Hà, mà ta nghĩ nếu Huyện thừa và chủ bộ đều là thân cận của ta, vậy thì rất tốt nha, thật không ngờ là Trọng thúc bị điều đi, ta có chút hoài nghi, Trọng thúc bị điều đi, là do La Trưởng sử giở trò quỷ.

Vương chủ bộ lắc đầu, đáp lại:
- Ta hỏi qua Trì Châu Trưởng sử rồi, chuyện của ta, là do Công bộ Thị lang làm, hơn nữa dù Đông Hà không từ chức, ta cũng sẽ bị điều đi.

Lục Thất gật gật đầu, lại nghe Vương chủ bộ nói:
- Ta bị điều đi, là lợi nhiều hơn hại, huyện Thạch Đại là địa bàn ẩn tàng căn cơ của Triệu gia, Triệu Huyện thừa vừa chết, ta nếu còn cầm quyền, vậy tử kỳ không xa nữa, còn một cái lợi nữa là, ta không cần vì Lễ bộ Thượng thư mà vơ vét của cải rồi.

Lục Thất ồ một tiếng, Vương chủ bộ cười cười, lại nói:
- Ta thật không buông xuống được huyện Thạch Đại, nhưng không buông không được nha, kỳ thật ta sợ nhất không phải là bị điều đi, mà là e sợ rời đi do thất thế, nếu là vậy gia đình cậu của ta liền gặp nguy cơ rồi, cậu đối với ta rất tốt, ta không thể làm liên lụy Trần phủ được.

Lục Thất cảm động trước tình cảm của Vương chủ bộ, gật đầu, Vương chủ bộ vừa cười nói:
- Hiện giờ ta đã yên tâm, có quân cờ ẩn tàng Đông Huyện thừa này, hơn nữa với thân phận của ngươi ở kinh thành uy hiếp, Trần phủ sẽ không bị hãm hại, ta cũng có thể ngang nhiên rời khỏi huyện Thạch Đại trong vinh dự, đến Nhiêu Châu huyện Vạn Niên, lúc này là thích hợp.

Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Trọng thúc muốn đi huyện Vạn Niên.

Vương chủ bộ gật gật đầu, nói:
- Đúng, huyện Vạn Niên, nghe nói là không giàu có bằng huyện Thạch Đại, nhưng ta đã không cần phải vơ vét của cải nữa, đi đâu cũng chỉ cần có chức quan để kinh doanh, là có thể nuôi sống rất nhiều người.

Lục Thất ngẩn ra, khó hiểu nói:
- Rất nhiều người?

Vương chủ bộ mỉm cười, nói:
- Ta đi huyện Vạn Niên, sẽ dẫn theo những Binh dũng quân ủng hộ ngươi trước đây, chờ khi thế lực của ngươi lớn mạnh cần người gia nhập quân đội, bọn họ sẽ phụ tá cho ngươi, chỉ huy đại quân, nếu là lưu tại huyện Thạch Đại, tâm cơ của ngươi liền uổng phí.

Lục Thất im lặng nhìn Vương chủ bộ, hắn lần đầu tiên cảm giác Vương chủ bộ là một tri kỷ, Vương chủ bộ lại nói:
- Cái gọi là ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu, ý nghĩa thực sự của nó là, quan tướng trung thành không phản bội rất khó có được