Kiêu Phong

Quyển 1 - Chương 42: Nguy cơ của chức quan




Rời phòng của Lục mẫu, Lục Thất quay lại phòng mình. Vừa bước vào liền nhìn thấy Song Vi Nhi kia nằm sấp trên giường, trên đầu băng bó vải trắng, quần dưới lộ ra mông trắng sưng tấy, khiến người ta vừa nhìn thấy đã ghê người.

Ninh Nhi ngồi ở bên giường, thấy Lục Thất đẩy cửa vào liền vội vàng đứng dậy nghênh đón, hầu hạ Lục Thất cởi áo và thay áo ngủ. Áo vừa thay xong, cánh tay Lục Thất duỗi ra ôm lấy Ninh Nhi, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng ta một cái, bàn tay giơ ra âu yếm dưới áo Ninh Nhi.

Ninh Nhi không ngờ Lục Thất không để ý gì mà đột nhiên ấu yếm nàng như vậy, ngay trước mặt Song Vi Nhi nàng tất nhiên rất xấu hổ nhưng không dám đẩy ra, đành phải lặng lẽ bị động để mặc Lục Thất. Song Vi Nhi ở trên giường trố mắt ra nhìn đôi nam nữ ôm nhau, nàng không có phản ứng ngượng ngừng, mà trong ánh mắt dấy lên sự ngưỡng mộ.

Một lúc lâu sau Lục Thất mới buông Ninh Nhi ra. Ninh Nhi xấu hổ, nhẹ giọng nói:
- Nô tỳ xuống phòng bếp hâm nóng thức ăn rồi bưng lên.
Nói xong nàng vội vàng ra khỏi phòng.

Lục Thất nhìn theo bóng hình của Ninh Nhi rồi cười, quay người đi đến trước giường. Vi Song Nhi ở trên giường vẫn lo lắng đợi Lục Thất lại. Lục Thất vừa đi đến nàng ta bất chấp vết thương, vội vàng đứng dậy quỳ ở dưới giường.

- Nô tỳ bái kiến công tử!
Vi Song Nhi nhỏ giọng bái kiến.

Lục Thất nhìn nàng, lạnh lùng nói:
- Cô vẫn biết quy tắc sao, cởi quần áo ra để ta xem!

Vi Song Nhi nghe xong không do dự gì thẳng lưng lên và cởi áo ra, trong chớp mắt “cảnh đẹp” hiện ra. Lục Thất vừa nhìn thì toàn thân nóng ran lên, thân thể của Vi Song Nhi trắng như tuyết, bụng nhẵn, eo thon, mông cong mê người, đặc biệt bộ ngực phía trước vô cùng quyến rũ, đẹp và quyến rũ hơn Ninh Nhi rất nhiều. Đúng là “báu vật” khiêu khích thú tính của đàn ông, Lục Thất không kìm được nuốt nước miếng.

- Cô cũng đẹp đấy! Thân thể cô có “sạch sẽ” không?
Lục Thất cố nén ham muốn của mình làm ra vẻ lạnh lùng, tiếp tục chiến lược đả kích mang tính làm nhục. Hắn không muốn để Vi Song Nhi có chút kiêu ngạo về vẻ đẹp của mình, như vậy Ninh Nhi sẽ cảm thấy tự ti, đau lòng.

Vi Song Nhi ngẩn người ra, má lúm đồng tiền đẹp hơi tái nhợt đi. Nàng ta chần chờ một chút, nhỏ giọng đáp:
- Công tử! Nô tỳ xin thể với trời cao, ngoài phu quân trước đó của nô tỳ thì chưa có người đàn ông nào chạm vào người nô tỳ cả. Hơn nữa nô tỳ cũng có năm tháng chưa hầu hạ ai, nô tỳ đã là người của công tử rồi, bằng lòng để công tử kiểm tra.
Nói xong liền quỳ xuống, nhếch mông sưng tấy của mình lên.

Nhìn cảnh tượng quyến rũ như vậy, Lục Thất quay đầu cắn môi dưới một cái, hắn thật không ngờ Vi Song Nhi lại phục tùng đến mức đấy. Hắn dừng một chút rồi cố ra vẻ lạnh lùng nói:
- Được rồi! Nếu cô đã nguyện ở lại phòng ta thì cố gắng dưỡng thương trước đi. Mấy ngày nữa ta sẽ đưa cô đến chỗ Tân tiểu thư.

Người Vi Song Nhi run lên, nàng thu mông thẳng lưng dậy, quay đầu đối mặt với Lục Thất, kinh ngạc nhỏ giọng nói:
- Công tử! Người muốn đưa nô tỳ đến chỗ Tân chủ mẫu sao?

Lục Thất nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vi Song Nhi, trong lòng có chút dao động, cố ép suy nghĩ lạnh lùng nói:
- Đúng vậy! Cô làm loạn như vậy, mẫu thân và đại tẩu đều không vui. Ta thấy huynh tẩu có chút khó xử, đưa cô đến chỗ Tân tiểu thư thì có thể làm dịu đi một chút quan hệ trong nhà.

Vi Song Nhi chần chờ một chút, lo sợ nói:
- Công tử! Nô tỳ rất hy vọng được ở cùng Ninh Nhi tỷ tỷ! Nô tỳ nguyện tận tâm hầu hạ phu nhân để xin được tha thứ.

Lục Thất chau mày, lạnh lùng nói:
- Không được! Cô chớ có được đằng chân lân đằng đầu. Tân tiểu thư là chủ mẫu của cô, người cô nên hầu hạ nhất là nàng ấy.

Vi Song Nhi bị sự lạnh lùng của Lục Thất hù dọa, nàng sợ hãi nói:
- Nô tỳ tuân mệnh!

Lục Thất thấy nàng ta thuận theo như vậy, trong lòng có chút không nỡ, giơ tay nâng tay ngọc của nàng ta, ôn tồn nói:
- Cô yên tâm đến chỗ Tân tiểu thư dưỡng thương! Một tháng sau ta sẽ để cô hầu hạ, cũng sẽ cho cô cơ hội sinh con.

Vi Song Nhi vui mừng nói:
- Nô tỳ tạ ơn công tử khai ân!

Lục Thất cố ý liếc nhìn bộ ngực trắng như tuyết của nàng ta một cái, Vi Song Nhi lập tức hiểu được ý, thẳng lưng ưỡn ngực lên, “phát huy” hết sức sự hấp dẫn của ngực mình. Lục Thất nhìn thấy có chút ngại ngùng, vội thầm cắn lưỡi áp chế dục vọng trong lòng mình.

- Cơ thể của cô rất đẹp, mặc áo lên rồi tĩnh dưỡng đi! Hôm nay ta hơi mệt, lát nữa ngâm chân rồi đi nghỉ!
Lục Thất ra vẻ bình thản nói.

Vi Song Nhi không quen với Lục Thất, sợ lẳng lơ quá mức sẽ đâm ra bị ghét, cũng không dám làm nũng bằng tính yểu điệu của con gái nên ngoan ngoãn lấy áo mặc vào, nằm vào tít bên trong giường. Nàng cũng thật sự không muốn uốn éo thân thể nữa.

Lục Thất thầm thở phào nhẹ nhõm, quay người ngồi bên giường. Một lúc sau thì Ninh Nhi cẩn thận khẽ đẩy cửa vào, nhìn vào trong nàng bỗng ngây người ra một lúc. Nàng nghĩ rằng Lục Thất đang “hưởng thụ” thân thể của mỹ nữ nhưng thật không ngờ trong phòng lại “quy củ” như vậy. Vì vậy tâm trạng thất vọng ban đầu của nàng trong chốc lát đã trở nên ổn định hơn. Từ tận sâu trong đáy lòng, nàng tất nhiên không thích Lục Thất quá trực tiếp trêu hoa ghẹo bướm.

Nàng vui sướng bưng chậu nước vào phòng, hầu hạ Lục Thất rửa chân. Trong lúc rửa, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lục Thất một cái thì nhìn thấy cặp mắt dịu dàng nhìn mình. Nàng thẹn thùng cúi đầu xuống, một đôi mắt đẹp chứa hàng lệ vui mừng, nàng cố nén cho nước mắt không rơi xuống. Đôi tay ngọc ngà của nàng khẽ vuốt nhẹ chân trong chậu nước, lúc đó nàng cảm thấy mình là người con gái rất hạnh phúc.

*****

Ánh bình minh vừa hé, bầu trời vô tận, Lục Thất huấn luyện binh lính ở ngoại thành. Kỹ thuật huấn luyện hôm nay là tấn công kết hợp giữa đao lá chắn và thương dài. Tư thế rất đơn giản, đao lá chắn ở trước vung đao chém quyết liệt vào đầu bia, thương dài ở phía sau đâm thẳng đến hồng tâm, những người quy định phối hợp ba mươi lần bắn hợp cách thức.

Đối với kiểu huấn luyện đơn giản này, một binh truyền lệnh tên là Đỗ Mãnh mạnh dạn nói lên sự hoài nghi. Lục Thất giải thích nói, hắn vì nhiệm vụ hộ tống lương thực mà tiến hành luyện tập cấp bách. Binh lính về cơ bản đều là người bình thường, tập luyện trong thời gian ngắn không thể khiến bọn họ trở thành những binh sĩ có võ nghệ cao cường được. Vì vậy chỉ có thể tiến hành huấn luyện quân trận, đặc điểm của quân trận là ngưng tụ phần lớn lực lượng cự địch chung, để đao lá chắn và thương dài tổ hợp thành một thể công thủ. Hơn nữa phối hợp với người bắn tên, ba người một nhóm là trận chiến công thủ thích hợp nhất, còn áp giải thuế lương thực phải đi đường lớn. Đỗ Mãnh giật mình thụ giáo.

Hôm nay, trời vừa sáng, Lục Thất đã phụng lệnh của Vương Chủ bạc đợi hộ tống quan lớn của triều đình ở biên giới huyện đi hướng kinh thành. Hôm nay cũng là ngày không ngờ đến của Lục Thất, hóa ra đi cùng hắn vẫn còn hai vị Huyện Úy hộ quân nữa.

Theo Vương chủ bạc nói thì họ đều là những người mới nhậm chức vào mấy ngày trước, cũng rất có xuất thân. Một người tên là Lôi Dương, là Mã đại nhân- Thứ sử Trì Châu đích thân phái xuống nhậm chức, người kia tên là Tống Toàn, là con cháu của Kỳ lão xã Thất Lý, là Huyện lệnh Tôn đại nhân mời nhậm chức. Hạ hạt của huyện Thạch Đại tổng cộng có xã Vọng Giang Pha, xã Thạch Đàm, xã Đông Lưu và xã Thất Lý.

Vương Chủ bạc đã cảnh cáo Lục Thất không được tự cao quan chức của mình mà đắc tội với hai Huyện Úy hộ quân kia, đặc biệt là không được đắc tội với Tống Toàn. Bởi vì Tống Kỳ lão đức cao vọng trọng ở huyện Thạch Đại, Tống gia rất có thế lực ở huyện Thạch Đại, hơn nữa Tôn đại nhân bảo nhậm không phải chuyện lớn nhưng dù sao cũng là chủ quan, không đắc tội được với Huyện thừa, hơn nữa lại có quyền bãi nhiệm chức Huyện Úy hộ quân của hắn.

Những lời nói cuối cùng của Vương Chủ bạc khiến Lục Thất lo lắng. Vương Chủ bạc nói ở huyện Thạch Đại nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng ba Huyện Úy hộ quân thôi, ban đầu những người muốn làm cũng không nhiều. Thật không ngờ vừa mới mời Lục Thất đảm nhiệm chức này, bên trên lại nhận hai người nữa. Nếu như sau này còn có người khác đến đảm nhiệm Huyện Úy hộ quân, Vương Chủ bạc nói thẳng y không giữ Lục Thất ở lại nhậm chức được, bảo Lục Thất có chuẩn bị tâm lý.

Nhìn ánh mặt trời phía đông, trong lòng Lục Thất có chút buồn bực. Hắn trước kia không hề để ý đến chức Huyện Úy hộ quân, thậm chí căn bản không để ý đến chức quan ở huyện. Nhưng con người khi đã mê mẩn việc làm quan thì chức quan Huyện Úy nhỏ bé cũng khiến hắn “nếm” được “vị ngọt” của quan uy. Hắn không để ý quyền lực lớn nhỏ, có chức quan giữ thể diện là đủ rồi. Hắn chỉ luyến tiếc quyền chỉ huy trăm quân, đó là cơ hội hắn muốn rèn luyện mình thành tướng tài. Một khi mất đi chức Huyện Úy đó, hắn không thể cũng không còn mặt mũi nào gặp lại những binh sĩ kia nữa. Còn mình “đoản mệnh” sống trong chức Huyện Úy hộ quân đó cũng sẽ trở thành trò cười của huyện Thạch Đại. Sau khi người Lục thị đã tề tụ và biết được thì sẽ nhìn hắn là gia chủ như nào đây?

Những thứ được mất và áp lực cuộc đời đã dấy lên trong lòng hắn. Hắn bực bội rút đao ra, mượn đao xua đi phiền muộn. Nhìn mũi đao hắn dường như ngửi được mùi máu tươi, dã tâm ác độc trong lòng như được trỗi dậy. Trong lòng hắn cười lạnh hai tiếng, nếu như đã có người để ý đến chức quan Huyện Úy hộ quân đó thì cho thấy huyện Thạch Đại rất yên bình, rất cần chút máu tanh để cảnh báo một số người.

Hắn thu đao vào vỏ, ngẩng đầu nhìn quang cảnh. Sáng nay hắn gặp mặt hai vị Huyện Úy hộ quân kia, kết quả gặp mặt khiến hắn rất không vui. Huyện Úy hộ quân tên là Lôi Dương, người cũng như tên, trông rất uy phong, mày rậm râu nhím, ba mươi tuổi, khôi ngô tuấn tú. Lúc Lục Thất khách khí thi lễ thì đổi lại là cái gật đầu cao ngạo, đến câu nói xã giao cũng không có.

Còn người Huyện Úy hộ quân tên là Tống Toàn lại khác hoàn toàn với Lôi Dương, mắt nhỏ lông mày nhỏ, có dáng dấp nữ nhi, thân thể cũng coi như rắn chắc, 24-25 tuổi, sắc mặt vàng vọt giống như mắc bệnh. Lúc Lục Thất thi lễ thì đáp lại hai câu không hơn không kém. Mặc dù có hơn phản ứng của Lôi Dương một chút nhưng Lục Thất còn thấy y ghê tởm hơn Lôi Dương, loại người này cũng dẫn quân đi dẹp loạn thổ phỉ thì có lẽ sẽ mưu đồ phạm tội tày trời thôi.