Tân di nương cười dịu dàng nói:
- Chỉ cần Vận Nhi vừa ý là được, cô cô tự có cách để khiến Lục gia cưới hỏi con đàng hoàng.
Mỹ tỳ Vận Nhi kinh ngạc gật đầu, Tân di nương nghiêm mặt lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, tốt nhất là con có thể khuyên được Nhạn Nhi, như vậy tức là đã cứu Nhạn Nhi, cũng tránh khỏi sau này Chu phủ ghi hận Lục gia, bởi vì con là người thân của cô cô, sẽ chịu liên lụy.
Mỹ tỳ Vận Nhi bất đắc dĩ đành nói:
- Vận Nhi sẽ cố gắng hết sức.
Nói như vậy tất nhiên là khả năng khuyên được rất nhỏ.
Tân di nương lắc đầu thở dài:
- Lão phu nhân vừa đi, hạnh phúc của Nhạn Nhi cũng đã kết thúc rồi. Tuy Nhạn Nhi là phu nhân thân sinh, nhưng mẹ con họ trước giờ không thân, sau khi lão phu nhân đi rồi, Nhạn Nhi rất nhanh sẽ xuất giá.
Mỹ tỳ Vận Nhi cả kinh nói:
- Cô cô, người có phải là biết chuyện gì đó không?
Tân di nương trầm mặc, mỹ tỳ gấp gáp nói:
- Cô cô người nói đi.
Tân di nương cười khổ nói:
- Cô cô nói ra con cũng sẽ không tin đâu.
- Vận Nhi tin, cô cô người nói đi.
Mỹ tỳ Vận Nhi kinh sợ nhanh chóng thúc giục hỏi, tình cảm của nàng và tiểu thư thật sự là quá sâu đậm.
Tân di nương thở dài:
- Năm ngoái lão gia đi Trì Châu dâng lễ mưu chức quan, Thứ sử Trì Châu Mã đại nhân cho gọi đến, bảo lão gia lấy vạn lượng bạc trắng và hôn thư của con gái đến gặp. Sau khi trở về lão gia đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng sợ lão phu nhân giận mà gác lại, nhưng Thứ sử Trì Châu Mã đại nhân đã tức giận, phái người đến bức bách lão gia nhận lời kết hôn. Lão gia cầm ba ngàn lượng bạc trắng đi gặp Thứ sử Mã đại nhân, khẩn cầu nói lão mẫu không đồng ý không dám nhận lời kết hôn, Mã đại nhân kia mới chịu nhận bạc bỏ qua cho lão gia. Lão gia đã mất trắng bạc lại đắc tội với quan lớn, buồn bực nên sinh bệnh. Bây giờ nếu lão phu nhân ra đi, cho dù là lão gia nhớ đến tình thân không hại Nhạn Nhi, Mã đại nhân kia nếu nghe phong thanh sẽ lại đến bức bách, cho nên chỉ có khi lão phu nhân còn tại thế thì Nhạn Nhi mới có thể tự chủ hôn sự.
Mỹ tỳ Vận Nhi vừa kinh sợ vừa nghi hoặc, nói:
- Mã đại nhân kia sao lại phải cưới tiểu thư chứ?
Tân di nương lạnh lùng nói:
- Đây là một loại quy tắc ngầm trong quan trường, quan nhỏ cầu quan lớn đề bạt, nhất định phải dâng con gái hoặc muội muội kết thành thông gia, ngược lại quan lớn muốn đề bạt thuộc cấp, đa số cũng sẽ lấy con gái gả cho. Đây chính là dùng quan hệ thông gia để kết thành quan đảng. Vị Mã đại nhân kia đã năm mươi tuổi, thê thiếp có danh phận trong nhà đến mấy mươi người, y muốn cưới Nhạn Nhi căn bản không phải là thích, mà là để được bạc và kết đảng, nếu như con theo Nhạn Nhi đi Trì Châu vào Mã gia, lão già kia nhiều lắm là chơi vài lần sẽ vứt như giày cũ. Khi đó các con liền trở thành nô tì thấp hén của Mã gia, kết cục thảm đến mức vào thanh lâu làm kỹ nữ cũng không bằng.
Mỹ tỳ Vận Nhi giật mình, sợ hãi nói:
- Cô cô, Vận Nhi dùng chuyện này để khuyên tiểu thư được không?
Tân di nương lắc đầu nói:
- Vô dụng, Nhạn Nhi ngoài mềm trong cứng, đối với tình đời lại ôm ảo tưởng đẹp đẽ, hai ta quan tâm hôn sự của tiểu thư, chỉ khiến tiểu thư mang tâm lý phản cảm, tiểu thư sẽ cho rằng là rung cây nhát khỉ.
Mỹ tỳ Vận Nhi nghe xong im lặng, khuôn mặt có đôi má lúm đồng tiền đã trĩu nặng, Tân di nương mỉm cười nói:
- Con không cần phải buồn bã, nếu như con có thể thuận lợi thoát ra khỏi Chu phủ gả vào Lục gia, vậy thì có cơ hội cứu được Nhạn Nhi rồi.
Mỹ tỳ Vận Nhi kinh ngạc nói:
- Cô cô người có cách sao?
Tân di nương gật đầu nói:
- Có đấy, nếu Nhạn Nhi thật sự phải lấy chồng xa tận Trì Châu, cô cô tự có cách để cứu tiểu thư, mà còn quanh minh chính đại cùng con đi Lục gia. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là cô cô và con nhất định phải tự cứu mình thành công.
Mỹ tỳ Vận Nhi rung động, nghiêm mặt nói:
- Cô cô người nói đi.
Tân di nương gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Vốn dĩ cô cô muốn thuyết phục lão phu nhân, gả Nhạn Nhi cho tam công tử của Thôn Thạch Đàm Nghiêm phủ Kỳ lão đại nhân làm bình thê. Tam công tử của Nghiêm phủ là một vị lang quân có chức quan lại nho nhã, cơ bản là phù hợp với điều kiện của Nhạn Nhi. Cô cô muốn mượn quyền thế của Nghiêm phủ để giải trừ đại nạn, nhưng ám thị cầu thân của Chu Nguyệt Nhi đêm qua, khiến cô cô cảm thấy Lục gia thích hợp giúp chúng ta hơn.
- Vì sao?
Mỹ tỳ Vận Nhi không hiểu, hỏi.
Tân di nương mỉm cười nói:
- Bởi vì Lục gia thân tình nồng hậu, trước kia cô cô từng tiếp xúc với người của Lục gia qua một lần. Chu Nguyệt Nhi có thể gả vào Lục gia, chính là Chu lão gia đã nhìn trúng gia phong hòa thuận của Lục gia, mà Nghiêm phủ ở thôn Thạch Đàm thân tình lạnh nhạt giống như Chu phủ, đều có gia phong chỉ nhận quyền quý không nhận thân. Nếu như Vận Nhi con được gả đi Lục gia, chỉ cần biết giữ quy củ, nhất định sẽ được Lục mẫu yêu thích.
Mỹ tỳ Vận Nhi bất an nói:
- Lục gia cũng có quy củ gì đó sao?
Tân di nương cười nói:
- Hiện tại coi như mình là người của Lục gia rồi à.
Khuôn mặt lúm đồng tiền của mỹ tỳ Vận Nhi đỏ ửng, xấu hố nói:
- Cô cô.
Tân di nương mỉm cười nói:
- Không cười con nữa. Kỳ thực quy củ của Lục gia rất bình thường. Lục mẫu là người thiện lương, nhưng quan niệm truyền thống gia tộc rất nặng, nếu con thật sự vào Lục gia, điều đầu tiên phải tuân thủ chính là tôn trưởng. Chỉ cần con đi vấn an Lục mẫu, nói chuyện cùng Lục mẫu thì có thể được Lục mẫu yêu thích.
Mỹ tỳ Vận Nhi kinh ngạc nói:
- Đơn giản thế.
Tân di nương nghiêm mặt nói:
- Đúng là rất đơn giản, ngoại trừ Lục mẫu ra người thứ hai con phải tôn trọng là Chu Nguyệt Nhi. Lục mẫu là người đàn bà chính trực, tuy trưởng tử không phải là thân sinh nhưng vẫn đối đãi công bằng. Trong lòng Lục mẫu, con dâu trưởng của trưởng tử là tôn trưởng của Lục Thất công tử, cho nên con phải đặc biệt tôn trọng Chu Nguyệt Nhi. Chỉ cần con tôn trọng Lục mẫu và Chu Nguyệt Nhi, trên dưới Lục gia sẽ tôn trọng con, huynh đệ Lục gia đều là người đàn ông hiếu thuận.
Mỹ tỳ Vận Nhi gật gật đầu, Tân di nương lại nghiêm mặt nói:
- Làm được tôn thượng, còn phải xác lập địa vị của con với kẻ dưới. Nếu như con bước chân vào cửa Lục gia, chỉ cần là nô tì trong phòng Lục Thất, con đều phải lệnh cho bọn họ giữ quy củ theo bổn phận, ai phạm vào quy củ tuyệt đối không thể nhân nhượng, cho dù là Lục Thất nói cũng không được thỏa hiệp, trừ phi là Lục mẫu và Chu Nguyệt Nhi lên tiếng. Con phải cho đám nô tì biết nam chủ ngoại nữ chủ nội, sự việc trong nhà con nói sao thì là vậy. Ví dụ như thiếp tỳ Ninh Nhi, rõ ràng là con phải lệnh cho nó làm tốt bổn phận thiếp tỳ, không làm được thì con liền trách phạt. Tối qua cô cô nghie xong lời nói của Chu Nguyệt Nhi, lúc đó đã quyết định cố hết sức để dựa dẫm vào Lục gia, là cố ý kiếm chuyện để làm nhục Ninh Nhi kia, mục đích là cho nó biết rõ mình là thiếp tì ti tiện, không thể để cho nó ỷ được chiều chuộng mà đối kháng với Nhạn Nhi, hiện tại không phải là Nhạn Nhi, mà là con đó.
Mỹ tỳ Vận Nhi giật mình nói:
- Cô cô, nếu như còn làm nhục Ninh Nhi kia như người, Lục Thất công tử nhất định sẽ ghét bỏ con.
Tân di nương nghiêm mặt nói:
- Ghét cũng chỉ là ghét nhất thời, chỉ cần con giữ quy củ, đàn ông quen rồi thì tự nhiên cũng không ghét nữa. Nếu con thỏa hiệp, Lục mẫu sẽ cho rằng con không có năng lực đảm đương gia đình, bọn nô tì cũng sẽ không tôn trọng con, thời gian trôi qua Lục Thất cũng sẽ không để ý đến con nữa. Vì vậy con nhất định phải lập ra quy củ, nắm lấy sở thích của Lục Thất trong lòng bàn tay. Đương nhiên sau khi con xung đột với Lục Thất, nhất định phải dùng lời xin lỗi để dụ dỗ, ví dụ như quỳ xuống xin hắn tha thứ, đa số đàn ông tôn kính mẫu thân đều sẽ bị việc đàn bà quỳ xuống mà mềm lòng.
Mỹ tỳ Vận Nhi gật gật đầu, ngượng ngập nói:
- Cô cô, chuyện của Lục gia giờ nói vẫn còn hơi sớm, hay là người nói thử xem phải làm gì bây giờ?
Tân di nương gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Vận Nhi, con nguyện ý giúp cô cô thoát nạn, sự tình chẳng khác gì đã thành công một nữa rồi. Sáng mai cô cô chuẩn bị lễ vật dẫn con đi thăm hỏi Lục gia, lúc đi cô cô sẽ giúp con chuẩn bị tốt một bộ váy của tiểu thư nhà giàu có mặc, lại tỉ mỉ trang điểm. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là con, sự thật là đã không còn cách nào khuyên Nhạn Nhi nhận lời kết hôn với Lục gia.
Mỹ tỳ Vận Nhi gật gật đầu, ngẫm nghĩ lại ngày mai vận mệnh có thể sẽ thay đổi, nôi tâm có chút hoảng sợ và khẩn trương.
Tai nghe Tân di nương lại nói tiếp:
- Sau khi chúng ta thăm hỏi Lục gia, nếu như Lục mẫu có ấn tượng tốt với con, thì hôm sau cô cô sẽ đi một mình đến gặp Lục mẫu trao đổi việc hôn nhân. Chuyện này còn cứ yên tâm, sau đó cô cô lập tức đi chuộc lấy nô tịch cho con để con có thân phận bình dân tiểu thư Tân gia, khi đó Lục mẫu sẽ cho mời bà mai đến cầu thân.
Mỹ tỳ Vận Nhi nghi hoặc nói:
- Cô cô, sao người cho rằng Lục gia nhất định sẽ nhận lời cầu thân này?
Tân di nương dịu dàng nói:
- Vận Nhi, Lục gia cũng không phải là nhà cao cửa rộng, là một nhà tiểu phú vừa thoát khỏi cảnh nghèo khó. Cô cô không dối gạt con, từ lúc thay mặt lão phu nhân chưởng quản quyền quản lý tài sản Chu phủ, lúc đó ta đã nghĩ đến kết cục bi thảm trong tương lai. Vì vậy năm năm nay cô cô dùng chút thủ đoạn giấu được sáu ngàn lượng bạc trắng, cô cô cầm ba ngàn lượng bạc trắng đi bàn chuyện hôn sự. Đương nhiên, Lục mẫu là người truyền thống thủ lễ, đưa bạc đến trước nhất định là không thành, cô cô sẽ nói con sắp gặp phải bất hạnh, thỉnh cầu Lục mẫu thu nhận làm con dâu. Lục mẫu là người đàn bà tâm địa rất thiện lương, ắt sẽ nhận lời cầu thân, đợi khi Lục mẫu mở lời chấp nhận, cô cô liền để lại bạc lập tức rời khỏi. Lục mẫu nhận được bạc ân huệ này, sẽ có bảy thành hy vọng giúp con trở thành bình thê.
Mỹ tỳ Vận Nhi giật mình nói:
- Cô cô người……
Tân di nương khoát tay ngắt lời, dịu dàng nói:
- Ba ngàn lượng bạc khác cô cô đưa cho con giữ, sau này nếu như cô cô chết rồi, con đi thuê người đi tìm thi thể của cô cô rồi chôn trong phần mộ của Lục gia, trên bia mộ cấp cho cô cô một danh phận của Lục gia, cô cô không muốn hồn không có chỗ về, mà nếu chết cũng không muốn làm ma Chu gia nữa