Một buổi sáng chỉ mất nửa canh giờ đã có thể mua được cửa hiệu, chủ cửa hiệu đưa người nhà và đồ dùng chuyển đi. Người nhà chủ cửa hiệu vừa đi thì Đông Thanh và Tiểu Vân vui mừng ôm chầm lấy nhau, sau đó vui sướng đi ra nhà sau quét dọn, sắp xếp lại.
Lục Thiên Hoa cũng vui mừng, cười nói:
- Cửa hàng này không tệ! Nhưng Tiểu Thất này, hình như đệ mua hơi vội, nếu như thương lượng kỹ một chút thì chắc chắn có thể bớt được chút. Bởi vì huynh thấy ông chủ đó rất muốn bán.
Lục Thất lắc đầu, mỉm cười nói:
- Đại huynh! Nếu như huynh là chủ cũ của cửa hiệu này, ban đầu huynh bỏ ra một trăm hai mươi lượng mua cửa hiệu, bây giờ đệ chủ động bày tỏ muốn mua cửa hiệu này, huynh có thể bán thấp hơn với giá cũ không?
Lục Thiên Hoa ngây người ra, Lục Thất lắc đầu nói:
- Đại huynh chắc chắn sẽ không bán đâu, vì chủ tiệm không chủ động muốn bán. Thấy có người muốn mua thì ông ta sẽ càng không hạ giá bán, chúng ta càng mặc cả với ông ta thì ông sẽ càng cảm thấy cửa hiệu của mình đáng giá. Lúc đó, chúng ta có bỏ ra một trăm năm mươi lượng cũng không có được cửa hiệu này. Nếu như ông ta nhìn ra chúng ta muốn có hiệu thuốc này thì hôm nay có bỏ ra hai trăm lượng cũng không mua được nó đâu.
Lục Thiên Hoa nghe xong như thoáng có chút suy nghĩ, gật đầu nói:
- Vật càng cần thì càng có giá, một vị thuốc chỉ đáng một xu nhưng nếu như nhiều người cần thì bán một lượng cũng không đắt chút nào.
Lục Thất cười nói:
- Chính là cái lý đó! Nhưng bán thuốc không thể ăn lợi quá lớn, thuốc có thiếu cũng không thể ăn lợi nhiều, tiền kếch sù nhờ vào bán thuốc có thể gây thù kết oán khắp nơi. Đại phu cần phải có y đức, bán thuốc cũng không được có lòng tham. Chúng ta đừng trước kiếm được chút tiền mà sau lại rước lấy họa, gây phẫn nộ lòng dân đến đập cửa hiệu lấy mạng mình. Như vậy chẳng phải là lợi bất cập hại sao?
Lục Thiên Hoa nghe xong thì ngạc nhiên nhìn đệ đệ. Thật không ngờ, năm năm không gặp mà đệ ấy nhìn thấu tình hình xã hội như vậy, kiến thức đã vượt qua mình rất nhiều, đúng là “đọc vạn cuốn sách không bằng đi ngàn dặm đường”.
Hai huynh đệ bắt đầu thu dọn sửa sang lại hiệu thuốc, mặc dù vừa mua được nhưng cũng không thể kinh doanh luôn. Lục Thất gọi Tiểu Vân lại thu dọn thuốc, hắn ta phối hợp cùng, rồi lại bảo Đông Thanh đến Chu gia báo, mời mọi người đến xem.
Không bao lâu người thân đều đến cả, Chu lão gia vô cùng vui mừng, nhưng cũng lấy tư cách của trưởng bối dặn dò họ là không được quên làm việc thiện tích đức. Hai huynh đệ Lục gia tất nhiên sẽ nghe dạy bảo, việc đầu tiên phải làm điều thiện, thứ hai mới là kiếm tiền. Chu lão gia xem xong, nói xong thì quay về cùng phu nhân, nhưng có hai người hầu giỏi việc ở lại giúp đỡ.
Mua được hiệu thuốc khiến mọi người đều rất vui, sau khi vui mừng giúp đỡ sửa sang thì rất nhanh đã có người bệnh đến mua thuốc. Tiểu Vân bình tĩnh hỏi bệnh tình người bệnh, dựa theo bệnh tình mà giới thiệu thuốc sẵn có. Thấy Lục Thất ngầm gật đầu, cái gọi là chữa bệnh lâu thành thầy thuốc, giờ đây bốc thuốc lâu ngày cũng thành thầy thuốc rồi. Tiểu cô nương là người có ý chí lại thông minh, lúc này Lục Thất mới yên tâm thật sự giao toàn quyền quản lý cho Tiểu Vân.
Hắn bảo Tiểu Vân dựa theo thuốc kết hợp hiện có, có gì thiếu thì nhất định phải liệt kê vào danh sách, chuẩn bị đến nơi lân cận để nhập giá cả, kết hợp bán thuốc hiện có, không thể vì thiếu phương thuốc kết hợp mà làm hỏng số thuốc sẵn có được, dược liệu cũng có thời hạn bảo hành nữa.
Náo nhiệt đến giữa trưa thì cửa hiệu cũng gọn gàng ngăn nắp rồi. Lúc này có hai vị khách đến khiến Lục Thất bất ngờ, là Tân di nương của Kỳ lão Chu phủ và một tỳ nữ tầm mười bảy mười tám tuổi xinh đẹp tuyệt trần.
Tân di nương đến lập tức trở thành tiêu điểm, Lục mẫu là chủ nhân cũng thi lễ với nét mặt tươi cười, những bề dưới tất nhiên cũng phải lên trước thi lễ kính chào. Lục Thất thấy Tân di nương 27-28 tuổi, da trắng, gương mặt trái xoan, lông mi cong mắt đẹp, mũi cao má đào, mặc váy tím nhạt, quả là một mỹ nhân khiến người khác vừa nhìn đã phải trầm trồ khen ngợi.
Tân di nương cười dịu hiền với mọi người, khiến người ta cảm thấy thật hòa đồng thân thiện. Trong lòng Lục Thất vì chuyện của Ninh Nhi nên đã coi Tân di nương là điêu phụ. Nhưng hôm nay vừa gặp đã thấy bất ngờ, nhan sắc của Tân di nương thật sự không nhìn ra sự xảo quyệt đó.
Sau khi Lục Thất chào hỏi xong thì Tân di nương không chút e ngại nhìn chằm chằm Lục Thất, nhìn đến mức mặt Lục Thất nóng ran lên, trong lòng có chút lo sợ. Nhưng để cho người ta nhìn lâu một chút cũng không có gì lạ, hắn biết ý đứng lùi sang một bên.
Tai nghe thấy Tân di nương cười hiền, nói:
- Lục phu nhân! Tiểu công tử nhà bà quả thật rất tuấn tú, không hổ danh là con cháu nhà tướng.
Con trai được khen thì tất nhiên Lục mẫu sẽ vui mừng, khẽ cười nói:
- Di phu nhân quá khen rồi!
Tân di nương quay đầu nhìn sắp xếp của hiệu thuốc, cười hiền:
- Vọng Giang Bảo trước nay vẫn luôn thiếu đại phu và thuốc. Lục phu nhân mua được hiệu thuốc, nếu như nguồn thuốc đầy đủ thì dân chúng của Vọng Giang gặp may rồi.
Lục mẫu thành khẩn nói:
- Chúng tôi cũng hy vọng có thể mang lại hạnh phúc cho người Vọng Giang Bảo, sau này vẫn mong Tân phu nhân phối hợp cùng.
Tân di nương cười hiền, nói:
- Lục phu nhân yên tâm! Chúng ta là thân thích mà, chỉ cần hiệu thuốc không trái luật thì không có ai dám đến gây sự đâu.
Lục mẫu thành khẩn nói:
- Đa tạ Tân phu nhân!
Lục Thất ở bên cạnh, nghe xong thầm nghĩ: “ Vị Tân di nương này đúng là người thẳng thắn, không ngờ lại dám nói nhiều chuyện vậy, cho thấy địa vị của Tân di nương trong Chu phủ không hề thấp, kém nhất cũng là ái thiếp của Chu phủ lão đại nhân.”
Đang suy đoán thì đột nhiên nghe thấy Tân di nương cười, nói:
- Lục Thất công tử! Tân di muốn hỏi cậu một vài chuyện, cậu có thể thành thật trả lời không?
Lục Thất ngẩn người ra, ngẩng đầu lên trấn tĩnh thi lễ:
- Xin Tân di cứ hỏi, Lục Thất nhất định sẽ thành thật trả lời.
Tân di nương cười nói:
- Nghe Lục phu nhân nói, cậu trong quân đã lập được công lớn, được làm quan. Vậy tại sao cậu không ở lại trong quân đội để phát triển lâu dài?
Lục Thất sửng sốt, không hiểu Tân di nương này tại sao lại hỏi hắn câu hỏi này. Hắn nghĩ một lúc rồi ôn tồn nói:
- Câu hỏi này của Tân di nương...Vãn bối không tiện trả lời, nếu như thành thật trả lời sẽ phạm tội!
Tân di nương cười, nói:
- Ở đây đều là người thân, không ai nói lung tung đâu, Tân di rất muốn nghe những lời nói thực của cậu.
Lục Thất thấy Tân di nương nói không ngớt, nghĩ một chút, hắn thản nhiên nói:
- Vãn bối không ở lại trong quân đội chủ yếu là hai lý do. Một là vãn bối nhớ người thân, hai là vãn bối dù lập được công lao nhưng triều đình lại trọng văn khinh võ, công lao của vãn bối chỉ có thể được phong thưởng Tán quan. Vãn bối ở trong quân không có chỗ dựa, rất khó có được thực chức và thăng tiến. Tất cả hai lý do trên khiến vãn bối muốn rời khỏi quân đội về nhà để phát triển, mưu cầu muốn buôn bán để có được phú quý.
Tân di nương gật đầu, dịu dàng nói:
- Cậu có thể nhìn ra điểm thiếu sót của mình mà biến báo, sau này sẽ rất có tương lai.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Vãn bối chỉ là người không có hoài bão, có thể có được chút lợi lộc trước mắt cũng đủ rồi.
Tân di nương cười dịu dàng nói:
- Đường cũng phải đi từng bước mà thành, chức cao cũng phải ‘trèo’ từng cấp một. Lợi trước mắt mà không nắm bắt được thì ôm chí lớn cũng là kẻ vô tích sự.
Lục Thất nghe xong liền sửng sốt, không khỏi nhếch mắt nhìn Tân di nương một cái, đánh giá rất cao mỹ nữ có học thức ở trước mặt mình đây, chắc phải thuộc vào những phụ nữ rất tài ba.
Tân di nương nhìn một cái rồi lại nói:
- Lục Thất công tử thắt lưng có bảo tiêu, có phải là cũng thích nhạc luật không?
Lục Thất lại ngẩn ra, cầm cây tiêu ở thắt lưng mình, nói:
- Vãn bối rất thích nhạc luật, nhưng chỉ những lúc nhàn rỗi điều chỉnh tâm trạng chứ cũng không tinh thông lắm.
Hắn vừa khiêm tốn nói xong thì Chu Nguyệt Nhi tẩu tẩu vội nói:
- Tân di! Thất đệ thổi tiêu vô cùng hay!
Lục Thất sửng sốt quay đầu nhìn về phía đại tẩu thì đã thấy Chu Nguyệt Nhi mỉm cười, nháy mắt với hắn. Lúc này Lục Thất cũng hiểu ra phần nào, mặt liền nóng ran lên, tim cũng bắt đầu đập loạn nhịp.
Tai nghe thấy Tân di nương cười nói:
- Vậy sao? Vậy Lục Thất công tử có thể thổi một khúc cho Tân di thưởng thức, có được không?
Lục Thất do dự một chút rồi rút tiêu cầm trong tay. Hắn không có lý do gì để từ chối giọng nói dịu dàng của Tân di nương. Thổi một khúc cũng không sao, sau khi cầm tiêu xong thì hắn nói:
- Xin Tân di chỉ giáo!
Tiêu vừa đưa lên miệng thì âm thanh ngọt ngào xuất hiện, khiến mọi người được buông lỏng tâm hồn, không thể kìm lòng nghe theo khúc nhạc đó. Âm thanh nhỏ nhưng lại dễ nghe giống như đưa con người vào những suy tư.
Trong âm điệu nhỏ dần chợt có ‘châu ngọc’ nhảy lên, trong trẻo ngắn ngủi giống như tiếng suối chảy. Âm tiêu dần vang lên, lúc cao lúc thấp, lúc trầm lúc bổng, có tiếng nước chảy trong vắt trong khe núi, chảy theo dòng suối, phồn âm của âm tiêu tăng dần lên, có lúc giống như tiếng suối chảy nhẹ rồi thành nước lũ, mang theo khí thế hùng dũng đập vào đá, lao xuống núi rồi lại hòa nhập vào dòng sông, trong làn sóng lớn mãnh liệt đó không chịu đắm mình.
Bất giác nửa canh giờ qua đi, trong tiếng suối hòa nhập vào dòng sông, thì tiếng tiêu bỗng dưng ngừng lại khiến cảm xúc của mọi người, đang trào dâng lại chấn động quay về với hiện thực. Lục Thất buông tiêu xuống, nhẹ giọng nói:
- Tân di! Vãn bối bất tài rồi!
Tân di nương kinh ngạc nhìn Lục Thất, giật mình nhìn một chút rồi ngạc nhiên nói:
- Đây là khúc “Tuyền” trong cầm phổ, không ngờ cậu có thể dùng âm tiêu để thể hiện khí thế hùng dũng của nước suối hòa nhập vào dòng sông. Nhạc công của cậu không thua kém gì những nhạc sư nổi tiếng đâu!
Lục Thất nghe xong trong lòng cũng có chút kiêu ngạo, rồi lại khiêm tốn nói:
- Vãn bối chỉ có chút tâm đắc với tiêu sáo, nhưng vẫn còn kém xa những nhạc sư thật sự!
Tân di nương khen ngợi, nói:
- Lục Thất công tử quả là người văn võ toàn tài hiếm thấy!
Lục Thất lập tức lắc đầu nói:
- Tân di nói như vậy Lục Thất thật sự không dám nhận. Lục Thất chỉ là có chút hứng thú thôi, đối với quân võ vãn bối mới có một chút tự tin.