Ba ngày sau tân hôn, Lục Thất vội vàng đưa mẫu thân đi thị trấn Thanh Dương, Tân Vận Nhi thành khẩn thỉnh cầu được đi theo để làm tròn chữ hiếu, nhưng bị Lục mẫu dịu dàng từ chối, dặn Tân Vận Nhi an tâm quản lí sản nghiệp ở Vọng Giang Bảo, nói rằng đấy mới là cách làm tròn chữ hiếu tốt nhất đối với Lục thị, Tân Vận Nhi cung kính nghe theo lời mẫu thân.
Sau khi Lục Thất đưa mẫu thân về thị trấn Thanh Dương, liền vội vàng về thị trấn Thạch Đại, cũng không phải là vì lặng lẽ hộ tống Vương nhị phu nhân hồi kinh mà là kế hoạch có thay đổi không thể đi được.
Hóa ra ngay sau đêm Lục Thất tân hôn, trong huyện Thạch Đại đột nhiên xảy ra hai vụ án giết người thảm trọng, có hai nhà quan lại bị thổ phỉ cướp bóc, tổng cộng chết hai mươi bảy người, còn có hai vị tiểu thư bị bắt đi.
Hai vụ huyết án này kinh động đến toàn bộ huyện Thạch Đại, những nhà giàu có đều cảm thấy bất an, Vương Chủ Bộ khẩn cấp thông báo dời lại chuyện hộ tống, trước mắt dốc toàn lực phá án tìm ra hung thủ, án này mà không phá được sẽ bị triều đình giáng tội, đương nhiên Vương Chủ Bộ cũng sợ huyết án lại xảy ra lần nữa.
Lục Thất biết rằng sau khi xảy ra án mạng, cho dù Vương chủ bộ không nói hắn cũng không dám đi xa, bây giờ hắn cũng coi như là quan gia đại hộ, nhà cũng có nhiều thê thiếp đẹp, đi rồi sao có thể an tâm.
Hai nhà xảy ra chuyện là hai nhà giàu có ở khu đông và khu bắc, hai khu vực này được phân chia dưới quyền quản lí của tả hữu Huyện Úy, xảy ra án mạng như vậy, Huyện Úy chính là quan viên đứng mũi chịu sào gánh chịu trách nhiệm.
Hiện trường hai nơi xảy ra án mạng Lục Thất đều đã đi xem, không hề phát hiện ra bất cứ manh mối nào, nhưng lúc gặp Ngưu huyện úy và Triệu huyện úy vẫn cảm thấy không thoải mái. Sắc mặt hai vị Huyện Úy âm trầm, ánh mắt nhìn Lục Thất tức giận giống như Lục Thất là hung thủ vậy, trong lòng Lục Thất cũng có chút vui sướng khi người gặp họa, thái độ khi đối diện với ánh mắt căm thù của hai Huyện Úy thản nhiên như không.
Đêm đến Lục Thất mang theo bốn binh lính thuộc cửa thành phía Tây đi tuần tra khu bắc, đây là việc Vương chủ bộ dặn dò phải làm, vốn nhiệm vụ tuần tra hai khu tây bắc là do Lôi huyện úy phụ trách, nhưng Lục Thất nhận về trách nhiệm tuần tra hai khu tây bắc, nguyên nhân chính là do nhà hắn ở khu thành tây, ai mà không có tâm tư riêng chứ.
Vương chủ bộ an bài như vậy có chủ ý của mình, Lôi huyện úy và Lục Thất phụ trách ngăn chặn huyết án tiếp tục xảy ra, mà Ngưu huyện úy và Triệu huyện úy toàn lực phụ trách phá án tầm nã hung thủ. Bây giờ lính của Lục Thất và quan binh chia làm ba tổ thay phiên tuần tra, một đội phụ trách tuần tra ban ngày bên ngoài thành, một tổ nghỉ ngơi, một tổ phụ trách tuần tra ban đêm hai khu tây bắc bên trong thành.
Gần một tháng trôi qua từ sau khi xảy ra huyết án, trong huyện thành Thạch Đại vẫn bình an vô sự, hai huyết án kia cũng như mò kim đáy bể không có đầu mối, dường như người gây ra huyết án chỉ là người qua đường.
Sự cảnh giác của Lục Thất dần buông lỏng, tâm tình cũng vì nhận được một tin vui mà vui mừng, chuyện vui chính là Ninh Nhi và Thu Đường có thai, hỉ mạch này do chính hắn dùng thuật xem cốt phát hiện ra.
Hóa ra sau khi hắn tu luyện ‘Quy xà đan thư’, tuy rằng cảm thấy ‘Quy tức đan đỉnh thuật’ không có tác dụng gì lớn trong thực chiến, nhưng lại rất hứng thú đối với dị năng nhìn trộm. Để gia tăng phạm vi nhìn trộm, chỉ có thể tăng trưởng cho huyền châu dương thể, vì thế hắn dùng thuật xem cốt đo đạc căn cốt của thê thiếp và nô tỳ trong nhà, không ngờ chỉ có Trần Tuyết Nhi là có căn cốt thủy thuộc tính bình thường, còn lại đều có phản ứng hoặc nhợt nhạt hoặc hỗn tạp, không thích hợp tu luyện ‘Xà hình hóa nguyệt thuật’.
Tuy rằng thất vọng nhưng Lục Thất cũng không để trong lòng, ngược lại dùng thuật đo đạc căn cốt phát hiện ra Ninh Nhi và Thu Đường có thai làm hắn cực kì vui mừng.
Ninh Nhi mang thai là chuyện hắn đã sớm chờ mong, nhưng Thu Đường mang thai lại là một điều bất ngờ, ấn theo tập tục nhà quan lại, không cho phép kĩ nữ có thai, một là sinh con ra là một đứa con có địa vị thấp hèn, hai là kĩ nữ là nữ nhân mà ai cũng có thể làm chồng, một khi mang thai, nếu nam chủ không chân chính thừa nhận đây là cốt nhục của mình, kết quả của nó nhất định sẽ vô cùng bi thảm.
Tuy nhiên Thu Đường rất may mắn, từ lúc Lục Thất nói cho Tân Vận Nhi Thu Đường mang thai, Tân Vận Nhi liền thừa nhận đứa con trong bụng Thu Đường là cốt nhục của Lục Thất. Lần đầu tiên dùng danh phận thê thất đưa Thu Đường lên thành thị thiếp, như trước ở lại trong phòng Tương Nhi, Tương Nhi đối với việc này vẫn rất độ lượng, trong lời nói và việc làm không hề tỏ ra bất mãn.
Thê hiền thiếp ôn nhu gia đình hòa thuận, hơn nữa sắp được làm phụ thân cho nên tâm tình của Lục Thất vô cùng vui sướng, hắn rời quân về quê là muốn có được phú quý, bây giờ đã có được. Một tháng này hắn vẫn luôn phòng bị, sợ lại có người ám sát, có lẽ là vì huyết án xảy ra gây xôn xao trong thành, khiến cho người muốn hại Lục Thất cũng an phận hơn.
Sáng sớm, Lục Thất xuất môn từ cửa đông viện lão trạch, trước tiên tuần tra một lúc sau đó đến Vọng Giang Bảo nghỉ ngơi, một tháng này hắn chỉ có mười mấy hôm về nhà ngủ, cơ bản đều ngủ lại ở hiệu thuốc Vọng Giang Bảo và đông viện của lão trạch.
Bây giờ huynh trưởng của hắn Lục Thiên Hoa đã hoàn toàn khôi phục khí chất văn nhân, tự tin kinh doanh hiệu thuốc và đọc sách. Mấy hôm trước hai huynh đệ ngồi lại uống rượu với nhau, Lục Thiên Hoa thậm chí còn có ý cuối năm đi kinh thành tham gia thi cử lấy công danh. Còn về chuyện mượn người sinh con, Lục Thiên Hoa nói bây giờ Chu Nguyệt Nhi vẫn chưa đồng ý, hy vọng trượng phu đi kinh thành dự thi thì tìm một danh y trị liệu, nếu thật sự không trị được thì mới mượn người sinh con.
Lục Thất biết là Chu tẩu vẫn muốn tự mình sinh một đứa con, không muốn đeo ác danh là bản thân không thể sinh con, để huynh trưởng đi kinh thành dự thi chỉ là cái cớ, dụng ý thực sự chính là tìm người trị bệnh.
Chuyện huynh trưởng tiến kinh, Lục Thất tất nhiên ủng hộ hết mực, nhưng hắn biết quan trường Đường quốc rất đen tối, những sĩ tử nhà nghèo thanh bạch muốn đường hoàng thông qua kì thi mà dành được công danh, điều này căn bản là vô vọng. Chỉ có dựa vào quan hệ để được thu làm môn hạ của quan lớn mới có thể có được tư cách dự thi công bình, nếu không mới vào vòng thứ nhất sẽ liền bị đánh trượt, dù có tài hoa thế nào đi nữa cũng đừng mơ tưởng vào được cuộc thi đình, diện kiến vị Đường hoàng bệ hạ vô cùng quý trọng văn nhân nhã sĩ kia.
Sau khi tuần tra hơn một canh giờ, Lục Thất đi Vọng Giang Bảo, vừa đến cửa tiệm liền nghe thấy tiếng đàn cầm, nhạc luật luôn là niềm vui của hắn, không tự chủ được nghiêng tai nghe. Chân đi vào hiệu thuốc, nhìn thấy Tiểu Vân ở sau quầy, hắn mỉm cười gật đầu ra hiệu, đưa tay chỉ chỉ cửa sau, Tiểu Vân đang bán thuốc, vừa thấy Lục Thất gương mặt má lúm xinh đẹp liền nở nụ cười gật đầu.
Lục Thất đi vào cửa sau tới sân trong thì dừng bước, lúc này tiếng đàn như nước chảy vào tai, ánh mắt Lục Thất kinh ngạc, bởi vì tiếng đàn mặc dù du dương êm tai nhưng âm luật uốn khúc buồn bã thê lương, tiếng đàn như tâm, dường như người đánh đàn là một người bất hạnh.
Tiếng đàn kia lúc thì bay lên như ngọc, lúc thì trầm thấp khàn khàn, lúc lại tịch mịch như đêm trăng, thoáng như một người tịch mịch than thở dưới đêm trăng, than thở đời người như khói như mộng, bộc bạch nỗi tang thương da diết.
Lục Thất nghe đến tận lúc khúc đàn kết thúc, hắn bị khúc đàn làm rung động tận tâm can, người đành đàn là ai? Hắn chỉ biết người đó không phải là ái thê Tân Vận Nhi của hắn, Tân Vận Nhi sẽ không đánh ra khúc đàn bi thương như vậy, hơn nữa tài đánh đàn của Tân Vận Nhi cũng không đạt tới cảnh giới như người này.
- Tân cô cô, người đánh đàn nghe thật hay, con nghe trong lòng cũng không kìm được có chút bi thương.
Trong phòng Tân Vận Nhi truyền ra giọng nói của Đông Thanh.
- Là Tân di nương ư.
Lục Thất ngẩn ra trong tâm có chút kinh ngạc, hắn biết rằng Tân di nương sau ngày Tân Vận Nhi thành thân cũng không ghé qua hiệu thuốc lần nào, mãi cách đây một tháng mới tới nơi này thăm Tân Vận Nhi.
- Ngươi chăm chỉ luyện đi, sau này có thể còn đánh hay hơn cô cô.
Thanh âm của Tân di nương mềm nhẹ.
- A, cô cô, công tử hình như đến rồi.
Đông Thanh chợt cảm thấy quái lạ nói, rất nhanh cửa chính phòng mở ra, lộ ra dáng người xinh đẹp của Đông Thanh.
Trên mặt Lục Thất mang theo ý cười, trong lòng ngược lại cảm thấy có chút khổ tâm, từ hôm cùng Tiểu Vân và Đông Thanh hợp tu ‘Quy xà đan thư’, một tháng này Tiểu Vân thay đổi không lớn nhưng Đông Thanh dường như biến thành một người khác. Chẳng những càng thêm trí tuệ, hơn nữa còn tai thính mắt tinh thân thể nhanh nhẹn, đi đường không tiếng động nhanh nhẹn đến dọa người.
Thân thủ của Đông Thanh từng được thực hành qua, còn nhanh hơn tưởng tượng của Lục Thất rất nhiều, vì thế Lục Thất vừa buồn bực lại càng sầu não, hắn tu luyện huyền châu thể dương tính ứng dụng không lớn, chẳng lẽ là giá y công pháp chuyên để cho âm thể Trúc Cơ tu luyện. Điều khiến Lục Thất kinh ngạc chính là, cô gái nhỏ này chỉ cần nhắm mắt tĩnh thần nghĩ thầm là có thể biết được mơ hồ nơi hắn đang ở, đây quả thật là thiên lý nhãn giúp Tân Vận Nhi theo dõi hắn rồi.
Sự thay đổi của Đông Thanh khiến tất cả mọi người kinh ngạc, có người thậm chí còn hoài nghi Đông Thanh có phải là bị thần tiên nhập thể hay không, cũng may Đông Thanh là người kín miệng , giống như Tiểu Vân, cũng không nói với người ngoài chuyện cùng tu luyện với công tử, dần dần kiềm chế sự khác biệt của chính mình, đương nhiên nguyên nhân xảy ra biến đổi Tân Vận Nhi cũng biết.
Lục Thất mỉm cười gật đầu với Đông Thanh đi tới, Đông Thanh thẹn thùng vui sướng lui ra phía sau để Lục Thất đi vào nhà, Lục Thất không có bao nhiêu tình yêu đối với Tiểu Vân và Đông Thanh, chỉ coi các nàng là muội muội, nạp các nàng làm thiếp chẳng qua chỉ là thương hại mà thôi, nhưng trái tim hai tỷ muội các nàng lúc nào cũng đặt trên người Lục Thất.
Vào phòng, Lục Thất thấy ngọc cầm bên cạnh Tân di nương, vừa nhìn chính diện Lục Thất ngẩn ngơ một chút, Tân di nương tiều tụy hơn rất nhiều so với khi tiễn Tân Vận Nhi xuất giá, dung nhan tiều tuy, đôi mắt thâm quầng, thoáng như già đi vài tuổi.
- Cô cô.
Lục Thất giật mình chỉ hô một tiếng.
- Thiên Phong ngươi đã về, ngồi đi, cô cô có chuyện muốn nhờ ngươi.
Tân di nương hào phóng nói, thanh âm có chút khàn khàn.
Lục Thất sửng sốt, gật đầu đi đến ngồi trên một cái ghế trúc bên trái đàn cầm, Tân di nương cúi xuống ngồi lên ghế đối diện đàn cầm, nàng vừa rồi chính là ngồi trên ghế này đánh đàn.
- Cô cô, có chuyện gì mời cô cô cứ nói, Thiên Phong sẽ hết lòng giúp đỡ.
Lục Thất biết rằng Tân di nương chắc là gặp phải phiền toái rất lớn, nếu không Tân di nương đã chẳng đi nhờ hắn, hắn cũng sảng khoái bày tỏ thái độ.