Ban ngày, người tới viện Trình Tứ Lang không nhiều như buổi tối.
Trình đại phu nhân khóc mệt lả, cũng phải cho thuốc uống, bị Trình Đại lão gia ép về nghỉ ngơi.
Đại phu ở phụ cận đều đã mời đến, các đại phu ở xa còn đang trên đường, phương pháp có thể sử dụng đều đã dùng, giờ chỉ đành nghe theo mệnh trời thôi.
Ở cửa nách, một phụ nhân đưa một bọc giấy cho nha đầu.
"Xuân Lan, ngươi muốn làm như vậy thật à?" Phụ nhân lại giữ chặt tay nàng thấp giọng hỏi, khuôn mặt khẩn trương.
Xuân Lan gật gật đầu.
"Vạn nhất. . ." Phụ nhân run giọng nói, "Dù các nàng nhận tội, nhưng tội danh mê hoặc hại chủ ngươi cũng trốn không thoát."
"Nương, đừng lo lắng, lúc con đút thuốc, nha đầu kia cũng đến, đến lúc đó xảy ra chuyện, người khác có hỏi đến, chỉ nói là nàng thừa dịp chúng ta không chú ý hạ thuốc, không quan hệ gì với chúng ta." Xuân Lan thấp giọng nói, "Phương thuốc nương bốc chưa?"
"Bốc rồi." Phụ nhân gật đầu nói, "Ta hỏi qua người ở hiệu thuốc bắc, phương thuốc này đã từng dùng, không gì lạ."
"Nàng nói là cái gì liền là cái đó đi." Xuân Lan nói.
Phụ nhân sắc mặt do dự.
"Nàng vì cái gì giúp ngươi?" Nàng thấp giọng hỏi, "Đối với nàng không chút ưu đãi nào?"
Xuân Lan nhếch miệng.
"Sao không ưu đãi? Chẳng qua nàng ta cũng muốn có một đường lui." Nha đầu thấp giọng nói, "Đi theo ngốc kia tử có thể có cái tiền đồ gì, lần này giúp con, vạn nhất thành, đời này con đều nhớ rõ ân tình của nàng, ngoài ra cha mẹ cũng sẽ lén chăm sóc nàng nhiều hơn, tâm tư này của nàng con đã nắm rõ."
Phụ nhân gật gật đầu.
"Nương, con phải đi rồi." Xuân Lan nói.
"Còn có mặt nạ này. . ." Phụ nhân vội thấp giọng nói, lấy trong tay áo rộng thùng thình ra một cái bọc. "Mua rồi ở cửa hàng trên đường có một cái." Nàng nói.
Xuân Lan đưa tay tiếp nhận,
Phụ nhân dùng sức nắm tay nữ nhân một cái, mới luyến tiếc buông ra, sắc mặt lo lắng nhìn nữ nhân đi vào.
Xuân Lan ngồi ở bên trong căn phòng nhỏ nhìn ấm thuốc sôi ùng ục ùng ục, nghe trong viện có chút náo nhiệt, tim đập dồn dập, đứng lên đi qua xem, quả nhiên thấy một nha đầu thăm dò trong viện .
"Ngươi làm sao?" Có nha đầu thấy được hỏi.
"Tiểu thư nhà ta để cho ta tới thăm Tứ công tử." Bán Cần nói.
Từ lúc Tứ công tử bệnh người tới thăm rất nhiều, huynh đệ bọn tỷ muội mặc dù không thể ngày ngày đều đến, nhưng đều phái nha đầu lại đây.
Đây là nha đầu của tiểu thư nào.
"Sao trước kia chưa thấy qua?" Nha đầu kia hỏi.
Bán Cần chưa trả lời, Xuân Lan bưng thuốc từ trong phòng đi ra rồi.
"Hạ Cúc, giúp ta xem bếp lò một chút." Nàng nói.
Nha đầu kia liền theo tiếng vâng, ném Bán Cần ở đó không hỏi nữa.
"Ta đến giúp tỷ tỷ." Bán Cần vội đi vài bước cười nói.
Xuân Lan ừ một tiếng, hai người một trước một sau vào phòng.
"À, đúng rồi, ngươi giúp ta xem một chút, ta đi lấy chén." Xuân Lan vừa mới tiến đi còn nói thêm, xoay người đi ra, đến phòng bếp dạo qua một vòng, cùng nha đầu xem bếp lò nói hai câu.
Nhìn thấy dáng vẻ Xuân Lan khẩn trương cẩn thận, ở trong phòng Bán Cần bĩu môi.
Có cái gì khẩn trương, đơn thuốc tiểu thư kê người chết cũng có thể cứu sống, một cái bệnh tương tư tính cái gì.
Nàng mang theo vài phần thoải mái đánh giá phòng ở.
Trình gia cũng không phải chỉ có tiền thôi đâu, phòng ở này liền tuyệt không bủn xỉn, tầm mắt nàng chuyển tới trên giường, nhịn không được a một tiếng.
Xuân Lan cùng hai nha đầu khác rảo bước tiến đến, bị nàng dọa hoảng sợ.
"Nhỏ giọng đó." Bọn nha đầu trách mắng nói.
Bán Cần đưa tay che, nhìn thấy người trên giường.
Là vị công tử này a!
Đồng thời vừa vui sướng.
Tiểu thư quả nhiên nói đúng, là công tử bên đại phòng Trình gia .
Trong phòng tình cảnh bi thảm, nha đầu này lại vui vẻ ra mặt, mấy nha đầu thực mất hứng.
"Ngươi trở về đi, đại phu nói, công tử chúng ta phải nghỉ ngơi." Các nàng nói.
Bán Cần vâng rồi quay đi.
"Là nha đầu của tiểu thư nào, sao không quy củ như vậy." Bọn nha đầu thấp giọng nghị luận mang theo bất mãn.
Lần này, đối với nha đầu này khẳng định ấn tượng khắc sâu rồi.
Xuân Lan cho rằng phản ứng mới vừa rồi của Bán Cần là cố ý làm, như thế có thành ý, trong lòng nàng đối với phương thuốc này càng thêm chắc chắc vài phần.
"Đỡ công tử ngồi lên đút thuốc đi." Nàng nói.
Trình Tứ Lang bị nâng dậy, người đã lả không thể mở mắt, miễn cưỡng có thể đút thuốc vào.
Bóng đêm dần dần buông xuống, Trình Tứ Lang giống như người chết bình thường nằm ở trên giường.
Bởi vì nghe đồn chuyện ma quái, tới buổi tối nha đầu trong phòng đều thực sợ hãi, có thể trốn đi ra ngoài liền trốn đi ra ngoài, âm thanh càng phát ra có vẻ âm âm u u.
Xuân Lan đứng ở bên giường, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, thân mình cũng nhịn không được phát run.
Thuốc đã muốn uống xong rồi, có được hay không, liền xem buổi tối này sẽ biết.
Thành hay bại cả đời này đều ở trong tối nay.
"Công tử, công tử." Xuân Lan thấp giọng kêu, "Công tử, ta đến thăm người."
Trình Tứ Lang vẫn cảm thấy mệt chết đi, mệt đến đứt hơi, nhưng làm không được, chỉ không lâu hắn bị đút một chén thuốc, cảm giác mệt mỏi giảm bớt rất nhiều, lại mà tứ chi lại vô lực, cả người đều giống như không phải của mình.
Bên tai tiếng kêu càng ngày càng rõ ràng.
"Công tử. . Ta đến thăm người."
Đến thăm ta? Là ai đến thăm ta?
Trình Tứ Lang dùng sức muốn mở mắt, giống như hắn ngày xưa muốn làm như vậy, chỉ lúc này đây, hắn thế nhưng mở ra.
Đèn đêm mơ màng, tầm mắt mơ hồ.
"Công tử!"
Âm thanh này rồi đột nhiên tăng lớn, cũng làm cho mắt Trình Tứ Lang tập trung nhìn một chỗ, một cái mặt quỷ xanh lè tiến gần sát lại.
Trình Tứ Lang bị dọa kêu to một tiếng, trợn trắng mắt ngất đi.
Biết được bên Trình Tứ Lang không ổn, Trình nhị phu nhân vội đi qua, Trình Thất Nương ôm cánh tay của nàng không cho đi.
"Mẫu thân, có quỷ a có quỷ a, người không cần đi." Nàng khóc hô.
Trình nhị phu nhân vừa bực vừa bất đắc dĩ, cũng không còn sức làm yên lòng nữ nhi, chỉ đành cho nhóm vú già trong nhà có thể tới được đều ở lại đây cùng Trình Thất Nương.
Quýnh lên đi tới ngoại viện Trình Tứ Lang, chợt nghe thấy tiếng khóc bên trong.
"Không được?" Nàng tự nhủ, trong lòng lộp bộp.
Giờ đây con cái khó nuôi, lại là đứa con lớn như vậy nếu không qua được, trong lòng toàn gia thực như mất đi một miếng thịt rồi.
Trình nhị phu nhân rảo bước tiến lên phòng ở, Xuân Lan quỳ trên mặt đất khóc lạnh run.
"Ngươi nói đến cùng sao lại thế này? Thứ này từ nơi nào đến! ngươi muốn làm cái gì!" Trình Đại lão gia quát, đưa tay ném một vật xuống đất.
Mặt nạ rơi trên mặt đất nứt toác ra, mặt Xuân Lan phát đau.
Xuân Lan khóc dập đầu.
Tiếng khóc nháo của Trình đại phu nhân truyền đến bên ngoài. Đây là làm sao vậy? Trình nhị phu nhân có chút khó hiểu
"Sao lại liên can đến Đại phu nhân?" Trình Đại lão gia cả giận.
Bên này đứa con còn chưa biết tốt xấu, thê tử lại đã nháo, trong nhà liền chịu không nổi nữa!
"Chẳng lẽ phải chờ con ta chết ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không thể gặp ngươi mới an tâm sao?" Trình đại phu nhân khóc bị vú già nâng tiến vào, hữu khí vô lực kêu.
Trình nhị phu nhân vội qua khuyên giải an ủi, Trình đại phu nhân khóc bị nâng đến bên giường Trình Tứ Lang.
"Không việc gì không việc gì, ngươi đừng nghĩ lung tung." Trình Đại lão gia nói.
Trình đại phu nhân nhìn thấy đứa con trên giường vẫn không nhúc nhích mặt như giấy vàng.
"Con a, ngươi đừng dọa ta. . ." Nàng cuống lên khóc hô.
Nói còn chưa dứt lời, Trình Tứ Lang ai u một tiếng.
"Làm ta sợ muốn chết!" Hắn la lớn, bị Trình đại phu nhân nhất đè, tức thì bật dậy.
Trình nhị phu nhân cùng với vú già gần đó đều kinh ngạc kêu một tiếng, ngã về phía sau.
Dọa chết người!
Biến cố này đột nhiên làm cho người trong phòng đều dại ra.
Trình đại phu nhân ngơ ngác nhìn đứa con đang ngồi.
"Con a, ngươi.. Ngươi. . ." Nàng run giọng nói không ra lời.
Trình Tứ Lang tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt không còn vô thần nữa, chẳng qua không chịu được mẫu thân đè nên hét một tiếng lại ngã xuống.
Xuân Lan vẫn quỳ trên mặt đất đứng bật dậy.
Ông trời ơi! Ông trời ơi !
Thật sự tốt lắm! Thật sự tỉnh!
Phương thuốc này là thật!
Nàng đụng phải đại vận rồi!
"Công tử, công tử, " Xuân Lan vội chạy qua, quỳ gối bên giường lên tiếng khóc lớn, "Người quả nhiên tỉnh! Nô tì chết cũng cam tâm!"