Bán Cần đưa một cái khăn cho nha đầu kia.
"Không khỏe lại được?" Nàng hỏi.
Nha đầu kia tiếp nhận khăn tay lau nước mắt, lau vài cái mới lấy lại tinh thần.
Đây là khăn tay của nha đầu nhà ngốc tử, mình dùng liệu có biến ngốc?
Chỉ là ý tốt của người khác cũng không thể ném trước mặt, nha đầu nắm khăn trong tay, dùng sức nuốt lệ.
"Cũng không phải là không được." Nàng nói, "tuy rằng lão gia không cho nói, còn thỉnh các đại phu đến, nhưng các đại phu đến đây ngay cả thuốc thang cũng không kê, phu nhân khóc đến chết đi sống lại rồi."
Bán Cần ừ một tiếng.
"Tứ công tử là xảy ra chuyện gì? Đang tốt sao chỉ sau một ngày liền bị?" Nàng tinh tế hỏi.
Đối mặt với người lạ, nha đầu ngược lại buông lỏng, nhất nhất trả lời.
"Sắc mặt lúc ban đầu là hồng sau lại biến thành trắng?" Bán Cần dẫn dắt nàng xác nhận.
"Đúng vậy, vốn tưởng rằng là nóng lên, tưởng bị gió lạnh nên cho thuốc thoát mồ hôi, kết quả sau khi đổ mồ hôi, lại không dừng lại được, quần áo như bị nhúng ướt, phải đổi liên tục." Nha đầu nói.
Nàng nói tới chỗ này, ngừng lại, nhìn người ngồi ở trên núi đá còn mang theo áo choàng, im lặng giống như tượng đá bình thường.
"Nàng. ."Nàng đưa tay chỉ chỉ, hỏi Bán Cần , "Ngồi như vậy không việc gì à? ngươi không đưa nàng trở về sao?"
Đưa nàng trở về, tiểu thư sao còn giúp cho Tứ công tử của các ngươi chữa bệnh?
Trong lòng Bán Cần nói thầm, thật sự là đang ở trong phúc mà không biết.
"Không sao, tiểu thư nhà ta thích ngồi như vậy." Nàng nói, thúc giục nha đầu kia, "Sau đó thì sao? Còn có bệnh trạng gì?"
Ngốc tử cũng không phải chính là ngu si ngồi ăn ăn ngủ ngủ, nha đầu cũng mặc kệ rồi.
"Sau đó người liền hồ đồ, lúc nóng lúc lạnh, miệng nói mê sảng." Nàng nói tiếp, nói tới đây lại nhịn không được rơi lệ, "Tứ công tử của chúng ta là một mỹ thiếu gia, đảo mắt liền không giống bình thường. . ."
Có đẹp hay không đều không bằng ăn ngon, Bán Cần cũng không nói ra, vội cắt ngang lời nàng.
"Đại phu xem lại thì nói sao?" Nàng hỏi.
Nha đầu kia muốn mình kể lại?
Nha đầu của Tứ công tử có chút nghi hoặc nhìn Bán Cần.
"Nếu là bệnh, dù sao các đại phu cũng phải nói là bệnh gì chứ+?" Bán Cần vội nói, "Sao có thể một chút phương pháp cũng chưa đưa ra, chắc là đại phu y thuật kém?"
"Nhiều đại phu, cũng không thể y thuật đều kém." Nha đầu phản bác, gắng nhớ lại, nói tiếp, "Nói là ưu tư quá độ, thương não, tổn hại tâm. . . Còn, còn, bị thương cái gì can tỳ . . . Tóm lại nói nội tạng đều bị thương, nhưng không làm gì sao lại bị thương nội tạng được?"
Trình Kiều Nương nghe đến đó đứng dậy.
Nha đầu kia hoảng sợ.
"Nàng cử động rồi!" Nàng bật thốt lên.
"Tiểu thư nhà ta là người, đương nhiên phải cử động rồi!" Bán Cần mất hứng nói.
Nha đầu có chút ngượng ngùng.
"Tiểu thư muốn đi về rồi sao?" Bán Cần hỏi, mang theo vài phần ý vị thâm trường.
"Ừ." Trình Kiều Nương nói.
"Nàng nói chuyện rồi!" Nha đầu kia lại cả kinh kêu lên, chỉ vào Trình Kiều Nương, vẻ mặt không thể tin.
"Này, tiểu thư nhà ta cũng không phải câm điếc!" Bán Cần thực mất hứng, những người này sao sau lưng xem thường tiểu thư!
Nha đầu tò mò đánh giá Trình Kiều Nương, chỉ tiếc bị che bởi áo choàng nhìn không thấy mặt.
Nghe nói ngốc tử đều là bộ dạng miệng méo mắt lé.
Bán Cần đã hiểu ám chỉ của Trình Kiều Nương, chịu đựng mất hứng giữ chặt nha đầu kia.
"Tỷ tỷ, ta có một câu không biết có nên nói không." Nàng nói.
"Nói cái gì?" Nha đầu hỏi.
Bán Cần nhìn nhìn bốn phía, lôi kéo nha đầu kia tránh ra vài bước.
"Ta có phương pháp, có thể cứu mệnh Tứ công tử." Nàng thấp giọng nói.
"Cái gì?" Nha đầu kinh ngạc kêu lên.
Bán Cần vội bảo nàng nhỏ giọng.
"Ngươi đừng kêu." Nàng nói.
"Ngươi nói đúng hay sai vậy?" Nha đầu tỉnh táo lại, hỏi, "Ngươi, ngươi. .. Ngươi biết xem bệnh à?"
Khi đó tiểu thư không thể ra cửa, không thể tự mình khám cho người bệnh, trên đường đi, toàn bộ nhờ nghe bệnh.
Nàng ở trên đường hỏi thăm nghi nan tạp chứng sau đó trở về nói lại với tiểu thư, tiểu thư dựa vào đó quyết định có thể trị hoặc là không thể, sau đó nàng sẽ gặp ra mặt, ở trên đường ngẫu nhiên gặp người nhà bệnh nhân, dựa vào miệng lưỡi của mình để đem người bệnh về đến nhà chữa trị.
Đối với những hoài nghi này, Bán Cần đã thực thông thạo rồi.
"Sao ta biết xem bệnh được." Nàng cười nói, "Ngươi có biết, ta lớn lên trong đạo quán."
Ngốc tử bị dưỡng ở trong đạo quán, người trong nhà ai cũng biết, nha đầu kia gật gật đầu.
"Các đạo trưởng trong đạo quán y thuật đều cao siêu, ta đã thấy các nàng trị bệnh giống thế, rất linh nghiệm, không tin ngươi cứ đi Tịnh Châu hỏi một chút." Bán Cần còn thật sự nói.
Cách xa vạn dặm ai đến hỏi được a.
Nha đầu nửa tin nửa ngờ.
"Ta về viết phương thuốc cho ngươi, ngươi có thể thử một lần." Bán Cần nói.
Nha đầu không nói chuyện.
"Ngươi có phương thuốc, sao không đi nói cho lão gia phu nhân?" Nàng hỏi.
"Ta không phải đại phu, lại là. . . nha đầu." Bán Cần nói, mắt nhìn Trình Kiều Nương còn đang đứng bên núi đá, mang theo vài phần ý cười nói, "Lão gia phu nhân sao sẽ tin ta, ngươi không giống với họ, ngươi là người hầu hạ bên Tứ công tử từ nhỏ, tình cảm không thể so người khác, bằng không, ngươi cũng sẽ không trộm chạy đến nơi đây để van cầu thần rồi."
Nha đầu bị nàng nói nội tâm rầu rĩ, chủ động nắm tay Bán Cần lắc lắc, đôi mắt đỏ lên.
"Tỷ tỷ ngươi cứ cầm đi dùng, nếu Tứ công tử dùng không tốt được, ngươi cứ việc chỉ ra ta nhận tội." Bán Cần nói, cầm tay nha đầu kia, "Nếu Tứ công tử may mắn khỏe lại rồi, tỷ tỷ, đây là lòng của ngươi thành phúc báo, không quan hệ gì với ta."
Nàng nói tới đây nắm tay nha đầu kia, thâm ý gật đầu.
Trị khỏi cho Tứ công tử có nghĩa là gì, trong lòng nha đầu kia so với ai khác đều rõ ràng, ánh mắt nàng không khỏi sáng lên.
Với thân phận của nàng kết quả tốt nhất là được Tứ công tử thu phòng, dù một nửa vận khí còn còn phụ thuộc vào tính tình Tứ phu nhân tương, nhưng nếu mình có ân cứu mạng đối với Tứ công tử , chuyện đó sẽ không quan trọng nữa rồi!
Nha đầu thở dồn dập đứng lên, tay nắm Bán Cần cũng bất tri bất giác dùng sức.
"Tốt lắm, ta liền tạm thời thử một lần." Nàng nói.
Bán Cần gật gật đầu.
"Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta trở về viết liền đưa tới cho ngươi." Nàng nói.
"Ngươi nhanh lên." Nha đầu thúc giục nói.
Bán Cần theo tiếng ừ, vội vàng xoay người, xoay người liền hướng Trình Kiều Nương le lưỡi đắc ý làm mặt quỷ.
Trình Kiều Nương ở dưới áo choàng khóe miệng hơi hơi hiện lên một độ cung.
Thẳng đến khi rảo bước tiến về sân, Bán Cần mới dám nói chuyện.
"Tiểu thư, thật có thể trị sao?" Nàng hỏi.
Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng một cái.
Bán Cần liền hắc hắc le lưỡi cười.
"Nên đánh, tiểu thư nói có thể trị nhất định có thể trị." Chính nàng cười nói.
Trình Kiều Nương ngồi xuống, Bán Cần lấy mài mực, cầm giấy bút, chuẩn bị ghi chép phương thuốc.
"Nhưng mà, tiểu thư." Bán Cần vẫn là nhịn không được nói, "Việc tốt như vậy, thật sự cấp cho nha đầu kia? chúng ta tự nói với lão gia, phu nhân, làm cho lão gia phu nhân tin ta, không phải rất tốt ư?"
"Không phải." Trình Kiều Nương nói.
"Vì cái gì?" Bán Cần hỏi, nàng biết nếu mình không hỏi, tiểu thư nhất định sẽ không nói chuyện.
"Bởi vì có một số việc làm so với nói dễ dàng hơn." Trình Kiều Nương nói.
Đúng là như thế thật, Bán Cần nhìn tiểu thư bật cười, tiểu thư nói đều là lời nói thật