Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?




A Kiều hỏi xong, vẫn luôn chờ quan gia trả lời.

Triệu Yến Bình không ngờ nàng đoán được, càng không ngờ người nhút nhát như nàng lại có dũng khí trực tiếp hỏi hắn.

Nhưng đã làm chính là đã làm.

Triệu Yến Bình khàn giọng nói: “Đúng vậy.”

A Kiều nắm chặt chăn, nghĩ đến những lời nàng yêu cầu thả thiếp, xấu hổ nói: “Thả thiếp, lời thả thiếp là ta nói bậy, lúc ấy ta hiểu lầm quan gia, hiện tại ta biết trong lòng quan gia có ta, không bao giờ nghĩ vậy nữa, quan gia đừng để trong lòng, coi như ta chưa từng nói.”

Triệu Yến Bình nhắm mắt lại: “Ta cũng sai, không nên lạnh nhạt với nàng.”

Đề cập đến nóng lạnh, A Kiều ngượng ngùng không nói thêm nữa, quan gia lạnh như băng thật đáng sợ, tối hôm qua quan gia cuối cùng cũng nóng, lại càng đáng sợ hơn.

Nàng chậm rãi quay vào trong, đổi thành nằm nghiêng.

Triệu Yến Bình không nhìn thấy mặt nàng, không đoán được nàng muốn ngủ hay còn nghĩ tới chuyện gì ủy khuất, nếu đêm nay đã mở lời, Triệu Yến Bình muốn nói rõ ràng, xóa bỏ mọi nghi ngờ của nàng.

Hắn xốc chăn nàng lên, nhích tới phía sau nàng.

Toàn thân A Kiều cứng ngắc, tim đập nhanh như muốn vọt ra ngoài.

Triệu Yến Bình ôm vai nàng, kéo nàng ôm vào lòng.

Đồng thời, A Kiều cảm nhận được ý định hung dữ từ quan gia.

A Kiều không dám cử động, gáy nàng đụng cằm hắn, A Kiều cũng không dám dịch về phía trước.

“Hiện tại còn cho rằng ta chê nàng không?” Triệu Yến Bình đưa bàn tay to đặt trên vai nàng lên đỉnh đầu.

Cả người hắn nóng bừng, không phải uống rượu nổi điên, A Kiều thật sự tin hắn, liên tục gật đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo, hoảng hốt.

Trong màn lụa loáng thoáng mùi hương nhàn nhạt, Triệu Yến Bình ngủ trên giường này hai ba năm, biết rõ mùi hương đó thuộc về nàng. Bờ vai ngọc cứng ngắt của nàng nằm trong lòng bàn tay hắn, cơ thể quyến rũ mê người của nàng ở trong ngực hắn, mềm mại như chồi non mới nhú khỏi mặt đất, chỉ cần hắn vuốt nhẹ, nàng sẽ hóa thành một dòng nước.

Triệu Yến Bình thật sự muốn hung hăng đè nàng để nàng thật sự hiểu, hắn không thích nàng hay là chỉ muốn nuốt nàng vào bụng.

Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu mùi thơm trên tóc nàng, sau đó lui về chăn của mình.

Phía sau trống không, A Kiều thả lỏng, nhưng cũng có chút thất vọng mất mát.

Thật ra, tuy hồi hộp nhưng nàng rất thích được quan gia ôm.

“Sau này đừng suy nghĩ lung tung.” Triệu Yến Bình thì thầm.

A Kiều ừ nhẹ nhàng.

Hai người không nói chuyện nữa, cũng không biết cả hai khi nào ngủ.

A Kiều được quan gia sưởi ấm hai đêm, cởi bỏ khúc mắc, tuy rằng sau đó quan gia biến lại bộ dáng lạnh lùng giữ lễ, A Kiều không còn lo được lo mất, không có rèm ngăn, buổi tối trước khi ngủ trộm liếc hắn một cái, trong lòng cũng ngọt ngào.

Tháng chạp tới bất chợt, đến giữa tháng, các bá tánh bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ Tết.

Lúc này các cửa hàng lớn nhỏ đều kinh doanh rất tốt, A Kiều cũng bán đồ thêu thùa may vá và phấn mặt nhiều hơn ngày thường. Đồ thêu thùa được bổ sung bất cứ lúc nào, không trữ hàng nhiều lắm nhưng cũng đủ bán. Trong hai tháng bán phấn mặt, tháng thứ nhất bán 25 hộp, tháng thứ hai bán 36 hộp, hiện giờ chỉ còn 39 hộp.

Năm ngày nữa chợ đóng cửa, mùng bảy năm sau hoạt động lại, A Kiều cảm thấy, lượng hàng tồn kho trong tay nàng chỉ có thể tồn tại đến hết tháng giêng.

Khi mới vừa nhập hàng cảm thấy một trăm hộp khó bán, hiện tại xem ra ba tháng cơ bản có thể bán hết, trừ chi phí, ba tháng kiếm hai lượng bạc, không tệ.

Hai loại kinh doanh cộng lại, trừ tiền công trả Quách Hưng, Thúy Nương và Triệu lão thái thái, sau hai tháng khai trương, A Kiều đã kiếm lời ba lượng.

Ngày 22 tháng chạp, hai mẹ con Thẩm Anh và Liễu thị tới huyện thành đặt mua hàng Tết, nhân tiện tới Triệu gia ngồi chơi, A Kiều một mình bàn bạc với Thẩm Anh, quyết định ra giêng đặt thêm hai trăm hộp phấn mặt.

Thẩm Anh cười nói: “Một lần muốn hai trăm hộp? Xem ra tiểu tẩu bán phấn mặt rất chạy.”

A Kiều khiêm tốn nói: “Tạm được, một ngày có thể bán một hai hộp.”

Nàng cho rằng Thẩm Anh thiệt tình khen nàng, thật ra Thẩm Anh chỉ khách khí thôi, bởi Thẩm Anh biết phấn mặt của mình tốt thế nào, nếu A Kiều kinh doanh được, một tháng bán hai trăm hộp, một tháng kiếm bốn lượng cũng không thành vấn đề.

Thẩm Anh đã đến lều của A Kiều để xem bán loại đồ thêu và phấn mặt này, Quách Hưng hỗ trợ coi tiệm, phòng ngừa có người khi dễ Thúy Nương. Thúy Nương thẳng thắn to gan, lời khen nào cũng dám nói, nói thoải mái hào phóng khiến người ta cảm thấy như thật, điểm này không tệ, có điều làn da Thúy Nương hơi ngăm, nàng bán phấn mặt, cho dù có giỏi đến đâu cũng không thuyết phục lắm.

Giống cửa hàng của Thẩm Anh, dùng hai mỹ nhân thanh tú có làn da trắng nõn.

Nhưng Thẩm Anh có chỗ dưỡng nha hoàn, còn Triệu gia có hai gian thượng phòng, hai gian phòng nhỏ, ở quá chật chội, hơn nữa nha hoàn bán phấn mặt cần phải da trắng và lanh lợi, người tuyệt vời như vậy không phải tùy tiện tìm người môi giới là có thể tìm được, Thẩm Anh dù muốn giúp A Kiều, cũng không thể đưa nha hoàn của mình cho A Kiều, nếu đề nghị A Kiều mua nha hoàn mới, lỡ như A Kiều hiểu lầm, mua một người mặt trắng ăn nói vụng về không bằng Thúy Nương, cuối cùng A Kiều có khả năng oán trách nàng.

Cho nên Thẩm Anh không vội đưa ra ý giúp, dù sao A Kiều chỉ là thiếp thất của đại ca, buôn bán nhỏ kiếm tiền tiêu vặt cũng tốt, nếu nàng hỗ trợ quá nhiều, tương lai đại ca cưới đại tẩu, đại tẩu thấy nàng gần A Kiều cũng không tốt.

“Tiểu tẩu yên tâm, cuối tháng giêng ta nhất định đưa hai trăm hộp phấn mặt tới.” Thẩm Anh đảm bảo.

A Kiều muốn trả tiền trước, Thẩm Anh chỉ cần ba lượng bạc tiền đặt cọc, còn lại sẽ lấy khi giao hàng.

Ngày 25 tháng chạp, nha môn nghỉ đến mùng 5 tháng giêng, đến mùng 6 tri huyện lại lên công đường.

Triệu lão thái thái tò mò hỏi thăm tôn tử : “Đại nhân cũng chỉ nghỉ mười ngày à?”

Triệu Yến Bình gật đầu.

Triệu lão thái thái nói: “Hắn là người kinh thành, chỉ nghỉ mười ngày, ngàn dặm xa xôi, không thể về nhà thì làm sao?”

Triệu Yến Bình giải thích: “Tri huyện các nơi đều không phải người trong huyện, thời gian nghỉ đông ngắn, rất nhiều tri huyện đều ở lại địa phương ăn Tết, đến hết nhiệm kỳ mới rời đi.”

A Kiều kinh ngạc nói: “Vậy bọn họ hai ba năm đều không gặp người nhà hả?”

Triệu Yến Bình nói: “Cũng có người đưa cả gia đình nhỏ đi nhậm chức, nếu cha mẹ quyến luyến quê hương, thì đành phải để thê tử ở quê quán phụng dưỡng trưởng bối.”

A Kiều bỗng nhiên nhớ tới nha hoàn áo xanh gặp ở phủ thành, vị lão gia của nàng để thê tử ở lại quê quán, chỉ dẫn theo một thông phòng hầu hạ cuộc sống hàng ngày.

Triệu lão thái thái đang nghĩ chuyện khác, hạ giọng hỏi: “Đại nhân là nhi tử của Hầu gia, Hầu gia không tìm cho hắn chức quan ở kinh thành, mà tống cổ hắn tới huyện Võ An của chúng ta, ba năm không được về nhà, Yến Bình con nói xem, vị Vĩnh An hầu ở kinh thành không thích đại nhân phải không, nên cố tình đưa đại nhân đi rất xa?”

Triệu Yến Bình nhíu mày nói: “Người suy nghĩ nhiều rồi, đại nhân năm đó là Thám Hoa cao trung, vốn có thể trực tiếp vào Hàn Lâm Viện làm quan, do đại nhân tự mình cầu xin đi ra ngoài, muốn xâm nhập dân gian, trải nghiệm và quan sát khó khăn của dân gian.”

Triệu lão thái thái híp mắt, nghi ngờ hỏi: “Đại nhân nói với con những điều này?”

Triệu Yến Bình đột nhiên nhớ lại lão thái thái nghi ngờ hắn và Tạ Dĩnh, nhướng mày nhìn thẳng lão thái thái, Triệu Yến Bình nói: “Thuận nhi bên cạnh đại nhân nói, ta nghe người ta bàn tán, tổ mẫu còn nghi ngờ điều gì thì cứ hỏi, ta nhất định giải thích rõ ràng.”

Triệu lão thái thái rụt cổ, trừng hắn: “Ta không có gì để hỏi, ta không quan tâm cha mẹ hắn có đau lòng hay không, chẳng liên quan đến ta.”

Triệu Yến Bình trầm mặt, uống một ngụm rượu.

A Kiều nhìn thấy hai bà cháu đột nhiên nổi nóng, cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Triệu Yến Bình uống rượu xong, nói với lão thái thái: “Đại nhân rời xa quê hương, đêm trừ tịch chỉ một mình không khỏi thê lương, ta đã mời đại nhân tới nhà chúng ta ăn tiệc, người nhớ chuẩn bị thêm nhiều rượu và thức ăn, ta muốn cùng đại nhân không say không về.”

Triệu lão thái thái cảm nhận sự khiêu khích trắng trợn từ tôn tử, tựa như muốn đem hồ ly tinh bên ngoài vào nhà!

Nhưng Triệu lão thái thái hy vọng tôn tử có thể đi kinh thành làm quan thông qua tiểu bạch kiểm tri huyện, nên không dám đắc tội Tạ Dĩnh quá nhiều.

Triệu lão thái thái tức giận trừng mắt tôn tử.

Triệu Yến Bình về đông phòng.

Triệu lão thái thái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên trừng mắt nhìn A Kiều.

A Kiều không dám trốn, chờ Triệu lão thái thái vào tây phòng trước, A Kiều sống sót sau tai nạn chạy vào đông phòng.

“Quan gia, ta thấy hình như lão thái thái không thích đại nhân hả?”

Sau khi thổi tắt đèn nằm xuống, A Kiều lén lút hỏi.

Triệu Yến Bình suy nghĩ một lát, giải thích: “Nàng biết ta vì sao không cưới vợ sinh con, lão thái thái không biết, ở bên ngoài nghe tin đồn nhảm nhí, nghi ngờ ta và đại nhân có quan hệ không rõ ràng.”

A Kiều che miệng vì bị sốc!

Chả trách người keo kiệt như Triệu lão thái thái mà chịu bỏ ra mười lượng bạc hỏi nàng làm thiếp, chả trách Triệu lão thái thái khuyến khích, xúi giục nàng đi quyến rũ quan gia, quan gia theo Tạ đại nhân đi phủ thành Triệu lão thái thái cũng một hai bắt nàng đi cùng, hóa ra là vì chuyện này!

Sau cú sốc, A Kiều càng bịt chặt miệng, không cho tiếng cười thoát ra, cho rằng lão thái thái khôn khéo, đúng là khôn khéo, nhưng khi lão thái thái hồ đồ thì cũng rất hồ đồ. Nếu Tạ đại nhân thật sự ngưỡng mộ quan gia, tại sao lại tặng nhiều quà khi quan gia nạp thiếp, còn cho phép quan gia dẫn nàng đi phủ thành?

Nén cười, A Kiều nói phân tích của mình.

Triệu Yến Bình càng đau đầu, đạo lý dễ hiểu như vậy, A Kiều nhìn ra được, sao tổ mẫu chui vào ngõ cụt?

“Ta đã giải thích nhưng bà không tin, mỗi khi nàng nói chuyện với bà, có thể uyển chuyển ám chỉ với lão thái thái rằng ta đối với nàng rất tốt, tuyệt đối không phải là loại người này.”

Triệu Yến Bình dặn dò nàng.

A Kiều mím môi, vòng tay trong chăn.

Triệu lão thái thái đối với nàng tốt bởi vì muốn trông cậy vào nàng sửa chữa “sở thích đặc biệt” của quan gia, nếu nàng làm theo lời quan gia, quan gia được yên tĩnh, nhưng Triệu lão thái thái sẽ đổi thái độ với nàng.

A Kiều quay lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Quan gia kêu ta làm việc khác, ta chắc chắn dốc hết sức, chỉ có chuyện này, ta không nói được, khó khăn lắm mới làm lão thái thái không núp góc tường nghe lén, quan gia kêu ta chủ động đi nói dối, ở trong mắt quan gia, da mặt ta dày lắm ư?”

Triệu Yến Bình im lặng, sau đó nói: “Ta đã suy nghĩ không chu đáo, để ta tự nghĩ cách.”

Không thể nói cho lão thái thái nghe, vậy chỉ có thể làm.

Triệu Yến Bình đầu tiên nghĩ tới việc mua cho A Kiều trang sức đeo trên tóc, lão thái thái thấy tự nhiên biết hắn đối với A Kiều rất tốt.

Nhưng mà nghĩ lại, lão thái thái có khả năng sẽ nổi giận hắn xài tiền hoang phí, ngược lại còn nghi ngờ A Kiều dụ dỗ hắn quá mức.

Chiêu mua quà không thể được…

Sáng hôm sau, Triệu Yến Bình ăn xong, đột nhiên nói với A Kiều: “Chút nữa ta đi thỉnh Cậu nàng tới viết vài câu đối trong nhà, nàng nhân cơ hội trò chuyện với ông.”

A Kiều ngớ mặt, sao đột nhiên muốn thỉnh Cậu tới?

Triệu lão thái thái nhìn A Kiều thụ sủng nhược kinh(*), rồi nhìn gương mặt vô cảm của tôn tử, bà đã hiểu! Tôn tử vì muốn mở tiệc chiêu đãi tiểu bạch kiểm tri huyện, mới thỉnh Chu Sưởng lại đây để đền bù, nhìn có vẻ đối tốt với A Kiều, giả vờ giả vịt, thật ra đang ra chiêu với bà! Hừ, tưởng bà già rồi hồ đồ nhìn không ra hả?

(*) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ