Editor: Trà Xanh
Sau một trận mưa, ngày hôm sau kinh thành mát mẻ hơn, hai cha con Triệu Yến Bình và Mạnh Chiêu cưỡi ngựa đi tới hoàng thành.
Hoàng thành là nơi quan trọng của kinh thành, bá tánh không có việc gì thì không thể ở lại đây, nếu có oan ức lớn thì đến gõ trống Đăng Văn, ai chịu được hai mươi đại bản thì mới có thể diện thánh kêu oan, cho dù diện thánh thành công, nếu nỗi oan đó chỉ là chuyện vụn vặt, bá tánh kêu oan phải chịu hình phạt càng nặng hơn.
Bởi vậy, các bá tánh không có việc gì sẽ không đến đây, bọn thị vệ canh giữ ngoài hoàng thành cũng không phải ngồi không.
Hôm nay cách cổng chính của hoàng thành một trăm bước, có một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi và một cặp phu thê trẻ tuổi, ba người đều mặc quần áo tơ lụa nhưng nhìn hơi cũ.
Tất cả quan viên đi ngang qua đây đều nhìn.
Ba người cúi đầu bất an, khi các quan viên đi qua, bọn họ lại ngẩng đầu.
Cha con Triệu Yến Bình và Mạnh Chiêu cưỡi ngựa đến gần, phía sau còn có một số quan viên đang cưỡi ngựa, ngồi xe hoặc đi bộ.
Thấy Mạnh Chiêu, ánh mắt của phụ nhân sáng lên, nháy mắt với nữ nhi và con rể, đột nhiên nhào tới trước ngựa Mạnh Chiêu, quỳ xuống nói: “Chiêu nhi, nương xin lỗi con. Nhiều năm qua biết rõ con ở Triệu gia nhưng chưa từng đến nhận con, nhưng nương không còn cách nào cả. Hoàn cảnh nhà chúng ta éo le, con đi theo Triệu đại nhân có thể hưởng vinh hoa phú quý, nếu nương nhận con, con phải về nhà chịu khổ cùng chúng ta, nương thà con vẫn luôn ở Triệu gia, vô tư làm Thám Hoa lang, hu hu hu……”
Phụ nhân vừa khóc vừa lấy khăn lau mắt, hai vành mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt to không ngừng rơi xuống.
Mạnh Chiêu ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt không đổi, nhưng hai tay nắm chặt dây cương.
Các quan viên trước sau nghe thấy lời nói của phụ nhân, dần dần dừng lại, tò mò đánh giá phụ nhân đó.
Triệu Yến Bình nhảy xuống ngựa trước, Mạnh Chiêu thấy vậy mới xuống ngựa theo.
“Vị thái thái này xin hãy đứng lên, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói.” Triệu Yến Bình nói với phụ nhân với vẻ mặt vô cảm.
Phụ nhân được nữ nhi và con rể đỡ đứng dậy, hai mắt đẫm lệ mơ hồ hành lễ với Triệu Yến Bình: “Bẩm đại nhân, dân phụ họ Trâu, là thê tử của Vương Ngộ An, chủ nhân của Ngọc Hạp Ký trên đường Xương Thịnh. Chiêu nhi là thứ trưởng tử của Vương gia chúng ta, năm đó bởi vì sơ suất của ta mà bị lạc bên ngoài. Ta xấu hổ là mẹ cả, không muốn gây phiền phức cho Chiêu nhi, nhưng mấy năm nay trong nhà làm ăn không tốt, cha của Chiêu nhi thiếu một đống nợ, bị chủ nợ bắt rồi. Chủ nợ nói, nếu hôm nay chúng ta không giao một ngàn lượng bạc trước khi trời tối, chúng ta sẽ đi nhặt xác. Ta thật sự không còn cách nào, đành phải tới cầu xin Chiêu nhi.”
Nói xong, Trâu thị lại lấy khăn lau mắt.
Triệu Yến Bình nhìn Mạnh Chiêu, nói với Trâu thị: “Nếu phu nhân không muốn khóc, đừng dùng ớt cay để chảy nước mắt, một chút bất cẩn sẽ gây mù mắt.”
Sắt mặt Trâu thị thay đổi trầm trọng, vừa nhét khăn vào tay áo vừa hoảng loạn nói: “Không có, đại nhân hiểu lầm rồi, ta, ta…… Chiêu nhi, con cứu cha con đi, nương không còn cách nào khác mới đến tìm con!” Tự biết không gạt được Triệu Yến Bình chuyện cái khăn, Trâu thị lại quỳ trước mặt Mạnh Chiêu gào khóc.
Mặt Mạnh Chiêu tái nhợt.
Nếu Trâu thị nói hắn là hài tử của Vương gia, hắn sẽ không tin ngay, nhưng Trâu thị nói hắn là thứ trưởng tử, cụ thể như vậy ……
“Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh Chiêu nhi là con nối dõi của Vương gia?” Triệu Yến Bình cắt ngang tiếng khóc của Trâu thị, hỏi thẳng.
Đương nhiên Trâu thị có bằng chứng, nhìn Mạnh Chiêu nói: “Sau lưng gần xương bả vai trái của Chiêu nhi có vết bớt hình quả táo. Chiêu nhi sinh ra chưa được bao lâu thì bị đưa đến chùa Linh Sơn. Mẹ ruột của hắn chứng kiến hắn được một cặp lão nông ôm đi mới quay về, sau đó ta tìm lão nông hỏi thăm mới biết Chiêu nhi được nữ chủ nhân của Giang Nam thủy tú, tức là Triệu phu nhân, nhận nuôi. Không tính những chuyện này, ngài trông thấy trượng phu của ta sẽ biết hai người bọn họ là phụ tử thật, mặt mày giống nhau như đúc!”
Triệu Yến Bình thầm nắm tay thật chặt.
Sau lưng Mạnh Chiêu thật sự có một vết bớt như vậy, Mạnh Chiêu được Xuân Trúc chăm sóc từ nhỏ, nhiều năm qua người hầu hạ Mạnh Chiêu đều là người làm lâu năm và người trung thành, sẽ không đề cập bí mật của chủ tử với người ngoài. Trâu thị có thể nói ra được, cho dù mụ đã hỏi trước hai lão nông ở chùa Linh Sơn, vẫn còn dung mạo của Mạnh Chiêu và Vương Ngộ An……
Nhận thấy ngày càng nhiều người vây quanh, Triệu Yến Bình nghiêm túc nói với Trâu thị: “Lời nói không bằng chứng cứ, ngươi đi về trước, sau khi bản quan xác minh, ngươi và ta sẽ bàn bạc chuyện này.”
Trâu thị khóc ròng: “Đại nhân, đây hoàn toàn là sự thật, ngài là mệnh quan triều đình cũng là hoàng thân quốc thích, làm sao dân phụ dám lừa gạt ngài? Dân phụ biết ngài và Triệu phu nhân cực khổ nuôi lớn Chiêu nhi, nhưng máu mủ tình thâm, gãy xương vẫn còn dính gân, ngài không muốn trả nợ thay Chiêu nhi cũng được, nhưng ngài đừng ngăn cản Chiêu nhi cứu phụ thân hắn chứ? Ngài muốn điều tra thì cứ điều tra, để Chiêu nhi đi với thần phụ, khuyên chủ nợ châm chước vài ngày, nếu không cha của Chiêu nhi sẽ chết hôm nay, hai cha con không còn cơ hội gặp mặt!”
Bà khóc sướt mướt, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, trong đó có người sẵn sàng xem trò vui của Triệu gia.
Mạnh Chiêu đột nhiên nói: “Phụ thân đến Đại Lý Tự trước đi, nhi tử đi với bà ấy.”
Triệu Yến Bình răn dạy hắn: “Con là gia chủ hay ta là gia chủ? Việc này không tới phiên con nhúng tay, vào cung đi.”
Mạnh Chiêu do dự.
Triệu Yến Bình nhìn hắn với ánh mắt sắc bén.
Uy danh của phụ thân như núi, Mạnh Chiêu rũ mắt, xoay người lên ngựa, đi về phía trước.
Trâu thị còn muốn la khóc, Triệu Yến Bình lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn gây chuyện, cho dù Chiêu nhi là con nối dõi của Vương gia, ta cũng sẽ không trả nợ thay ngươi.”
Mục đích chính của việc Trâu thị chặn đường là muốn bạc, vừa nghe lời này, lập tức không dám hé răng.
Triệu Yến Bình đi cùng Trâu thị đến gặp chủ nợ.
Chủ nợ là người có thế lực ở kinh thành, khi cho Vương Ngộ An vay tiền đã bắt ký tên bán đứt, dù Vương gia báo quan cũng không quản được việc riêng của hai nhà. Tuy nhiên chủ nợ nể mặt Triệu Yến Bình, sai người xách Vương Ngộ An ra, nói với phu thê Vương Ngộ An và Trâu thị: “Nể mặt Triệu đại nhân, ta cho các ngươi năm ngày nữa. Năm ngày sau không có bạc thì đừng trách ta đã hành động theo khế thư.”
Trâu thị lộ vẻ vui mừng, Vương Ngộ An tóc tai bù xù, mơ hồ nhìn Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình cũng đang đánh giá hắn.
Vương Ngộ An hơn bốn mươi tuổi, tuy rằng quần áo lôi thôi nhưng có thể nhìn ra dung mạo không tầm thường, dọn dẹp gọn gàng vẫn được coi là một mỹ nam tử.
Điều quan trọng nhất là, Mạnh Chiêu giống hệt hắn.
“Vì sao đại nhân giúp ta?” Thấy Triệu Yến Bình nhìn hắn chằm chằm, Vương Ngộ An rốt cuộc mở miệng.
Triệu Yến Bình nhìn Trâu thị.
Trâu thị siết ngón tay đầy bất an, trước áp lực của Triệu Yến Bình, mụ mới kéo trượng phu sang một bên, nói nhỏ: “Hai mươi năm trước, trong phủ chúng ta có một nha hoàn tên là Bình Nhi, chàng còn nhớ không?”
Vương Ngộ An không nhớ rõ, nha hoàn trong nhà thay đổi thường xuyên, nếu hắn nhìn vài lần, Trâu thị sẽ khó chịu.
Trâu thị vội nói: “Năm đó chàng say rượu, cưỡng ép Bình Nhi, Bình Nhi đòi chết đòi sống, ta cho nàng năm lượng bạc và đuổi nàng về nhà mới dập tắt được việc này, không ngờ nàng có thai, đã sinh một hài tử.”
Vương Ngộ An đột nhiên nhìn thê tử, Trâu thị kịp thời nắm chặt cánh tay hắn, nói cho Triệu Yến Bình nghe: “Là con trai. Ta, ta không muốn trong nhà có thứ trưởng tử nên sai ma ma vất hắn đi. Hài tử được một cặp lão nông nhặt, tình cờ được Triệu phu nhân- là phu nhân của Đại Lý Tự Khanh Triệu Yến Bình hiện giờ-nhận nuôi, hắn đậu Thám Hoa hôm tháng tư.”
Hai mắt Vương Ngộ An ngày càng sáng, hắn chẳng những có nhi tử, không bị tuyệt hậu, nhi tử còn đậu Thám Hoa?
Trâu thị chịu đựng nỗi không vui trong lòng, tiếp tục nói: “Trước tiên đừng vui vẻ, chàng nghe ta nói rõ. Chàng thiếu một đống nợ, chúng ta nhận nhi tử là để Triệu gia trả nợ thay chúng ta. Nhưng chúng ta không thể nói ra thân thế thật sự của hài tử, kẻo hài tử hận chàng và ta, không chịu nhận tổ tiên. Ta đã bịa ra, nói rằng hài tử là nha hoàn Hạnh Phương bên cạnh ta sinh ra. Lúc Hạnh Phương đang mang thai sợ ta không chấp nhận nên lén lút ra ngoài sinh, sau một năm hối hận vì đã đem ra ngoài, nàng ấy nói cho ta, khi ta tìm được thì đã được Triệu phu nhân nhận nuôi. Chúng ta sợ chàng trách ta nên không nói với chàng.”
Vương Ngộ An là người kinh doanh, khi còn trẻ có khí phách, tư duy nhạy bén, rất có đầu óc. Sau này bị thê tử ghen tuông khiến hậu trạch của hắn không yên, đã 40 tuổi nhưng chỉ có nữ nhi mà không có nhi tử, Vương Ngộ An mới dần dần sa sút, làm ăn buôn bán không hề tính toán kỹ lưỡng, chỉ trong vài năm, hắn không những mất hết của cải còn thiếu những khoản nợ khổng lồ.
Trong thâm tâm, Vương Ngộ An muốn trả thù thê tử, để cho thê tử, nữ nhi và con rể ở trong một tòa nhà tồi tàn, sống cảnh nghèo khó.
Nhưng bây giờ, hắn có nhi tử!
Tính toán với Trâu thị sau, việc cấp bách là phải nhận nhi tử!
Có mục tiêu, Vương Ngộ An khôi phục sự khéo léo thường ngày, hỏi Trâu thị trước: “Đã sắp xếp tốt cho Hạnh Phương chưa?”
Trâu thị gật đầu.
Vương Ngộ An lại hỏi: “Nha hoàn tên Bình Nhi thì sao? Nàng có thể nhảy ra vạch trần chúng ta hay không?”
Trâu thị nói: “Nàng không dám, ta đã hỏi thăm, nàng lén sinh hài tử ở nhà của tỷ phu làm thợ săn. Sau khi sinh xong, cha mẹ nàng mới ẵm hài tử tới đòi tiền ta, lấy tiền rồi gả Bình Nhi cho một nông dân như hoàng hoa khuê nữ. Hiện giờ hai vợ chồng già đã mất, cuộc sống hai vợ chồng Bình Nhi yên ổn, có con trai và con gái, nàng giấu trượng phu mười mấy năm, bây giờ cớ gì nhảy ra?”
Vương Ngộ An đã hiểu, nhìn Trâu thị, hắn đột nhiên giơ tay, tát Trâu thị một cái thật mạnh!
Trâu thị ngã xuống đất như một cái túi bị vỡ, khóe miệng chảy máu, trừng mắt trượng phu như gặp quỷ.
Vương Ngộ An giận dữ: “Đồ độc ác! Bản thân ngươi không sinh được hài tử, tỳ nữ mang thai cũng không chấp nhận, ép nàng đi ra ngoài sinh, khiến con nối dõi của ta lưu lạc bên ngoài, ép ta phải cưới một người ở rể để thừa kế tài sản. Nếu không phải do ngươi, ta Vương Ngộ An sẽ không suy sút như hôm nay!”
Trâu thị sững sờ một lúc mới nhận ra trượng phu đã bắt đầu diễn kịch cùng mụ.
Tuy rằng vô cùng uất ức nhưng Trâu thị vẫn che mặt òa khóc, vừa khóc vừa nhận sai.
Vương Ngộ An thật sự hận mụ, lại đạp Trâu thị một cái, sau đó đi đến quỳ xuống trước mặt Triệu Yến Bình, dập đầu lạy ba cái, nói lời cảm kích Triệu Yến Bình đã thay hắn nuôi nấng nhi tử, xấu hổ cho một người làm cha như hắn.
Triệu Yến Bình còn phải về Đại Lý Tự, bảo cả nhà Vương Ngộ An về nhà trước, hoàng hôn hắn sẽ tới kiểm tra.
Triệu Yến Bình vừa về Đại Lý Tự không bao lâu, Tuyên Hoà đế phái tiểu thái giám tới tuyên hắn.
“Trẫm nghe nói, cha mẹ ruột của Mạnh Chiêu tìm tới?” Tuyên Hoà đế nhìn Triệu Yến Bình hỏi.
Triệu Yến Bình nói: “Đây là sự thật, tuy nhiên thần cần kiểm tra mới có thể xác định có phải là cha mẹ ruột hay không.”
Tuyên Hoà đế gật đầu, nháy mắt ra hiệu với Lưu công công.
Lưu công công đi đến bên cạnh Triệu Yến Bình, hai tay dâng lên một tờ ngân phiếu, mệnh giá một ngàn lượng.
Triệu Yến Bình nhìn Tuyên Hoà đế kinh ngạc.
Tuyên Hoà đế nói: “Nếu Mạnh Chiêu thật sự là máu mủ của Vương gia, ngươi giải quyết nợ của Vương gia trước, kẻo sự việc làm hỏng thanh danh của ngươi và Quý Phi.”
Một ngàn lượng không là gì cả, thanh danh của Quý Phi mới quan trọng.
Triệu Yến Bình đã hiểu, quỳ xuống nói: “Đa tạ ý tốt của Hoàng Thượng, nhưng thần có chút tiền tiết kiệm ……”
“Bảo ngươi nhận lấy thì ngươi cứ nhận, trẫm không muốn nhìn thấy sổ con vạch tội ngươi lấy việc công làm việc tư.”
“…… Thần tuân chỉ.”