Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 172




Editor: Trà Xanh

Sơ Cẩm đi theo tiểu nha hoàn nhà mình tới bên kia hồ nước.

Nam Viên có không gian hạn chế, hồ nước chảy không chiếm diện tích lớn nhưng các loại hoa, cây cỏ, tre trúc được trồng giữa lối đi ven hồ và lối đi trong vườn, cho dù đứng bên bờ hồ, trên lối đi, cách hàng cây hoa lá tươi tốt, đôi khi rất khó để nhìn thấy những người đi bộ trên lối đi trong vườn đang làm gì.

Lư thái công và Lư Tuấn ở trên lối đi trong vườn, phía sau là lũy tre xanh, một chiếc ghế dài dưới gốc tre. Sơ Cẩm đi tới một khúc quanh, thấy hai ông cháu vẫn tư thế như trước, Lư thái công đang ngồi, nheo mắt tựa như ngủ gật, Lư Tuấn ở bên cạnh, mặc một chiếc áo gấm màu bạch ngọc, phong thái của công tử thế gia sang trọng, ăn mặc như vậy, lại có khuôn mặt tuấn tú, khác hẳn với cậu nhóc nghịch ngợm khi còn bé.

Sơ Cẩm đè nén gợn sóng nhè nhẹ trong lòng, mỉm cười đi tới trước mặt hai ông cháu.

Lư Tuấn căng thẳng đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, không dám nhìn Sơ Cẩm, cúi đầu gọi lão thái công đang giả bộ ngủ: “Tằng tổ phụ, Sơ Cẩm tới.”

Lư thái công mơ màng mở mắt, nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang cười tươi, một lúc sau Lư thái công mới phản ứng: “Sơ Cẩm tới rồi à, đến đây, ta có chuyện muốn hỏi con.”

Sơ Cẩm tiến đến gần hơn.

Lư thái công đang định nói, bỗng nhiên nhìn thấy tiểu nha hoàn vừa đi truyền lời.

Tiểu nha hoàn rất hiểu ý, tự giác lui xuống, tiếp tục làm việc vặt khác.

Người đã rời đi, Lư thái công cười tủm tỉm nói với Sơ Cẩm: “Không phải ta tìm con, là Tuấn nhi có chuyện muốn hỏi con nên ta lừa con tới, ái chà, hai đứa qua bên kia nói đi, hôm nay nắng chói chang, ta ngủ ở đây một chút.”

Nói xong, Lư thái công ngả người ra ghế, nhắm mắt lại.

Vì những lời của ông, Lư Tuấn và Sơ Cẩm đều đỏ mặt.

Sơ Cẩm đương nhiên biết Lư thái công không thể ngủ nhanh như vậy, nàng cắn môi, quay qua hỏi ngọc bội trên eo của Lư Tuấn: “Lư đại ca muốn hỏi ta chuyện gì?”

Thời cơ hiếm có, Lư Tuấn không lo được nhiều, liếc nhìn bên kia bờ hồ, ở đây chưa đủ kín đáo, có thể nhìn thấy Vĩnh Gia công chúa và tiểu cô nương của Tạ gia đang ngồi trên xích đu, có thể bên kia cũng thấy được bọn họ. Nhìn thoáng qua, Lư Tuấn tìm được một nơi thích hợp để thì thầm, sợ Sơ Cẩm không muốn đi cùng hắn, Lư Tuấn nóng lòng, đột nhiên nắm cổ tay Sơ Cẩm, kéo nàng tới phía sau một chỗ có cây cối rậm rạp hơn cách đó ba trượng.

Sơ Cẩm chưa kịp phản ứng đã bị ép đi theo hắn!

Lòng bàn tay thiếu niên lang vừa nóng rực vừa ẩm ướt, nàng muốn thoát khỏi Lư Tuấn, vừa ngẩng đầu thì thấy hắn cúi người vì sợ người khác nhìn thấy, Sơ Cẩm căng thẳng, vô thức làm theo hắn lén lút trốn như vậy, nấp kỹ xong, nàng bực bội hỏi thiếu niên lang trước mặt: “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Ba trượng không xa, trong lúc nói chuyện Lư Tuấn đã kéo nàng tới đích, bởi vì lối đi trong vườn không phải là đường thẳng mà quanh co khúc khủyu, cho nên tuy Lư thái công ngồi cách đó không xa nhưng bị cây cối và hoa lá chặn lại, khiến chỗ hai người đang trốn trở nên tạm thời kín đáo.

Sau khi đứng yên, Lư Tuấn nhìn xung quanh, còn giữ vai Sơ Cẩm để nàng đứng giữa hắn và hoa lá cây cỏ, kẻo lại lộ bóng dáng.

Đây không khác gì nam chưa vợ nữ chưa chồng ở chung, Lư Tuấn cao lớn cứng cỏi, Sơ Cẩm hoảng sợ một cách không giải thích được, không phải sợ hắn làm hại mà chỉ đơn giản là lo lắng.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Tránh tay hắn, Sơ Cẩm nhìn chân nói, hai tay bất an nắm khăn thật chặt.

Trán Lư Tuấn bắt đầu đổ mồ hôi, vốn cũng rất căng thẳng, phát hiện Sơ Cẩm không dám nhìn hắn, yết hầu Lư Tuấn cuộn lại, nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Sơ Cẩm nói: “Sơ Cẩm, ta, ta không chuẩn bị quà gì cho ngươi bởi vì ta ngốc, không nghĩ ra được ngươi sẽ thích gì, sau khi suy nghĩ vài đêm, chỉ nghĩ ra toàn là chuyện ta bắt nạt ngươi.”

Mặt Sơ Cẩm nóng lên, giả vờ bình tĩnh: “Không sao, ta cũng không muốn quà của ngươi.”

Lư Tuấn cảm thấy lạnh lòng, sau đó buồn bã, sợ nàng thật sự chán mình: “Nhưng ta muốn tặng quà cho ngươi, nếu ngươi còn thích câu cá như khi còn nhỏ, ta sẽ câu cá với ngươi, nếu ngươi còn sợ sâu như khi còn nhỏ, về sau có sâu thì ta sẽ bắt, nếu ngươi còn thích chơi trên băng như khi còn nhỏ, ta có thể đỡ ngươi để ngươi khỏi ngã, nếu ngươi còn thích đi dạo phố như khi còn nhỏ, ta sẽ đi với ngươi, chỉ cần ngươi thích làm, bất kể chuyện gì, ta đều làm cùng ngươi!”

Sơ Cẩm kinh ngạc ngẩng đầu.

Mặt Lư Tuấn không khỏi đỏ bừng, mang theo vẻ lo lắng vì sợ bị từ chối, nhìn đôi mắt hạnh ướt át của tiểu cô nương hỏi: “Sơ Cẩm, ngươi hiểu ý ta không? Ta, ta thích ngươi, ta muốn nên đôi với ngươi, ngươi yên tâm, đến lúc chúng ta kết hôn, ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với ngươi, không bao giờ chê ngươi giống như trước!”

Tim Sơ Cẩm đập thình thịch, trong lúc này, nàng không nhớ được chuyện gì đã xảy ra khi còn nhỏ, trong đầu toàn là hình ảnh Lư Tuấn canh ở đầu ngõ để nàng yên tâm ăn vụng xiên nướng đêm tết Thượng Nguyên, là hắn kiên trì đưa vòng ngọc cho nàng, là dáng vẻ kiêu ngạo của hắn ở sân đá cầu, là Lư Tuấn trước mắt đang xúc động cầu hôn nàng.

“Ngươi, ngươi thật sự nghĩ vậy, hay là đang đùa với ta?” Sơ Cẩm rất muốn tin hắn, nhưng lại sợ đây là trò đùa dai của Lư Tuấn.

Lư Tuấn gấp gáp, hắn là loại người này hay sao, lấy chuyện hôn nhân ra nói giỡn?

Nóng lòng chứng minh bản thân, càng lo thì càng trở nên vụng về, Lư Tuấn xoay hai vòng, đột nhiên nhớ ra, rờ tay lên ngực, lấy ra chiếc khăn thêu hắn giữ hơn hai tháng, đưa cho Sơ Cẩm: “Nhận ra không? Đây là chiếc khăn mà ngươi đã vứt hôm đêm tết Thượng Nguyên, ta, ta lúc đó thích ngươi, cho nên lén nhặt ……”

Tất nhiên Sơ Cẩm nhận ra đồ của mình, nghĩ đến việc Lư Tuấn nhặt được chiếc khăn dính đầy dầu mỡ mà nàng đã lau miệng, Sơ Cẩm xấu hổ đến nỗi hai má đỏ bừng, một tay giật chiếc khăn thêu, trừng mắt hắn: “Ai cho ngươi nhặt? Giữ khăn của cô nương gia, ngươi có khác gì kẻ háo sắc?”

Nàng dám vứt khăn vì không ai có thể chứng minh khăn này là của nàng, cho dù người xa lạ nhặt được, nàng cũng có thể coi như không có chuyện đó, người nhặt một cái khăn dơ hầu như không có cơ hội gặp nàng. Nhưng khăn bị Lư Tuấn nhặt, nàng, thật ra nàng không trách hắn, nhưng dính dầu mỡ……

Sơ Cẩm hối hận muốn chết, có tiểu cô nương nào muốn để người trong lòng thấy bộ mặt không sáng sủa của mình?

Sơ Cẩm nắm khăn thật chặt, cúi đầu muốn rời đi.

Lư Tuấn quýnh lên, nhảy ra ngăn trước mặt nàng: “Sơ Cẩm, ngươi nghe ta nói, ta không phải là kẻ háo sắc. Ta, ta chỉ là quá thích ngươi, ngày thường không gặp được ngươi, nhìn khăn như nhìn thấy ngươi. Ngươi, nếu ngươi không thích, ta trả khăn lại cho ngươi, ta cũng không dám nữa, ngươi đừng giận nhé?”

Sơ Cẩm rũ mắt, chờ Lư Tuấn nói xong, nàng mới nói nhỏ: “Ta không giận, nhưng ngươi đừng nhắc tới khăn nữa, không được đề cập với ta, cũng không nói với người khác, kể cả ca ca của ta và lão thái công.”

Lư Tuấn lập tức thề rằng hắn sẽ không nói với ai!

Sơ Cẩm muốn rời đi.

Lư Tuấn vẫn muốn ngăn lại nhưng không dám.

Thật kỳ lạ, khi còn nhỏ hắn ghét Sơ Cẩm vướng víu, những lời hung dữ cũng đã từng nói, hiện giờ rõ ràng hắn cao hơn Sơ Cẩm nhiều, cũng mạnh mẽ hơn, ở trước mặt nàng lại nhát gan, Sơ Cẩm chỉ cần trừng hắn, trong lòng hắn đã run lên.

Với sự do dự này, Sơ Cẩm đã đi được vài bước.

Lư Tuấn khó chịu, kêu nàng: “Sơ Cẩm!”

Sơ Cẩm dừng chân, không quay đầu lại.

Lư Tuấn hỏi thẳng: “Ngươi còn chưa nói có đồng ý gả cho ta hay không.”

Sơ Cẩm cắn môi, không trả lời hắn, bước đi nhanh hơn, đi ngang qua băng ghế dài mà Lư thái công đang nằm nghỉ, Sơ Cẩm không dám dừng lại, Lư thái công lặng lẽ he hé mắt, bắt gặp khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Một lúc sau, Lư Tuấn mất hồn mất vía đi đến.

Lư thái công cười hỏi: “Thế nào, ngươi tặng quà gì cho Sơ Cẩm?”

Lư Tuấn thở dài, nhìn theo hướng Sơ Cẩm rời đi và nói: “Con không có tặng quà, chỉ hỏi nàng có bằng lòng gả cho con hay không.”

Lư thái công thấy gương mặt cay đắng của thiếu niên lang, kinh ngạc nói: “Sơ Cẩm từ chối con?” Trông không giống.

Lư Tuấn lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Nàng không nói gì, coi như là từ chối phải không?”

Lư thái công là thám tử được bá tánh ở kinh thành công nhận, hiện giờ gặp được một tằng tôn ngốc như vậy, Lư thái công ghét bỏ, không muốn giải thích, ôm ngực thở dài.

Lư Tuấn nhìn thấy, càng thêm mất hy vọng.

Bên kia Sơ Cẩm trở lại với Vĩnh Gia công chúa và Tạ Miên Miên.

“Sao mặt ngươi đỏ thế?” Vĩnh Gia công chúa là người đầu tiên đặt câu hỏi.

Sơ Cẩm rờ mặt, thản nhiên nói: “Hôm nay trời nắng quá, đi tới đi lui nên nóng.”

Vĩnh Gia công chúa không tin, hất cằm về phía hai ông cháu Lư gia, ngờ vực hỏi: “Tại sao ta thấy Lư lão thái công bất động mà không thấy ngươi và Lư Tuấn?”

Tạ Miên Miên thấp hơn nên không nhìn thấy gì, ngơ ngác nghe hai biểu tỷ nói chuyện.

Sơ Cẩm muốn tìm cớ để lừa gạt cho qua chuyện, Vĩnh Gia công chúa lại không dễ gạt như vậy, còn muốn Sơ Cẩm dẫn họ đến gặp Lư thái công, càng nói thì càng nhiều sơ hở, cuối cùng không còn cách nào khác, Sơ Cẩm đành phải bỏ rơi Tạ Miên Miên, kéo Vĩnh Gia công chúa đi xa để nói nhỏ.

Đều là thiếu nữ mới lớn, Vĩnh Gia công chúa chưa có người trong lòng nên vô cùng tò mò chuyện tình cảm nam nữ, quấn lấy Sơ Cẩm hỏi đông hỏi tây.

“Lư Tuấn thích ngươi, vậy ngươi thích hắn không?”

Sơ Cẩm nói dối: “Không biết, hôn sự của ta do cha mẹ quyết định, lời ta nói không tính.”

Vĩnh Gia công chúa không đồng ý, nói chuyện rất lý lẽ: “Ngươi là người cần lập gia đình, đương nhiên phải gả cho người mình thích, tại sao lại để mình uất ức? Sơ Cẩm đừng sợ, chỉ cần ngươi thích Lư Tuấn, ta sẽ giúp ngươi cầu xin cậu mợ, nếu họ không đồng ý, ta kêu phụ hoàng ban……”

Sơ Cẩm sợ tới mức che lại miệng nàng, sau lưng đổ mồ hôi: “Ngươi đừng làm bậy, ta biết mình đang làm gì, ngươi tuyệt đối đừng nói cho Hoàng Thượng và nương nương!”

Vĩnh Gia công chúa không thể nói chuyện, đành phải chớp đôi mắt đẹp như hoa đào.

Sơ Cẩm thở phào nhẹ nhõm.

Nhân lúc Vĩnh Gia công chúa không chú ý, Sơ Cẩm lén mở chiếc khăn thêu mà Lư Tuấn trả lại cho nàng, thấy chiếc khăn thêu màu xanh lá đã sạch sẽ, dầu mỡ đã được Lư Tuấn giặt sạch, tưởng tượng hắn nhìn khăn thêu nhớ người, Sơ Cẩm cảm thấy ngọt ngào trong lòng, cùng với một chút may mắn, may mắn Lư Tuấn còn biết giặt, không giấu một khăn dơ.



Mai thị chỉ muốn A Kiều cho nhi tử một cơ hội lấy lòng Sơ Cẩm, cơ hội đã hết, Mai thị cũng dặn dò nhi tử yên phận ở bên cạnh lão thái công, không được thất lễ. Hơn nữa Sơ Cẩm cố tình tránh hắn, Lư Tuấn không gặp lại Sơ Cẩm, mãi đến khi tiệc tàn, Sơ Cẩm theo mẫu thân ra tiễn khách, Lư Tuấn mới nhìn thấy nàng.

Sơ Cẩm nhìn thẳng, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Lư Tuấn không dám nhìn nàng chằm chằm, ngượng ngùng đứng bên cạnh tằng tổ phụ.

Lúc chia tay, Mai thị nháy mắt với A Kiều: “Đừng quên chuyện ta nhờ ngươi, có tin thì mau chóng thông báo cho ta.”

A Kiều hiểu rõ, liếc nhìn Lư Tuấn, mỉm cười đưa cả nhà lên xe.

Khách khứa đã về hết, A Kiều lo chuyện nhà xong mới đi tìm nữ nhi.

Sơ Cẩm đang nằm trên giường, cầm khăn thêu nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, nghe nói mẫu thân tới, nàng chột dạ nhét khăn thêu xuống dưới gối, kéo chăn, giả bộ muốn ngủ trưa. Khi mẫu thân đi đến trước giường, Sơ Cẩm ngơ ngác mở mắt, buồn ngủ nói: “Sao nương tới đây lúc này?”

A Kiều không tin nữ nhi không có tâm sự, ngồi ở mép giường, nàng trêu chọc: “Hôm nay là sinh nhật của con, Lư Tuấn có tặng quà cho con hay không?”

Sơ Cẩm hoảng hốt, chẳng lẽ lúc Lư Tuấn kéo nàng đi trốn đã bị mẫu thân nhìn thấy?

Chột dạ và hoảng sợ, trên mặt tiểu cô nương hiện lên hai vết ửng hồng, xinh đẹp như hoa.

Nhìn thấy bộ dạng của nữ nhi, A Kiều hiểu rõ trong lòng, không đợi nữ nhi ngượng ngùng trả lời, nàng đã đoán: “Nhìn con đỏ mặt, xem ra món quà của Lư Tuấn rất hợp ý con phải không?”

Sơ Cẩm bỗng nhiên cảm thấy lời của mẫu thân có ẩn ý, hỏi ngược lại: “Sao nương biết?”

A Kiều kể cho nàng nghe về thỏa thuận giữa nàng và Mai thị.

Nhờ vậy Sơ Cẩm mới biết Lư Tuấn đã nói với Mai phu nhân, ngay cả mẫu thân cũng vui khi thấy kết quả như vậy!

“Thế nào, Sơ Cẩm có bằng lòng gả cho hắn không?”

Da mặt Sơ Cẩm nóng ran, cuối cùng cũng bày tỏ cõi lòng với mẫu thân của mình, ngượng ngùng gật đầu.