Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 167




Editor: Trà Xanh

Triệu Yến Bình vừa về lại kinh thành đã nhận một vụ án có thể làm phật lòng Tuyên Hoà đế. Trước khi Tuyên Hoà đế chính thức bày tỏ thái độ, A Kiều và Triệu Yến Bình không thể đoán trước kết quả. Nhà mình dính chuyện, để tránh gây phiền phức cho bạn bè và người thân, cả nhà không đến phủ của bất cứ bạn bè nào, ngược lại các bà con họ hàng lại chủ động tới thăm họ.

Hiện tại Tuyên Hoà đế đã thăng quan cho Triệu Yến Bình, còn khen ngợi Triệu Yến Bình ở trên triều, mọi người sau này hồi tưởng lại, hóa ra Tuyên Hoà đế không muốn thiên vị biểu đệ hoặc biểu ca, chỉ dựa vào vụ án này để nhìn thấy sự công bằng của quan viên Đại Lý Tự.

Đương nhiên có người hối hận đã không giữ vững lòng, nhưng chuyện đó không liên quan đến Triệu gia, nguy hiểm được giải tỏa, cả gia đình tươi cười rạng rỡ, chính thức chuẩn bị đón tết.

Tuyết rơi dày đặc trong hai ngày, ngày trời quang mây tạnh cũng là ngày nghỉ đông đầu tiên của các quan viên.

Triệu Yến Bình và A Kiều quyết định đưa bọn nhỏ đến thỉnh an Lư thái công.

Đầu năm, Lư thái công tổ chức sinh nhật 80 tuổi, cả nhà ở Giang Nam xa xôi không đến được, lần này ngoài việc đi thăm lão thái công, còn muốn bù đắp quà đại thọ. Không đề cập tới tình cảm thầy trò, chỉ nói đến sự giúp đỡ của Lư thái công đối với Triệu Yến Bình, nếu năm đó không nhờ Lư thái công ủng hộ Triệu Yến Bình phá vụ án thợ thêu, làm sao Triệu Yến Bình có cơ hội trổ tài?

A Kiều, Triệu Yến Bình rất biết ơn Lư thái công.

Bọn nhỏ chỉ đơn thuần kính yêu Lư thái công, tự tay chuẩn bị quà sinh nhật mà không nói với cha mẹ.

Triệu Yến Bình và A Kiều ngồi chung một chiếc xe ngựa, bọn nhỏ ngồi chung một chiếc. Ba huynh muội đã trưởng thành nhiều, năm người chen chúc trong một chiếc thì quá keo kiệt, Triệu gia dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, vẫn mua nổi thêm một chiếc xe ngựa.

“Đại ca tặng gì cho lão thái công?” Triệu Phưởng 6 tuổi hỏi huynh trưởng.

Mạnh Chiêu mỉm cười, lấy một phong thơ trong tay áo ra, giải thích: “Ta làm một bài thơ chúc thọ.”

Triệu Phưởng không có hứng thú đối với thơ ca, quay đầu hỏi tỷ tỷ.

Sơ Cẩm không nói cho đệ đệ biết.

Triệu Phưởng khịt mũi, ưỡn ngực, vỗ vào túi tiền nhỏ của cậu.

Sơ Cẩm cố ý không hỏi, Mạnh Chiêu phối hợp với đệ đệ, cười hỏi: “Phưởng nhi chuẩn bị cái gì?”

Triệu Phưởng nhướng cằm, đắc ý nói: “Không nói cho mọi người!”

Mạnh Chiêu rờ đầu nam oa, nói chuyện quà xong, Mạnh Chiêu nói với Sơ Cẩm: “Đã ba năm rồi, không biết Lư Nghi còn nghịch giống lúc nhỏ hay không? Chút nữa tới Quốc công phủ, muội muội nhớ đề phòng nó.”

Hôm đầu tháng Mai thị tới Triệu gia chơi, hai anh em Lư Tuấn và Lư Nghi đều đi học ở trường, không đi cùng.

Lư Nghi bằng tuổi Sơ Cẩm, chỉ nhỏ hơn vài tháng, hai đứa hầu như gây nhau từ nhỏ đến lớn. Ấn tượng sâu sắc nhất của Sơ Cẩm đối với Lư Nghi là thằng nhóc đó thích giật đồ trang sức của nàng, còn thích bắt châu chấu và chuồn chuồn hù dọa nàng, rất đáng ghét! Nếu không phải vì nể mặt lão thái công và Mai phu nhân, chỉ với Lư Nghi, Sơ Cẩm không muốn đến Quốc công phủ.

Trên mặt nàng lộ ra sự chống đối.

Mạnh Chiêu ôn hòa nói: “Nam hài tử đều nghịch ngợm, trưởng thành sẽ hiểu chuyện, tựa như Lư Tuấn, khi nhỏ hắn còn ham chơi hơn Lư Nghi, vào trường học thì chính chắn hơn.”

Sơ Cẩm cũng nhớ rõ Lư Tuấn, người đó lúc đầu không để ý nàng, chỉ muốn chơi với ca ca, nàng chạy đi tìm ca ca, Lư Tuấn còn ghét nàng vướng víu, luôn khuyên ca ca bỏ rơi nàng. Sau này có Lư Nghi, Lư Tuấn quả nhiên có dáng vẻ ca ca, sẽ hỗ trợ và răn dạy Lư Nghi mỗi khi Lư Nghi bắt nạt nàng.

Dù sao Sơ Cẩm cũng chẳng có ấn tượng tốt đối với huynh đệ Lư gia, so tới so lui vẫn thấy ca ca nhà mình là tốt, ôn hòa, nhã nhặn, chu đáo và dễ gần.

“Ai nói nam hài tử đều nghịch ngợm, ca ca luôn luôn rất tốt.” Sơ Cẩm tự hào nói.

Nụ cười của Mạnh Chiêu không thay đổi, nhưng một tia xấu hổ thoáng qua đáy mắt.

Năm đó không phải hắn không ham chơi mà là không dám, sợ cha mẹ không thích hắn, đuổi hắn ra khỏi nhà. Sau này hắn suy nghĩ cẩn thận, biết cha mẹ thật lòng coi hắn là trưởng tử, chỉ cần hắn không phạm sai lầm lớn thì cha mẹ sẽ không vứt bỏ hắn, khi đó hắn đã qua tuổi ham chơi.



Hai chiếc xe ngựa dừng trước cổng Lý Quốc Công phủ.

Ngày hôm qua Triệu Yến Bình phái Quách Hưng tới đưa thiệp, mọi người ở Quốc công phủ đã biết bọn họ muốn tới. Lư thái công và phu thê Lư đại nhân là trưởng bối, đang chờ ở noãn các. Mai thị và trượng phu Lại Bộ Thị Lang đưa hai đứa nhỏ đến chờ ở thính đường của tiền viện, vừa nghe tiếng xe ngựa, đoán được khách đã tới nên cùng nhau ra đón.

Lư Tuấn và Mạnh Chiêu là bạn thân, khi còn nhỏ chơi đùa cùng nhau, đi học cùng trường. Tuy Mạnh Chiêu chọn khoa văn, hắn chọn khoa võ, nhưng tình bạn giữa hai người không đổi, thậm chí khi Mạnh Chiêu theo cha mẹ xuôi nam để túc trực bên linh cữu, Lư Tuấn vẫn duy trì thơ từ với Mạnh Chiêu hai phong thư mỗi năm.

Đối với Triệu gia, người Lư Tuấn nhớ nhất là Mạnh Chiêu.

Nhưng khi hắn đi theo sau cha mẹ vòng qua bức tường ngăn, vừa nhìn ngoài cửa, thấy điều đầu tiên là tiểu cô nương được Mạnh Chiêu đỡ xuống xe. Trời quang mây tạnh sau trận tuyết, thời tiết càng lạnh hơn, nàng mặc một chiếc váy màu hải đường bên trong, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo màu mận, những mái nhà nơi xa có tuyết phủ trắng xóa, nàng trở thành bóng đỏ duy nhất của vùng này.

Khi nàng đứng trên mặt đất, mỉm cười ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, đôi mắt hạnh đen nhánh lung linh tựa như sao đêm, Lư Tuấn đột nhiên bị một cảm giác rung động xa lạ đánh mạnh, tim đập nhanh loạn xạ, không thể rời mắt khỏi mặt nàng.

Lư thị lang và Mai thị đã đi ra ngoài nói chuyện với phu thê Triệu Yến Bình, chỉ có Lư Nghi mười ba tuổi thấy huynh trưởng đột ngột dừng bước, đứng yên nơi đó như bị tuyết lạnh đóng băng. Lư Nghi ngạc nhiên, gọi to một tiếng đại ca, Lư Tuấn bị cậu đánh thức, đột nhiên phản ứng, tiếp tục đi ra ngoài tựa như không có việc gì xảy ra.

Mai thị đã gặp A Kiều và bọn nhỏ, lúc này chỉ trêu chọc Triệu Yến Bình một câu, vui vẻ chúc mừng Triệu đại nhân thăng quan.

Lư thị lang nghiêm túc hơn, bày tỏ sự ngưỡng mộ với Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình không dám nhận.

Thấy Triệu Yến Bình không được tự nhiên vì bị khen, A Kiều bắt đầu khen hai anh em Lư Tuấn và Lư Nghi. Lư Nghi dù sao cũng còn nhỏ, Lư Tuấn thật sự khiến A Kiều xuýt nữa không nhận ra, thiếu niên lang sắp 17 tuổi, bởi vì luyện võ nên dáng người càng cao, bờ vai càng rắn chắc, mặc một bộ cẩm bào cổ tròn màu đỏ đứng đó, cốt cách tao nhã, phóng khoáng, rất xứng với tên “Tuấn”.

“Luyện võ thật tốt, nhìn Tuấn nhi kìa, cao hơn Chiêu nhi nửa cái đầu.” A Kiều hâm mộ.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Lư Tuấn nhìn Mạnh Chiêu, nhếch khóe miệng.

Mạnh Chiêu cũng cười, không bận tâm mình thấp hơn bạn thân.

Mai thị nói: “Chỉ phát triển chiều cao thì có ích gì, hắn có thể thông minh bằng một nửa Chiêu nhi thì ta đã thấy đủ.”

Mai thị thường nói câu này, trước đây Lư Tuấn không quan tâm, nhưng hôm nay không biết vì sao, nghe mẫu thân nói câu đó, hắn cảm thấy da mặt nóng lên, lén liếc nhìn Sơ Cẩm bên kia.

Vì các trưởng bối đang nói về Lư Tuấn, Sơ Cẩm cũng đánh giá Lư Tuấn một lúc, điều kỳ lạ là, trước đây nàng và Lư Tuấn thường xuyên gặp nhau, lúc này lại cảm thấy Lư Tuấn cứng cỏi tuấn tú này vô cùng xa lạ. Trong trí nhớ Lư Tuấn hơi mập một chút, dáng vẻ của một đại hài tử với gương mặt ngây thơ, Lư Tuấn trước mắt giống một đại nam nhân, cho người ta cảm giác nguy hiểm, tựa như, nếu nàng ở bên cạnh một thiếu niên ôn hòa nhã nhặn như ca ca, nàng không cần lo lắng điều gì, đổi thành Lư Tuấn, nàng sẽ lo lắng Lư Tuấn có thể ức hiếp người khác.

Thiếu nữ Sơ Cẩm đã trưởng thành, lần đầu tiên hiểu ra ngoại nam là thế nào.

Ca ca là người trong nhà, mặc dù hai nhà có quan hệ rất tốt, nhưng không phải ca ca thì là ngoại nam.

Trước khi Lư Tuấn nhìn sang, Sơ Cẩm đã thu ánh mắt lại, đứng yên tĩnh ở bên cạnh ca ca Mạnh Chiêu.

Trò chuyện một lúc, mọi người dời bước đến noãn các.

Lư thái công và phu thê Lư đại nhân đều đây.

Tóc Lư thái công đã bạc trắng hoàn toàn, thần sắc rất tốt, nheo mắt ngồi trên ghế tựa như đang ngủ gật, lại tựa như chẳng quan tâm đến đồ đệ Triệu Yến Bình vừa trở về kinh thành đã nổi tiếng.

Lão nhân gia như vậy, Triệu Yến Bình không dám lên tiếng quấy rầy giấc ngủ của ân sư.

Thế tử Lư đại nhân đã 60 tuổi biết lão cha đang giả vờ. Lão cha có thể giả vờ nhưng ông phải làm tròn lễ nghĩa, cười tủm tỉm khen Triệu Yến Bình một tràng, nào là tuổi trẻ tài cao, thần tử mẫu mực v.v…

Triệu Yến Bình cũng đã hơn 40 tuổi, bị Lư đại nhân khen đến nổi cả khuôn mặt ửng đỏ.

Lư thái công rốt cuộc không nghe nổi nữa, ho hai tiếng, tỉnh lại.

Triệu Yến Bình lập tức quỳ xuống, dập đầu với ân sư đã lâu không gặp.

Lư thái công ghét bỏ: “Được rồi, được rồi, khách khí làm gì, đừng bày vẻ với ta.”

Triệu Yến Bình đành phải đứng dậy, đứng một bên, không biết nên nói gì.

A Kiều mỉm cười chúc thọ Lư thái công, đưa canh để tẩm bổ mà nàng đã nghĩ ra khi ở Giang Nam, rất thích hợp với lão thọ tinh.

Vừa mở nắp, mùi thơm khiến Lư đại nhân nuốt nước miếng, đáng tiếc Lư lão thái công không có ý chia sẻ với nhi tử, một tay cầm chén canh, một tay múc canh uống, ánh mắt bay đến chỗ Triệu Yến Bình: “Quà của ngươi đâu?”

Giọng điệu này là coi Triệu Yến Bình như con cháu trong nhà, không chút khách khí.

Triệu Yến Bình lấy một quyển sách điều tra phá án do chính bản thân viết để tặng ông. Hắn làm bộ đầu ở huyện Võ An lúc mới ngoài hai mươi tuổi, đến hôm nay coi như đã điều tra phá án được hai mươi năm. Trong ba năm túc trực bên linh cữu, Triệu Yến Bình nhớ lại những vụ án mà hắn có nhiều ấn tượng, trong đó có vụ án lớn như vụ đốt xác ở Kinh Châu, cũng có những vụ án nhỏ bình thường không gây án mạng hay thương tích, chỉ đề cập đến cách đối nhân xử thế.

Lư thái công lật hai trang, hừ nói: “Ngươi bắt chước ta à, còn nghĩ ra sách.”

Triệu Yến Bình giải thích: “Đệ tử không có ý ra sách, biên soạn sách này để ân sư đọc cho vui.”

Triệu Yến Bình nghĩ, ân sư đã lớn tuổi, không thể ra ngoài đi xa, cả ngày buồn chán trong nhà, xem vài vụ án nhỏ để giết thời gian.

Lư thái công miễn cưỡng nhận tấm lòng của đồ đệ.

Tiếp theo là ba tiểu bối của Triệu gia tặng quà, vẫn theo thứ tự từ nhỏ đến lớn.

Triệu Phưởng cười tươi đưa túi tiền của mình cho Lư thái công.

Lư thái công mở ra, thấy bên trong là một viên đá cuội có hình trái đào mừng thọ.

Lư thái công nheo mắt, món quà này sao quen thế nhỉ?

Lư Tuấn bỗng nhiên ở bên cạnh nói: “Năm người làm sinh nhật 70, Sơ Cẩm cũng tặng viên đá tương tự.”

Lư thái công nhớ lại, sau đó trừng mắt nhìn tằng tôn, ai cần hắn lắm miệng!

Nhìn tiểu Triệu Phưởng cúi đầu thấp xuống, miệng chu ra, dáng vẻ uất ức nhưng vẫn chịu đựng.

Lư thái công vội dỗ dành bé con: “Phưởng nhi nghe ta nói, ta thích ăn đào, tỷ tỷ con tặng một quả, con lại tặng một quả, hai quả đào để chung có đôi có cặp, ta có đào mừng thọ của hai chị em các con nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Tâm trạng của Triệu Phưởng khá hơn một chút, nhưng vẫn không cười nổi, lui về bên cạnh mẫu thân.

Sơ Cẩm không biết đệ đệ tỉ mỉ chuẩn bị chính là món quà này, hiện tại thấy đệ đệ buồn như vậy, nàng không khỏi trừng mắt nhìn Lư Tuấn.

Lư Tuấn ngượng ngùng.

Sơ Cẩm thay đổi sắc mặt rất nhanh, mỉm cười lấy món quà ra, là cái bọc có lót bông cho đầu gậy chống do nàng tự thêu: “Mùa đông trời rất lạnh, để gậy một chút là lạnh rồi, tròng lên cái này thì có thể sử dụng bất cứ lúc nào mà không sợ lạnh tay”

Món quà này rất thiết thực, Lư thái công thích vô cùng, ông bảo Lư Tuấn lấy gậy đến.

Lư Tuấn đem gậy tới, hiếu thuận giúp tằng tổ phụ bọc đầu gậy.

Lư thái công rờ tới rờ lui.

Lư Tuấn nhìn thấy, cảm thấy đồ bọc này rất tốt, nghĩ rằng hắn luyện kiếm vào mùa đông cũng bị lạnh tay, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ.

Đợi Mạnh Chiêu đọc xong bài thơ mừng thọ, mọi người trong phòng tách ra trò chuyện.

Triệu Yến Bình đi với Lư thái công, A Kiều dẫn Sơ Cẩm đi cùng Mai thị, Lư Tuấn bảo Lư Nghi chơi với Triệu Phưởng, hắn đưa Mạnh Chiêu về viện của hắn.

Hai người bạn thân nói về cuộc sống của nhau thật lâu.

Lư Tuấn rót trà cho Mạnh Chiêu, hắn cũng uống, cầm chén trà ấm áp lên, Lư Tuấn đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Mạnh Chiêu: “Sơ Cẩm làm đồ bọc có lót bông không tệ, ngươi bảo nàng làm cho ta một bộ bao tay, ta sẽ dùng khi luyện kiếm và chơi thương.”

Mạnh Chiêu liếc mắt nhìn hắn, xác định Lư Tuấn chỉ nói thẳng thắn chứ không có ý khác mới nói: “Thứ đó cũng không khó học, nếu ngươi muốn thì kêu nha hoàn thêu thùa trong phủ các ngươi làm.”

Lư Tuấn nhíu mày: “Bọn họ chưa làm bao giờ, sao làm tốt như Sơ Cẩm được.”

Hắn không hiểu lời nói uyển chuyển, Mạnh Chiêu đành nói thẳng: “Nam nữ thụ thụ bất thân, Sơ Cẩm đưa ngươi đồ thêu không thích hợp.”

Lư Tuấn sững sờ.

Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hắn coi Mạnh Chiêu như huynh đệ, đệ đệ và muội muội của Mạnh Chiêu cũng là đệ đệ và muội muội của hắn, một bộ bao tay mà thôi, Mạnh Chiêu nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân?

“Tình bạn giữa chúng ta thế nào mà ngươi coi ta là người ngoài?” Lư Tuấn không vui.

Mạnh Chiêu nói: “Ta không coi ngươi là người ngoài, nhưng đối với Sơ Cẩm, ngươi là ngoại nam, nên kiêng dè thì phải kiêng dè.”

Lư Tuấn vừa định nói hắn cũng coi Sơ Cẩm là muội muội, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào của tiểu cô nương.

Lộ vẻ ngây ngô, nuốt nước miếng, Lư Tuấn lặng lẽ nuốt lời nói lại.

“Thôi thôi, ngươi nói kiêng dè thì kiêng dè, ta không cần.”