Kiêu Nữ Tu Tiên

Chương 5: Ngọc Điền(*) cổ quái




huyển ngữ ♥ Nhã Vy

(*): Hoa cài đầu có gắn ngọc

Lâm Đa Bảo phát hiện ra trong đầu cá có một hạt châu màu đen, trực giác mách bảo hắn rằng đây là đồ tốt, hắn lấy hạt hắc châu ra liền trực tiếp để vào trong hộp ngọc thịnh đan dược Tử Tinh.

Ngoại trừ hắc chây, Lâm Đa Bảo còn phát hiện ra trong bụng cá một ngọc điền nhìn rất cổ quái, một đóa man châu nhìn vô cùng đẹp mắt sống động, là loại để cài lên tóc hoặc găm vào búi tóc, Lâm Đa Bảo chi quy kết lại là đồ vật của nữ nhi, mình không biết cũng là chuyện bình thường.

Dùng nước biển rửa thế nào đi nữa, Ngọc Điền vẫn cứ dinh dính như cũ, Lâm Đa Bảo bất đắc dĩ phải dùng chút nước trong đem rửa thật sạch, là viên phỉ thúy màu đỏ cực phầm, Lâm Đa Bảo mừng rỡ không thôi, đóa hoa man châu phỉ thúy màu đỏ, dưới anh mắt trời lộ ra ánh hào quang nhu hòa khiến cho người ta yêu thích.

Nhìn ngọc điền đỏ tươi ướt át trên tay, Âm Nhi đeo lên đầu nhất định sẽ xinh đẹp vô cùng, trong lòng Lâm Đa Bảo nghĩ đến Ngọc Diệu Âm giờ phút này trở nên mềm mại vô cùng. Hắn nhanh chóng rửa ráy những thứ trước mắt sạch sẽ, quay người đi về phía gian phòng Ngọc Diệu Âm.

Ngọc Diệu Âm sau khi ngủ mê mệt, đột nhiên tỉnh lại sững sờ, trí nhớ đã sớm quay vè như cũ, chỉ là miễn cưỡng không muốn động đậy, khoảng thời gian trên thuyền vất vả này, nàng vẫn là chưa từng gặp phải.

Mỗi sáng sớm trời chưa sáng liền phải rời giường giúp nấu cháo, làm bánh bao, các loại đồ ăn sáng, sau đó phân phát đồ ăn, rửa đồ dùng, những chén đĩa đã dùng qua, cứ qua một lát, những công việc này sẽ kéo dài đến chiều.

Cơm trưa không được phát, thói quen một ngày ba bữa chỉ có thể dựa vào bữa sáng tiết kiệm làm cơm trưa.

Bữa sáng tiêu chuẩn là một bát cháo hoa loãng lớn, một cái bánh bao lớn mập mập trắng trắng, hoặc là một cái bánh bao nhân nhỏ nhỏ, mấy đĩa lạc ngọt giòn, mấy đĩa dưa muối chua hoặc nửa cái trứng vịt muối.

Tục ngữ nói nửa thanh niên ăn chết một lão già. Những thiếu niên thiếu nữ này độ tuổi đúng vào thời điểm ham ăn nhất, lại không có cơm trưa, những thứ này làm sao mà đủ, Tử thuyền trưởng thông minh phát lệnh, nếu ngươi có thể hoàn thành vượt mức nhiệm vụ của mình, có thể được thêm ít bánh bao, số lượng dựa vào tỉ lệ vượt mức mà cấp.

Công việc của nữ tử dù có thế nào cũng không thể vượt mức được, nam tử phải chăm chỉ bắt cá, vượt qua chỉ tiêu cũng khá dễ dàng, vì thế trong lúc vô tình tạo ra khá nhiều đôi uyên ương, một cái bánh bao liền phát lên câu chuyện tình yêu trên thuyền!

Đương nhiên chuyện này đối với Hà Kỳ Nguyên không có quan hệ, một bữa cơm ăn mười tám cái bánh bao còn đói khát nhìn vào miệng người khác, làm gì còn nghĩ đến chuyện tình yêu xa xỉ vậy chứ, Hà Kỳ Nguyên thích nhất là bữa tối, thực phẩm hải sản số lượng không ít, Hà Kỳ Nguyên đối với cái ăn không bắt bẻ, ăn no là chuyện khó hưởng thụ.

Hà Kỳ Nguyên nộp giỏ thịt cá lên, ôm lấy năm cái bánh bao được thưởng, trên mặt cười như nở hoa, đây chính là năm cái bánh bao trắng bóng nha, cẩn thận từng li từng tí để vào ngực, buổi tối ăn cá, những cái bánh bao này để lại đến khi bụng đói sẽ ăn.

Lâm Đa Bảo đi vào gian phòng Ngọc Diệu Âm, vẻ mặt tươi cười nhìn bé gái nằm trên giường, trong lòng ôn hòa không nói nê lời, tựa như chỉ cần gặp Ngọc Diệu Âm liền sẽ cảm thấy hạnh phúc vui vẻ.

Ngọc Diệu Âm nhìn thấy Lâm Đa Bảo đến, khẽ cười thoáng một cái.

Lâm Đa Bảo nhìn thấy nàng cười, kích động không thôi, Âm Nhi rất ít cười, lúc cười rộ lên lại rất đẹp!

Ngọc Diệu Âm chóng mặt ngồi bên cạnh giường, hắn vội vàng lấy ngọc điền kia ra đưa cho Âm Nhi, lại không ngờ ngọc điền vừa lấy ra để lên lòng bàn tay liền biến mất dưới mắt hắn.