Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Lâm Đa Bảo hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không để ý tới Hà Kỳ Nguyên, tiểu tử này, càng đáp lại hắn càng hăng hái!
Hà Kỳ Nguyên thấy Lâm Đa Bảo không lên tiếng, cảm thấy nhàm chán cực kkỳ, “Đa Bảo, ngươi nói Ngọc Diều Âm có ngốc không, nhìn lâu vậy cũng không ngẩng đầu, chẳng qua chỉ là một đóa hoa thôi, hai an hem chúng ta tùy tiện cũng đi hái được một bó lớn, có gì hiếm có chứ.”
Lâm Đa Bảo nghe Hà Kỳ Nguyên khoác lác, cười cười, “Tùy tiện cũng có thể hái một bó lớn? Hà Kỳ Nguyên, ngươi đi hái cho ta mấy bông nữa xem!”
“Ta không phải nói hai ta sao, mình ta sao làm được!” Hà Kỳ Nguyên da mặt dày nói, hơn nữa còn đá lông nheo một cái, kiểu ngươi hiểu mà, lực sát thương lập tức dọa Lâm Đa Bảo sợ run.
Ngọc Diệu Âm ngẩng đầu lên, “Lúc hai người các ngươi đào gốc mạn châu sa này lên có cả đất không?”
“Hả, không có, lúc đào lên được đã không mang theo đất!” Lâm Đa Bảo cho rằng Ngọc Diệu Âm ghét bỏ hắn quên không mang theo đất một bên về, đành tranh thủ thời gian giải thích. Lúc ấy chỉ muốn nhổ hoa, ai ngờ cây hoa vô cùng dẻo dai, gãy cũng không gãy, còn bật cả gốc.
Các ngươi mau nhìn, bên kia là mới trở về sao?” Hà Kỳ Nguyên đứng dậy, chỉ vào mấy bóng xa xa nói.
Theo hướng chỉ của Hà Kỳ Nguyên, người đi đầu hình như là thuyền trưởng Từ Trường Phát, chẳng lẽ thuyền trưởng tự đi tìm sao?
“Các ngươi ở đây chớ lộn xộn, ta đi xem!” Từ Văn Thanh ngăn Hà Kỳ Nguyên đang định đi tới, một mình đi về phía đội ngũ đang đi tới.
Thừa dịp mọi người phân tán lực chú ý, Ngọc Diệu Âm lặng lẽ nói với Lâm Đa Bảo: “Lâm Đa Bảo, ta ban ngày phát hiện một sơn động ẩn nấp. buổi tối chúng ta sang đó nghỉ ngơi đi, ở đây ta luốn có cảm giác nguy hiểm!”
Lâm Đa Bảo nghe xong gật đầu đồng ý, “Có gọi Hà Kỳ Nguyên không?”
“Tùy huynh, chỉ là dừng để người khác biết, chúng ta lập tức chuyển di!” Cảm giác nguy hiểm trong lòng Ngọc Diệu Âm càng lúc càng dày đặc, vừa nói vừa lặng lẽ lui sang một bên.
Lâm Đa Bảo ghét tai Hà Kỳ Nguyên truyền đạt lời của Ngọc Diệu Âm.
Hà Kỳ Nguyên ảo não bản thân vừa rồi không thể đi xem náo nhiệt, bây giờ nghe tới một sơn động ẩn nấp, vô cùng hào hứng, hưng phấn nẹ gật đầu. Hai người rón rén theo sau Ngọc Diệu Âm tiến về sơn động.
Người cùng tổ thấy bọn họ đi cũng không hỏi nhiều, chỉ chú ý mấy bóng người mờ hồ phía xa, không phát hiện bóng ba người nhanh chóng đi xa.
Sơn động cách nơi hạ trại chỉ vẻn vẹn 100m, lúc Ngọc Diệu Âm đến sơn động liền thở ra một hơi, cảm giác lắc lư ban ngây bây giờ đã giảm bớt, cảm giác an toàn, người ngoài rất khó phát hiện ở đây có một sơn động.
Diện tích trong động không lớn, chứa được nhiều nhất chỉ ba người, Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên rụt vai ngồi bên trong, Ngọc Diệu Âm thì đặt hông hoa xuống, nhìn từ trên xuống như thể hoa mọc lên ở đây, sau đó nàng ngả đầu, quan sát động tĩnh bên ngoài qua kẽ hở của đóa hoa.
Xem một lát không có động tĩnh gì, Ngọc Diệu Âm buồn bực trong lòng, nhưng vẫn chưa muốn lập tức ngẩng đầu lên.
Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên vây quay Ngọc Diệu Âm mà ngủ, nàng lại tự mình tiếp tục xem xét, lúc mí trên và mí dưới bắt đầu đánh nhau, Ngọc Diệu Âm cảm giác như mình có thể là quá mệt rồi, xuất hiện ảo giác, từ trong không trung dường như có một đám mây đen bao lấy nơi hạ trại.