Kiều Nữ Thương Hộ Không Làm Thiếp

Chương 64: Thắng qua tất cả




Tiến vào tháng mười, trời càng thêm lạnh, trong phòng đã sử dụng than hỏa.

Thiên Y Lâu đưa tới các loại trang phục mùa đông, áo lông cừu cùng áo choàng.

Hai mươi tháng mười, sinh nhật Tống Trạc, ở Bách Hoa Viên trong vương phủ khai yến.

Trời còn chưa sáng Ninh Khanh an vị đến trước gương trang điểm ăn diện lộng lẫy, sáng sớm liền chạy vội tới Bích Vân Hiên cho Tống Trạc mừng sinh nhật.

Tống Trạc ngồi ở trên giường, mới rửa mặt súc miệng xong, tóc còn không có chải, quần áo còn không có đổi, liền thấy Ninh Khanh nhấc váy hoa lệ chạy như bay lại đây: “Biểu ca!”

Tống Trạc ngẩng đầu, nhìn thấy muội tử kiều diễm vô song lại dịu dàng nũng nịu chạy về phía mình, tim đều muốn tan chảy! Một tay đón lấy nàng, tiện đà kéo vào trong lòng ngực, gắt gao ôm, vùi đầu ở hõm vai nàng cọ cọ, ở trên cổ tuyết trắng của nàng nhẹ nhàng mút: “Khanh Khanh bảo bối……”

Ninh Khanh ngứa, cười khanh khách đẩy hắn đi.

“Điện hạ……” Tuyết Nghiên cùng Oánh Nhã xanh mặt chạy vào.

Tuyết Nghiên oán hận quét Ninh Khanh liếc mắt một cái, các nàng mới chuẩn bị tốt để giúp Tống Trạc chải đầu thay quần áo, ai biết cái biểu cô nương này không biết liêm sỉ như vậy, sáng sớm liền thẳng tiến phòng ngủ của thế tử!

Khi nhìn thấy Ninh Khanh chôn ở trong lòng ngực Tống Trạc, mặt Tuyết Nghiên đều phát tức, cái tiểu tiện nhân này, chẳng lẽ sáng sớm liền tới nhào vào trong ngực?

Tuyết Nghiên nỗ lực khắc chế lòng đố kị của mình, cười nói: “Biểu cô nương, thế tử còn không có thay quần áo đâu? Cô nương……”

Tống Trạc ôm Ninh Khanh, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, thân mình Tuyết Nghiên cứng đờ, liền dừng miệng. Oánh Nhã lôi kéo nàng thi lễ rồi lui đi ra ngoài.

“Hôm nay vì sao tới sớm như vậy?” Tống Trạc tiếu ngữ doanh doanh cùng nàng đối diện.

Ninh Khanh chột dạ nhìn đi chỗ khác: “Người ta tới mừng sinh nhật huynh!”

Nàng kỳ thật là tới trói chặt Tống Trạc! Bởi vì hôm nay Tống Trạc là có thể khai trai! 

Nàng nhưng sầu muốn chết! Vẫn luôn lo lắng Tống Trạc sáng sớm liền lôi kéo Tuyết Nghiên Oánh Nhã làm gì gì đó!

Nhưng trói được hôm nay, ngày mai làm sao bây giờ? Ngày mai lại trói, vậy ngày sau làm sao bây giờ?

Biểu ca chính là một con sắc lang khoác da người! Là cầm thú! Mỗi lần nhìn thấy nàng đều đến gặm thật lâu, đem nàng ôm vào trong ngực liền không muốn buông xuống! Cơ hồ cùng hắn ở bên nhau, Ninh Khanh liền không ngồi qua ghế dựa! Hiện tại hắn có thể quang minh chính đại, không chịu ước thúc mà cùng nữ nhân làm chuyện kia, hắn còn không thú tính quá độ sao?

Ninh Khanh sầu đến toàn bộ buổi tối cũng chưa ngủ ngon, may mắn là nàng thiên sinh lệ chất, sầu một đêm cư nhiên cũng không có tiều tụy mấy, chỉ là lược hiện tiểu u oán.

Không thể nghĩ ra biện pháp, nàng đành phải có thể dính nhất thời liền nhất thời, còn trang điểm cho đẹp rồi xuất hiện, chính là muốn nói cho hắn, biểu muội nhà ngươi thật xinh đẹp nha, người khác đều kém hơn, ngươi nhưng đừng mắt mù mà xem người khác!

Tống Trạc ôm nàng nhĩ tấn tư ma vừa lật liền buông xuống nàng, tuy rằng hắn rất muốn cùng nàng dính vào nhau, nhưng hôm nay rất bận, trong chốc lát còn phải đến hoàng từ dâng hương.

“Biểu ca trước rửa mặt chải đầu, một hồi muốn đi hoàng từ, muội ở nhà ngoan ngoãn, được không?” Tống Trạc ở ngạch tâm của nàng nhẹ nhàng hôn, rồi xuống giường.

“Biểu ca biểu ca……” Ninh Khanh vừa nghe hắn muốn đi địa phương nàng không thể đi càng thêm sầu, cũng vội vàng bước đi theo: “Ta chải đầu cho huynh.”

Tống Trạc vừa nghe liền mừng, quay đầu lại kéo tay nhỏ của nàng: “Được.”

Ninh Khanh cầm lược giúp Tống Trạc chải đầu, chải xong lại giúp Tống Trạc búi tóc, cả người đều không tốt! Bởi vì giống như trừ bỏ vẽ tranh cùng làm món điểm tâm ngọt, năng lực động thủ của nàng tựa hồ rất kém cỏi! Tỷ như thêu thùa cùng chải đầu, nàng đều học không tốt.

Tống Trạc từ gương nhìn thấy bộ dáng buồn bực của Ninh Khanh, nhịn không được cười lên một tiếng. Ninh Khanh thấy hắn cười mình, càng thêm thương tâm, buông lược, thấp giọng nói: “Vẫn là kêu nha hoàn tới làm.”

Sau đó thối lui đến một bên, ba ba nhìn nha hoàn chuyên môn chải đầu giúp Tống Trạc. 

Xong việc, Tống Trạc chuyển tới bình phong thay quần áo, khi trở ra trước mắt Ninh Khanh chính là sáng ngời, ngơ ngẩn mà nhìn hắn.

Chỉ thấy hắn mặc một thân y phục tím lưu hà cẩm hết sức đẹp đẽ quý giá, kim văn đằng mãng, tay áo rộng rãi, hồn nhiên thiên thành kim tôn ngọc quý. Tử kim quan vấn tóc, mái tóc đen dài như thác nước chảy, trường mi nhập tấn, mắt phượng thanh diễm lưu chuyển hoa quang sáng quắc, nhan như mỹ ngọc, sắc như cảnh xuân tảng sáng. Hắn chậm rãi mà đến, giống như từ trong sách cổ mở ra một tờ cẩm tú thơ văn hoa mỹ, phong lưu yểu điệu, đẹp như thuấn hoa.

Ninh Khanh nhìn đều ngây ngốc. Đều nói nữ sắc hoặc nhân, nam sắc, làm sao lại không hoặc người? Phong nghi cùng mỹ nhan thịnh thế mhư vậy, cho dù hắn không phải Thần Vương thế tử, vô quyền vô thế, cũng có bó lớn nữ nhân nhào vào hắn đi!

Ninh Khanh càng sầu, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn.

Tống Trạc tiến lên ôm nàng: “Ngoan, biểu ca sau giờ ngọ sẽ về.” Nói xong xoay người rời đi.

“Biểu ca, biểu ca……” Ninh Khanh trong lòng đau nhói cùng sốt ruột, biết rõ vô dụng, vẫn là nhịn không được mà đuổi theo hắn.

Tống Trạc quay đầu lại, nhìn nàng giống như con bướm hoa lệ đuổi theo chính mình, làn váy hoa lệ mà trói buộc, nàng nhảy nhảy từng bước, thật sợ nàng sẽ quăng ngã, trong lòng là một xả, nhịn không được xoay người lôi kéo tay nhỏ của nàng, thanh âm bất đắc dĩ mà lại ôn nhu: “Cẩn thận, đừng để bị ngã.”

Ninh Khanh một bên thở phì phò một bên gật gật đầu.

Có ngạch cửa, thấy nàng nâng theo váy, Tống Trạc thở dài, một tay ôm nàng lên. Ninh Khanh thuận thế chôn ở trong lòng ngực hắn, cánh tay ngọc vòng quanh cổ hắn.

Ra đến nghi môn, đặt sẵn một cỗ kiệu lớn đỉnh đầu bát bảo anh cái hoa dư, ước chừng là mười sáu người nâng, đây là nghi thức đúng quy cách khi Tống Trạc đi ra ngoài.

Ninh Khanh ôm Tống Trạc không muốn xuống dưới, nhưng thấy nhiều người nhìn như vậy, thật sự không dậy nổi da mặt, đành phải xuống dưới, Tống Trạc lên bộ liễn, nàng ở một bên mắt trông mong nhìn theo.

Trước khi khởi hành, Tống Trạc vươn tay nắm tay nàng một chút, không thể hiểu được mà nói một câu: “Khanh Khanh không cần biết bất cứ thứ gì, chỉ cần thực ngoan mà ở tại bên người biểu ca, liền thắng tất cả kinh tài tuyệt diễm.”

Ninh Khanh ngẩn ra, chờ nhìn đội ngũ của hắn dần dần đi xa, mới phản ứng lại đây, hắn nói chính là chuyện nàng giúp hắn chải đầu!

Đúng vậy, nàng không biết chải đầu, không biết thêu thùa, thậm chí cho dù không biết vẽ tranh, không biết làm món điểm tâm ngọt, nhưng chỉ cần Ninh Khanh vẫn là Ninh Khanh, ở trong cảm nhận của hắn liền thắng tất cả nữ tử quang hoa liễm diễm.

Mũi Ninh Khanh đau xót, nhịn không được khóc. Không biết là bởi vì cảm động hay là vì cái gì khác, có lẽ cả hai đều có.