Kiều Nữ Lâm gia

Chương 98




Lâm Phong mang theo mấy hài tử ra khỏi vườn hoa, sắp đến phòng khách rồi.

Phía trước là một bức bình phong bằng gỗ tử đàn lớn khảm trên nền đá cẩm thạch, một nam tử hơn ba mươi tuổi đi vòng ra từ sau tấm bình phong, lững thững đi về phía này.

Hắn một thân một mình, dáng vẻ tao nhã lịch sự, sắc mặt lại mang theo vẻ buồn bực.

Lâm Phong nhìn thấy hắn, trong lòng hơi kinh ngạc, “Vì sao hắn lại tới đây? Hôm nay La Anh không đến đây mà.”

Nam tử kia cũng thấy Lâm Phong rồi, ánh mắt lóe lóe, khách khí vái chào, “Lâm Thị giảng, đã lâu không gặp.”

Lâm Phong mỉm cười, “Thẩm Thị lang, nhiều ngày không thấy.”

Thì ra người này là Thẩm Ung trượng phu của La Anh.

Thẩm Ung thiếu niên đắc chí, lên thẳng mây xanh, tuổi tác tương đương với Lâm Phong, bây giờ đã là Công bộ Thị lang rồi, quan viên tam phẩm.

Hôm nay là ngày La Giản và Ngôn Yên nhận thân, cả nhà La Anh vốn nên có mặt, nhưng hôm nay vẫn không nhìn thấy La Anh hay bóng dáng của bất cứ người Thẩm gia nào. Lâm Phong còn tưởng rằng bọn họ không tới chứ, hóa ra chỉ tới trễ mà thôi.

Lâm Thấm thoải mái được phụ thân ôm, tò mò quan sát Thẩm Ung.

Nàng là tiểu cô nương tinh lực rất dư thừa, cho dù là thấy sự vật mới mẻ hay nhìn thấy người không quen biết, bình thường sẽ luôn rất hứng thú.

Thẩm Ung thấy Lâm Phong vẫn ôm tiểu cô nương, mặc dù đang nói chuyện đều không đặt hài tử này xuống, không khỏi nhìn Lâm Thấm nhiều thêm.

Khuôn mặt nhỏ bé như đóa hoa của Lâm Thấm đập vào mắt, trái tim trung niên lộn xộn không chịu nổi của Thẩm Ung lại khẽ động.

Hài tử ngây thơ hồn nhiên cỡ nào chứ.

“Thẩm Ung, ngươi quay lại đây cho ta!” Sau tấm bình phong truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận của La Anh.

Vừa dứt lời, La Anh đã như một trận gió đi ra từ sau tấm bình phong, đến bên cạnh Thẩm Ung, “Ngươi quay lại đây cho ta! Khó khăn lắm mới theo ta về nhà mẹ một chuyến, ngươi không ở trong phòng với ta, định đi đâu?”

Trong miệng đang la hét, mắt đã nhìn thấy đám người Lâm Phong, Lâm Thấm, Lương Luân, Cao Nguyên Dục, trong mắt lóe lên vẻ xấu hổ, không thể nói tiếp nữa.

Phu thê hai người gây gổ ở trước mặt người ngoài, giống dạng gì chứ.

Sắc mặt Thẩm Ung cũng hơi xấu hổ.

Cao Nguyên Dục hưng phấn, chợt đẩy Lương Luân, “Ca quay lại đây cho đệ! Ca không ở bên cạnh đệ, định đi đâu?”

Hắn rất dùng sức, Lương Luân bị hắn đẩy đứng không vững, cũng đẩy hắn một cái, “A Dục, ca không ở bên cạnh đệ khi nào? Bà ngoại không cho đệ xuất cung, cậu cũng không cho, còn không phải do ca thay đệ cầu tình sao?”

Cao Nguyên Dục nháy nháy mắt với hắn, “Biểu ca, đệ học nàng ta.” Chỉ vào La Anh.

Lương Luân và Cao Nguyên Dục đều cười, cửu công chúa cũng ngu ngơ cười theo, “Học nàng ta, hì hì.”

Lâm Thấm ôm cổ phụ thân, cười híp mắt nhìn La Anh và Thẩm Ung, tỏ vẻ muốn xem náo nhiệt, e sợ sự tình huyên náo không lớn.

Lâm Phong tự nhiên không giống với mấy hài tử, mỉm cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi không tiếp chuyện được.” Ôm Lâm Thấm đi ra sau tấm bình phong, trong miệng kêu, “Luân ca nhi, thập tứ điện hạ, cửu công chúa, mau đi theo.”

Lương Luân và Cao Nguyên Dục ngược lại rất nghe lời Lâm Phong, “Dạ, tới đây.”

Cửu công chúa theo đuôi hai ca ca, cũng lon ta lon ton, “Dạ, tới đây.” Chạy đi theo sau lưng Lương Luân và Cao Nguyên Dục, e sợ các ca ca bỏ rơi mình không quan tâm.

Thẩm Ung và La Anh xoay người quay đầu lại, đưa mắt nhìn Lâm Phong và mấy hài tử đi xa, vẻ mặt phức tạp.

“Phi, nữ nhi muốn gả cho một Quận Vương phong tước hiệu hoàng tử không nổi, đắc ý gì chứ, Lâm gia đây chính là leo lên thân thích tốt, chỉ bằng Lâm Phong một quan tứ phẩm, sau lưng lại có một vị hoàng tử, một vị công chúa, còn có một vị con của trưởng công chúa, cháu bên ngoại của bệ hạ đi theo!” La Anh căm hận nói.

Trong giọng nói của nàng vừa có căm hận, tức giận, lại xen lẫn hâm mộ, ghen tỵ, lộn xộn rối rắm giống như tâm tư của nàng.

Thẩm Ung không để ý đến nàng, cất bước đi về phía vườn hoa.

“Hai mẹ con đều là hồ ly tinh!” La Anh cắn răng, đầy ngập phẫn hận, “La Thư quyến rũ Lâm Phong, Lâm Đàm quá đáng hơn, Hoài Viễn Vương chẳng qua ban sai đi ngang qua An Định châu, không biết như thế nào đã bị nàng ta câu hồn đi, không quan tâm gì nhất định phải cưới nàng ta. Bên ngoài còn cố tình nói gì mà Lâm Khai cứu Hoài Viễn Vương, Hoài Viễn Vương muốn báo ơn, phi! Lời này định lừa gạt quỷ sao? Hoài Viễn Vương còn phải cần tới Lâm Khai đi cứu?”

Nàng vẫn ở đó oán độc mắng, Thẩm Ung đã đi tới cửa nguyệt lượng cách đó không xa rồi.

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” La Anh phát giác Thẩm Ung đã đi xa, nóng nảy trong lòng, thở phì phò đuổi theo, “Thẩm Ung, sao ngươi không theo ta quay lại, đã theo ta về, thì đừng bày sắc mặt!”

La Anh thở hổn hển đuổi theo Thẩm Ung, liên miệng không dứt.

Thẩm Ung nhìn khuôn mặt bát phụ trước mắt, trong lòng sinh chán ghét, hắn vốn là người tính tình ôn hòa nho nhã, lúc này lại không nhịn được dùng sức đẩy La Anh ra, tức giận nói: “Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang đánh chủ ý gì, ta ở trong phòng làm gì? Nhìn ngươi vờ ngớ ngẩn mất mặt sao?”

(*) Bát phụ: Người đàn bà chanh chua, đanh đá.

La Anh thẹn quá thành giận, đỏ mặt lên, giọng vang dội, “Đúng, ta định cầu tha thứ cho nương ta ở trước mặt mọi người, vậy thì thế nào? Thẩm Ung, cho dù ngươi không có tình phu thê với ta, cũng nên suy nghĩ vì Họa nhi một chút, đứng ở bên ta mới phải chứ!”

“Tại sao lại kéo đến Họa nhi chứ.” Thẩm Ung nhịn tức hỏi.

La Anh trợn tròn đôi mắt, “Ngươi đừng giả bộ ngốc! Họa nhi sẽ phải vào hoàng gia làm Vương phi đó, bà ngoại con bé lại như vậy, chẳng phải bị người nhạo báng sao?”

“Họa nhi họ Thẩm, La môn Tiêu thị nở mày nở mặt hay sa sút có liên quan gì đến con bé.” Thẩm Ung tỏ vẻ lạnh nhạt.

La Anh nghe được vẻ hết sức lạnh lùng, không hề quan tâm chút nào trong lời nói của hắn đối với Tiêu thị, lửa giận phừng phừng vọt lên, “Mẫu thân ta ngày thường đối xử với ngươi ân cần cỡ nào, nói là con rể, thật ra coi ngươi như nửa nhi tử mà nhìn. Ngươi... trong miệng ngươi gọi nhạc mẫu, nhưng thật ra trong lòng lại coi mẫu thân ta là người qua đường đi? Sống chết của mẫu thân ta, ngươi vốn không để trong lòng!”

Nghĩ đến Thẩm Ung vô tình như thế, vừa hận, vừa tức, vừa chua xót, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Thẩm Ung cau mày, cố gắng bình tĩnh hòa nhã nói đạo lý với nàng, “Chuyện nương ngươi là chuyện nhà của phủ Tấn Giang Hầu, ta đây người ngoài họ Thẩm sao tiện nhúng tay vào được? Không chỉ ta không tiện nhúng ta, kể cả ngươi cũng đừng quản. Nhạc phụ đại nhân là nhân vật như thế nào, chuyện gia vụ nhà ông, sao có thể cho phép người khác vung tay múa chân.”

“Ta không phải là người khác, ta là nữ nhi ruột thịt của phụ thân!” La Anh cực kỳ căm tức.

“Nữ nhi gả đi rồi, chính là người khác họ.” Thẩm Ung hết sức cố chấp.

“Ngươi... ngươi quá bảo thủ cổ hủ rồi, không thông nhân tình!” La Anh tranh cãi ầm ĩ la hét với hắn.

Thẩm Ung không chịu nổi ồn ào, vừa định thoát thân rời đi, La Anh lại không cho hắn đi, gắt gao kéo lấy hắn không buông.

Hai phu thê đang giằng co, Thẩm Minh Họa đã dẫn theo hai thị nữ thiếp thân vội vã tới đây, cười khuyên can hai người, nói vun vào, “Cha, nương đây là quan tâm quá hóa loạn, ngài tha thứ cho nương nhiều hơn; nương, sao cha có thể không quan tâm đến an nguy của bà ngoại chứ, cha cũng chỉ vì ngại tình thế, không tiện tùy ý ra tay thôi. Nương trước đừng gấp, chúng ta từ từ thương lượng có được không?”

La Anh tức giận, “Còn từ từ thương lượng cái gì, bà ngoại con đã rơi vào tình trạng gì rồi chứ? Hôm nay phủ Tấn Giang Hầu chính là lễ lớn cho thế tử phu nhân vào cửa nhận thân thích, bà ngoại con vị Hầu phu nhân này lại vốn không hề lộ mặt! Họa nhi, không phải nương càn rỡ, nếu thật sự tiếp tục như vậy, chẳng những trên mặt nương không có ánh sáng, kể cả Họa nhi con cũng bị người cười nhạo xem thường.”

“Nương, Họa nhi biết.” Giọng Thẩm Minh Họa mềm mại.

Lời nói mềm mại này giống như gió xuân lướt qua nội tâm La Anh, khiến cho nàng thấy dễ chịu hơn.

“Họa nhi, nương may nhờ có con, bằng không, cuộc sống này cũng không biết tiếp tục sống như thế nào.” La Anh cũng không náo loạn với Thẩm Ung nữa, kéo tay Thẩm Minh Họa rơi lệ.

Tiêu thị rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, nàng cũng không phải chưa từng nghĩ cách, cũng hao tốn tâm cơ cứu giúp. Nhưng Tấn Giang Hầu chuyên quyền độc đoán, vốn không cho nàng nữ nhi đã xuất giá nói chuyện, nàng vừa nóng vừa giận, đêm không thể say giấc, chính là không thể có cách nào với Tấn Giang Hầu phụ thân như vậy.

Năm đó La Thư còn dám vung roi ngựa vọt tới trước mặt Tấn Giang Hầu mà lý luận, La Anh lại không có gan này. Ở trước mặt Tấn Giang Hầu nàng đều nói chuyện ôn tồn xuôi tai, không dám lỗ mãng, cho dù nàng định cao giọng chất vấn cái gì, chỉ cần sắc mặt Tần Giang Hầu trầm xuống, nàng đã bị hù đến tim đập thình thịch, lời muốn nói đều đã quên đến chín tầng mây xanh rồi.

Không riêng gì La Anh, tất cả đám người Toàn thị, La Văn Úy, La Văn Lễ đều như vậy, muốn nói chuyện, cầu cạnh dùm Tiêu thị, nhưng khi đến trước mặt Tấn Giang Hầu đều đầu lưỡi bị cột, lời nói không mạch lạc, cung kính, nơm nớp lo sợ.

Hôm nay La Anh vốn lấy dũng khí định mang theo Toàn thị và các nữ nhi đến trước mặt Tấn Giang Hầu, ở ngay trước mặt đông đảo khách khứa cầu xin tha thứ thay cho Tiêu thị, còn muốn để Thẩm Ung ở bên cạnh thêm can đảm cho nàng -- nàng còn từng định để Thẩm Ung ra mặt nói chuyện thay Tiêu thị, nhưng sau khi phát hiện đây thuần túy là si tâm vọng tưởng, hận một phen, mắng một trận, đành lùi lại mà cầu thứ yếu, không trông cậy vào Thẩm Ung ra mặt cứu Tiêu thị, chỉ ngóng trông khi nàng đấu tranh anh dũng, Thẩm Ung có thể ở bên cạnh đánh trống trợ uy cho nàng, ai ngờ đến chuyện này mà Thẩm Ung cũng không chịu, biết nàng định làm khó dễ ở trước mặt mọi người, sau khi đến phòng khách đã lặng lẽ chạy đi.

Điều này khiến La Anh làm sao có thể không nổi giận, có thể không buồn bực.

La Anh khóc kể: “Kể từ khi ta gả cho ngươi, có chuyện nào làm không đúng, có chuyện nào làm không tốt? Ta sinh con dưỡng cái cho ngươi, chủ trì chuyện bếp núc, thức khuya dậy sớm, cần cù chăm chỉ...”

Đầu Thẩm Ung lại đau rồi.

Mỗi khi hắn và La Anh có tranh chấp, đến cuối cùng La Anh đều không ngoại lệ mà khóc lóc kể lể như vậy một phen, đến mức Thẩm Ung còn quen dáng vẻ này hơn cả La Anh, quả thật đọc thuộc làu.

Thẩm Ung nghe thấy mấy câu này liền thấy phiền não, chán ghét quay đầu đi.

“Họa nhi, trở về cùng mẫu thân con đi.” Hắn lạnh nhạt ra lệnh.

“Dạ, phụ thân.” Thẩm Minh Họa nhìn bóng lưng của hắn, nhỏ giọng đáp ứng.

“Ta không về, ta không về, hu hu hu...” La Anh vẫn còn đang khóc.

Thẩm Minh Họa dịu dàng lau nước mắt thay nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nương, bây giờ cha đang mệt mỏi, sắc mặt cũng không được tốt rồi. Nương đừng khóc nữa, con sợ có tác dụng ngược.”

La Anh càng thêm đau lòng, “Đồ không có lương tâm này, mười sáu tuổi ta đã gả cho hắn, toàn tâm toàn ý đối với hắn, hắn thế mà lại... không có lương tâm, đáng giết ngàn đao...”

Thẩm Minh Họa khẽ thở dài, “Nương, nam nhân có mấy người tình sâu như biển chứ? Đừng oán trách.”

La Anh dù sao là người làm mẹ, mặc dù bản thân đang đau lòng không thôi, nhưng nghe ra được giọng nói của Thẩm Minh Họa không đúng, vẫn rất cảnh giác, “Họa nhi, con tuổi còn nhỏ, không thể nghĩ như vậy được. Con không giống nương, cuộc sống về sau của con còn dài mà.”

Nghĩ đến Thẩm Minh Họa còn chưa lấy chồng, còn là thiếu nữ như đóa hoa trong khuê, tâm cảnh đã lại tang thương như thế, trong lòng rất lo sợ nghi hoặc.

Nam nhân có mấy người tình sâu như biển chứ? Đối với một thiếu nữ tuổi thanh xuân mà nói, lời này quá chán chường.

“Dạ, còn dài mà.” Thẩm Minh Họa nhẹ nhàng gật đầu.

Trong lòng La Anh dễ chịu hơn một chút.

Thẩm Minh Họa đỡ La Anh, hai mẹ con dần dần đi xa.

Thẩm Ung ngồi xuống đối diện với một hồ nước xanh trong, thở ra hai hơi.

Vô số chuyện cũ nổi lên trong lòng hắn, hắn không khỏi khổ sở cười.

Người người đều nói tỷ tỷ thuở nhỏ không có mẹ đẻ quản giáo, tùy hứng vô lễ, tàn bạo vô tình, muội muội lại do mẫu thân xuất từ danh môn nghiêm khắc thêm đốc thúc, đoan trang hiền thục, thanh tao lịch sự điềm tĩnh, vả lại cầm kỳ thi họa đều thông, là vị tài nữ hiếm thấy. Có gia đình ngu xuẩn tin vào lời đồn đại này, thà rằng cưới muội muội, không chịu cưới tỷ tỷ, sau khi kết hôn mới biết...

Haizzz, thời cơ, số mạng, vận mệnh, ván đã đóng thuyền, hối hận có ích lợi gì?

(*) Thì dã vận dã mệnh dã, phi ngô chi sở năng dã (thì = thời cơ, vận = số mạng, mệnh = vận mệnh), thời cơ cũng vậy, số mạng cũng thế, vận mệnh cũng vậy, không phải con người có khả năng nắm giữ. (Xuất từ “Lữ Mông chính cách ngôn”)

Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.

Hắn tự nói với mình không nghĩ nữa, nhưng vẫn không tự chủ được mà nghĩ tới tình cảnh năm đó hắn và La Anh lại mặt sau ba ngày:

Một đôi tân nhân gặp một đôi tân khác mới vừa thành thân không bao lâu ở trong đình viện, muội muội khoe khoang với tỷ tỷ cửa nhà và phú quý của nhà chồng, tỷ tỷ cười sáng rỡ như xuân, “Từ nhỏ đến lớn ngươi luôn thích cướp của ta, nhưng có thứ nào sau khi ngươi cướp đi mà có thể chơi vừa lòng, chơi vui chứ?”

Nụ cười hả hê trên mặt muội muội dần thu lại, tỷ tỷ cười càng vui vẻ hơn, “Ta để cho ngươi cướp đi, tất cả đều là thứ ta vứt đi không cần, hiểu chưa?”

Một khắc kia nụ cười của tỷ tỷ cực kỳ xinh đẹp, thật chói lọi.

Tỷ tỷ thản nhiên cười, duỗi cánh tay ngọc nhỏ dài kéo nam nhân bên cạnh. Nam nhân kia vóc người cao lớn, có dung mạo cực tốt, hắn dung túng cười nhìn tỷ tỷ, nắm tay của nàng, kề vai thân thiết rời đi.

Muội muội hận vô cùng, dậm chân nói: “Gả cho kẻ cô nhi không cha không mẹ, không nơi nương tựa, cũng không biết nàng ta tỏ vẻ gì chứ? Tương lai sẽ có lúc nàng ta phải hối hận! Nhìn xem nam nhân nàng ta gả cho là thứ gì chứ, một chút chính trực đều không có, cứ để mặc nàng ta tùy ý như vậy, không biết đại chấn phu cương, quản giáo nàng ta!”

(*) Đại chấn phu cương: chỉ chồng làm chủ, vợ phải tuân theo.

Muội muội rất tức giận, giận đến khuôn mặt cũng méo mó vẹo vọ khiến cho vị hôn phu tân hôn của nàng đột nhiên thấy được vẻ xấu xí thô tục của nàng, cảm thấy khó chịu thay nàng.

Ha ha, đây chính là tỷ tỷ tùy hứng vô lễ và muội muội có tri thức hiểu lễ nghĩa sao?

Trong lúc hắn suy nghĩ rối rắm, một thiếu nữ dáng người yểu điệu ngồi xuống bên cạnh hắn.

Thẩm Ung quay đầu sang nhìn, là nữ nhi của hắn, Thẩm Minh Họa.

Thấy nữ nhi, ánh mắt Thẩm Ung dịu dàng.

“Cha, con và nương tới chỗ mợ vấn tóc trang điểm lại, nương đã trở về phòng khách rồi.” Trong giọng nói mềm mại của Thẩm Minh Họa lại mang theo một chút phiền muộn, “Không có cha cho nương thêm can đảm, có lẽ nương cũng không dám ngay mặt làm khó dễ với ông ngoại. Haizzz, thật ra thì con cũng đã khuyên nương rồi, thời cơ không đúng, kêu nương tạm thời nhẫn nhịn, nhưng nương vẫn luôn không chịu nghe.”