Nàng vẫn luôn yêu quý bản thân, mặc dù là người đã năm mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, vẫn còn phong vận. Lúc này nước mắt chảy ròng ròng xuống, có lẽ son phấn trên mặt bị rửa sạch rồi, lại hiện ra vẻ già nua, lập tức xấu xí không ít.
Giọng Tấn Giang Hầu trầm thấp, “Năm đó danh tiếng a Thư thật sự cực kỳ kém, người của toàn kinh thành đều biết con bé ngang ngược càn rỡ, tùy hứng vô lễ, lòng dạ ác độc, không chịu gò bó, lúc đó ta cũng đã hỏi ngươi như vây, ngươi trả lời ta như thế nào nhỉ?”
Ánh mắt Tấn Giang Hầu như điện, Tiêu thị không khỏi rùng mình.
Đúng, năm đó danh tiếng của La Thư thật sự không tốt, khi Tấn Giang Hầu hồi kinh nghỉ ngơi cũng đề cập đến vấn đề này, Tiêu thị lại nói, “Đề phòng miệng người, hơn hẳn phòng sông, khiến người ta có biện pháp gì chứ? Chính trực không sợ gian tà, kệ bọn họ lên mặt đi, dù sao a Thư còn là đại tiểu thư phủ Tấn Giang Hầu, danh môn quý nữ trong kinh thành này, lại có ai có thể tôn quý thể diện hơn nàng.”
Biết rõ Tấn Giang Hầu hàng năm không ở trong kinh, càng không biết những thứ cong cong quẹo quẹo ở trong đó, nên dịu dàng mềm giọng lừa gạt hắn.
Lúc ấy Tấn Giang Hầu trầm mặc hồi lâu, không lên tiếng nữa, Tiêu thị vui vẻ trong lòng, cho rằng mình thuận lợi qua cửa, lại không nghĩ rằng, nhiều năm sau khi nàng oán trách với Tấn Giang Hầu, Tấn Giang Hầu sẽ nhắc lại chuyện xưa.
Đây thật đúng là phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây mà.
“Ta không làm mấy việc này...” Tiêu thị cảm thấy mình cực kỳ oan uổng.
“A Thư cũng không phải lòng dạ độc ác.” Tấn Giang Hầu không chịu nhường dù một bước.
Tiêu thị nghe Tấn Giang Hầu một lần nữa nhắc tới “A Thư”, mặc dù biết rõ lúc này không nên giận dỗi với Tấn Giang Hầu, nhưng vẫn khí huyết dâng trào, không nhịn được chất vấn: “A Thư a Thư, Hầu gia mở miệng một tiếng a Thư, đối xử thật tốt với nữ nhi khắc mẹ này đấy nhỉ. Nàng ta vừa sinh ra đã khắc chết đường muội ta, Hầu gia vẫn còn đối xử tốt với nàng ta như vậy, không phụ lòng đường muội ta sao? Hầu gia, năm đó ngươi chọn cho a Thư trạng nguyên Lâm Phong một cô nhi không cha không mẹ làm rể, có phải đã sớm biết Lâm Phong gia tài phong phú, phú khả địch quốc rồi không?”
Tấn Giang Hầu liếc xéo, “Thật là ý kiến phụ nhân, chẳng lẽ gả con gái là vì con rể có tiền sao? Bổn Hầu nguyện gả a Thư cho Lâm Phong là bởi vì hắn thông minh trí tuệ, có thể ẩn nhẫn, giỏi về chọn lựa thời cơ, gặp chuyện sẽ không sinh khí thế nhất thời. Nam tử như vậy mới có thể bảo vệ được a Thư tính tình nhanh nhẩu.”
“Hóa ra là như vậy.” Tiêu thị giống như bị Tấn Giang Hầu nện vào đầu một đòn nghiêm trọng, ánh mắt tán loạn, sắc mặt xám xịt, “Hóa ra nữ nhi khắc chết thê tử nguyên phối của ngươi này, ngươi lại quan tâm mến yêu như vậy.”
“Nữ nhi tóm lại là nữ nhi, không phải người đi ngoài đường.” Giọng Tấn Giang Hầu nhàn nhạt, không nghe ra vui buồn.
Tiêu thị cố ý nhắc đến “Khắc chết thê tử nguyên phối của ngươi”, chính là lòng mang ý khích bác, ai ngờ Tấn Giang Hầu vốn không rảnh để ý đến, đây khiến cho nàng không có cách nào.
“A Thư là nữ nhi của ngươi, chẳng lẽ Anh nhi không phải sao.” Tiêu thị ai oán nói: “Hầu gia ngươi suy nghĩ vì Anh nhi một chút, nếu như để cho danh tiếng mẹ kế ác độc ta đây bị lan truyền ra, Anh nhi có thể diện gì? Lui về sau con bé còn đặt chân ở Thẩm gia như thế nào? Còn có Minh Họa, Minh Châu, nếu như có một bà ngoại danh tiếng xấu, nữ hài nhi gia sợ rằng kể cả làm mai đều khó mà làm được, ngươi không suy nghĩ một chút cho bọn họ sao?” Nghĩ đến Thẩm Minh Họa đứa cháu ngoại mà nàng ký thác kỳ vọng, tương lai sẽ có một ngày là mẫu nghi thiên hạ lại bị nàng liên lụy, Tiêu thị thật sự tim như đao cắt, đau đoạn gan ruột.
“Châm nhi làm sao bây giờ? Còn có Văn Lễ, Văn Úy, Văn Tích mấy hài tử này, làm thế nào?” Tiêu thị che mặt mà khóc.
Nếu thật sự không nghĩ biện pháp dừng lời đồn đại này, trên mặt toàn bộ tôn tử của nàng đều không có ánh sáng, mặt mày xám tro, đây là chuyện Tiêu thị tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
“Thanh giả tự thanh.” Tấn Giang Hầu nói ngắn gọn.
Tiêu thị khóc lóc kể lể, Tấn Giang Hầu không hề động đậy.
“Ta gả cho hắn mấy chục năm, làm nội trợ cho hắn, sinh con dưỡng cái cho hắn, hắn lại đối xử với ta như vậy.” Tiêu thị giống như giữa mùa đông mà uống nước đá, trong lòng lạnh lẽo thê lương.
Giọng Tấn Giang Hầu trầm thấp hùng hậu, “Ta tới nói cho ngươi biết, La gia đã thương nghị chuyện đính hôn với Ngôn gia, cũng mời Kiến Khang đại trưởng công chúa làm bà mối. Ngày mai Kiến Khang đại trưởng công chúa sẽ đến cửa Ngôn gia cầu hôn, ngươi chuẩn bị một phần tạ lễ đưa qua, không thể chậm trễ. Còn nữa, thế tử muốn thành thân, đây là đại sự của phủ Tấn Giang Hầu, trong nhà cũng nên chuẩn bị rồi.”
“Cái gì?” Tiêu thị giận đến sắc mặt chợt biến, giọng bén nhọn chói tai kêu lên: “La gia và Ngôn gia thương nghị chuyện đính hôn? Ta đây làm mẹ lại một tiếng gió đều không nghe thấy, hôn sự đã quyết định sao?”
La Giản ở bên cạnh nhìn Tiêu thị giống như điên cuồng, đau lòng cúi đầu xuống.
Người đã từng coi là mẫu thân hóa ra gan ruột có khác, cho dù hắn đã nhận rõ sự thật này, cuối cùng vẫn bi thống khổ sở.
“Chuẩn bị hôn sự.” Tấn Giang Hầu dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Tiêu thị thật sự giận đến sắp phát điên mất rồi, hắng giọng kêu lên: “Vụ hôn nhân này không có ai thương lượng với ta, ta mặc kệ, ta mặc kệ!”
“Rất tốt.” Tấn Giang Hầu vững vàng nhìn Tiêu thị, ánh mắt tĩnh mịch, cũng không tức giận, “Ngươi đã mặc kệ, bổn Hầu sẽ tìm người khác tới thu xếp. Việc hôn sự này bệ hạ đã tự mình hỏi tới, hai hài tử lại bị làm trễ nải nhiều năm như vậy, đã lớn tuổi rồi, không nên phí thời gian nữa, sẽ hoàn thành xong trong tháng này.”
“Ta sẽ không ra uống trà con dâu, ta sẽ không thừa nhận nàng ta!” Tiêu thị đã không còn lý trí, đỏ ngầu cả mắt.
Tấn Giang Hầu nheo cặp mắt lại, “Bàn về lễ pháp triều đình, nàng sẽ có phong cáo thế tử phu nhân; bàn về gia pháp, nàng có bổn Hầu thừa nhận, sẽ tới từ đường bái lạy liệt tổ liệt tông và mẹ chồng đã qua đời. Cần ngươi thừa nhận làm gì.”
Bị ý khinh miệt không hề che giấu chút nào trong lời nói này của Tấn Giang Hầu đả kích, Tiêu thị ôm ngực, sắp thở không được rồi.
Tấn Giang Hầu sai người gọi tất cả mấy quản sự ma ma trong phủ tới.
“Mời tộc trưởng phu nhân, chủ trì hôn sự cho thế tử.”
“Giao thẻ bài ra đây, trong lúc thế tử lập gia đình, tất cả sự vụ bên trong phủ Tấn Giang Hầu đều do tộc trưởng phu nhân làm chủ.”
“Thế tử sắp kết hôn, tất cả mọi người chăm chỉ chút, nếu có ai dám chậm trễ, tất cả quân pháp xử lý!”
Mấy quản sự ma ma đều là tâm phúc của Tiêu thị, nhưng Tấn Giang Hầu phân phó xuống, trong lòng bọn họ một ngàn cái không muốn một vạn cái không muốn cũng không dám ngay mặt phản kháng, quỳ xuống dập đầu, “Dạ, Hầu gia.” Y theo phân phó của Tấn Giang Hầu, vội vàng đi làm việc của mình.
“Hầu gia vậy có còn coi ta... vậy có còn coi ta là phu nhân của ngươi không?” Tiêu thị thấy Tấn Giang Hầu thế mà lại vứt nàng Hầu phu nhân sang bên cạnh, trực tiếp quản chuyện trong phủ, không khỏi thân thể phát run, giọng nói cũng run rẩy.
Nam chủ ngoại nữ chủ nội, sự vụ bên trong phủ Tấn Giang Hầu do Hầu phu nhân định đoạt, lúc này Tấn Giang Hầu lại can thiệp vào chuyện trong phủ, thật sự không hợp lẽ thường. Tiêu thị rất khinh bỉ cách làm của Tấn Giang Hầu, nhưng phát hiện khinh bỉ thì khinh bỉ, nàng lại không có biện pháp gì với Tấn Giang Hầu, trong lòng lập tức luống cuống.
“Kể cả chuyện thế tử cưới vợ mà ngươi còn không thích quản như thế, có thể thấy được không nhịn được như thế nào.” Tấn Giang Hầu lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi không thích làm Hầu phu nhân này, có thể không làm.”
“Hầu gia ngươi --” Tiêu thị ngồi thẳng dậy từ trên tháp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tấn Giang Hầu, không thể tin.
“Ngại thanh danh không tốt, không tiện ra cửa, vậy ngươi không cần ra khỏi cửa.” Tấn Giang Hầu tỏ vẻ lạnh lùng vô tình, “Ngươi lớn tuổi, thân thể lại không tốt, sau này cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi. Hôn sự tự có tộc trưởng phu nhân xử lý thay, sau khi thế tử lập gia đình...”
Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu thị, sắc mặt lạnh buốt nghiêm trọng, nói từng chữ: “Sẽ do thế tử phu nhân chủ trì việc bếp núc, không làm phiền ngươi!”
Tiêu thị vừa tức giận vừa khiếp sợ, kịch liệt thở hổn hển, nói không ra một chữ, một câu.
Trong mắt Tấn Giang Hầu lóe lên vẻ chán ghét, kêu thị nữ lên phân phó, “Thân thể phu nhân không khỏe, chuyện thế tử đón dâu cũng không cách nào quản được, để cho nàng ở Vinh An đường yên tâm dưỡng bệnh, nếu như có bạn bè thân thích tới thăm hỏi, toàn bộ từ chối khéo.”
Thị nữ tê dại cả da dầu, dập đầu nói: “Dạ, Hầu gia.”
Đây là muốn giam lỏng ta sao? Tiêu thị hoảng sợ một phen.
“A Giản, chúng ta đi.” Tấn Giang Hầu trầm giọng ra lệnh.
“Dạ, phụ thân.” La Giản vội nói.
Tấn Giang Hầu bước mạnh chân rời đi phía trước, La Giản y theo rập khuôn đi theo phía sau hắn.
“Hầu gia --” Tay Tiêu thị chống mép giường cố gắng đứng lên, không biết là định tiếp tục lý luận với Tấn Giang Hầu hay định hết lời cầu khẩn với hắn.
Hai cha con Tấn Giang Hầu và La Giản đã đi xa, Tiêu thị chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của bọn họ.
Mặc dù Tấn Giang Hầu đã nhiều tuổi, nhưng bóng lưng lại cao lớn, tráng lệ lạ thường.
Tiêu thị nhìn bóng lưng hai cha con Tấn Giang Hầu và La Giản đi xa, mặt trắng bệch, trong miệng lẩm bẩm nói: “Hắn cứ đi như thế, hắn lại còn đối xử với ta như thế...”
Nàng chỉ cảm thấy trong cổ ngòn ngọt, “Ọe --” một tiếng, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra.
Quần áo đắt tiền, trên giường mỹ nhân chăn nệm gấm vóc bị nhiễm lên từng vết màu đỏ, giống như hoa hồng.
--
Ngày hôm sau, Kiến Khang đại trưởng công chúa đã bảy mươi tuổi tự mình đến Ngôn phủ thiết y hạng, thay thế tử Tấn Giang Hầu cầu hôn đại tiểu thư Ngôn gia, Ngôn Trung thừa hớn hở đồng ý, thành tựu một đoạn giai thoại.
“Người có tình sẽ thành thân thuộc mà.” Tất cả mọi người rất cảm khái.
Một đôi người có tình bị mẹ kế ác độc tách ra mười mấy năm, cuối cùng sẽ hỉ kết lương duyên rồi, đây thật sự là chuyện tốt trên trời giáng xuống, sảng khoái lòng người.
Dĩ nhiên, cũng không phải ai cũng mang thái độ vui khi việc thành đối với chuyện hôn sự này. Khang Vương ngày ngày còn tới điện Phụng Tiên phạt quỳ tư quá sau khi nghe được chuyện này đã nhảy dựng lên, “Ngôn Trung thừa gả nữ nhi cho La Giản? Hắn là trưởng quan Ngự sử đài, phụ trách giám sát bách quan, chức trách trọng đại, nếu như hắn và phủ Tấn Giang Hầu kết hôn, lui về sau chẳng phải muốn ủng hộ Hoài Viễn Vương sao, chuyện này không được!” Tìm cậu hắn Phùng Quốc Thắng đến, nôn nóng sốt ruột muốn Phùng Quốc Thắng phá hư cửa hôn sự này.
Phùng Quốc Thắng cau mày, “Vào lúc lời đồn đại nổi lên bốn phía đã nên tìm cách rồi, lúc này không phải đã chậm rồi sao? Hai nhà cũng đã thương lượng xong, bà mai đều mời, còn có biện pháp gì có thể nghĩ được.”
Khang Vương kiên trì, “Làm thành một mối hôn sự khó khăn, phá hư một mối hôn sự dễ dàng. Cậu, không thể để cho Ngôn gia và La gia kết thân, nếu như Ngôn Trung thừa ngược lại hướng về Cao Nguyên Diệu, chẳng phải lực lượng tăng mạnh sao. Vụ án Túc Châu tham ô chúng ta đã tổn thất khổng lồ, nếu tiếp tục như vậy nữa, Cao Nguyên Diệu sẽ càng ngày càng mạnh, mà chúng ta ngược lại sẽ càng ngày càng yếu.”
Phùng Quốc Thắng rất không cho là đúng, “Cho tới bây giờ Hoài Viễn Vương cũng chỉ là Hoài Viễn Vương, trừ có ảnh hưởng trong quân đội ra, các quan văn có mấy người để hắn vào trong tầm mắt chứ? Coi như hiện giờ hắn là con rể của Lâm Phong, nhưng Lâm Phong chẳng qua chỉ là một Thị giảng tứ phẩm mà thôi, lại coi là gì đâu. Nếu muốn so sánh thế lực của hắn với điện hạ, còn kém xa lắc. Huống chi bệ hạ đã thả lời, vài ngày nữa chiếu thư tứ hôn cho cô nương Thẩm gia sẽ hạ xuống, đến lúc đó còn sợ Thẩm Tướng không toàn lực ứng phó giúp ngươi sao? Lâm Phong cái gì, Ngôn Trung thừa cái gì, tất cả đều không đủ gây sợ.”
Phùng Quốc Thắng đang kiên nhẫn phân tích những chuyện này cho Khang Vương, Khang Vương lại không biết nghĩ tới chuyện quan trọng gì, liên tiếp dậm chân, “Sớm biết là như thế này, ta... ta cần gì phải nhất định cưới Thẩm Minh Họa!”
“Điện hạ đây là có ý gì?” Phùng Quốc Thắng tối mặt.
Vì Khang Vương người cháu ngoại này hắn cũng coi như quan tâm hết lòng. Những chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện bởi vì hôn sự giữa Khang Vương và Thẩm Minh Họa, hắn đã nhiều lần giao thiệp, trao đổi với Thẩm gia, cần phải khiến Khang Vương cưới được Thẩm Minh Họa vị hiền nội trợ này. Hiện giờ Khang Vương lại đột nhiên điên cuồng nói ra như vậy, sao không khiến cho hắn giận dữ chứ.
Khang Vương không hề để ý đến sắc mặt của Phùng Quốc Thắng, mất hồn mất vía nói: “Ta vốn vẫn cho rằng Tấn Giang Hầu sủng ái nhất là huynh muội La Châm, La Anh, không hề quan tâm đến La Giản và La Thư hai hài tử do nguyên phối lưu lại này, ai ngờ vốn không phải. nếu ta sớm biết Tấn Giang Hầu quan tâm mến yêu La Thư, đều là cháu ngoại của hắn, ta cần gì phải kết hôn với Thẩm Minh Họa? Cho dù dung mạo hay trí tuệ mưu kế, Lâm Đàm đều thắng được Thẩm Minh Họa gấp mười lần, gấp trăm lần...” Nghĩ đến đã bỏ qua Lâm Đàm tuyệt đại giai nhân như vậy, hối tiếc không thôi.
“Điện hạ nói gì vậy.” Phùng Quốc Thắng thản nhiên, “Tuy rằng đều là cháu ngoại của Tấn Giang Hầu, nhưng Thẩm gia là nhà như thế nào, sao Lâm gia có thể so sánh được? Thẩm Tướng quyền khuynh triều dã, môn đệ bạn cũ khắp thiên hạ, đâu phải Lâm Phong một quan tứ phẩm nho nhỏ ở kinh thành có thể so sánh được chứ?”