Trên người Tấn Giang Hầu vốn có khí tức sát phạt chinh chiến rất nặng, lúc này hắn lại tức giận ẩn hiện, nín nhịn mà không phát ra, giống như cung mạnh nỏ khỏe tụ thế chờ phát mạnh mẽ sắc bén, khiến cho người ta nhìn mà sợ.
Đối mặt với Tấn Giang Hầu như vậy, Tiêu thị không hề có chút dũng khí nào tiến lên hành lễ vấn an hắn, giống như bị thuật định thân đứng ngây ra đó ngơ ngác, sợ hãi cuốn lấy toàn thân nàng.
La Giản đứng dưới tay Tấn Giang Hầu, thấy Tiêu thị ra ngoài, kể cả mẫu thân đều không gọi, giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào nàng, lửa giận vạn trượng, đấm ngực nghiến răng.
Thị nữ hầu hạ trực đêm ở trong phòng Tiêu thị có hơn chục người, lúc này toàn bộ hết buồn ngủ, từng người một nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất run rẩy không thôi, ánh mắt lành lạnh của Tấn Giang Hầu xẹt qua từng thị nữ, nạt nhỏ: “Cút!”
Các thị nữ mất hồn mất vía, hoang mang lo sợ, vội vàng khấu đầu: “Dạ, Hầu gia!” Hốt hoảng mà nhếch nhác chạy về cửa sảnh, tan tác như chim muông.
Trong phòng chỉ còn lại ba người Tấn Giang Hầu, La Giản và Tiêu thị.
Tiêu thị giống như đánh hơi được trong yên tĩnh trầm lặng có một chút khí tức quỷ dị kiểu như trước khi giông bão kéo đến, kinh hãi và rung động trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, nửa người đã chết lặng.
“Gió thổi giông bão sắp đến”, trong đầu nàng mơ hồ nghĩ tới câu thơ này.
Tấn Giang Hầu mặt trầm như nước đứng trước bàn được chế thành từ gỗ trầm hương nam ngàn năm, dáng người to lớn cao ngạo cứng rắn, giống như một pho tượng sắt cao lớn.
“Dẫn tới!” Hắn trầm giọng quát lên.
“Dạ, Hầu gia!” Bên ngoài có hộ vệ hắng giọng đáp, áp tải một nữ nhân bị trói gô đi vào, để nàng quỳ gối trong sảnh.
Tấn Giang Hầu phất tay một cái, hộ vệ khom người lui ra ngoài, ngay sau đó đóng cửa sảnh lại, đóng chặt kín.
Nữ nhân quỳ dưới đất này không chỉ người bị trói gô, miệng cũng bị nhét cực kỳ chặt chẽ, vốn không thể nói chuyện, chỉ có thể liên tiếp dập đầu với Tấn Giang Hầu và La Giản, không tiếng động năn nỉ, trong mắt chảy xuống nước mắt buồn bã.
Dưới ánh đèn sáng choang, ánh mắt Tiêu thị chậm rãi chuyển qua trên mặt nữ nhân kia, nhất thời giống như rơi xuống hầm băng, máu cả người đều muốn đông lại.
Là Nhương thị, là thê tử của La Giản, thế tử phu nhân của phủ Tấn Giang Hầu, Nhương thị.
“Nữ nhân ngốc này, ta kêu nàng đi quyến rũ La Giản, nghĩ cách giả bộ mang thai, không phải để cho nàng ta đi bại lộ bản thân, không phải kêu nàng ta đi chịu chết. Phi, nàng nữ nhân xấu xa này chết không có gì đáng tiếc, nhưng đừng liên lụy đến ta chứ!” Tiêu thị sắp phát điên, tuyệt vọng thầm nghĩ.
“Tiêu thị, quỳ xuống!” Tấn Giang Hầu lạnh giọng quát lên.
Trong lòng Tiêu thị cực kỳ sợ hãi, nhưng cũng biết lúc này không thể tự loạn trận cước, tự nhận có tội, nên ngẩng đầu lên thật cao, dùng hết hơi sức toàn thân tỏ vẻ đoan trang bất khả xâm phạm, “Hầu gia, ta là Hầu phu nhân phủ Tấn Giang Hầu này, xuất thân danh môn, hiền thục rộng lượng, từ khi gả vào phủ Tấn Giang Hầu tới nay hiếu kính mẹ chồng, chủ trì việc bếp núc, nuôi dưỡng trai gái, quản lý việc nhà, mặc dù không thể nói thập toàn thập mỹ, nhưng cũng dốc hết khả năng, cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi! Mặc dù thế tử không phải là con ruột của ta, nhưng ta đối xử còn tốt hơn cả con ruột, ta không thẹn với lương tâm! Hôm nay Hầu gia không hề cho ta mặt mũi ở trước mặt con trai con dâu, không biết nguyên nhân là gì? Kính xin Hầu gia chỉ rõ!”
La Giản thật sự không nhịn được, chỉ vào Nhương thị căm giận nói: “Ngươi còn nói mình không thẹn với lương tâm, ngươi nhìn nữ nhân này xem, ngươi đưa nữ nhân như vậy cho ta, làm thê tử của ta, còn có mặt mũi nói không thẹn với lương tâm!
Nhương thị liên tiếp dập đầu, Tiêu thị lại ưỡn thẳng eo, “Nhương thị như thế nào? Mặc dù những năm này nàng không sinh được, nhưng mà nàng coi như cung kính hiếu thuận, khi còn sống thái phu nhân rất trúng ý nàng, cháu dâu này cũng do thái phu nhân chủ trương cưới vào cửa, ở trước mặt thái phu nhân ta cũng chỉ là vãn bối, chỉ có phần nghe lệnh mà thôi. Hơn nữa không chỉ thái phu nhân rất vừa ý con dâu này, năm đó không phải thế tử cũng tự mình gật đầu sao? Ta đây làm mẹ kế cũng không dám cãi lời mẹ chồng, cũng không nỡ khiến cho ngươi trưởng tử Hầu phủ này thất vọng khổ sở, cho nên ngươi muốn cưới ai thì ta sẽ tán thành người đó.”
La Giản thấy Tiêu thị tự phủi sạch, trong mắt thật sự muốn phun lửa, tức giận tới mức run rẩy.
Tấn Giang Hầu lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành gấp hờ từ trong ngực ném tới trước mặt Tiêu thị, “Tự ngươi nhìn.”
Tiêu thị nhắm mắt nhặt từ trên mặt đất lên, lấy can đảm nhìn từng chữ một, trong lồng ngực như có một mặt trống bị gõ vang nặng nề, “Thùng, thùng, thùng”, tiếng tim đập từng tiếng trầm trọng.
Nhìn thấy trên giấy viết rất rõ ràng, “... Âm hộ nhỏ như sợi gân, chỉ có thể lọt, khó giao hợp, tên là thạch nữ...”
Trong đầu Tiêu thị vang lên ong ong, không ngừng kêu khổ.
Sự việc đã bại lộ rồi.
“Thân là mẹ kế, cưới thê tử như vậy vào cửa cho con riêng, mười mấy năm mà không biết, ngươi dám nói mình không có trách nhiệm sao?” Tấn Giang Hầu trầm giọng chất vấn.
Trong lòng Tiêu thị nhanh chóng tính toán, giả bộ đau thương muốn chết, run giọng chỉ trích, “Nhương thị, thái phu nhân chính là coi trọng ngươi, đối với ngươi ân trọng như núi, sao ngươi lại nhẫn tâm lừa gạt nàng lão nhân gia chứ? Ngươi... ngươi còn có lương tâm không?”
Miệng Nhương thị bị bịt, nói không ra lời, nhanh chóng lắc đầu liên tục, trong miệng kêu lên ô ô, nhưng ai cũng không nghe rõ nàng đang nói cái gì.
Tiêu thị trách cứ xong Nhương thị, rơi lệ nói: “Mặc dù việc hôn sự này là do thái phu nhân làm chủ, là thế tử năm đó tự mình gật đầu đồng ý, nhưng ta vừa là mẹ kế vừa là dì, thế tử cưới thê tử như vậy mà ta không hề phát hiện ra, ta... ta thất trách, ta có tội...”
Nàng từng bước đi tới giữa sảnh, quỳ xuống cung kính dập đầu, “Thiếp thật sự mất chức, không lời nào để nói, cầu xin Hầu gia trách phạt.” Dập đầu xong, nàng quỳ thẳng người, tạo thành đối lập rõ ràng với Nhương thị cũng lệ rơi đầy mặt nhưng ủ rũ cúi đầu.
Nàng thừa nhận mình làm mẹ kế, làm dì thất trách, nhưng nàng cũng đẩy toàn bộ trách nhiệm chủ yếu lên trên đầu thái phu nhân đã qua đời, hơn nữa còn nói là tự La Giản gật đầu đồng ý việc hôn sự này.
La Giản là tên hoàn khố, nhưng lòng dạ không xấu, bình thường không gặp người hung ác ngoan độc nham hiểm gì, vào lúc này đã bị Tiêu thị chọc giận đến đầu choáng váng, “Ngươi còn có mặt mũi nói ta tự mình gật đầu? Ngươi... ngươi rõ ràng cố tình để cho Nhương thị và biểu muội của nàng ta đứng chung một chỗ để cho ta xem, ta gật đầu thật, nhưng ta gật đầu không phải là Nhương thị, là vị tiểu cô nương dung nhan thanh lệ, siêu phàm thoát tục kia!”
“Thế tử cũng nói, nàng là một tiểu cô nương.” Tiêu thị quỳ thẳng, giọng nói nhàn nhạt, “Nàng lúc ấy mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, nếu định nàng ít nhất còn phải chờ thêm hai năm, thái phu nhân vội vã bồng cháu, sao định ra nàng được. Thế tử, lấy trí thông minh của ngươi và hiểu biết rõ ràng của ngươi đối với thái phu nhân, ta nghĩ ngươi cũng biết chuyện này không thể nào.”
“Ngươi... ngươi...” La Giản bị nàng chọc tức quá mức.
Tiêu thị lừa gạt La Giản có lề có lối, ánh mắt Tấn Giang Hầu lạnh lùng vô tình quét tới, trên lưng nàng lạnh run, cực kỳ sợ hãi.
Tấn Giang Hầu giơ tay vén áo choàng hoa văn hổ chìm màu đen trên người lên, ở bên cạnh hắn cuồn cuộn nổi lên một luồng khí lưu cường đại.
Tiêu thị sợ hãi trong lòng.
Bàn tay to lớn của Tấn Giang Hầu đè lên chuôi dao hắn vẫn tùy thân đeo bên hông, đột nhiên rút ra trường đao sáng như tuyết!
Tiêu thị theo bản năng định đứng dậy chạy trốn, nhưng lại cảm thấy không chỗ nào có thể trốn, trong lòng pha trộn tuyệt vọng, hoảng hốt, sợ hãi, gấp gáp đủ loại cảm xúc, tự bản thân đã sắp hù dọa mình phát điên rồi.
Trường đao sáng như tuyết của Tấn Giang Hầu được giơ đến trước mặt Tiêu thị, dùng mũi đao nâng cằm nàng lên, ánh mắt bạo ngược mà máu lạnh, “Nhìn vào ánh mắt của bổn hầu, không cho tránh né. Tiêu thị, bổn hầu hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự không biết lai lịch của Nhương thị sao?”
Tiêu thị cảm thấy huyết dịch cả người đều muốn đông lại, hàm răng run lẩy bẩy, cố gắng nói, “Không biết, ta thật sự không biết.”
Liều tính mạng nói ra những lời này, Tiêu thị đã ở bên bờ chuẩn bị sụp đổ. Nếu Tấn Giang Hầu lại truy hỏi nàng mấy câu nữa, đại khái nàng sẽ té xỉu tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.
Tấn Giang Hầu không tiếp tục hỏi nàng, chỉ lạnh lùng, chán nản nhìn nàng.
Tiêu thị quỳ thẳng lưng, bị Tấn Giang Hầu dùng mũi đao ép buộc, nhìn thẳng vào hắn, vào giờ phút này Tiêu thị hận không thể mọc ra được một đôi mắt biết nói chuyện, nói cho Tấn Giang Hầu: Ta vô tội, ta vô tội, ta vô tội...
Tấn Giang Hầu và Tiêu thị nhìn thẳng vào mắt hồi lâu, chậm rãi thu hồi trường đao.
Tiêu thị vui buồn lẫn lộn, toàn thân không hề còn chút sức lực nào, mềm nhũn ngã liệt xuống trên đất.
Vào lúc này nàng nào còn chú ý đến được dáng vẻ.
“Cha, con không tin nàng ta không biết.” La Giản ở bên cạnh thở hổn hển nói.
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy trước mắt lóe lên một đường sáng trắng, trường đao trong tay Tấn Giang Hầu lấy một khí thế bén nhọn vô địch đến trước mặt Nhương thị, gọn gàng đánh rơi miệng vải bịt miệng nàng lên trên đất!
Nhương thị bị bịt hồi lâu, vào lúc này cuối cùng có thể nói một tiếng rồi, lớn tiếng ho khan vài tiếng, như trút được gánh nặng.
Trường đao của Tấn Giang Hầu chỉ tới trước mặt Nhương thị, giọng nói lạnh lẽo, giống như nặn ra từ trong kẽ răng, “Ngươi và Tiêu thị rốt cuộc có cấu kết hay không, nói! Nếu dám có nửa câu nói láo, bổn hầu sẽ lập tức bổ dưới đao!”
Nhương thị hồn bay lên trời, vội nói: “Ta nói, ta nói, ta nói tất cả! Hầu gia, ta không dám có nửa câu giấu giếm!”
“Khi ta làm cô nương, không hề phát hiện mình có chỗ nào không ổn, chỉ có điều mỗi tháng... khi nguyệt sự đến bụng sẽ đau đớn, khi đó cũng chỉ cho rằng thân thể yếu đuối mà thôi, không hề để vào trong lòng. Sau đó, khi ta làm khách ở Tiêu gia trong lúc vô tình gặp được một vị công tử họ Đỗ, Đỗ công tử này phong lưu phóng khoáng, lại... lại có ý với ta, sai nha đầu truyền tin, hẹn ta đến giả sơn động trong hậu hoa viên gặp mặt, ta còn trẻ ngu ngốc, nhất thời hồ đồ, nên đồng ý, lúc dự tiệc lấy cớ thay quần áo rời đi, đến trong giả sơn động gặp gỡ Đỗ công tử. Sau khi gặp mặt Đỗ công tử chính là vô cùng ôn tồn, ai ngờ lúc hắn cởi quần áo của ta ra sau đó lại đổi sắc mặt, mặc quần áo vào, ném ta lại mà chạy! Đến lúc đó ta mới biết được thì ra ta... ta không giống với người bình thường. Ta ngây ngốc ngơ ngác trong giả sơn động hồi lâu, phát hiện có người đi vào ta mới vội vàng hấp tấp mặc quần áo. Người tiến vào này là...” Nàng sợ hãi liếc nhìn Tiêu thị, cúi đầu, ấp úng nói: “Là phu nhân...”
“Ngươi còn nói ngươi không biết!” La Giản tức sùi bọt mép.
Mặt Tiêu thị trắng nhợt, lạnh lùng nói: “Nhương thị ngươi vu hãm ta! Ta đây lập tức tự vận để chứng minh, nhưng mà, cho dù ta đến âm gian làm quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Nhương thị sợ run rẩy, ánh mắt tránh né, “... Là, là một vị biểu tỷ của phu nhân... là biểu tỷ...”
Trong mắt Tiêu thị lóe lên mừng rỡ như điên, tức giận mắng Nhương thị mấy tiếng, nhưng không còn dáng vẻ lời nói mau lẹ như mới vừa rồi.
Tấn Giang Hầu lạnh lùng nhìn hai nữ nhân quỳ dưới đất, trên khuôn mặt tang thương không hề tỏ vẻ gì.
Nhương thị tỏ vẻ hổ thẹn, dập đầu mấy cái liên tiếp, “Biểu tỷ phu nhân có tính tình hiền hòa, không hề hỏi nhiều cái gì, ta lập tức lấy cớ thân thể không thoải mái rời đi trước, về sau đến mấy tháng không ra khỏi cửa. Chỉ có một lần, là biểu cô phụ (cô phụ = dượng, chồng của cô) ở Chương Châu vào kinh báo cáo công tác, dẫn theo nữ nhi của hắn, tiểu biểu muội của ta cùng đi, tiểu biểu muội tính tình hoạt bát, không ngây ngốc ở nhà được, ta bị ép với bất đắc dĩ, đi cùng nàng dự tiệc mấy nhà. Ai ngờ sau một bữa tiệc nào đó, người làm mai đã tới cửa, xin cưới cho thế tử gia. Thế tử gia trẻ tuổi anh tuấn, lại là thế tử Hầu gia, ta... ta chính là định từ chối mối hôn sự này, nhưng ta không tìm ra cớ, ta cũng đã nói từ chối rồi, nhưng gia mẫu nóng nảy, nói người như thế còn không muốn gả, vậy định gả cho ai, thần tiên trên trời sao? Hỏi ta á khẩu không trả lời được. Chuyện hôn nhân nên nghe theo mệnh lệnh phụ mẫu, gia phụ gia mẫu đã gật đầu, ta cũng không dám trái lời...”