Kiều Nữ Lâm gia

Chương 74




Lâm Thấm cười rất ngọt với Tấn Giang Hầu, “Ông ngoại, mở ra đi.”

Tấn Giang Hầu thật sự cầm lấy cái rương tử đàn thuộc về nàng, thay nàng mở ra.

“Chà, cha chúng ta thế mà dễ dụ như vậy.” La Giản kéo kéo La Thư, khẽ khàng nói.

La Thư tỏ vẻ đắc ý, “Cha chúng ta dễ nói chuyện khi nào chứ? Cha chính là gặp phải tiểu a Thấm nhà muội, không có cách nào.”

La Giản cười vui, “Đúng, tiểu a Thấm là lâm cầm quả cũng là khai tâm quả, vừa ngọt ngào lại chọc vui, kể cả cha chúng ta đều không chống chọi được nổi.”

Tấn Giang Hầu mở rương ra cho Lâm Thấm, Lâm Thấm lập tức thò đầu nhỏ tới, “Là cái gì vậy? Ah, nhiều tảng đá như vậy sao, thật đẹp mắt.”

Trong rương có hồng bảo thạch đỏ đến như nhỏ máu, kích cỡ tương đương trứng bồ câu, đỏ rực đáng yêu, cũng có bảo thạch ngọc lục bảo màu xanh rất đẹp mắt giống như lá non, trong xanh lá mang một ít vàng, lại giống như mang một chút lam, tản mát ra ánh sáng nhu hòa và diễm lệ, nhìn thật vui tai vui mắt, đẹp không sao tả xiết.

Trong đó còn có hai viên bảo thạch màu vàng xanh, lóng lánh trong suốt, linh hoạt trong trẻo, hiện lên màu vàng mật, Lâm Thấm tò mò cầm trong tay nhìn xem, “Giống như mắt mèo vậy, hì hì, chơi thật hay.”

“Đây chính là đá mắt mèo đó.” Tấn Giang Hầu nói cho nàng biết.

“Rất quý giá.” Lâm Phong cười nói.

Lâm Thấm cầm đá mắt mèo ân cần hỏi cha nàng, “Phụ thân, quý giá bao nhiêu vậy? Cầm cái này đổi kẹo có thể đổi được bao nhiêu?”

Hỏi ra mà khiến tất cả mọi người bật cười. Cầm đá mắt mèo đổi kẹo, cũng chỉ có hài tử nhỏ như vậy mới có thể nghĩ vậy. Hơi lớn hơn một chút nữa sẽ không thể nào ngây thơ như thế.

Tấn Giang Hầu ôn hòa sờ đầu nàng, “A Thấm, để cho mẫu thân cháu bảo quản cho cháu, chờ cháu trưởng thành lại giao cho cháu nhé.”

Giá trị của một rương bảo thạch này đã không vừa, tương lai để dùng thêm đồ cưới cho Lâm Thấm, thích hợp hơn hết.

Mắt to đen nhánh linh động của Lâm Thấm lóe sáng lên, “Nương, bảo thạch gửi ở chỗ nương, có thể lấy kẹo không?”

La Thư nín cười giơ một đầu ngón út, “Một viên nhỏ, mỗi ngày một viên nhỏ.”

Lâm Thấm hơi thất vọng, “Mới được có một viên nhỏ như vậy thôi nha.” Suy nghĩ một chút vẫn đẩy cái rương qua, “Nương cất giữ thay con đi, tảng đá lại không thể ăn, cũng không thể chơi.” Mặc dù cảm thấy kẹo ít nữa, nhưng vẫn nguyện ý cất giữ rương châu báu này.

“Tiểu a Thấm là một người có đại trí tuệ.” Lâm Phong người làm cha này rất biết khen nữ nhi, cười híp mắt nói: “Hán Cảnh đế từng nói ‘Hoàng kim châu ngọc, đói không thể ăn, lạnh không thể mặc’, mặc dù tiểu a Thấm chưa từng đọc những lời này, nhưng lại giống với Hán Cảnh đế như đúc đấy.”

Lâm Thấm được phụ thân khen ngợi thật vui mừng, “Con giống như Hán Cảnh đế sao?” Mặc dù không biết Hán Cảnh đế là ai, nhưng cũng biết phụ thân đặc biệt nhắc tới người này, khẳng định không tệ, cười hì hì.

Tấn Giang Hầu thấy Lâm Phong so sánh tiểu nữ hài nhi với Hán Cảnh đế vị đế vương như vậy, có vài phần kinh ngạc. Con rể hắn dạy hài tử như thế, hắn vẫn thật sự không nghĩ tới.

“Tương lai ta có tiểu khuê nữ, cũng sẽ dạy con bé giống như tiểu a Thấm.” La Giản tươi cười rạng rỡ nói.

Tấn Giang Hầu quay đầu nhìn La Giản, phát hiện nhi tử không chịu thua kém của hắn đang tươi cười rạng rỡ, thần thái sáng láng, có khác biệt rất lớn so với ngày trước.

Lâm Phong và La Thư đồng thời ngẩn ngơ, La Thư không nhịn được hỏi: “Huynh định khi nào sinh tiểu khuê nữ?”

Qua nhiều năm như vậy La Giản chỉ có một nữ nhi thứ xuất La Văn Nhân, La Thư vừa nghĩ cũng thấy gấp đến sợ thay hắn, không có nhi tử dòng chính thì thôi, kể cả thứ xuất cũng không có, làm một cậu ấm cả ngày chơi bời lêu lổng, tình hình như thế thật sự không thể tưởng tượng.

Nụ cười của La Giản vẫn như cũ, “Sang năm đi, đoán chừng sang năm không sai biệt lắm.”

Chỉ có Tấn Giang Hầu biết được La Giản định đợi đến lễ mừng năm mới để Nhương tướng quân đón Nhương thị về nhà mẹ, mùa xuân sang năm La Giản lại cưới người mới, sinh trai sinh gái, người khác nghe đều ngây ngốc u mê, không hiểu vì sao năm nay La Giản không thể sinh nữ nhi, nhất định phải chờ đến sang năm mới được.

La Thư hoài nghi liếc nhìn La Giản, trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện hỏi nhiều gì.

Tấn Giang Hầu giao phó rõ ràng đồ trang sức của người thê tử đã chết lưu lại, định đi, “Ta trở về.” Lại đặc biệt nói với Lâm Thấm, “A Thấm, hôm nào ông ngoại lại tới thăm cháu nhé.”

Lâm Thấm rất không vui nói thầm nho nhỏ, “Đi gì chứ? Ông ở nhà cháu không được sao?”

Lâm Đàm mỉm cười nói cho nàng biết, “Thân thích chính là như vậy, không thể ở cùng với nhau. A Thấm, thân thích có thể thường xuyên qua lại đã vô cùng tốt rồi, ông ngoại là gia chủ của phủ Tấn Giang Hầu, cần phải ở lại phủ Tấn Giang Hầu.”

Lâm Thấm nhu thuận gật đầu, “Ừm, muội nghe tỷ tỷ.” Ân cần nói từ biệt với Tấn Giang Hầu, “Ông ngoại, ông đi đường chậm một chút, rảnh rỗi tới thăm cháu nha, ngàn vạn lần đừng quên đó.”

Lâm Đàm đứng bên cạnh Lâm Thấm, vóc người thon dài, trang phục đơn giản, trên đầu vấn búi tóc song hoàn đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng dáng dấp của nàng thật sự quá tốt rồi, mặc dù chỉ yên lặng đứng đó, nhưng dáng vẻ thanh tao lịch sự, duyên dáng yêu kiều, sáng sủa xinh đẹp, sáng chói người.

Ánh mắt Tấn Giang Hầu xẹt qua khuôn mặt đẹp đẽ trẻ tuổi của Lâm Đàm, tỏ vẻ buồn vô cớ.

“A Giản, về thôi.” Hắn gọi La Giản, hai cha con cùng nhau ra cửa.

Lâm Thấm dong dài căn dặn, “Ông ngoại, rảnh rỗi tới thăm cháu nha. Cậu cũng thế đó, chuyện làm anh hùng không nóng nảy, cháu có thể lấy chuyện trước kia mà tiếp tục khoe khoang, cậu rảnh rỗi phải đến thăm cháu đấy...”

Trong mắt Tấn Giang Hầu mang cười lên ngựa, La Giản bị Lâm Thấm nói cũng không muốn rời đi đâu. Nhưng mà ở trong cái nhìn chăm chú của Tấn Giang Hầu, hắn vẫn bất đắc dĩ cất bước chân đi.

“A Thấm, không có chuyện gì cậu sẽ tới thăm cháu.” La Giản trịnh trọng cam kết.

“Được đó.” Lâm Thấm cười hì hì.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều như lửa, Lâm Thấm tiểu cô nương đắm chìm trong ánh nắng chiều cười giống như đóa hoa, xinh đẹp như bức họa.

--

“Hầu gia chuyển đi vài rương trang sức từ trong khố phòng? Là trang sức gì?” Trong Vinh An đường, Tiêu thị đang “Dưỡng bệnh” chợt ngồi bật dậy, lạnh giọng chất vấn con dâu của nàng Toàn thị.

Trên mặt Tiêu thị không bình thường, màu trắng dọa người, Toàn thị bị nàng dọa sợ nhảy dựng lên, cúi đầu, “Thưa nương, là thật, Hầu gia lấy toàn bộ trang sức Kính Hiếu phu nhân lưu lại trong nhà kho đi...”

“Hắn thế mà lại...” Tiêu thị cắn răng, căm hận dùng tay đấm giường, vang lên bình bịch, “Hắn thế mà lại... không nói một tiếng, cứ cầm toàn bộ đồ trang sức Tiêu Huỳnh lưu lại đi! Năm đó khi ta vào cửa, hắn lập tức sai người đăng ký tất cả của cải Tiêu Huỳnh lưu lại vào sổ, từng món một kiểm tra kỹ càng đưa vào khố phòng, thật giống như ta là cô nương tiểu gia, sẽ mơ ước những món đồ cưới này vậy!”

Toàn thị thấy nàng tức giận tới mức phát run, ánh mắt điên cuồng, trong lòng rất sợ, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Dù sao là của tiền phu nhân lưu lại, không hề liên quan gì tới chúng ta, Hầu gia muốn lấy thì lấy đi...”

“Ngươi thì biết cái gì?” Tiêu thị gầm lên một tiếng, “Trong lòng vị nhị thẩm tốt kia của ta chỉ có nữ nhi bảo bối của nàng ta, vả lại sau trăm tuổi không người tống chung, nhưng chết sống vẫn không chịu nhận nhi tử làm con thừa tự. Gia sản của chi thứ hai Tiêu gia thật sự bị nàng ta ngoài sáng đưa trong tối cho phần lớn đưa cho Tiêu Huỳnh!”

Toàn thị run rẩy, không dám nói thêm nữa.

Trước đây Toàn thị sợ hãi Tiêu thị từ trong đáy lòng, kể từ khi La Châm bị đuổi đi tây bắc, kính sợ của nàng đối với Tiêu thị đã phai nhạt rất nhiều, cảm giác mẹ chồng mình không gì không làm được chẳng qua cũng chỉ như thế, đến trước mặt cha chồng Tấn Giang Hầu vẫn mềm nhũn, mặc cho nhào nặn cầm nhéo. Nhưng mà, khi thật sự đối mặt với Tiêu thị, nàng vẫn hết sức lo sợ, thận trọng.

“Trong đồ trang sức của Tiêu Huỳnh có rất nhiều kỳ trân dị bảo, nữ tử kia của nàng ta nào xứng để mang? Chỉ có mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành giống như Minh Họa mới xứng mang thôi.” Tiêu thị oán hận nói.

Tiêu thị ở đây hận ý tràn đầy oán trách, Toàn thị xuôi tay đứng hầu bên cạnh lại trong lòng căm giận. Tiêu thị vô cùng coi trọng cháu ngoại Thẩm Minh Họa, nhưng lại không hề như vậy đối với cháu nội La Văn Úy, Toàn thị làm mẹ bất mãn đã lâu rồi.

“Úy nhi cũng là một mỹ nhân đó.” Toàn thị lấy can đảm nói.

Nếu đổi lại là trước kia Toàn thị vốn không dám nói, nhưng bây giờ cuối cùng không giống như trước kia.

Tiêu thị chán ghét liếc nhìn Toàn thị. Bao nhiêu đại sự trước mắt, người con dâu Toàn thị này lại không hề làm được chút việc lớn, lại vẫn còn tranh chút ích lợi nhỏ lớn bằng hạt mè này, đến hiện giờ vẫn còn bất bình thay La Văn Úy, Tiêu thị rất bực mình.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cẩn thận rồi lại dồn dập.

Bởi vì Toàn thị muốn bẩm báo cho Tiêu thị chuyện Tấn Giang Hầu chuyển đồ trang sức từ trong khố phòng đi, cho nên đóng cửa, trong phòng chỉ có hai người nàng và Tiêu thị. Nghe được tiếng gõ cửa liền xin phép Tiêu thị, “Con dâu đi mở cửa.”

Tiêu thị mệt mỏi gật đầu, “Đi đi.”

Toàn thị đi tới cửa phòng, đưa tay mở cửa phòng ra, thấy Nhương thị sắc mặt kinh hoảng đứng ở bên ngoài, không khỏi cau mày, “Đại tẩu có chuyện gì?”

Toàn thị không tôn kính nổi vị đại tẩu Nhương thị này, từ trước đến giờ đều không nhìn vào trong mắt.

Nhương thị vội nói, “Nhị đệ muội, ta có việc gấp muốn gặp phu nhân!”

Toàn thị bất đắc dĩ, “Đại tẩu xin chờ trong chốc lát.”

Một lần nữa đóng cửa phòng lại, quay về xin phép Tiêu thị.

Nhương thị chờ ở bên ngoài, hoang mang lo sợ, tâm tư rối loạn.

Một lát sau, Toàn thị lần nữa mở cửa phòng ra, “Phu nhân kêu đại tẩu vào đi.”

Nhương thị không nghe được một tiếng này, gấp gáp tiến vào, đại khái trong lòng thật sự không thanh tịnh, lúc qua thềm cửa thế mà lại lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.

“Tẩu đây là gặp phải chuyện gì?” Toàn thị không khỏi buồn bực, “Gặp phải chuyện gì rồi mà hoảng sợ thành dáng vẻ này vậy?”

Nhương thị không kịp nhiều lời với nàng, vội vàng tiến vào.

Toàn thị xoay người đóng cửa lại, canh giữ ở ngoài phòng, tâm tình phiền muộn.

La Châm đi, La Văn Úy không được tổ mẫu coi trọng, Tiêu thị càng ngày càng khó hầu hạ hơn, từng chuyện này đã khiến cho nàng tâm thần không yên, đứng ngồi không yên.

Nhương thị đi vào phòng, thấy Tiêu thị lập tức giống như thấy cứu tinh, phịch một tiếng quỳ gối trước giường, cầu khẩn nói: “Phu nhân cứu con! Cha đẻ con gửi thư từ biên quan tới, nói nếu như con còn không có thai, không có năng lực sinh con dưỡng cái cho La gia sẽ đón con về nhà mẹ đẻ! Phu nhân cũng biết con rồi, con... con nào có thể sinh dưỡng? Chẳng lẽ cứ bị đón về nhà mẹ như vậy sao, nửa đời sau này của con phải sống như thế nào đây.” Vừa nói chuyện, lấy khăn che mặt, buồn bã bật khóc lên.

Chân mày Tiêu thị nhảy lên, nhỏ giọng quát: “Khóc cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ cho ta!

Thân thể Nhương thị run rẩy, vội để khăn che mặt xuống, nói cho Tiêu thị, “Cha của con phụng mệnh đánh kỵ binh tứ chi, bị cướp mất đường lui, mắt thấy sẽ phải toàn quân bị diệt, may nhờ Hầu gia kịp thời chạy tới mới cứu được tính mạng cha con. Đêm đó cha con và Hầu gia uống một chầu, Hầu gia luôn miệng nói nếu như đời này không thấy được thế tôn ra đời, hắn chính là chết cũng không nhắm mắt, cha con tự nhiên nghe ra được Hầu gia ghét bỏ con không sinh hạ cháu ruột cho La gia, không còn cách nào, đành phải đáp ứng Hầu gia, nói nếu như đến lễ mừng năm mới con còn không có tin tức sẽ đón con về nhà mẹ đẻ, không bao giờ đưa về đây nữa. Phu nhân ngài biết con rồi đấy, con... con không thể nào có thai...”

(*) Tứ chi: có thể là xưng hô đối với người Khương (người Tạng hay người Tây Tạng khu tự trị Tây Tạng ở Thanh Hải ngày nay) ở một khúc Hoàng Hà.

Tiêu thị giận đến gân mạch giật giật, cầm lấy một ống nhổ bằng sứ đặt bên giường, hung ác ném xuống đất!

“Choang --” một tiếng vang thật lớn, ống nhổ theo tiếng mà vỡ, mảnh sứ vỡ rơi vãi đầy trên đất.

Nhương thị bị sợ đến nước mắt đều thu về.

Gương mặt vốn vẫn còn hấp dẫn của Tiêu thị dữ tợn đến biến hình, “Hắn đây là muốn La Giản bỏ vợ cưới khác! Hắn đây là định để La Giản cưới người khác, sinh hạ cháu ruột cho hắn! La Giản đồ không nên thân như vậy, Châm nhi xuất sắc như thế, hắn vẫn còn định như vậy, còn định như vậy!”

Nhương thị chưa từng nhìn thấy dáng vẻ giận dữ như thế của Tiêu thị, lòng tràn đầy sợ hãi, lui về phía sau rụt cổ lại.

“Vậy, con nên làm như thế nào?” Một hồi lâu, Nhương thị e sợ hỏi.

Tiêu thị lạnh lùng liếc nhìn nàng, nhìn mà khiến Nhương thị lạnh cả sống lưng.

“Còn có thể làm sao.” Tiêu thị tỏ vẻ chán ghét, “Ngươi ngay cả chuyện này cũng không nghĩ ra được sao? Cha ngươi vừa để cho người gửi thư này cho ngươi, chính là không muốn đón ngươi về Nhương gia, để cho ngươi tự mình nghĩ cách mang thai hài tử trước lễ mừng năm mới. Nếu như ngươi không muốn bị hưu về, vẫn tiếp tục làm thế tử phu nhân của phủ Tấn Giang Hầu, vậy mang thai hài tử đi!”

“Con, con nào có thể mang thai được?” Ánh mắt Nhương thị lóe lên, “Chuyện của con, phu nhân ngài cũng biết. Lại nói, lại nói thế tử hắn cũng không chịu đến trong phòng con mà.”

Tiêu thị khinh bỉ hừ một tiếng, “Nữ nhân có thể trở thành giống như ngươi, cũng thật ly kỳ hiếm thấy đi. Hắn không chịu đến trong phòng ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ không nghĩ ra cách sao? Không phải La Giản còn có một nữ nhi bảo bối nuôi dưỡng dưới gối ngươi sao, có La Văn Nhân, ngươi còn lo không thể mời La Giản đến trong phòng ngươi? Sau khi đến trong phòng ngươi, ngươi không chuốc say được hắn, không hạ nổi hắn sao? Về phần có hài tử, ha ha, ngươi thật sự không có bản lĩnh mang thai thật, còn mang thai giả thì sao, ngươi có không?”

Nhương thị hiểu ra, “Đúng vậy, có La Văn Nhân ở đây, con còn lo không mời được La Giản sao? Sau khi hắn đến con chuốc say hắn, làm thành chuyện tốt với hắn, sau đó lại mua chuộc đại phu, nói con mang thai... Sau này con nói sảy thai cũng được, hoặc cứ ôm lấy hài tử coi như thân sinh cũng được, không phải tất cả đều tùy theo con sao?” Nàng rất cảm kích, phục trên đất dập đầu mấy cái cho Tiêu thị, “Đa tạ phu nhân chỉ điểm! Phu nhân chính là ân nhân cứu mạng của con rồi!”

Tiêu thị vừa chán ghét lại khinh miệt, “Thân thể ta không thoải mái, ngươi đi ra ngoài đi.”

“Dạ, phu nhân.” Nhương thị lại dập đầu, thiên ân vạn tạ rồi mới lui ra ngoài.

“Trên đời này lại có nữ nhân xấu xa như vậy.” Tiêu thị nhìn theo bóng lưng Nhương thị, lắc mạnh đầu, “Để cho mắt ta xem trọng đó.”

Toàn thị một mực cung kính đi tới, vẫn hầu hạ bên cạnh Tiêu thị.

Hầu hạ Tiêu thị vị mẹ chồng này là chức trách của Toàn thị con dâu ruột thịt, nàng trốn không được.

Tiêu thị nhớ tới một chuyện, tức giận căn dặn, “Nhương thị thật ngốc, đoán chừng cái gì đều không nghĩ ra. Ngươi đi nói cho nàng ta biết, nếu như muốn lung lạc La Giản, vậy nàng ta nên đến phố Trường Anh một chuyến, thêm trang cho Lâm Đàm. Nếu ngay cả chuyện mặt mũi như vậy mà không làm được, La Giản chịu để ý đến nàng ta mới là lạ đấy.”

Toàn thị vội vàng đáp ứng, đi ra ngoài truyền lời.

Nhương thị thật nghe lời, ngày hôm sau đã mang theo hai món đồ trang trí tinh sảo, đi tới Lâm phủ phố Trường Anh, thêm trang cho Lâm Đàm.

Lâm Thấm vốn đang ngồi trong sảnh với La Thư và Lâm Đàm, nghe nói Nhương thị tới, nàng lập tức cơ trí nhảy khỏi ghế ngồi, “Con đi đây, đi chơi một lúc.”

La Thư thở dài, “A Thấm không thích nàng ta, có đúng không?”

Lâm Thấm nheo cái mũi nhỏ, “Nàng ta nhìn là lạ, con không thích nhìn thấy nàng ta.” Kêu Tú Miêu, Thịnh nhi đi theo nàng đến trong vườn đi dạo chơi đùa.

Lâm Đàm cũng đứng lên, “Nương chiêu đãi nàng ta đi, con cũng có chút chuyện.”

La Thư không khỏi buồn bực, “Nàng ta quả thật không khiến người ta thích, nhưng mà con và a Thấm đều ghét nàng ta đến mức độ này sao?”

Lâm Đàm mỉm cười, “Nương, sau này ngài sẽ hiểu.” Bước chân nhẹ nhàng, vòng qua bình phong, đi ra ngoài từ cửa sau.

“Hài tử này.” La Thư cưng chiều cười cười.

Đợi đến khi Nhương thị đi vào, nụ cười trên mặt La Thư đã thu lại.

Nhương thị vừa vào cửa đã tranh thủ thời gian giải thích, “Vẫn luôn nghĩ tới chuyện này, trước không phải các ngươi vẫn ở Lâm Lang hiên sao? Sợ đưa qua, lúc các ngươi dọn nhà cũng phiền toái, vì vậy hôm nay mới đến. Muội muội đừng trách ta tới chậm.”

La Thư cười như không cười, “Chỉ cần tới trước ngày nữ nhi ta lấy chồng, ngày nào mà chẳng giống nhau. Nếu như ngươi đợi đến khi cháu ngoại của ta ra đời mới đến đưa, vậy ta thật sự sẽ ngại trễ.

“Sao có thể, sao có thể.” Nhương thị ngượng ngùng cười.

Thanh Trúc đi tới, nhẹ nhàng khom gối, “Phu nhân, Phương đại phu tới kiểm tra mạch bình an cho ngài đã tới. Phu nhân ngài xem, có cần mời Phương đại phu vào lúc này không, dù sao nàng là nữ đại phu, chính là thế tử phu nhân ở đây cũng không trở ngại.” Vừa nói, nàng vừa nháy mắt với La Thư, trong tay áo còn âm thầm giơ ngón tay cái lên.

La Thư vốn ngơ ngác, thấy Thanh Trúc nháy mắt với nàng, còn lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, mới biết được đây là ý tứ của Lâm Đàm, nên cười nói: “Nhìn trí nhớ của ta đây, lại quên cách mỗi mười ngày ta sẽ phải làm phiền Phương đại phu một chuyến. Phương đại phu người ta cực bận rộn, người chờ nàng chẩn mạch không biết bao nhiêu, chậm trễ không được, nhanh mời tiến vào đi.”

Nhương thị nghe được hai chữ đại phu lập tức có phần không được tự tại, nhưng La Thư nói kiểm tra mạch bình an, còn nói vị đại phu này là người cực bận rộn, lại thêm là vị nữ đại phu, nàng cũng không tiện nói gì, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ngồi, chờ vị nữ đại phu này đi vào.

Đợi đến khi vị gọi là Phương đại phu này đi vào, La Thư không khỏi âm thầm vui trong lòng. Cái gì gọi là Phương đại phu chứ, đây không phải là thê tử của Tô sư gia sao?

Tô sư gia vốn định hồi hương thăm người thân, sau khi bị thương tự nhiên không quay lại được, thê tử hắn Phương thị rất nhớ nhung nên đến kinh thành chiếu cố hắn. Vào ngày hôm trước Phương thị mới đến kinh thành, không hề lộ mặt ở Lâm Lang hiên, tất cả người của phủ Tấn Giang Hầu tự nhiên đều không nhận ra nàng.

Phương đại phu cười làm lễ ra mắt với La Thư, Nhương thị, không nói nhảm gì, đã thông thạo bắt mạch cho La Thư, “Phu nhân, những ngày qua chẳng lẽ mệt nhọc quá rồi?”

La Thư vội nói: “Còn không phải như vậy sao? Những ngày qua đầu tiên phải dọn nhà, tiếp theo đó là lễ vấn danh của tiểu nữ, rất bận rộn.”

Phương đại phu gật đầu như thật, “Không trách được mạch tượng của phu nhân sẽ như vậy. Phu nhân, ta kê đơn thuốc cho phu nhân đi, nhưng mà vẫn nên lấy nghỉ ngơi làm chủ.”

Thanh Trúc lấy giấy mực ra, Phương đại phu thoăn thoắt như rồng bay phượng múa viết ra một đơn thuốc.

La Thư cảm ơn một tiếng, Thanh Trúc lập tức cầm lấy đơn thuốc ra ngoài đi hốt thuốc.

Phương đại phu kiểm tra mạch bình an cho La Thư xong, cũng không lập tức rời đi, trong ánh mắt mang theo ý sầu lo nặng nề, quan sát ở trên người, trên mặt Nhương thị: “Nhìn khí sắc Nhương phu nhân thật không tốt, có thể để ta kiểm tra một chút không?”

Đây vốn là một câu nói rất bình thường, Nhương thị nghe xong lại thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cả kinh thất sắc, “Không, không cần! Ta rất tốt, thân thể ta rất tốt!”

Phương đại phu và La Thư đều rất kinh ngạc.

Cho dù thân thể rất tốt, không muốn xem bệnh cũng không nên có dáng vẻ như vậy chứ?

Nếu Nhương thị không muốn để Phương đại phu chẩn bệnh, Phương đại phu cũng không cưỡng cầu, ngồi một lúc, nhấp ngụm trà, nói đôi câu chuyện phiếm rồi rời đi.

Nhương thị đứng ngồi không yên, không ngồi được bao lâu cũng đứng dậy cáo từ.

“Nàng ta có gì rất không đúng.” Lâm Đàm đi từ sau bức bình phong ra, như có điều suy nghĩ, “Nương, con đã sớm cảm thấy nàng ta không được bình thường, hôm nay thử xem, quả nhiên không ngoài dự đoán.