Hai người đều có tính tình cởi mở thẳng thắn, không thích che che giấu giấu, nghĩ một đằng nói một nẻo, Tương Dương trưởng công chúa lập tức nói cho La Thư, “Thái hậu đã ép bệ hạ đến mấy lần, để cho bệ hạ thăng tước vị của Cao Nguyên Diệu lên thành Thân Vương, đừng để cho hắn cưới thê tử rồi mà vẫn xếp ở phía sau mấy đệ đệ. Thái hậu một lòng yêu cháu, bệ hạ làm chủ một nước, lấy quốc sự làm đầu, nói Cao Nguyên Diệu chỉ có lập được chiến công cực lớn, mới có thể bổ túc lỗi lầm trước đó của hắn. La phu nhân, sợ rằng lệnh ái phải chịu một chút uất ức rồi.”
La Thư liếc nhìn sang bên người, thấy Lâm Đàm không biết đã sớm lặng lẽ rời đi từ lúc nào, không thấy được người.
Nàng chỉ chỉ lên chiếc ghế trống bên cạnh mình, vẻ mặt kiêu ngạo, “Không phải thần phụ nói khoác, lòng dạ khí độ của đại nữ nhi của thần phụ đây, thật sự hơn xa rất nhiều danh môn khuê tú. Nếu con bé ngay cả uất ức nhất thời cũng không thể nhịn được, nào còn là con bé nữa chứ.”
Nghĩ tới Lâm Đàm hiểu chuyện, biết lễ, vừa cảm thấy vui mừng lại cảm thấy chua xót. Vui mừng vì khuê nữ xuất sắc như thế, chua xót cũng vì khuê nữ quá hiểu chuyện, thật ra thì con bé cũng chỉ mới mười sáu xuân xanh, nếu chưa từng trải qua khó khăn khốn khổ thì vẫn còn là một cô nương ngây thơ hồn nhiên, không buồn không lo thôi.
Tương Dương trưởng công chúa cười nói: “Nhìn ta xem, nói chuyện luôn không diễn đạt hết ý, cái gì gọi là phải bị uất ức chứ, La phu nhân, thật ra ý của ta là tương lai lệnh ái vị hoàng trưởng tử phi này đại khái sẽ bởi vì Hoài Viễn Vương mà nhận đến ít nhiều khó dễ, kêu nàng đừng lưu tâm thì hơn.”
La Thư nói lời sảng khoái, “Trưởng công chúa yên tâm, sẽ không đâu.”
Hai người bọn họ ở trong phòng khách nói chuyện, Lương Luân đã sớm mang theo Cao Nguyên Dục, Lâm Thấm chạy trốn vô ảnh vô tung.
Bọn họ đến phía đông viện, trên đất trống trong viện bày mấy con vật sống chim nhạn màu trắng, gà cảnh nhiều màu, sơn dương màu trắng, cừu màu đen, nai con màu trắng, voi con màu trắng, đều thành đôi thành cặp.
“Đây chính là chim nhạn nha.” Lâm Thấm chọc ngón tay mập mạp vào trong lồng tre màu trắng chỉ con chim mập mạp, “Thật thần khí nha. Luân ca ca, a Dục, nó có cánh, là bay trên bầu trời, Diệu ca ca bắt được nó như thế nào vậy.”
“Ta biết rõ ta biết rõ nha.” Cao Nguyên Dục sợ bị người đoạt đi, nhiệt tình nói cho nàng biết, “Là đại ca ta bắn tên đó!”
Nói đến “Đại ca ta bắn tên đó”, Cao Nguyên Dục thật vinh quang, đầu không khỏi vểnh lên thật cao.
Lâm Thấm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thanh thúy nói: “Là cho tỷ ta nha!”
Là đại ca ngươi bắn thì sao, còn không phải ân cần đưa tới cho tỷ tỷ ta đó sao.
Lương Luân thấy hai người kia dường như lại định gây gổ, cười làm người hòa giải cho hai người, “Hôm nay là ngày rất tốt, không được cãi nhau. A Dục, a Thấm, biểu ca không chỉ tặng chim nhạn, còn có nai con và voi con, hai người có muốn nhìn xem không?”
Nói đến nai con và voi con, ánh mắt Lâm Thấm lập tức sáng lên, luôn miệng hỏi, “Ở đâu vậy ở đâu vậy? Muội còn chưa từng nhìn thấy đó.” Cực kỳ phấn khởi đi theo sau lưng Lương Luân, đi xem nai con và voi con.
Cao Nguyên Dục giận dỗi, “Ta đi xem con cừu con!” Chạy đến bên cạnh một con cừu con màu đen, quan sát trái phải trên dưới nó một phen, cảm thấy thật sự không có gì đẹp mắt, lập tức lật người cưỡi lên trên lưng con cừu. Đừng nhìn vóc người hắn hơi đầy đặn, thân thủ rất nhanh nhẹn, lập tức đã cưỡi lên rồi.
“Giá, giá!” Sau khi cưỡi lên, Cao Nguyên Dục hưng phấn, thúc giục cừu đen chạy nhanh. Nhưng đây là cừu chứ không phải ngựa, nào chịu nghe lời hắn? Cừu đen chưa từng bị người cưỡi, vô tội “Be - be -”, cực kỳ kinh hoảng.
“Luân ca ca, muội cũng muốn cưỡi cừu!” Lâm Thấm nhìn thấy Cao Nguyên Dục cưỡi lên trên lưng cừu, kể cả nai con và voi con đều không thèm nhìn, kiên trì muốn cưỡi cừu.
“Ngăn thập tứ điện hạ lại.” Lương Luân cau mày, ra lệnh cho thị nữ đi theo bên cạnh.
Lòng thị nữ đã sớm treo cao rồi, ước gì nghe thấy một tiếng như thế, vội vàng đồng ý một tiếng rồi tụm năm tụm ba xông về phía Cao Nguyên Dục cưỡi trên lưng cừu, “Thập tứ điện hạ, cừu không cưỡi được, ngài nhanh xuống đây, nhanh xuống đây.”
Cao Nguyên Dục nào chịu nghe? Học người lớn dáng vẻ cưỡi ngựa, khom mình, một tay giả bộ như vung roi ngựa, “Giá, giá!” Thúc giục cừu đen chạy mau.
Cừu nhát gan đã bị hắn dọa sợ choáng váng.
Có một thị nữ rất cơ trí, thấy Cao Nguyên Dục không nghe lời khuyên của mọi người, không chịu xuống khỏi lưng cừu, nàng lập tức đi ra ngoài gọi thị vệ.
Thị vệ có khí lực lớn hơn bọn họ, muốn đưa Cao Nguyên Dục từ trên lưng cừu xuống cũng không phải việc khó gì.
Mặc dù dáng dấp con cừu này rất ôn thuận, nhưng lỡ như bị kinh sợ hù dọa nổi điên chạy đi thì sao? Nếu Cao Nguyên Dục té xuống, tất cả những thị nữ này đều không đảm đương nổi.
Thị nữ ra khỏi đông viện, lại thấy một lão tướng quân cao lớn uy nghiêm đi từ đối diện tới, ma ma giữ cửa tươi cười gọi hắn “Hầu gia” thì biết rõ đây là ông ngoại của hoàng trưởng tử phi Tấn Giang Hầu La Hầu gia rồi, mừng rỡ, vội vàng nghênh đón khom gối hành lễ, “Hầu gia, thập tứ điện hạ đang muốn cưỡi cừu, chúng nô tỳ không khuyên nổi, còn cầu xin Hầu gia giúp đỡ!”
Bước chân của Tấn Giang Hầu không dừng, “Cưỡi cừu?”
Thị nữ đi như chạy theo sát hắn, “Đúng đúng đúng, cưỡi cừu, hiện giờ thập tứ điện hạ đang cưỡi trên lưng cừu!”
“Vậy còn tiểu ngoại tôn nữ của ta đâu?” Tấn Giang Hầu hỏi.
Bước chân của hắn càng lớn hơn, thị nữ phải chạy rất nhanh mới có thể đuổi kịp hắn, thở hồng hộc, “Lâm nhị tiểu thư, Lâm nhị tiểu thư cũng muốn cưỡi...”
Tấn Giang Hầu giống như một trận gió tiến vào trong viện.
Con cừu đen đáng thương kia bị Cao Nguyên Dục thúc lại đấm đá, đã hoàn toàn không biết làm sao rồi, “Be --” một tiếng, nâng vó chạy nhanh, lại định nhào qua tường viện đấy!
“A Dục!” Lương Luân cả kinh thất sắc.
Nếu cừu đen đụng vào tường, Cao Nguyên Dục nhất định té ngã từ trên lưng cừu xuống, nói không chừng sẽ bị thương!
Nói thì chậm thời gian thì nhanh, một bóng người màu đen chợt lóe lên, cừu đen và Cao Nguyên Dục đồng thời được cứu.
Trong nháy mắt khi cừu đen đáng thương định nhào về phía tường viện, Tấn Giang Hầu kịp thời chạy tới, một tay nhẹ nhàng linh hoạt đẩy con cừu đen sang bên, một tay dễ dàng ôm lấy Cao Nguyên Dục từ trên lưng cừu xuống, làm liền một mạch, như nước chảy mây trôi, không hề có cảm giác trở ngại vấp váp.
“Ông ngoại!” Lâm Thấm nhìn thấy Tấn Giang Hầu, reo hò chạy tới, “Ông ngoại là anh hùng!”
Trên diện mạo cứng rắn như nham thạch của Tấn Giang Hầu lộ ra nụ cười, ngồi xổm người thả Cao Nguyên Dục xuống, “Thập tứ điện hạ, ngài không sao chứ?’ Mang tính tượng trưng an ủi Cao Nguyên Dục xong, giang hai tay ra, ôm lấy Lâm Thấm đang cực kỳ kích động vào trong ngực.
“Ông ngoại là anh hùng!” Lâm Thấm nhảy nhót ở trong lòng hắn, vừa hoan hô.
“La Hầu gia anh dũng vô địch, cứu người từ trên lưng cừu!” Lương Luân cũng đi tới, cười nói.
Vừa khen tặng Tấn Giang Hầu, vừa kéo Cao Nguyên Dục lên đánh giá từ trên xuống dưới, “A Dục, đệ không bị hù sợ chứ?”
Cao Nguyên Dục dũng cảm lắc lắc đầu, “Không có! Đệ gan lớn, không sợ!” Trong miệng nói không sợ, thật ra thì sắc mặt hắn vẫn trắng bệch, vẫn chưa hết sợ hãi.
“Không biết mắc cỡ gì cả.” Lâm Thấm dùng ngón tay út nhéo mũi rồi ném ra, tỏ vẻ khinh bỉ Cao Nguyên Dục, “Đã như vậy rồi còn nói không sợ, không biết xấu hổ.”
“Chính là không sợ.” Cao Nguyên Dục oai phong hùng dũng khí thế bừng bừng đi tới trước mặt nàng, lớn tiếng tuyên bố, “Ta là nam tử hán đại trượng phu, chính là không sợ!”
Lâm Thấm làm mặt quỷ với hắn, “Xí --”
“Ông ngoại ta cứu ngươi.” Lâm Thấm xoay người ôm cổ Tấn Giang Hầu, trên gương mặt nhỏ bé tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Cao Nguyên Dục hơi do dự, cũng lại gần trước mặt Tấn Giang Hầu, “Ông ngoại, cám ơn ông.”
“Đi đi đi.” Lâm Thấm nóng nảy, “Đi đi, đây là ông ngoại ta.” Ôm cổ Tấn Giang Hầu càng chặt hơn.
Cao Nguyên Dục chưa từ bỏ ý định, “Lâm Thấm, ta đổi một người với ngươi, ta có bốn ông ngoại nha, ta lấy...” Hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy ông ngoại ba của mình thích cười nhất, dễ bắt nạt nhất, nên thiện ý nói với Lâm Thấm, “... Ta lấy ông ngoại ba đổi với ngươi, ông ấy dễ nói chuyện, thật đó.”
“Đi đi, ông ngoại ta ngàn vàng không đổi.” Lâm Thấm tức giận đẩy hắn một cái.
Tấn Giang Hầu nghe được “Ông ngoại ta ngàn vàng không đổi”, trong mắt ngậm cười, thoải mái trong lòng.
Lương Luân ủng hộ Lâm Thấm, “A Thấm còn nhỏ tuổi, ngàn vàng không đổi từ này dùng thật hay, cực kỳ thỏa đáng!”
Lâm Thấm rất hài lòng, “Đương nhiên rồi.”
“Không đổi, vậy cho ta mượn dùng một chút.” Cao Nguyên Dục lẩm bẩm trong miệng, dùng sức kéo cánh tay Tấn Giang Hầu ra, mình cũng chen vào.
Hắn là con út, con yêu của hoàng đế, Tấn Giang Hầu không tiện không thuận theo hắn, nên mặc kệ hắn luôn.
“Đi đi.” Lâm Thấm thấy Cao Nguyên Dục muốn giành ông ngoại với nàng, trừng mắt, tức giận đánh Cao Nguyên Dục một cái.
“Tổ mẫu ta cũng cho ngươi mượn rồi mà.” Cao Nguyên Dục không phục hét lên.
“Đó là ta cướp!” Lâm Thấm lại đánh hắn một cái.
Cao Nguyên Dục thở hổn hển, “Hẹp hòi chết đi! Lâm Thấm, ta mượn dùng một lúc, chốc lát nữa sẽ trả cho ngươi.” Cũng đi ôm cổ Tấn Giang Hầu.
Tấn Giang Hầu đáng thương uổng công bản lĩnh một thân, lại không có biện pháp gì với hai đứa bé mềm mại trong lòng, không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ từng đứa, “A Thấm, không được náo loạn.”
“Thập tứ điện hạ, đừng giành, đừng giành.”
Lương Luân đi qua can ngăn hai người, “A Dục, đệ mượn xong rồi cũng nên trả đi. Cái gì, đổi ông ngoại? Không có cách nào đổi được đâu. A Dục nghe lời, đừng giành với a Thấm, nàng chỉ có một ông ngoại.”
Đang ầm ĩ, bên cạnh có một thị nữ cơ trí cười nói: “Mới vừa rồi không phải Lâm nhị tiểu thư muốn cưỡi cừu sao? Hiện giờ có La Hầu gia ở đây, đừng nói muốn cưỡi cừu, kể cả cưỡi voi con cũng có thể đấy.”
Hai mắt Lâm Thấm tỏa sáng, “Cưỡi voi con, cưỡi voi con!” Chỉ vào voi con màu trắng, “Ông ngoại, cháu muốn cưỡi nó.”
“Ông ngoại, cháu cũng muốn cưỡi.” Cao Nguyên Dục không cam chịu rớt lại phía sau.
Tấn Giang Hầu thả hai đứa xuống, đánh giá vóc dáng, “A Thấm nhỏ hơn, để cho nàng cưỡi trước, được không?” Khách khí thương lượng với Cao Nguyên Dục.
Lương Luân vỗ vai Cao Nguyên Dục, thân thiết nói: “A Dục, hai chúng ta là ca ca, phải nhường a Thấm, có đúng không?”
Cao Nguyên Dục dùng ánh mắt lưu luyến quan sát voi con, “Trên lưng nó có thể ngồi hai người đấy...”
Lâm Thấm mất hứng, “Ta mới không muốn ngồi chung với ngươi!” Kéo kéo Tấn Giang Hầu, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười đến rất nịnh hót, “Ông ngoại, cưỡi nó.”
Tấn Giang Hầu khẽ cười cười, ôm nàng lên, đặt nàng lên trên lưng voi con.
“Có ông ngoại ở đây, a Thấm yên tâm cưỡi, voi con sẽ không chạy loạn.” Tấn Giang Hầu nói với Lâm Thấm.
Lâm Thấm yên ổn ngồi trên lưng voi con, cười đến không khép được cái miệng nhỏ nhắn lại.
Tấn Giang Hầu thay nàng dắt voi con, đi hai vòng trong sân rộng.
Cao Nguyên Dục hâm mộ đến mắt thành màu xanh lá.
Sau khi Lâm Thấm đi xuống, Cao Nguyên Dục cũng lên ngồi đi một vòng.
Tấn Giang Hầu lại để cho cả Lương Luân đi lên, Lương Luân tao nhã lễ độ, “Ông ngoại, có mệt mỏi đến ngài không vậy? Nếu không hôm nay cháu không cưỡi nữa, hôm nào khác cưỡi cũng vậy.”
Tấn Giang Hầu không khỏi nhìn Lương Luân nhiều thêm, thấy hài tử này thông minh tuấn tú, gương mặt như ngọc, tinh xảo tuyệt luân, trong lòng sinh ấn tượng tốt, mỉm cười nói: “Không sao, ta cũng không mệt.” Cúi người ôm Lương Luân ngồi lên lưng voi con, cũng để cho hắn cưỡi một vòng.
Cưỡi xong voi con, Lâm Thấm nhìn nai con màu trắng rất đáng yêu, “Ông ngoại, còn muốn cưỡi nai con. Cưỡi nai con nhất định chơi rất vui, hi hi.”
Tấn Giang Hầu thật sự rất dung túng nàng, kiên nhẫn để cho nàng cưỡi lên nai con màu trắng.
Lâm Thấm tiểu cô nương mở cờ trong bụng.
Tương Dương trưởng công chúa và La Thư nhận được thị nữ báo lại, cũng cảm thấy ngạc nhiên không thôi, “Hầu gia cho mấy đứa bé cưỡi voi con, cưỡi nai con ý hả, thật sự không ngờ nha.”
Tương Dương trưởng công chúa ngạc nhiên, “La phu nhân, lệnh tôn rất thích hài tử hả?”
La Thư cười cười không hiền hậu, “Trước khi nhìn thấy a Thấm nhà thần phụ, gia phụ không hề thích hài tử. Sau khi nhìn thấy nhị tiểu thư nhà thần phụ, thích hay chưa thích lại không phải do lão nhân gia ông ấy nữa.”
Tương Dương trưởng công chúa lập tức biết rõ tiểu nha đầu linh tinh cổ quái Lâm Thấm này cũng chế trụ được cả ông ngoại nàng, nhoẻn miệng cười.
Lâm Phong tiếp đãi chánh sứ, phó sứ trong triều, tặng lễ vật đáp lễ, đưa biểu tấu lại cho bọn họ mang về, lễ nạp thái vấn danh hoàn thành thuận lợi, chánh phó sứ quay về triều phụng mệnh, Lâm Phong cũng đến đông viện chơi với Lâm Thấm.
Lâm Thấm cưỡi voi con, nai con xong, khoe khoang đến Thấm viên của nàng, cùng với đại Bạch và tiểu Hôi nuôi dưỡng trong Thấm viên, tự mình dẫn theo Lương Luân và Cao Nguyên Dục đi xem.
“Yêu ngỗng rất nhã nha, biết không? Vương Hi Chi yêu ngỗng, lừa con rất nghe lời.”
Lương Luân và Cao Nguyên Dục đã thấy ngỗng nhiều, ngược lại không hiếm lạ gì, nhưng lừa con vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, vây quanh tiểu Hôi nhìn qua xem lại, “Đây là con lừa sao? Thật nhỏ, còn không cao hơn ngươi đó nha.”
Lâm Thấm hả hê lại khoe khoang, “Diệu ca ca biết ta còn nhỏ, đặc biệt tìm đầu lừa con này cho ta. Cha ta nương ta còn có ca ca tỷ tỷ ta đều nói cho ta biết, nói con lừa bình thường đều sẽ không nhỏ như vậy.”
“Như vậy sao.” Lương Luân và Cao Nguyên Dục mở rộng tầm mắt.
Hài tử vẫn rất thích vật sống nhỏ bé, Cao Nguyên Dục nhìn con lừa con màu xám tro rất hâm mộ, “Trở về ta lại kêu đại ca cũng kiếm cho ta một con, ngươi là màu xám tro, ta sẽ muốn màu trắng đi, màu đen cũng được.”
Lâm Thấm xì mũi coi thường, “Diệu ca ca nói rồi, con lừa nhỏ như vậy rất khó tìm, chỉ có một con thôi nha.”
Cao Nguyên Dục không phục, “Sao lại không có chứ? Để nương của con lừa nhỏ này lại sinh một con không được sao?”
Hai người náo loạn một trận.
Lương Luân rất tán thưởng thiết kế của Thấm viên, “A Thấm, tâm tư của lệnh tôn lệnh đường quá tài tình đi, làm cho người ta thán phục. Sau khi ta về phủ công chúa cũng van cầu nương ta, để cho nương làm cho ta một Luân viên. Ta lớn hơn muội, cho nên Luân viên của ta phải lớn hơn Thấm viên một chút, nuôi nhốt vài con chim thú như khổng tước, đến lúc đó muội có thể tới chơi.”
“Được đó, được đó.” Lâm Thấm nghe thật vui mừng.
“Đệ cũng muốn làm một Dục viên.” Cao Nguyên Dục lớn tiếng tuyên bố.
Lâm Thấm không chỉ dẫn hai người đi thăm Thấm viên, còn dẫn bọn họ đi dạo một vòng trong hậu hoa viên Lâm gia, “Đây là tả ý sơn thủy viên, hiểu không? Ta cũng không hiểu lắm đâu, cha ta nói đây là biểu hiện tình thơ ý họa.”
Cao Nguyên Dục vẫn u mê, Lương Luân biết sơ một chút, “Để vườn hoa trông giống như một bức tranh sơn thủy thoải mái, có đúng không? Rất đẹp.”
Cơm trưa La Thư dứt khoát bày ở Thấm viên cho bọn họ, để Lâm Thấm làm tiểu chủ nhân.
Đây là lần đầu tiên trong đời Lâm Thấm bày rượu mời khách ở trong “Viên” của mình, lâng lâng không biết như thế nào cho phải, quá mức nhiệt tình với hai vị khách, “Luân ca ca, a Dục, ăn đi, ăn nhiều một chút.” Vô cùng ân cần chu đáo.
Hai vị khách cực kỳ hài lòng.
Ba hài tử chơi sảng khoái ở trong vườn, cho đến giờ Thân, Lương Luân và Cao Nguyên Dục mới lưu luyến không rời đi theo Tương Dương trưởng công chúa cáo từ. Trước khi chia tay ba người còn ước hẹn về sau cùng nhau dạo chơi Luân viên, Dục viên, vô cùng vui sướng.
“Tiểu hài tử cần chơi đùa cùng với tiểu hài tử.” Lâm Phong và La Thư thấy Lâm Thấm hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, cũng cười nói.
“Đúng vậy nha.” Lâm Thấm hào hứng, vô cùng đồng ý.
“Vậy có còn muốn chơi đùa với ông ngoại không đây?” Tấn Giang Hầu nhàn nhạt hỏi.
Lâm Phong nghe ra được trong lời nói của Tấn Giang Hầu có chút mùi vị ghen tỵ, không khỏi quay lưng lại cười trộm.
“Vậy có còn muốn chơi đùa với cậu không hả?” La Giản cũng cười đi tới.
“Cậu!” Lâm Thấm nhìn thấy hắn hai mắt lập tức sáng lên nhào tới, La Giản ôm lấy nàng, hai cậu cháu thân thiết giống như tám trăm năm chưa được gặp mặt -- thật ra thì hai người chỉ mới chia ra một hai ngày mà thôi.
Tấn Giang Hầu lệnh cho cả nhà ngồi xuống, kêu người lấy bốn rương trang sức bằng gỗ tử đàn lá nhỏ.
(*) Gỗ tử đàn lá nhỏ hay gỗ đàn hương lá nhỏ, là sản phẩm tốt nhất trong gỗ đàn hương đỏ.
“Gì vậy.” Lâm Thấm không có tính tự giác nhất, nằm úp sấp trên bàn nhìn xem, mặt tràn đầy tò mò.
Tấn Giang Hầu vuốt ve đầu nhỏ của nàng, vẻ mặt lại hơi rối rắm, “Đây là đồ trang sức bà ngoại cháu lưu lại. Ông ngoại để lại vài món bà ấy thường đeo, còn dư lại chia làm hai phần, một phần này cho cậu cháu, một phần cho mẫu thân cháu. Những thứ cho mẫu thân cháu, ông ngoại lại chia làm bốn phần, cháu và đại ca, tỷ tỷ, nhị ca của cháu, mỗi đứa một phần.”
Mọi người đều lộ vẻ xúc động.
Lộ vẻ xúc động không phải vì Tấn Giang Hầu chia đồ trang sức mà thê tử đã chết lưu lại cho một trai một gái của nàng, mà vì câu nói “Ông ngoại để lại vài món bà ấy thường đeo” của Tấn Giang Hầu. Đây là ý tứ muốn lưu làm kỷ niệm đi? Nghĩ đến Tấn Giang Hầu con người sắt đá như vậy cũng có nhu tình, trong lòng đều ê ẩm.
“Cháu không muốn, cho tỷ tỷ.” Lâm Thấm hiểu trong bốn rương này có một cái của nàng, ân cần đẩy sang phía Lâm Đàm, cười rất ngọt, “Muội phải gả tỷ tỷ, muội cho tỷ.”
“Đệ cũng cho tỷ tỷ.” Lâm Hàn cũng nghiêm trang nói.
Lâm Khai cười nhẹ, “A Hàn và a Thấm đều muốn cho tỷ tỷ, ca vốn hẹp hòi không định cho, lại thành không hay rồi. A Đàm, đại ca cũng cho muội, tương lai muội có nhiều chỗ cần đến tiền bạc đó.”
Làm hoàng trưởng tử phi cần ứng phó với cục diện vốn khác biệt với nhà người bình thường, phải lôi kéo lòng người, xã giao tôn thất, chuẩn bị trên dưới trong cung, chỗ nào mà không cần dùng tiền chứ.
Tất cả người đang ngồi đây đều là người mình, mặc dù Lâm Đàm mắc cỡ đỏ mặt, nhưng vẫn tự nhiên thanh thản, “A Thấm, muội thật sự muốn cho tỷ tỷ sao, sẽ không hối hận chứ? Muội có còn nhớ không, vào lễ mừng năm mới muội gửi tiền mừng tuổi ở chỗ tỷ tỷ, tổng cộng có sáu mươi quả vàng nhỏ, sáu mươi thỏi bạc, nhưng muội đã lấy đi hai trăm quả vàng nhỏ rồi, còn nói chưa lấy hết...”
“Phụt...” Mọi người vốn đang cảm động, vào lúc này tất cả đều phì cười.
Trên mặt Tấn Giang Hầu cũng mơ hồ hiện lên nụ cười.
Lâm Thấm ngượng ngùng đan hai bàn tay nhỏ bé, “Cái đó, thật sự cho tỷ tỷ rồi, sẽ không ăn vạ, sẽ không ăn vạ đâu.”
Dáng vẻ ngượng ngùng trêu chọc mọi người đều cười.
Lâm Phong và La Thư chia bốn cái rương ra giao cho Lâm Khai, Lâm Đàm, Lâm Hàn, Lâm Thấm, Lâm Thấm còn nhỏ, không cầm được, nên tạm thời để lên bàn cho nàng, “Nếu là ông ngoại cho các con, vậy cứ cầm đi. Yên tâm, đồ cưới của đại tiểu thư chúng ta nhất định sẽ rất phong phú, bảo đảm vương phi nào cũng đều không hơn được.”
Lâm Phong là một đại tài chủ, La Thư cũng là người có tiền, đồ cưới của Lâm Đàm vốn không thành vấn đề.