Lâm Thấm đang càn quấy với cha nương, ca ca tỷ tỷ nàng, vừa vặn La Giản tới.
La Thư vừa thấy hắn ánh mắt lập tức sáng lên, vui mừng hân hoan gọi hắn, “Nhanh, a Thấm muốn mang ca đi đấy.” Lại ra lệnh cho Thanh Trúc, “Đi, cầm một túi vải lớn, bọc kỹ cậu của nhị tiểu thư chúng ta lại, mang tới Lâm phủ đi.”
Thanh Trúc hé miệng cười, “Dạ, phu nhân.” Vẫn rất nghe lời cầm một tấm vải Tùng Giang thật lớn trải ra trên bàn, “Cữu gia, mời ngài.”
Lâm Phong thấy La Thư hăng hái như thế, trêu chọc cả ca ca của nàng, không khỏi mỉm cười.
La Giản thấy Lâm Thấm đầy cõi lòng hy vọng nhìn mình, cười ha ha, “Mang ta đi? Được, chỉ cần chứa nổi, xách đi được, vậy thì cứ mang đi.” Nâng chân lên trên bàn, ngồi xếp bằng, “Tiểu a Thấm, mang đi, mang cậu đi.”
Lâm Thấm vui mừng cười khanh khách không ngừng, “Mang cậu đi, mang cậu đi!” Để Lâm Khai ôm nàng lên bàn, luống cuống tay chân cầm vải Tùng Giang lên, muốn bọc kỹ cậu nàng lại, bọc thật chặt.
La Giản cố ý nghiêng vai sang trái, lắc đầu sang phải, Lâm Thấm như thế nào đều không bọc được hắn.
Rối loạn một lúc, Lâm Thấm nhào vào trong ngực La Giản, vui vẻ bật cười.
La Giản cũng cười ha ha.
Hai cậu cháu chơi được rất vui vẻ.
Lâm Phong lặng lẽ kéo La Thư, “Phu nhân, nhìn cữu huynh như vậy, ta thật sự rất muốn mang theo hắn đi đấy. Hắn chơi đùa với tiểu A Thấm chúng ta, rất hợp nhỉ.”
La Thư trừng mắt liếc nhìn hắn, “Đi đi đi, ca ca ta đường đường là thế tử phủ Tấn Giang Hầu, rường cột nước nhà, là người chơi đùa với nữ nhi chàng sao?” Vừa nói chuyện, chính nàng cũng không nhịn được bật cười.
“A Thư biết nói chuyện thay ca ca nàng từ khi nào đây.” Lâm Phong thấy thê tử không còn giống như ngày trước, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót. La Giản và La Thư là thân huynh muội cùng mẹ, từ nhỏ đến lớn lại thủy hỏa bất dung, ghét bỏ nhau, khi tới trung niên mới nhờ vào các con giao thiệp hòa giải mà dần dần tốt lên, làm người ta thổn thức.
Lâm Đàm nháy mắt với Lâm Khai.
Hai người bọn họ là sinh đôi, càng thêm ăn ý hơn huynh muội bình thường, thường thường chỉ với một ánh mắt, một ám chỉ đã biết rõ đối phương đang suy nghĩ cái gì, đối phương muốn làm cái gì.
Lâm Khai hiểu ý, cười nói với La Giản: “Cậu, vị tiểu thư nhà cháu đang làm ầm ĩ đó, không chỉ muốn mang đại Bạch và tiểu Hôi đi, còn muốn mang cả Tú Miêu và Thịnh nhi đi...”
“Mang đi mang đi.” La Giản khảng khái phất tay, “Không chỉ hài tử hai nhà lão Cát, lão Thì, cho dù là nhà ai, chỉ cần tiểu a Thấm của chúng ta muốn, tất cả mang đi.”
Lâm Khai nín cười, “Muội ấy còn muốn mang cả ông ngoại và ngài đi, làm thế nào?”
La Giản vò đầu.
Đám người Lâm Phong, La Thư, Lâm Đàm cười khanh khách nhìn hắn.
Lâm Thấm rúc trong ngực cậu, cười ngọt ngào như mật, “Cậu, cháu phải theo cha cháu nương cháu dọn đi, nhưng cháu luyến tiếc cậu nha.”
La Giản cực kỳ cảm động, “Tiểu a Thấm, cậu cũng luyến tiếc cháu đó.” Hắn ôm chặt Lâm Thấm thêm một chút, nhỏ giọng thương lượng với Lâm Thấm, “A Thấm, trước kia cậu là hoàn khố, về sau phải làm một anh hùng...”
Còn chưa tỏ hết quyết tâm, Lâm Thấm trợn to hai mắt, rất tò mò, “Cậu, vì sao gọi là hoàn khố?”
La Giản không khỏi ngẩn ngơ.
Đúng vậy, vì sao gọi là hoàn khố?
Hắn nhắm mắt nói cho Lâm Thấm nghe, “Tiểu a Thấm, hoàn khố chỉ quần áo hoa lệ của con cháu nhà giàu, bình thường cũng dùng để gọi con cháu nhà giàu. Từ này không tốt, có biết không? Đại khái có ý tứ chỉ một người giống như cậu, trong nhà phú quý có tiền, bản thân lại không có thành tựu gì, cả ngày giao du không làm việc đàng hoàng...”
“Mới không phải.” Lâm Thấm đứng lên, bám lấy La Giản xoay người lại, ngồi xếp bằng xuống đối diện với La Giản, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, rất nghiêm túc trang trọng, “Cậu nào phải như thế đâu cơ chứ, cậu là một anh hùng! Anh hùng biết cứu người! Cậu, cậu không cần như vậy...”
Nàng ngoẹo đầu nhỏ suy nghĩ hồi lâu, thật sự không nghĩ ra được từ kia nói như thế nào, chột dạ cười với Lâm Đàm, “Tỷ tỷ, tỷ đã dạy muội rồi, nhưng muội lại quên, không nghĩ ra được..”
Lâm Đàm cười duyên, “Vọng tự phỉ bạc, cậu không cần vọng tự phỉ bạc như vậy.” Lại cẩn thận nói lại từ vọng tự phỉ bạc này cho Lâm Thấm, “... Từ này xuất phát từ ‘Xuất sư biểu’ của Gia Cát Vũ Hầu, ý nói đừng tùy tiện coi thường bản thân. A Thấm, muội đừng cảm thấy xấu hổ, muội vẫn còn nhỏ như vậy, tỷ tỷ giảng cho muội một từ, muội không nhớ được rõ ràng đó là chuyện rất tự nhiên thôi, muội có thể nhớ được tỷ tỷ đã từng nói, như vậy còn tốt hơn hài tử bình thường rất nhiều rồi.”
Lâm Thấm nghiêm túc nghe xong, ngọt ngào cười cám ơn tỷ tỷ, quay đầu, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói với La Giản, “Cậu, cậu không cần vọng tự phỉ bạc.”
La Giản lệ nóng lưng tròng, luôn miệng nói: “Được, được, được, cậu sẽ không vọng tự phỉ bạc. Tiểu a Thấm, cậu phải làm một anh hùng, để cho cháu sau này có thể lấy cậu làm vẻ vang, có thể lấy cậu ra mà khoe khoang.”
“Được đó được đó, đi khoe khoang.” Lâm Thấp vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé cười, “Cháu thích khoe khoang nhất, hi hi.”
Lâm Đàm nhân cơ hội thương lượng với muội muội, “A Thấm, cậu ở lại Tấn Giang Hầu phủ cố gắng làm anh hùng, a Thấm trở về Lâm gia làm bé ngoan, có được không? Cậu và ông ngoại vốn là thân thích của chúng ta, thân thích không ở chung một chỗ đâu, nhưng sẽ thường xuyên qua lại, thường xuyên gặp mặt.”
Lâm Thấm khảng khái hào phóng đáp ứng, “Được nha, muội trở về làm bé ngoan, không làm loạn. Chờ cậu thành anh hùng, muội lại lấy cậu ra khoe khoang.”
Đám người Lâm Phong và La Thư đều vui sướng, “Nhị tiểu thư của chúng ta thật thông minh lanh lợi, những đạo lý này mới vừa giảng một lần nàng đã hiểu rõ được rồi nha.”
Ra sức khen Lâm Thấm một trận. Lâm Thấm được khen đến khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ, cực kỳ sung sướng.
Chuyện chuyển nhà cứ thương lượng thông với Lâm Thấm như vậy, người một nhà Lâm Phong thuận lợi trôi chảy chuyển từ Lâm Lang hiên đến Lâm phủ nằm trên phố Trường Anh.
Khi dọn nhà Lâm Thấm rõ ràng không có việc gì nhất, nhưng trên thực tế lại là nàng bận rộn nhất. Một tay dắt đại Bạch, một tay dắt tiểu Hôi, Tú Miêu và Thịnh nhi đi theo phía sau, “Ông ngoại đâu rồi, cậu đâu rồi, có tới tiễn ta không?”
Hai cha con Tấn Giang Hầu và La Giản ngược lại thật sự tới tiễn nàng, nhưng mà Tấn Giang Hầu nhìn thấy đại Bạch và tiểu Hôi thì không vui, La Giản cũng không thích một con ngỗng, một đầu lừa này, nên dụ dỗ Lâm Thấm, “A Thấm, ông ngoại cưỡi ngựa rất tốt đó, thuật cưỡi ngựa tuyệt vời luôn, để ông ngoại mang theo cháu cưỡi ngựa được không?”
Lâm Thấm nhìn Tấn Giang Hầu ngồi trên một con ngựa cao to thì cực kỳ hâm mộ, gật đầu liên tục không ngừng, “Được đó được đó, cưỡi ngựa với ông ngoại.”
La Giản liền lệnh cho thị nữ mang đại Bạch và tiểu Hôi đi, giao Lâm Thấm cho Tấn Giang Hầu.
Cuối cùng không nhìn thấy đại Bạch và tiểu Hôi rồi, trong lòng hai cha con Tấn Giang Hầu và La Giản đều thả lỏng.
Tấn Giang Hầu cưỡi ngựa nhanh lại ổn, trong ngực ôm Lâm Thấm, hắn còn vọt tới trước tiên. Lâm Thấm cảm giác mình thật sự giống như cưỡi mây đạp gió, chóng mặt cười hi hi, “Thật vui vẻ, thật tốt, ông ngoại của tiểu mập mạp nhất định kém hơn, hì hì.” Cực kỳ hài lòng với ông ngoại mình.
Lâm Phong xưa nay không thích phô trương, tòa nhà của hắn thật ra sau khi thu hồi gia sản đã bố trí lại, ngay ngắn chỉnh tề viện tử ngũ tiến, chia ra ba đường trung, đông, tây, phía sau tòa nhà là một hoa viên chiếm diện tích vài mẫu, lấy phong cách Đường Tống tả ý sơn thủy viên mà xây nên, nước chảy, cầu nhỏ, cổ thụ, hoa và cây cảnh, thanh nhã sinh động lại nhiều tự do thú vị. Lâm Thấm vừa tới nơi này đã đi dạo một chút, sau khi dạo xong lập tức vui mừng nhướng mày, “Nơi này đẹp! Ta thích!”
(*) Từ nửa cuối đời Đường đến Tống, các sĩ đại phu muốn thân ở phố phường cũng có thể trong náo nhiệt tìm thanh tĩnh, vì thế xây vườn bên cạnh chỗ ở, làm biệt thự ở ngoại thành, có thể mang đến không khí. Loại viên (vườn) dựa vào nhận thức đối với nghệ thuật sơn thủy tạo ra viên giả và nhu cầu cuộc sống, nhập gia tùy tục biểu hiện ra chân tình sơn thủy và tình thơ ý họa, được xưng là sơn thủy viên thoải mái (tả ý = thoải mái)
Nàng cảm thấy mình là nhị tiểu thư Lâm gia rất giỏi giang rồi, đại hài tử rồi, hơn nữa mới vừa dời đến nhà mới lớn như vậy đẹp như vậy, nàng hoàn toàn có thể có một viện tử của mình, nên lẽ thẳng khí hùng nói ra yêu cầu với Lâm Phong và La Thư, “Đại ca đại tỷ và nhị ca đều có viện của mình, vậy còn con? Ở đâu vậy?”
La Thư dịu dàng dụ dỗ nàng, “A Thấm vẫn còn nhỏ mà, ở một mình đâu được chứ? Vẫn ở cùng với cha nương đi, có được không?”
Lâm Phong mỉm cười, “Lỡ như ngày nào đó ông trời không cẩn thận đánh sấm, cha còn có thể ôm con dụ dỗ con, có đúng không tiểu a Thấm?”
Lâm Thấm rất sợ sét đánh, vừa thấy sét lập tức chui vào trong ngực phụ thân, nghe Lâm Phong nói như vậy, nàng không còn khăng khăng nữa, “Được rồi, con ở với cha nương.”
Mặc dù không cho Lâm Thấm một viện tử riêng, nhưng mà Lâm Phong và Lâm Khai, Lâm Đàm vẫn chọn một giả sơn và dòng suối trong veo ở trong hoa viên làm thành một khu vườn xinh xắn, đặt tên là “Thấm viên”, “A Thấm, đây là của muội nè, muội xem nó nhỏ nhắn xinh xắn, trong sáng hoạt bát, xinh đẹp động lòng người, lại lộ ra vẻ ngây thơ hồn nhiên, có giống muội không?”
“Thấm viên nha.” Lâm Thấm toét miệng nhỏ nhắn cười, lâng lâng.
Từ đó về sau, Thấm viên trở thành nơi tiểu cô nương Lâm Thấm thích chơi đùa nhất.
Lâm gia dời đến phố Trường An không lâu, ngày tốt nạp thái vấn danh đã đến.
Nghi thức nạp thái vấn danh rất long trọng, nhưng mà chỉ cần Lâm Phong ra mặt là được, không có chuyện gì cho đám người La Thư và Lâm Khai, Lâm Đàm. Lâm Thấm tò mò với mọi chuyện, hôn sự của tỷ tỷ cũng khỏi phải nói, nên do nàng quản hay không cần nàng quản thì nàng đều muốn hỏi đến, “Cái gì là nạp thái, cái gì là vấn danh? Con mặc cái gì mới thích hợp đây?”
Nghe nói chỉ cần phụ thân ra mặt, người còn lại đều không cần đến, Lâm Thấm rất thất vọng, “Là con gả tỷ tỷ nha, không cần dùng đến con sao?”
Đám người Lâm Phong nghe được, đều cười không thôi.
Tiểu a Thấm, rõ ràng là cha nương đang gả nữ nhi, sao lại biến thành con gả tỷ tỷ rồi?
“Con phải nói với Diệu ca ca, như vậy không đúng.” Lâm Thấm nói thầm nho nhỏ.
Lâm Phong cười nói cho nàng biết, “A Thấm, nói Diệu ca ca của con cũng vô dụng. Đây là quá trình hôn lễ mà Lễ bộ dựa vào các hoàng tử trước kia đã đặt ra, bệ hạ đã ngự bút phê chữ được, như vậy hôn lễ của Diệu ca ca và tỷ tỷ con phải làm như vậy, không sửa đổi được đâu.”
Lâm Thấm trợn to hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mê man khó hiểu.
“Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh, hiểu không?” Lâm Hàn nghiêm mặt dạy cho muội muội, “Bệ hạ đã phê chuẩn, Lễ bộ chỉ có thể dựa vào điều khoản làm theo, không thể tùy ý sửa đổi.”
“Bệ hạ nói chuyện có tác dụng như vậy nha.” Lâm Thấm ngây thơ nói.
“Đó là đương nhiên.” Lâm Hàn cảm thấy muội muội rất ngu ngốc.
Lâm Thấm rủ hàng mi thật dài xuống, không biết đang suy tư vấn đề trọng đại gì.
Cha nương, ca ca tỷ tỷ nàng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng đều cảm thấy rất thú vị. A Thấm, trong tiểu tâm linh của ngươi lại đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Lần tới khi con nhìn thấy bệ hạ, sẽ đối xử với hắn khá hơn chút, hắn nói chuyện có tác dụng mà.” Lâm Thấm suy nghĩ trong chốc lát, hào hứng nói.
“Phụt...” Cha nương, ca ca tỷ tỷ nàng đều cười phun. Nhị tiểu thư Lâm gia của chúng ta, a Thấm tiểu cô nương, thật sự chính là... lòng toan tính thiệt hơn thật mạnh mà.
Ngoài suy nghĩ và dự đoán của Lâm Phong và La Thư, đến ngày nạp thái vấn danh này, trong triều không chỉ phái ra chánh sứ, phó sứ giống như thông lệ, kể cả Tương Dương trưởng công chúa lấy thân phận người làm mai cũng tự mình tới cửa.
Tương Dương trưởng công chúa ăn mặc giống như thần tiên phi tử, đông đảo cung nữ nội thị vây quanh, như sao quanh trăng sáng. Nàng không chỉ tới một mình, bên cạnh còn có hai tiểu nam hài đi theo, một là Lương Luân, một là Cao Nguyên Dục.
“Trưởng công chúa đích thân tới, khiến người ta hoảng hốt.” La Thư mang Lâm Đàm và Lâm Thấm ra đón, vô cùng khách khí.
Tương Dương trưởng công chúa cười tủm tỉm: “La phu nhân, ta mạo muội tới, ngài đừng trách tội là được. Ta cũng không có cách nào, không biết Cao Nguyên Diệu tiểu tử kia nghe được từ chỗ nào, nói trong lúc dân gian làm nạp thái, không chỉ có ông mối, còn có bà mai, hắn vị hoàng trưởng tử này chẳng lẽ còn kém cả tiểu tử dân gian? Buộc thái hậu bổ sung nghi thức cho hắn, không được có chỗ bỏ sót. La phu nhân, trong lễ nạp thái hôm nay còn có một đôi chim nhạn màu trắng, là do hắn tự tay săn đấy.”
Lâm Đàm tỏ vẻ thẹn thùng, cúi đầu xuống.
Chim nhạn thuận theo âm dương, chỉ một đôi, hôn lễ thường dùng chim nhạn làm lễ vật. Hoài Viễn Vương lấy địa vị hoàng tử, tự mình săn nhạn cho nàng, tất nhiên tỏ ý trung trinh với nàng, sao có thể khiến nàng không cảm động được chứ.
Hai mắt Lâm Thấm tỏa sáng, “Chim nhạn sao, là sống chứ?”
Tương Dương trưởng công chúa khom người nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của nàng, “Đương nhiên còn sống. A Thấm, sống mới may mắn mà.”
Cao Nguyên Dục vội vàng chạy tới, “Lâm Thấm, chúng ta đi xem chim nhạn!”
Lâm Thấm liếc nhìn hắn, “Ngươi kích động cái gì chứ? Cũng không phải là ngươi bắt.”
Cao Nguyên Dục uất ức, “Đó là đại ca ta bắt nha.”
Lương Luân cười đi tới, “A Dục, a Thấm, không chỉ có chim nhạn sống, trong lễ vật còn có ba con vật sống khác đó, gà cảnh, nai trắng, voi nhỏ, cũng rất thú vị.”
“Đi xem, đi xem!” Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm đều hưng phấn.
Lương Luân một tay nắm Lâm Thấm, một tay nắm Cao Nguyên Dục, “Chúng ta len lén đi qua, a Dục, a Thấm, hai người đừng lớn tiếng la hét ầm ĩ.”
Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục đều có lòng dạ muốn nhìn chuyện lạ, đầy miệng đáp ứng, “Ừm, nhất định không lớn tiếng.”
Ba hài tử đi ra ngoài nhìn chim nhạn sống, gà cảnh, nai trắng, voi nhỏ, La Thư và Lâm Đàm mời Tương Dương trưởng công chúa lên ngồi trên thủ tọa, bản thân ngồi dưới tay tiếp đón.
Tương Dương trưởng công chúa ngạc nhiên nói: “Tấn Giang Hầu phủ không có khách tới sao?” Lẽ ra ngày tốt nạp thái vấn danh, thân thích giống như Tấn Giang Hầu phủ phải tới chúc mừng mới đúng.
La Thư cười cười, “Không khéo, vì dì tốt kia của thần phụ thân thể không dễ chịu lắm, các tẩu tẩu, các cháu gái phải ngày đêm ở Vinh An đường hầu hạ đấy.”
Khi La Thư dọn nhà, Tiêu thị lấy cớ nhức đầu không thoải mái, bắt đám người Nhương thị, Toàn thị, Tề thị, Lý thị ở bên người thị tật, kể cả mấy người La Văn Úy, La Văn Nhân đều không được sống yên ổn, vì vậy, nữ quyến Tấn Giang Hầu phủ đều không có ai đến tiễn La Thư. Nếu là La Thư trước kia có thể giận đến nhảy dựng lên, nhưng bây giờ lại chỉ cười một tiếng, “Tiêu Lan vẫn là Tiêu Lan trước kia, ta đã không phải là ta trước kia.”
Hiện giờ La Thư có trượng phu quan tâm, con trai con gái không chịu thua kém, nào còn giống như trước kia tranh cao thấp nhất thời với Tiêu thị? Huống chi Lâm Đàm sẽ gả vào hoàng thất, thân là mẫu thân của hoàng trưởng tử phi, La Thư chắc chắn sẽ không nói mà không suy nghĩ làm chuyện quá mức, khiến cho nữ nhi của mình khó xử, chính là ngay trước mặt Tương Dương trưởng công chúa, La Thư chỉ thoáng nói qua một câu thôi, sau đó nhanh chóng không biến sắc đổi chủ đề câu chuyện lên trên người Hoài Viễn Vương, “Đại điện hạ nghĩ quá chu đáo, xin phiền trưởng công chúa cảm tạ thay.”
Tương Dương trưởng công chúa không khỏi vui lên, “Tạ hắn làm cái gì? Cao Nguyên Diệu tiểu tử thúi này hiện giờ còn đang trợn trừng mắt trông mong Vương phi qua cửa đó, ngài cứ bày vẻ nhạc mẫu ra còn không sai biệt lắm.”
Nói đến Hoài Viễn Vương si tình, La Thư và Tương Dương trưởng công chúa đều cười.
Càng là người đã trung niên, càng biết người trẻ tuổi ngây thơ khó có được cỡ nào, đáng quý, đáng giá trân trọng.
Tương Dương trưởng công chúa hé miệng cười, “La phu nhân, vị Hoài Viễn Vương điện hạ này của chúng ta không chỉ yêu cầu các hạng lễ nghi không thể có chỗ thiếu hụt, còn sầu lo Vương phi của hắn theo Lâm Thị giảng ngoại phóng, ở kinh thành cũng không có khăn tay giao lai vãng, đặc biệt nghĩ cách điều Cố đại nhân Tri phủ Hàng Châu nhậm quan ở kinh thành, lại gắng sức làm mai cho thị vệ của hắn cầu hôn một vị thục nữ ở An Định châu...”
(*) Khăn tay giao: tương đương với khuê mật, chỉ quan hệ thân mật, tình bạn thâm hậu giữa nữ giới.
“Là thật sao?’ La Thư vừa mừng vừa sợ.
Sơn Gia Hủy được phụ thân nàng hứa gả cho một người bạn thâm giao, trưởng tử của Cố Tri phủ Hàng Châu Cố Tấn Minh, nếu Cố Tri phủ được điều đi nhậm quan ở kinh thành, vậy Cố Tấn Minh tự nhiên sẽ theo hầu bên cạnh, Sơn Gia Hủy sẽ đến kinh thành.
Còn vị thục nữ mà thị vệ của Hoài Viễn Vương sẽ cầu hôn, La Thư đoán chắc là Hướng Hinh Ninh rồi. Dù sao Hướng Hinh Ninh xuất thân thế gia võ học, thuở nhỏ yêu thích chính là kiếm khách, cao thủ võ lâm, có thể đảm nhiệm thị vệ của Hoài Viễn Vương tất nhiên không phải người tầm thường, hoàn toàn là trời sinh một đôi với Hướng Hinh Ninh.
“Là thật.” Tương Dương trưởng công chúa tấm tắc lấy làm kỳ, “La phu nhân, không gạt ngài, ta đều cảm thấy ly kỳ không thôi. Ta biết tiểu tử Cao Nguyên Dục này cũng hơn hai mươi năm, nhưng lại không biết hắn bắt đầu lo việc chu đáo như vậy từ khi nào. Đúng rồi, thị vệ kia họ Đường, là nhi tử nhỏ nhất của Oanh Dương Hầu, ở Đường gia hết sức bảo bối đó.”
“Oanh Dương Hầu Đường gia, ra được bao nhiêu cao thủ kiếm thuật vang danh trong ngoài.” La Thư không khỏi rất mong chờ.
Nàng cũng là nữ nhi nhà tướng, vừa nghe là con em Đường gia, lập tức rất có ấn tượng tốt.
Tương Dương trưởng công chúa rảnh rang uống trà, “Oanh Dương Hầu phủ và Giang Hạ Hầu phủ cũng coi như thế giao rồi, hài tử Đường gia với hai vị công tử Hướng gia kia đều quen biết, biết gốc tích lẫn nhau, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho, việc hôn sự này Đường gia và Hướng gia đều vô cùng hài lòng.
La Thư mừng rỡ, hai người càng nói chuyện càng ăn ý.