Kiều Nữ Lâm gia

Chương 54: Chương 53.2




Tiêu thị lạnh nhạt nói: “Thế đạo hiện giờ rối loạn, thôn trang ở ngoại thành, tặc nhân đạo tặc càng nhiều, có phải không? Nếu như bọn họ không may gặp phải, cũng là trong số mệnh có một kiếp nạn này, làm cho người ta không thể làm gì.” Giọng nói hời hợt, lại ẩn chứa sát cơ vô hạn.

La Châm rùng mình.

“Người cũng là cô nương Tiêu gia, không biết vì sao mấy người lão Cát lão Lỗ lại cố chấp như vậy.” La Châm nhỏ giọng nói.

“Đúng vậy, nương cũng là cô nương Tiêu gia.” Tiêu thị híp mắt, “Nương còn là trưởng nữ của gia chủ Tiêu thị, ở Tiêu gia là kim tôn ngọc quý nhường nào, được nhiều người ủng hộ. Chú hai nương đi sớm, thím hai thủ tiết nuôi lớn đường muội, mẹ con hai người sống nương tựa vào nhau. Haizzz, thím hai nương lão nhân gia mệnh khổ, khó khăn lắm mới nuôi lớn nữ nhi, gả cho thiếu niên Tướng quân La Khởi làm vợ, cũng không sống được mấy ngày tốt, vốn vì sinh con mà nạp mạng. Đường muội vừa đi, thím hai đau lòng muốn chết, không bao lâu cũng rời đi rồi. Thím hai và đường muội của nương một đôi mẹ con này, thật đáng thương.”

La Châm ngẩn ngơ, “Là rất đáng thương.”

Tiêu thị liếc nhìn hắn, cau mày nói: “Con là nam tử hán đại trượng phu, lòng dạ cứng rắn chút thủ đoạn hung ác chút là nên, nhân từ nương tay có chỗ tốt gì?”

La Châm bị Tiêu thị nói toạc tâm sự, ngượng ngùng cúi đầu.

Giọng Tiêu thị dịu dàng, “Thím hai không có nhi tử, lại sợ tìm nhi tử làm con thừa tự đến sẽ tranh giành gia sản với đường muội, vì vậy kiên trì không chịu nhận con thừa tự, một phòng của chú hai nương đã bị chặt đứt hương hỏa. Hiện giờ trên đời này có thể nhớ tới chỗ tốt của thím hai nương, chính là mấy thị tì mà La Giản mới vừa nhắc đến đi? Đáng tiếc, mấy thị tì này, cũng muốn đến dưới cửu tuyền theo thím hai và đường muội nương rồi sao.”

La Châm sợ sệt, “Mẫu thân nói đúng lắm.”

Trên mặt Tiêu thị hiện lên nụ cười kỳ quái khác thường, nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau, La Giản liền sai người đến trong thôn trang gọi người.

Khó có được vị Thế tử gia của phủ Tấn Giang Hầu này chợt thông thái, “Lão Cát, lão Lỗ, Thì Thụ và Ngôn Tùng bốn nhà này cộng lại cũng phải có mười mấy miệng người, lần này trở về coi như chuyển nhà, cũng đừng quá vội vàng, cho bọn họ chút thời gian thu thập hành lý, bố trí ổn thỏa cho thân bằng, ba ngày sau các ngươi có thể trở về.”

Sau khi căn dặn xong chuyện này, La Giản giống như người không có việc gì, mỗi ngày cưỡi ngựa chương đài, tầm hoan tác nhạc, không làm việc đường hoàng.

(*) Cưỡi ngựa chương đài: Chương đài là tên phố Trường An đời Hàn, nhiều kỹ quán. Sau người ta lấy “Cưỡi ngựa chương đài” chỉ khi xen lẫn với kỹ nữ, theo đuổi niềm vui mua cười.

(**) Tầm hoan tác nhạc: Hình dung theo đuổi hưởng lạc, nghĩ cách tìm niềm vui.

Trong triều đình cũng rất náo nhiệt.

Đầu tiên là án La Giản ngộ sát xuất hiện làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối bị lật ngược, tiếp theo đó, chính là án Tri phủ Túc Châu Phương Đức Sơn tham ô có tiến triển to lớn. Ở trên công đường thị vệ phủ Hoài Viễn Vương lấy ra sổ lương thực, sổ thuế chân chính của Túc Châu, so sánh với sổ sách Phương Đức Sơn ngụy tạo sau đó, số lượng chênh lệch khổng lồ. Không chỉ có sổ sách, còn có thư hàm bí mật lui tới của hai người thuộc hạ của Phương Đức Sơn, lá thư chính là nói đến chuyện tham ô bạc thuế, chứng cứ vô cùng đòi mạng.

Sau khi Khang Vương biết được chuyện này, lập tức nhảy dựng lên, “Làm sao có thể? Sổ sách rõ ràng đã bị đốt!” Hắn bùng nổ như sấm, sai người gọi cậu hắn Phùng Quốc Thắng đến, “Cậu, không phải cậu nói chứng cứ đã thiêu hủy sao, sao lại xuất hiện trên công đường? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!”

Sắc mặt Phùng Quốc Thắng vốn vàng, hiện giờ càng thêm vàng vọt như nến, nhìn hơi dọa người, giọng hắn khàn khàn nhận sai: “Bây giờ nghĩ lại, sổ sách này thiêu hủy thật sự vô cùng dễ dàng, thuận lợi, ta chắc bị người ta lừa…”

Sắc mặt Khang Vương tái xanh.

Phùng Quốc Thắng xấu hổ không thôi.

“Chẳng lẽ bổn Vương hao tổn Phương Đức Sơn như vậy sao?” Trong mắt Khang Vương hừng hực lửa giận, “Nếu như vậy mặc cho người trêu cợt, không những mất một quan to địa phương, còn khiến Cao Nguyên Diệu lập được công thật to! Bổn vương không cam lòng!”

Hắn một Hoàng tử sống trong nhung lụa, tự mình chạy ra ngoài châu ngoài phủ một chuyến, kết quả một chuyện không hoàn thành không nói, còn khiến cho mình tặng ra một trạch viện, còn khiến cho mình bị Hoàng đế xử phạt, mỗi ngày đến điện Phụng Tiên phạt quỳ tư quá, suy nghĩ một chút có thể không căm tức sao.

Càng khiến cho hắn uất ức trong lòng chính là, mẫu phi chấp chưởng lục cung tự ra tay đối phó với Lâm Đàm, thế mà lại bị Lâm Đàm dễ như trở bàn tay bắt được. La Giản cũng không có chuyện gì, Lâm gia cũng không có chuyện gì, Hoài Viễn Vương cũng không có chuyện gì, có phiền toái là hắn, nhị Hoàng tử Khang Vương Điện hạ.

Phùng Quốc Thắng sẩy tay làm một chuyện ngu xuẩn, trong lòng rất ảo não, sắc mặt âm trầm nói: “Điện hạ nếu như muốn hòa một ván, liền xin Quý phi nương nương nhanh chóng nghĩ cách định xuống hôn sự với Thẩm gia đi. Nếu cháu gái của Thẩm gia làm Khang Vương phi, Thẩm Tướng tự nhiên sẽ trung thành với Điện hạ, đến lúc đó nếu Điện hạ muốn từng bước đánh bại Hoài Viễn Vương, cũng không phải việc khó.”

Khang Vương không vui, “Chẳng lẽ không hạ chỉ, Thẩm Tướng liền không chịu tương trợ sao?”

Phùng Quốc Thắng bất đắc dĩ, “Sớm hay muộn cũng phải hạ chỉ, đúng không? Đuổi sớm không đuổi muộn.”

Giữa hai chân mày Khang Vương tràn đầy vẻ buồn giận, miễn cưỡng gật đầu: “Liền theo cậu.”

Trên khuôn mặt vàng khè của Phùng Quốc Thắng có vẻ vui mừng, “Như vậy, cậu đây liền cho người chuyển lời cho Quý phi nương nương, xin nàng mau sớm nghĩ cách.”

Khang Vương cúi đầu nhìn đầu gối mình, nhẫn nhịn nói: “Cũng không biết lời mẫu phi nói, có tác dụng không.”

Bởi vì hắn đến điện Phụng Tiên phạt quỳ tư quá mà Phùng Quý phi không chỉ một lần ra mặt xin Hoàng đế tha cho hắn, đều bị Hoàng đế lạnh lùng cự tuyệt, “Tình nguyện đánh cuộc liền phải nhận thua, thân là Hoàng tử không có đảm đương, không thủ tín, thì hỏng rồi.”

Khang Vương cũng đến trước mặt Thái hậu làm bộ đáng thương. Chu Thái hậu vừa đau lòng, vừa oán giận, “Đang yên ổn đánh cuộc gì với đại ca cháu, nhìn xem, kéo cả mình vào.” Mặc dù cũng đồng ý nói tốt cho hắn, nhưng phải thừa dịp tâm tình Hoàng đế tốt mới dám mở miệng, nhưng lúc nào tâm tình Hoàng đế mới tốt? Khang Vương cũng không biết mình phải chờ đến khi nào.

Phùng Quốc Thắng theo ánh nhìn của Khang Vương nhìn đến trên đầu gối hắn, không khỏi cả giận nói: “Điện hạ, khi đó người hoàn toàn trúng bẫy của Hoài Viễn Vương, bị hắn kích thích, nên mới có thể đánh cuộc với hắn ở trước mặt bệ hạ!”

Khang Vương vô cùng phiền muộn, không nhịn được nói: “Vào lúc này nói những chuyện đó có ích lợi gì nữa? Đã muộn.”

Nội thị thận trọng đến nhắc nhở Khang Vương, “Điện hạ, đến giờ rồi.”

–– Đã đến canh giờ Khang Vương nên đến điện Phụng Tiên quỳ phạt tư quá.

Khang Vương mọi cách bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vào cung đi.

Quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn trong điện Phụng Tiên, Khang Vương khổ không thể tả.

Trong lòng hắn mắng Hoài Viễn Vương không biết bao nhiêu lần.

Nhớ lại chuyến đi An Định châu, trước mắt xuất hiện dáng người thướt tha của Lâm Đàm, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, lại cảm thấy thần hồn điên đảo. Mỹ nhân như thế lại muốn gả cho Cao Nguyên Diệu vũ phu tính tình lạnh lùng ác nghiệt này rồi, phí của trời, phí của trời.

Khang Vương nghĩ đi nghĩ lại, thân thể bất tri bất giác nghiêng về phía sau, cái mông ngồi trên gót chân.

Trước mắt hắn chợt thoáng qua một bóng dáng màu vàng sáng.

Màu vàng sáng này vô cùng bắt mắt, Khang Vương không khỏi giật thót mình, vội thẳng người dậy, đĩnh đạc quỳ ở nơi đó.

Hoàng đế chắp tay sau lưng đứng trước mặt hắn, trên vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ ái ố.

Khang Vương tê dại da đầu, thân thể càng trở nên thẳng tắp.

“Trẫm lệnh cho con ở trước mặt tổ tông tư quá, con cũng quỳ mấy ngày nay rồi, lại tư quá đến cái gì?” Hoàng đế hỏi.

Khang Vương không ngờ tới Hoàng đế sẽ đột nhiên đến nhìn hắn, đột nhiên đặt câu hỏi, trong lòng hơi hốt hoảng, “Ta nên nói cái gì? Ta nên nói cái gì mới có thể hợp với tâm ý của phụ hoàng?” Trong lòng cấp tốc xoay vòng một vòng, cung kính dập đầu, nói, “Bẩm phụ hoàng, nhi tử ở trước bài vị tổ tông trầm tư suy nghĩ, cảm giác mình thân là Hoàng tử, thật sự quá không tốt, thẹn với liệt tổ liệt tông…” Nói rất nhiều lời Quan thoại linh tinh lung tung, lời nói khách sáo, càng nói càng hoảng hốt.

(*) Quan thoại: Giọng quan cách. Cũng chỉ tiếng phổ thông.

Hoàng đế không khỏi nhíu mày, “Mấy ngày trước Quý phi cầu cạnh với trẫm, ngày hôm nay Thái hậu cũng nhắc tới chuyện này, trầm liền nghĩ, nếu như ngươi đã biết lỗi, trầm liễn nể tình Thái hậu mà tha thứ cho ngươi một lần này. Nhưng mà, trẫm lệnh cho ngươi ở đây tư quá, ngươi ngược lại tư quá như vậy sao?” Âm thanh nghiêm nghị.

Khang Vương bị hù sợ liên tiếp dập đầu, “Phụ hoàng bớt giận, phụ hoàng bớt giận.”

Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Khang Vương dập đầu vô số lần sau đó mới ý thức được Hoàng đế đã đi, ngồi thẳng người, ánh mắt mờ mịt. Tư quá? Ta sai ở chỗ nào? Ta… Ta không phải chỉ đánh cuộc với Cao Nguyên Diệu sao? Hắn thắng, ta thua, thua liền chịu hành hạ như thế này?

Bởi vì tuổi của Hoài Viễn Vương không nhỏ, Thái hậu liền thúc giục Hoàng đế mau sớm chuẩn bị hôn sự cho hắn, để cho hắn sớm ngày cưới Vương phi về, khai chi tán diệp vì Hoàng thất.

Yêu cầu này của Thái hậu thật đúng lúc, Hoàng đế không lời nào để nói, liền hạ khẩu dụ lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt, lệnh cho lễ bộ chuẩn bị hôn lễ.

Khâm Thiên Giám phái đi dễ làm, dù sao bọn họ chọn ngày lành cho Hoài Viễn Vương, chỉ cần suy tính một phen là được. Sau khi Lễ bộ nhận được chỉ dụ của Hoàng đế lại rất bị làm khó, “Đây là đại Hoàng tử, phong cũng là tước vị Quận Vương, chúng ta ấn theo lễ nghi gì đến làm hôn lễ mới thích hợp?” Vì chuyện này, Lễ bộ Thượng thư và hai vị Thị lang, mấy vị Lang trung thương nghị lại thương nghị, gần như sầu bạc tóc.

Lâm Thấm tiểu cô nương lại vô cùng sung sướng.

Nàng nhận được thiệp mời của phủ Tương Dương trưởng Công chúa, là chỉ cho một mình nàng, nhị tiểu thư Lâm gia.

Lần đầu tiên trong cuộc đời nhận được lời mời long trọng như vậy, Lâm Thấm cảm giác đến tầm quan trọng của mình, sắp bay lên rồi.

“Nương, đưa cho con.” Cầm thiệp mời lên, đến trước mặt La Thư khoe khoang.

La Thư cố ý cầm trong tay nhìn một chút, kinh ngạc trợn to hai mắt, “Cung thỉnh Lâm nhị tiểu thư đến, chao ôi, Lâm nhị tiểu thư chỉ có bốn tuổi xuân xanh, liền nhận được thiệp mời của phủ Tương Dương trưởng Công chúa rồi à.”

Lòng hư vinh của Lâm Thấm nhận được thỏa mãn cực lớn.

“Tỷ tỷ, đưa cho muội.” Cầm lấy thiệp mời từ trong tay La Thư, nàng lại hả hê đi tới trước mặt Lâm Đàm.

Lâm Đàm nghiêm túc nhìn qua một lần, nói: “Khách mời tới bữa tiệc của phủ Tương Dương trưởng Công chúa rất kén chọn, có rất nhiều tiểu cô nương muốn đi mà không được đi đó, a Thấm nhà ta lại được riêng một thiệp mời, có thể thấy được đáng yêu nhường nào.

Đôi tay Lâm Thấm nâng gò má nhỏ nhắn của mình lên, say mê cười hì hì.

Đứa bé vui vẻ chính là thuần túy và đơn giản như vậy, thiệp mời, liền có thể khiến Lâm Thấm tiểu cô nương vui mừng suốt hơn nửa ngày.

“Con muốn chơi quá gia gia với Luân ca ca, còn phải gây gổ với tiểu mập mạp Cao Nguyên Dục!” Lâm Thấm hào hứng bừng bừng.

Sau khi Lâm Phong về nhà mang đến một tin tức tốt, Lâm Thấm càng thêm vui mừng đến nhảy lên.

Ông ngoại của nàng Tấn Giang Hầu sắp trở về.