“Không phải, thật sự không phải.” Tuy La phu nhân cười đến mềm nhũn, vẫn cố giả bộ dáng vẻ nghiêm túc bảo đảm với nàng.
Lâm Thấm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Nàng là đứa bé có lòng tự ái rất mạnh.
La phu nhân đang định lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng dụ dỗ nàng, Lý ma ma run run rẩy rẩy đi tới.
Lâm Thấm vừa thấy Lý ma ma, lập tức trở nên sáng sủa, “Nương, Lý nãi nãi, con đi ra ngoài chơi.” Trượt từ trên người La phu nhân xuống, giống như chạy trốn chạy ra ngoài.
“A Thấm con sợ lải nhải như vậy sao?” La phu nhân vui vẻ không thôi, “Thì ra trong nhà con ai cũng không sợ, chỉ sợ bà vú của ta.”
Lý ma ma tỏ vẻ ân cần, “Cô nãi nãi, sao bà vú nghe nói, đại tiểu thư của chúng ta được hứa gả cho Hoài Viễn Vương rồi hả? Cô nãi nãi, hôn sự này còn chưa định ra cuối cùng, không thể đã nói nhao nhao ra ngoài sớm như vậy, đối với cô nương gia cũng không hay, chỉ có điều cửa hôn sự này vô cùng tốt, Hoài Viễn Vương là trưởng tử của bệ hạ, phối với đại tiểu thư của chúng ta rất thích hợp.”
La phu nhân kéo tay của bà nói cho bà biết, “Đây không phải bị bức không còn cách nào sao, không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này. Bà vú người yên tâm đi, trong lòng cha a Đàm và con có tính toán.”
Đang nói chuyện, Đàm Tuệ mang vẻ mặt ngạc nhiên đến đây, còn dẫn theo San tỷ nhi, sau khi San tỷ nhi đến liền nhớ kỹ tìm Lâm Thấm, La phu nhân liền lệnh cho thị nữ mang nàng đi, lưu lại Đàm Tuệ cùng nhau nói chuyện.
Đàm Tuệ cười nói: “Tỷ tới để chúc mừng.”
La phu nhân hé miệng cười, “Lời này nói hơi sớm, qua vài ngày nữa lại chúc không muộn.”
Đàm Tuệ tấm tắc lấy làm kỳ, “Trong lòng tỷ một mực nghĩ, a Đàm có nhân phẩm và tướng mạo như vậy, phải là nam tử như thế nào mới xứng với con bé? Không ngờ lại là Hoài Viễn Vương, trưởng tử của Hoàng đế bệ hạ.”
Lý ma ma ở bên cạnh lầm bầm, “Không nên quá phô trương, không tốt cho cô nương gia.”
La phu nhân và Đàm Tuệ trăm miệng một lời, “Lão nhân gia nói rất đúng, không tốt.” Rất nhân nhượng phụ họa bà, tuyệt đối không cố chấp với bà.
“Sao lại phô trương chứ?” Đàm Tuệ nhỏ giọng hỏi.
La phu nhân tỏ vẻ kiêu ngạo, “A Khai nhà muội có bản lĩnh không tệ, đây là muội nghe Lương Đống nói, lại không nghĩ rằng thằng bé ở bãi săn anh dũng cứu Hoài Viễn Vương, đúng là ngoài dự đoán của muội! Biểu tỷ, đại khái Hoài Viễn Vương là người có ơn báo ơn, không biết nên báo đáp a Khai như thế nào, mới có thể muốn cưới a Đàm. Tuy nói hôn sự còn chưa định mà hắn cứ nói nhao nhao ra, quả thật có phần không ổn, chỉ có điều, hắn không phải đã phát thề sao, nếu không được a Đàm là Vương phi, sẽ cả đời không lập gia đình.”
Đàm Tuệ cực kỳ hâm mộ, “Biểu muội, a Đàm có phúc lớn.”
Đàm Tuệ thật lòng cảm thấy Lâm Đàm có phúc khí. Ngươi xem, nàng êm đẹp ngồi ở nhà, ca ca sinh đôi cứu Hoài Viễn Vương, nàng chính là Hoài Viễn Vương phi rồi. Hơn nữa Hoài Viễn Vương là nam tử khí phách vang dội non sông như vậy, lại có thể vì nàng mà nói ra được lời “Nếu không được trưởng nữ Lâm công làm Vương phi, bổn Vương tình nguyện cả đời không cưới”, thâm tình cỡ nào, cảm động cỡ nào.
La phu nhân lại bĩu môi, “Theo muội nói, là Hoài Viễn Vương có phúc khí.”
La phu nhân đây cũng là nói lời thật lòng. Lâm Đàm thật sự gả cho Hoài Viễn Vương, La phu nhân sẽ cảm thấy đây là Hoài Viễn Vương dính ánh sáng, cưới được a Đàm vừa xinh đẹp lại thông minh lại hiểu chuyện có khả năng, mà không phải a Đàm dính ánh sáng, làm Vương phi. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Đúng đúng đúng, là Hoài Viễn Vương có phúc khí.” Đàm Tuệ cười nói.
Lý ma ma lại ở bên cạnh lầm bầm nói một câu, “Không nên phô trương, không tốt cho cô nương gia, không tốt cho đại tiểu thư.”
La phu nhân và Đàm Tuệ trăm miệng một lời, “Lão nhân gia nói rất đúng, không tốt.”
La phu nhân cầm một miếng kẹo oa ti * đưa vào trong tay bà, “Bà vú, kẹo này rất ngọt, người khẳng định thích ăn, người nếm thử một chút, nếu cảm thấy ngon, con đưa cho người nhiều thêm mấy miếng về ăn, cầm thêm một ít cho tiểu tôn tử của người.”
(*) Kẹo oa ti: còn có tên là kẹo kén, là một món ăn vặt truyền thống dân gian của tỉnh Tứ Xuyên, vốn có tên là "Tố oa ti" (tố = màu trắng thuần, oa ti = kén tằm), đã trải qua lịch sử trên trăm năm.
Lý ma ma tỉ mỉ thưởng thức, “Ăn ngon.”
La phu nhân vộ vàng sai người bọc hơn phân nửa kẹo oa ti, “Những thứ này người mang về, còn dư lại giữ cho a Thấm. Trong nhà bây giờ trừ a Thấm ra, đã không có ai thích ăn kẹo rồi.” Lâm Hàn cũng không ăn, Lâm Khai và Lâm Đàm càng thêm sẽ không ăn.
La phu nhân lệnh cho tiểu nha đầu cầm hộp đựng thức ăn thay Lý ma ma, cực kỳ cẩn thận đưa Lý ma ma về.
Lý ma ma đi tới cửa, còn quay đầu lại dài dòng nói một câu, “Không tốt.”
La phu nhân dịu dàng nói, “Vâng, không tốt, rất không tốt, người từ từ, không được đi nhanh.”
Nhìn Lý ma ma chậm rãi đi xa rồi, mới một lần nữa ngồi xuống, nói chuyện với Đàm Tuệ.
Đàm Tuệ hơi ngạc nhiên, “Biểu muội, muội thật có lòng kiên nhẫn với bà vú.”
Trước kia cũng không phải vậy, khi La phu nhân vẫn còn ở Tấn Giang Hầu phủ làm cô nương, Lý ma ma thường thích quản muội ấy, muội ấy thường không chịu quản thúc, hở ra tí là phát giận với Lý ma ma.
La phu nhân cười nói, “Muội vốn tính khí không được tốt, từ sau khi sinh hạ mấy đứa bé này, lại có bản lĩnh nuôi chúng lớn, tính tình nhẫn nại có thể tốt hơn nhiều.” Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Lý ma ma, bóng lưng khom khom chậm rãi đi ra, ánh mắt rất dịu dàng, “Bà ấy từ nhỏ nuôi lớn muội, đối xử với muội còn tốt hơn hài nhi ruột thịt của bà ấy, bây giờ bà ấy già rồi, chính là dài dòng chút, hồ đồ chút, chẳng lẽ muội còn nhẫn tâm phát giận với bà ấy sao?”
Đàm Tuệ rất cảm động, “Biểu muội, muội thay đổi.”
Lâm Thấm muốn mang San tỷ nhi đi nhìn tiểu Hôi của nàng, hết sức đề cử, “San tỷ tỷ, tiểu Hôi không cắn người, chơi rất tốt, nó vẫn còn rất nghe lời, tỷ cũng có thể nói nó, thật đó.”
San tỷ nhi thật ngượng ngùng, “Con lừa nhỏ của muội, tỷ cũng có thể nói sao?”
Lâm Thấm rất khảng khái, “Tỷ là biểu tỷ của muội mà, hai chúng ta không cần khách khí.”
Lâm Hàn sai người dắt tiểu Hôi tới, mình ngồi bên cạnh, nhìn hai muội muội chơi đùa.
Tiểu Hôi ngơ ngác, dáng vẻ rất phục tùng, nhìn thấy Lâm Thấm liền kêu lên “Um bee –– Um bee ––”, Lâm Thấm chạy đến trước mặt nó bắt nó kêu một hồi, tâm tình vui vẻ.
“San tỷ tỷ, tỷ cũng tới nói nó.” Nàng cười tít mắt nói.
San tỷ nhi tăng thêm can đảm đi tới trước mặt tiểu Hôi, trước đánh giá vóc dáng với nó, thấy mình còn cao hơn nó một chút, lá gan lập tức lớn thêm không ít, học dáng vẻ Lâm Thấm cũng dạy dỗ nó một phen. Dạy dỗ tiểu Hôi xong, hai tiểu cô nương thật vui mừng, dắt tiểu Hôi bước chậm đi trong vườn hoa, trên đường mòn trong rừng, San tỷ nhi rất sung sướng, “Tiểu Hôi tốt, không cắn người!”
Lâm Thấm gật đầu, “Nếu đổi thành đại Bạch thì không thể, đại Bạch rất kiêu ngạo, ngoại trừ muội có thể dạy nó ra, đổi thành người khác thì không được.”
Tiểu cô nương như hoa đi bên cạnh đầu lừa con màu xám tro, nhìn có vẻ hài hòa kỳ quái.
Đợi đến khi Lâm Phong, Lâm Khai và Hoài Viễn Vương đồng thời trở về, hai tiểu cô nương đã có thể vui sướng đến phát điên rồi.
Tiểu hồ ly trắng tinh, con thỏ nhỏ màu xám tro, con chim trĩ màu trắng, con heo rừng nhỏ màu xám, con dê núi nhỏ màu trắng, con sóc con màu xám tro… Muôn hình muôn vẻ, đủ loài đầy đủ hết, mỗi một dạng đều đáng yêu. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Lâm Thấm mừng rỡ đến đuôi lông mày cong cong, nhiệt tình chỉ huy nhóm thị nữ Thanh Trúc, “Màu trắng để chung với đại Bạch, màu xám tro để chung với tiểu Hôi.”
Thanh Trúc nhìn mấy lần, dịu dàng khuyên Lâm Thấm, “Nhị tiểu thư, tiểu hồ ly và dê núi màu nhỏ này, còn có chim trĩ, ngỗng trắng, đại khái không thích hợp thả chung với nhau, người xem như vậy có được không? Trước tiên tách chúng ra nuôi riêng, ban ngày liền để chúng chơi chung, chờ chúng nó chơi quen, lại thả vào một lồng tre nuôi chung.”
Lâm Thấm suy nghĩ một chút, “Đúng vậy, bọn chúng còn không quen thuộc, thả vào cùng một chỗ chỉ biết đánh nhau!” Rất vui mừng đồng ý.
Thanh Trúc hé miệng cười, ra lệnh cho tiểu nha đầu chia ra nhốt tiểu hồ ly con thỏ nhỏ vào trong lồng, cho người nuôi.
Đàm Tuệ phải đi, sai người tới kêu San tỷ nhi, Lâm Thấm cười tít mắt vẫy tay từ biệt với tiểu biểu tỷ của nàng, “San tỷ tỷ, tỷ có rảnh rỗi trở lại chơi nha.”
San tỷ nhi đồng ý, từng bước một đi theo thị nữ về nhà.
Hoài Viễn Vương ngoắc tay với Lâm Thấm.
Lâm Thấm vui vẻ như điên chạy tới, ngọt ngào nói cám ơn, “Diệu ca ca, cám ơn huynh, đại Bạch và tiểu Hôi đều có bạn rồi.”
“Muội muốn cho đại Bạch và tiểu Hôi có bạn sao?” Hoài Viễn Vương mỉm cười, bế nàng lên bàn đá thật cao, mặt đối mặt nói chuyện với nàng.
Lâm Thấm rất nghiêm túc, “Ừ, phải có bạn. Khi muội không cùng chúng nó, bọn chúng sẽ không khó chịu.”
Lời đứa bé của Lâm Thấm, khiến đáy lòng Hoài Viễn Vương mềm nhũn.
Hắn ôm lấy Lâm Thấm, lấy ra một cái hộp xinh xắn từ trong ngực, nhỏ giọng thương lượng với Lâm Thấm, “A Thấm, cái hộp này, muội thay Diệu ca ca đưa cho tỷ tỷ có được không?”
Lâm Thấm tò mò, “Cái gì vậy?” Không đợi Hoài Viễn Vương phản đối, đã lanh lẹ mở cái hộp ra.
“Wow ––” Nàng kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Trong hộp là viên đá màu hồng nhạt, là màu hồng nhạt rất thuần túy và tinh khiết, màu sắc tinh khiết, không lẫn một chút tạp chất nào, trong suốt sáng ngời, ánh sáng lung linh.
“Đẹp mắt.” Lâm Thấm hâm mộ nói.
Hoài Viễn Vương hơi đỏ mặt, thấp thỏm nói: “A Thấm, tỷ tỷ của muội sẽ thích chứ?”
Lâm Thấm lưu luyến nhìn hồi lâu, liền đóng cái hộp lại, cười tít mắt nói: “Đẹp mắt như vậy, tỷ tỷ nhất định sẽ thích. Diệu ca ca, muội liền đi đưa.” Để Hoài Viễn Vương bế nàng xuống, cầm cái hộp, dáng vẻ đắc ý ngạo mạn rời đi.
“A Thấm, muội đi đâu” Lâm Hàn vội đuổi theo nàng.
“Muội là người mang tin tức.” Lâm Thấm dương dương hả hê.
Nàng giơ cái hộp nhỏ trong tay lên, tỏ vẻ mình đang làm chuyện rất quan trọng.
Hoài Viễn Vương đỏ mặt, xoay người bày tỏ tình ý với bụi hoa hồng cao hơn hai thước, giống như đang thưởng thức hoa tươi.
Lâm Phong giả bộ như không nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Khai cũng thầm vui trong lòng. Hoài Viễn Vương à Hoài Viễn Vương, ngài có thể dụ dỗ a Thấm nhà ta đảm nhận người mang tin tức cho ngài, nhưng nàng thật sự quá nhỏ, còn không hiểu chuyện, sẽ không lén lén lút lút giấu người, chỉ biết quang minh chính đại… Ha ha, như thế này người Lâm gia đều biết hết rồi. dfienddn lieqiudoon
Lâm Thấm ngẩng đầu ưỡn ngực đến trong phòng Lâm Đàm, giao cái hộp cho tỷ tỷ, “Diệu ca ca đưa cho tỷ, hỏi tỷ có thích không?” Nói xong quen cửa quen nẻo trèo lên tháp mỹ nhân, thoải thoải mái mái nằm nghiêng, ra lệnh cho tiểu nha đầu, “Ta khát, rót cho ta ly nước.”
Tiểu nha đầu vội hỏi, “Nhị tiểu thư, có thêm mật ong không?”
Lâm Thấm gật đầu, “Muốn.”
Tiểu nha đầu vội vàng đi pha nước mật ong.
“A Thấm, uống nước phải ngồi thẳng lên, không cho nằm nghiêng.” Lâm Đàm dịu dàng nói.
Lâm Thấm đổ thừa không động, “Tỷ tỷ, muội là người mang tin tức nha.” –– Đã là người mang tin tức cho tỷ và Diệu ca ca rồi, vẫn không thể thoáng mở một mặt sao?
Lâm Đàm mỉm cười đi tới, bế nàng ngồi lên ghế dựa, “Nghe lời, khi uống nước phải ngồi, không thể nằm xiên xiên vẹo vẹo.”
Lâm Thấm thở dài, “Được rồi, muội cho rằng làm người mang tin tức, liền có thể không giống như ngày trước.” Ngồi thẳng ngay ngắn, nhận lấy nước mật ong tiểu nha đầu đã pha xong uống vài ngụm, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ mặt vừa lòng.
Lâm Đàm cười không xong.
Nàng mở hộp ra nhìn một chút, nhất thời sắc mặt ửng hồng.
Lâm Thấm nâng hai gò má lên, cười hì hì, “Viên đá đẹp mắt, tỷ tỷ cũng xinh đẹp.”
Lâm Đàm cười véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Đợi tỷ tỷ một lát.” Cầm cái hộp trở lại phòng trong, sau một lúc lại đi ra, trên tay đổi một cái hộp khác, cũng rất tinh xảo, “A Thấm, phiền muội mang về cho hắn.”
“Hắn, ai cơ?” Lâm Thấm ngây thơ hỏi.
Trên mặt Lâm Đàm nóng lên, nhỏ giọng nói: “Chính là Diệu ca ca của muội.”
“A.” Lâm Thấm hiểu ra.
Nàng tự chủ trương mở cái hộp ra nhìn một chút, thấy cũng là viên đá, phát ra ánh sáng xanh nhạt, rất đẹp.”
“Cũng là viên đá nha.” Nàng nói thầm nho nhỏ một câu, cầm cái hộp lên, nghênh ngang rời đi.
Chờ khi nàng giao cái hộp này cho Hoài Viễn Vương, toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều rơi vào trên cái hộp này. Ánh mắt hai huynh đệ Lâm Khai, Lâm Hàn sáng quắc, khiến cho Hoài Viễn Vương người đã từng trải qua sa trường, trong lòng cũng hơi hốt hoảng.
“Vẫn là viên đá.” Lâm Thấm cười ngọt ngào, nói cho hắn biết.
Lâm Khai đi tới, ôm lấy Lâm Thấm, “Tiểu a Thấm, đại ca tới dạy muội đọc thơ, ‘Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư, phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã; Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao, phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã; Đầu ngã dĩ mộc lý, Báo chi dĩ quỳnh cửu, phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã’.”
(*) Bài thơ Mộc qua – Khổng Tử, dịch nghĩa cuối chương
Mắt to của Lâm Thấm đảo tới đảo lui, cuối cùng suy nghĩ hiểu rõ, hoan hô nói: “Quăng cho viên đá, đáp lại viên đá!”
Tuy rằng nàng nghe không hiểu thơ Lâm Khai đọc có nghĩa là gì, nhưng nàng trời sinh thông minh, có thể dựa vào đó chuyển tiếp, thành một câu thơ chẳng đâu vào đâu.
Chúng đều tỏa sáng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Hoài Viễn Vương và Khang Vương một trước một sau phụng chỉ tra án tham ô, hai người cho ra kết luận hoàn toàn khác nhau.
Trong tấu chương mà Hoài Viễn Vương trình báo cho Hoàng đế chính là tri châu Túc châu Phương Đức Sơn là đầu sỏ gây nên, mà trong tấu chương của Khang Vương lại là Tri châu An Định châu Lâm Phong mới là tham quan khiến người ta giận sôi, Hoàng đế thật sự công bằng với hai người con trai này, lệnh cho Túc châu, An Định châu tạm thời do Châu đồng phụ trách tất cả sự vụ, áp giải Phương Đức Sơn, Lâm Phong vào kinh, nghe hầu thẩm tra xử lý. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Từ trên xuống dưới Lâm gia lập tức lòng người bàng hoàng.
Lâm Khai và Lâm Đàm lâm nguy không sợ hãi, vừa trấn an La phu nhân và tôi tớ trong nhà, vừa sai người thu dọn châu báu, chuẩn bị lên đường vào kinh –– Người Lâm gia đương nhiên muốn cùng Lâm Phong, không để cho ông một mình đối mặt với sóng to gió lớn ở Kinh thành.
Hoài Viễn Vương đích thân đến trấn an La phu nhân, lưu lại hơn mười người thị vệ ở trước cửa Lâm phủ ngày đêm trực ban trông coi, rõ ràng tỏ rõ thái độ của hắn.
Tam phu nhân Sơn gia, Hướng đại phu nhân vốn cứ cách một khoảng thời gian lại mang theo tiểu nữ nhi của mình cùng mẹ con La phu nhân, Lâm Thấm tụ họp một chút, khi đến nơi này cũng không tị hiềm, vẫn như trước đây, mang theo Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh lên cửa.
Ngược lại Đàm Tuệ và San tỷ nhi, vẫn không lộ diện.
Lâm Thấm mặt sung sướng, khoe khoang nói: “Trăn Trăn, Du Ninh, cha ta biết ta muốn đến Kinh thành chơi, nhưng cha là châu quan, không thể rời bỏ, liền nghĩ ra một cách hay, các ngươi đoán thử coi là gì?”
Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh là cô nương lớn chừng đó có thể đoán ra được cái gì, đều lắc đầu.
Lâm Thấm cười hì hì, “Thật ra thì ta cũng không biết, chỉ có điều, đại ca và tỷ tỷ, còn có Diệu ca ca, còn có nhị ca ta, còn có nương ta, đều nói cho ta, cha ta sẽ ở Kinh thành chờ ta, đến lúc đó ta sẽ biết rõ.”
Sơn Trăn Trăn lộ vẻ, “Đến lúc đó ngươi phải viết thư nói cho chúng ta biết đó nha.”
Hướng Du Ninh bá đạo ra lệnh, “Đúng, viết thư nói cho chúng ta biết, phải nói thật cặn kẽ!”
“Được.” Lâm Thấm vui vẻ đồng ý.
Di Ninh năm thứ mười sáu, Lâm Thấm tay trái dắt đại Bạch, tay phải dắt tiểu Hôi, theo mẫu thân và ca ca tỷ tỷ của nàng, bước trên đường về kinh.
(*) Dịch nghĩa bài thơ Mộc qua – Khổng Tử:
Người quăng sang tặng ta trái mộc qua.
Thì ta đáp lại bằng món ngọc cư đẹp đẽ.
Chẳng phải là để báo đáp,
Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy.
Người quăng sang tặng ta trái mộc đào
Thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ.
Chẳng phải là để báo đáp,
Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy.
Người quăng sang tặng ta trái mộc lý.
Thì ta đáp lại bằng món ngọc cửu đẹp đẽ.
Chẳng phải là để báo đáp,
Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy.
Chú giải của Chu Hy: Mộc qua – dây mậu mộc, trái như trái dưa nhỏ, chua, ăn được; quỳnh – sắc đẹp của ngọc; cư – tên một thứ ngọc để đeo.
Mộc đào – trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát; dao – ngọc đẹp