*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai tiểu ca nhi a Dương và a Thị cũng nắm tay đi tới.
A Dương hơn bảy tuổi, cũng đi học ở Sùng Văn điện giống như a Hạo. Nhưng mà hắn còn nhỏ tuổi, giáo viên không giống của a Hạo, chương trình học cũng không giống nhau, thoải mái hơn nhiều.
A Dương là một nam hài xinh xắn, tướng mạo càng giống mẫu thân hơn, nếu Lâm Phong và La Thư nhìn thấy hắn đều sẽ luôn mặt mày hớn hở nhìn lâu nhiều hơn, mặc dù hắn đã là đại nam hài nhưng vẫn không nhịn được muốn ôm lấy hôn hít, bởi vì dáng dấp của a Dương thật sự rất giống Lâm Khai và Lâm Đàm khi còn bé, khi ông ngoại bà ngoại nhìn thấy, có cảm giác thân thiết, có cảm giác thương yêu.
A Thị hoạt bát hiếu động, kể cả khi đi cũng nhảy nhảy nhót nhót, a Dương chững chạc hơn, nắm tay nhỏ bé của đệ đệ, thỉnh thoảng dặn dò bé, “A Thị, chậm chút. Đừng đi sang ven đường, nếu như có nước sẽ bị trượt.”
A Thị đồng ý rất ngoan ngoãn, nhưng mà đường bên kia không dễ đi thì bé sẽ đi bên kia, nếu như gặp phải nước thì ánh mắt bé sẽ sáng lên, nhất định phải ra sức đạp hai cái mới thôi.
Hai hài tử này vừa tới, tất cả mọi người đều cao hứng.
A Hạo và a Hân rất có dáng vẻ làm ca ca tỷ tỷ, mỗi người kéo lấy một đệ đệ, hỏi han ân cần.
Cao Nguyên Dục lại thương lượng với a Dương, “A Dương, cho cháu thêm một tiểu thư đồng được không?”
A Dương tốt tính hỏi, “Thập tứ thúc, muốn thêm ai vậy?”
Cao Nguyên Dục nháy nháy mắt với Lâm Hàn, “Là tiểu nhi tử của Hộ Quốc công.”
A Dương quả quyết cự tuyệt, “Là hắn sao? Vậy không được. Hắn còn hơn cháu mấy tháng, tương lai nếu như sơ ý cái thành thân thích, chẳng phải cháu sẽ phải gọi hắn là ca ca sao? Không cần.”
Lời nói hài tử này vừa được hắn nói ra khỏi miệng, trêu chọc đám người Lâm Thấm ôm bụng cười lăn lộn, “A Dương, bảo bối ngoan, nếu thật sự thành thân thích, cháu không phải gọi hắn là ca ca, cháu và hắn không cùng bối phận.”
Cửu công chúa rất thích a Dương, ngồi xổm người xuống cười khanh khách nói cho hắn biết, “Hắn sẽ không trở thành ca ca của cháu, sẽ trở thành trưởng bối của cháu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của a Dương nghiêm lại, “Vậy thì càng không được.”
Mọi người bị hắn chọc cho càng cười vui.
Chỉ có Lâm Hàn mặt đỏ bừng, có phần khó xử.
Hắn đỏ bừng mặt đứng một mình ở đó, đột nhiên nói: “Ta nhất định phải thành thân thích với Dương gia, bằng không chẳng phải vô cớ bị mấy người trêu ghẹo sao.”
Bình thường hắn quá đứng đắn quá nghiêm túc, mọi người chưa từng nghe thấy hắn nói lời tương tự, cực kỳ hưng phấn, vừa dậm chân vừa cười, “Được, có những lời này của Lâm nhị ca, nói gì thì chúng ta cũng phải giúp đỡ Lâm nhị ca chuyện này, để cho Lâm nhị ca và Dương gia thành thân thích!”
Cao Nguyên Dục cũng chà chà tay, “Ta đi mời bà nội rời núi, làm mai cho Lâm nhị ca!”
Lương Luân cười nói: “Bà ngoại tuổi tác đã cao, tinh lực có phần không đủ, vẫn cầu mẫu thân ta ra mặt đi. Mẫu thân ta nhất định cực kỳ vui lòng.”
“Cậu ta cũng có thể giúp một tay nha.” Cửu công chúa vội nói: “Cậu ta đang làm quan ở Kiến Khang, có mấy phần giao tình với Hộ Quốc công phủ!”
Tất cả mọi người nhiệt tình giúp đỡ bày mưu tính kế.
Lâm Thấm đầy mặt ngây ngất, nhẹ nhàng xoay một vòng, “Nếu như nhị ca và Dương gia thành thân thích, chẳng phải ta sẽ thoát khỏi bể khổ rồi sao? Hì hì, những ngày an nhàn của ta sắp tới rồi.”
Thân hình nàng thon dài yểu điệu, váy dài màu đỏ theo gió bay múa, nhẹ nhàng phất phơ, giống như tiên tử giữa hoa, Cao Nguyên Dục bất giác nhìn ngây dại.
Lương Luân tim đập thình thịch.
Mới vừa rồi hai người còn cười cười nói nói, chợt trầm mặc lại.
Lâm Thấm xoay quá nhiều, đầu hơi choáng váng, đỡ trán dần dần dừng lại, cửu công chúa gấp gáp, “A Thấm xoay nhiều như vậy làm gì? Có phải xoay đến chóng mặt rồi không?” Vội tới đỡ.
Lương Luân trơ mắt nhìn Lâm Thấm xoay tròn, choáng váng, tim cũng nhảy lên tận cổ họng rồi, nhưng có Lâm Hàn bên cạnh, cho dù trong lòng gấp gáp nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cao Nguyên Dục cũng không muốn nhịn, nhưng hắn mới vừa tới gần Lâm Thấm hai bước đã bị Lâm Hàn mặt không chút thay đổi ngăn cản lại. Vào lúc này Cao Nguyên Dục nào dám đắc tội Lâm Hàn? Vừa nở nụ cười, vừa nhìn trộm Lâm Thấm, thấy nàng được cửu công chúa đỡ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Mấy hài tử a Hạo và a Hân cũng vây quanh, ân cần hỏi thăm, “Dì nhỏ, dì chóng mặt sao? Có nặng lắm không?”
“Dì không sao đâu. Dì chính là quá cao hứng, quá cao hứng.” Lâm Thấm cười hì hì.
“Chuyện gì thế, cao hứng đến như vậy?” Cửu công chúa oán trách.
“Nhị ca sẽ thành thân thích với Dương gia, về sau ta sẽ thoát khỏi ma trảo của huynh ấy rồi.” Lâm Thấm cực kỳ đắc ý, “Về sau nhị tiểu thư Lâm gia sẽ được sống cuộc sống tự do tự tại thoải mái, chư vị, đến lúc đó ta mở tiệc thoát khỏi bể khổ, mời nhất định phải đến dự.”
“Hóa ra là vậy.” Cửu công chúa hé miệng cười.
“Cậu hai không quản cũng không sao, có cháu đây.” A Hạo rất bình tĩnh thong dong, “Cháu sẽ canh chừng dì nhỏ.”
Đáng thương cho Lâm Thấm, mới vừa hả hê được chốc lát đã bị A Hạo vô tình đả kích, không khỏi vô cùng tức giận. Nàng không có ý tốt nhìn về phía a Hạo, “Cao Trường Hạo, dì nhỏ quyết định hiện giờ muốn thu tiền đánh cuộc.”
“Thu tiền đánh cuộc thì sao chứ? Phải quản vẫn cần quản.” A Hạo nghiêm túc nói.
“Cao Trường Hạo cháu…” Lâm Thấm giận đến định kéo hắn qua đánh đòn.
“Đánh đòn thì sao chứ? Phải quản vẫn cần quản.” A Hạo vẫn nghiêm mặt.
“Hì hì.” A Thị nhỏ tuổi nhất cười hì hì trước.
“Phụt…” Mấy người Lương Luân, Cao Nguyên Dục, cửu công chúa cũng vỗ tay cười to.
Lâm Thấm cười đến cong eo.
Lâm Hàn hậu tri hậu giác đi tới, “A Thấm không muốn bị nhị ca trông nom đúng không? A Thấm, nhị ca cũng vì tốt cho muội, cho dù đến khi nào, cho dù bận rộn bao nhiêu cũng sẽ không mặc kệ muội.”
A Hạo trấn định phụ họa, “Đúng, quan tâm dì mới chịu quản dì. Nếu như đổi thành người khác, vậy đáng giá để bản thế tử phí sức vì người ta như vậy