Kiều Nữ Lâm gia

Chương 167




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hộ Quốc công về đến nhà, tiểu nhi tử mến yêu Dương Dục theo Hộ Quốc công phu nhân, Dương Linh cùng đi ra ngoài đón.

“Đi bơi hả?” Hộ Quốc công vừa nhìn gương mặt hắn đỏ bừng, tóc mai hơi ẩm thì biết rõ hắn lại đi bơi rồi, sờ đầu nhỏ của hắn, thuận miệng hỏi.

“Vâng, đi bơi.” Dương Dục trong sung sướng lại mang theo vài phần tự hào, “Lâm nhị ca dạy con cưỡi ngựa, con dạy huynh ấy bơi. Huynh ấy làm lão sư của con, con cũng làm lão sư của huynh ấy, rất công bằng!”

Hộ Quốc công bất giác cười, Hộ Quốc công phu nhân tỏ vẻ cưng chiều, giận trách: “Hài tử này.”

Dương Linh cười tươi sáng, “Con và a Thấm cũng giống nhau đấy. Nàng dạy con thư pháp, con dạy nàng bơi, có lúc làm lão sư có lúc làm học sinh, ai cũng không thua thiệt. Nhưng mà, suy nghĩ của a Thấm cũng kỳ, bơi được rồi lại nhớ tới ngỗng trắng lớn ngỗng trắng nhỏ của nàng, còn muốn mang cả ngỗng trắng tới, bơi chung với chúng!”

“Bơi chung với ngỗng trắng à? Chơi thật vui chơi thật vui.” Dương Dục xưa nay hoạt bát, nghe được những lời này mắt sáng lên, vội vàng phụ họa, “Không chỉ ngỗng tiểu Bạch, con vịt vàng nhỏ lông mềm mềm đó cũng rất dễ thượng, lần tới đi bơi đệ mang theo cả con vịt nhỏ!”

“Nghe thử xem đây là lời hài tử cái gì.” Hộ Quốc công phu nhân không khỏi cười vui.

Hộ Quốc công cũng mỉm cười.

Lâm Thấm và Dương Linh hợp ý, Dương Dục lại rất thích nàng, cho nên thời gian này Lâm Thấm thường xuyên tới phủ Hộ Quốc công. Mỗi ngày Lâm Hàn đều đi theo bên cạnh muội muội bảo vệ nàng, lúc này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ rồi, đi đâu đều theo. Mới đầu Lâm Hàn luôn ngồi nghiêm chỉnh không nói cười tùy tiện, sau đã học được dụ dỗ hài tử rồi, chơi rất vui với Dương Dục. Hiện giờ Dương Dục nhắc tới hắn cứ mở miệng là một tiếng Lâm nhị ca, vô cùng thân thiết.

“Hôm nay ở trong cung vô tình gặp được Sở Vương điện hạ, hắn khen ngợi Lâm nhị công tử một trận, cũng khen cả con.” Hộ Quốc công mỉm cười nói cho Dương Dục.

Dương Dục tò mò, “Sở Vương điện hạ khen con hả? Nhưng hắn còn chưa từng thấy con mà.”

Khóe miệng Hộ Quốc công hơi vểnh lên, “Hắn nói, Lâm nhị ca là nam tử chính trực nhất cả đời này hắn từng gặp được, cho nên, người trong lòng Lâm nhị công tử nhất định không tệ.”

“Lâm nhị ca có mặt mũi như vậy nha.” Dương Dục vẫn tâm tính tiểu hài tử, nghe lời này của Hộ Quốc công, cao hứng không thôi.

Hộ Quốc công phu nhân nghe lời Hộ Quốc công nói, lại như có điều suy nghĩ.

Dương Linh nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Mặc dù Hộ Quốc công không ở Kiến Khang, nhưng quân vụ phòng thủ trên biển ở Đông Nam vẫn do hắn phụ trách, thư phòng chất đống quân báo chờ hắn đi xử lý. Tán gẫu mấy câu với phu nhân, con cái xong hắn đã đi bàn chuyện công việc rồi.

Hôm nay Dương Dục đặc biệt dính phụ thân, quấn quýt muốn đi cùng hắn, Hộ Quốc công nói cho tiểu nhi tử biết, “Có thể đi, nhưng không cho quấy rối, không cho đụng lung tung vào đồ của cha, cũng không cho nói lung tung.”

Dương Dục khôn khéo đáp ứng, Hộ Quốc công liền dẫn hắn đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Hộ Quốc công phu nhân và Dương Linh, Dương Linh bướng bỉnh cười, “Con lại có lời hay để trêu ghẹo a Thấm rồi.”

Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười, “Nghe nói Sở Vương điện hạ và Lâm Thấm lớn lên bên nhau từ nhỏ, vậy dĩ nhiên không giống người khác. Giao tình từ luôn, luôn luôn càng dày nặng hơn.”

Dương Linh cười tươi, “Con trêu ghẹo a Thấm, nàng vẫn vịt chết còn cứng mỏ không chịu thừa nhận chứ, nhìn xem lúc này nàng còn lời gì muốn nói.”

Hộ Quốc công thuận miệng nói: “Ta đoán nàng đại khái sẽ nói Sở Vương nể mặt Tề Vương mới nói như vậy đi?”

Dương Linh suy nghĩ một chút, nói: “Thật sự là vậy, a Thấm vô cùng có khả năng sẽ nói vậy, nếu nàng không nghiêm chỉnh, nói nhăng nói cuội, trời nam biển bắc, không có giới hạn không có bến bờ.”

Hộ Quốc công phu nhân cười một tiếng, “Linh nhi, mặc dù con và Lâm nhị tiểu thư quen biết không lâu, nhưng lại hiểu biết được vài phần về tính tình của nàng.”

“Đó là đương nhiên. Con là ai chứ, ánh mắt tinh đời, nhìn rõ.” Dương Linh thuận miệng nói.

Sau khi nói ra, nàng và Hộ Quốc công phu nhân đồng thời ngẩn người.

Giọng điệu này rất giống Lâm Thấm rồi… Chính là ba hoa mà Lâm Thấm yêu thích và sở trường…

Hộ Quốc công phu nhân buồn cười, “Đây thật đúng là theo cùng ai thì học người đó, con mới quen biết Lâm nhị tiểu thư không bao lâu, đã giống nàng ấy đến vậy rồi. Haizzz, cổ nhân không lừa ta, kết bạn phải cẩn thận, gần son thì đỏ, gần mực thì đen.”

Dương Linh cười đến gãy lưng rồi.

Hộ Quốc công phu nhân nói giỡn với nàng, “Linh nhi, nếu như Lâm nhị tiểu thư biết được chuyện này, đã có khả năng không phải là con trêu ghẹo nàng ấy, mà là nàng ấy sẽ trêu ghẹo con đó.”

Dương Linh cười cười, “Nàng ấy không dám trêu ghẹo con đâu, nếu nàng ấy dám nhạo báng giễu cợt con, con sẽ… con sẽ…” Nói đến đây, trên khuôn mặt phù dung đột nhiên bay lên từng rặng mây đỏ, cúi thấp đầu, không nói tiếp được nữa.

“Linh nhi, con sẽ thế nào vậy?” Hộ Quốc công phu nhân vui vẻ hỏi tới.

“Nương thật là, con không nói chuyện với nương nữa!” Dương Linh giận dậm chân, xoay eo nhỏ, đi ra ngoài.

“Thật sự giận sao?” Hộ Quốc công phu nhân cười nói.

Dương Linh đã ra khỏi cửa, bên ngoài truyền đến tiếng cười giống như chuông bạc của nàng.

“Nha đầu ngốc này.” Trên mặt Hộ Quốc công phu nhân hiện lên vẻ cưng chiều, cười hiền lành.

Hộ Quốc công bận rộn đến rất khuya, người ngủ cả rồi mới quay về, Dương Dục đã ngủ say, được hắn ôm về.

Hộ Quốc công phu nhân ngồi dưới đèn chờ hắn, thấy hắn ôm Dương Dục đi vào, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Hộ Quốc công ấm giọng nói: “Không phải đã nói kêu nàng ngủ sớm đi rồi sao? Cần gì phải nhất định chờ ta chứ.”

Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười, “Cho dù không chờ chàng cũng phải chờ Dục nhi. Không thấy hắn ngủ yên, ta