Sau khi mấy đứa bé đi, trong phòng khách yên tĩnh lại, các phu nhân yên lặng ngồi nói chuyện, Đàm Tuệ và ngũ phu nhân từng gặp, liền cười ôn chuyện với bà ấy, “Ngũ phu nhân chúng ta từng gặp mặt một lần trong kinh, bà còn nhớ không?”
Ngũ phu nhân không chút để ý liếc nhìn Đàm Tuệ, “Xin lỗi, ta quên.”
Đàm Tuệ giật mình, miễn cưỡng cười cười, “Là trong tháng giêng năm nay, ở Hầu phủ Tấn Giang…”
Ngũ phu nhân rất thận trọng, “Thật không phải, ta cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn không nhớ được.”
Đàm Tuệ bất giác đỏ bừng cả mặt.
Ánh mắt tam phu nhân như điện, quét qua ngũ phu nhân một cái.
Ngũ phu nhân càng ngồi thẳng tắp.
Sơn Gia Hủy, Sơn Gia Lôi vừa xấu hổ, cúi đầu xinh đẹp xuống.
Hướng Hinh Ninh cầm tay Lâm Đàm, trong ánh mắt có ý đồng tình.
Lâm Đàm đáp lại Hướng Hinh Ninh một khuôn mặt tươi cười.
Nàng dùng giọng điệu rất tùy ý hỏi, “Ngũ phu nhân, xin hỏi phu nhân và đại thiếu phu nhân Thẩm Tướng phủ rất quen biết sao?” – không chỉ tùy ý, giọng điệu của nàng rất phức tạp, còn hàm chứa ý tứ khinh miệt khinh thường như có như không, cùng với vẻ tản mạn không nói rõ ràng ra được, dáng vẻ hào sảng không kiềm chế được.
Đối với ngũ phu nhân ngồi nghiêm chỉnh mà nói, thái độ và giọng điệu như vậy rất dễ chọc giận bà.
Giống như kiểu người tự cho là vậy giống ngũ phu nhân, không nhìn được nhất chính là người khác không câu nệ tiểu tiết.
Sơn ngũ phu nhân nhướng hai hàng chân mày dài nhỏ lên, cười lạnh nói: “Đại thiếu phu nhân Thẩm Tướng phủ chẳng lẽ không phải là dì của ngươi sao? Lâm cô nương, ngươi thật quá phách lối, ngay cả dì cũng khinh thường gọi bà ấy!”
“Thì ra phu nhân biết Lâm gia, La gia, Thẩm gia là thân thích như thế nào.” Lâm Đàm bừng tỉnh hiểu ra, dùng ánh mắt không thể tin nhìn ngũ phu nhân, trong mắt sáng tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Sơn tam phu nhân lạnh nhạt nói: “Nếu ngũ đệ muội biết đại thiếu phu nhân Thẩm gia là dì a Đàm, tự nhiên cũng biết La phu nhân là tỷ tỷ của đại thiếu phu nhân Thẩm gia, có đúng không? Ta còn tưởng rằng muội không hề biết gì về La phu nhân, thì ra không phải. Ngũ đệ muội, xin lỗi, mới vừa rồi giới thiệu muội và La phu nhân ta dông dông dài dài nói một tràng, muội đừng ngại phiền.”
Tam phu nhân đã lên tiếng nói chuyện, La phu nhân liền không hề khách khí, cười hì hì nói; “Chả trách ngũ phu nhân không nhớ rõ biểu tỷ ta rồi, thì ra bà có trí nhớ như vậy. Rõ ràng biết La Anh, cũng biết La Anh là dì a Đàm nhà ta, lại giống như hoàn toàn không hề nghe thấy nhà của ta.”
Hướng đại phu nhân cũng trêu ghẹo, “Trí nhớ này của ngũ phu nhân có phải lúc tốt lúc tệ không? Đại thiếu phu nhân Thẩm gia là dì của a Đàm còn nhớ rõ ràng thế này, người đã từng gặp mặt, thế mà lại một chút ấn tượng cũng không?”
Ba vị phu nhân xúm lại chọc ghẹo trêu đùa, mặc dù ngũ phu nhân tự cao tự đại, lúc này cũng đã chật vật nhếch nhác rồi.
Ngược lại Đàm Tuệ tốt bụng giải vây thay bà ta, “Đây cũng không phải vì trí nhớ của ngũ phu nhân lúc tốt lúc xấu, thật sự là ngày đó nữ khách Hầu phủ Tấn Giang nhiều, người đến người đi, trên mặt mọi người lại trang điểm rất đậm, trát một tầng phấn thật dày, ngàn người một mặt…”
“Phụt…” Trừ Sơn ngũ phu nhân, người còn lại đều không khỏi bật cười.
Sơn Gia Hủy và Sơn Gia Lôi như đứng đống lửa, thấy không khí lúc này đã hòa hoãn rồi, vội nhân cơ hội đưng lên, cười theo nói: “Trăn Trăn và Du Ninh, a Thấm vừa gặp mặt sẽ sinh ra rất nhiều chủ ý ly kỳ cổ quái, những hoa cỏ quý giá này của La phu nhân sợ rằng sẽ phải gặp họa, vẫn để chúng con đi nhìn một chút mới thỏa đáng.”
Sơn tam phu nhân gật đầu, “Đi đi.”
La phu nhân và Hướng đại phu nhân cũng kêu Lâm Đàm và Hướng Hinh Ninh, “Hai con cũng đi ra ngoài cho thoải mái, đừng theo những lão nhân gia chúng ta, không lại khiến các con tiểu cô nương trẻ măng buồn bực.”
Lâm Đàm và Hướng Hinh Ninh trăm miệng một lời, “Mấy ngài cách lão nhân gia còn rất xa, còn trẻ tuổi lắm, ba chữ lão nhân gia này, qua ba mươi năm năm mươi năm nhắc lại không muộn.”
Trêu chọc khiến mấy người La phu nhân rất vui vẻ.
Cáo từ mấy vị phu nhân từ phòng khách ra ngoài, Sơn Gia Hủy nắm tay Lâm Đàm, rất ngượng ngùng, “Mấy người chúng ta đã quen biết hai năm rồi, trong hai năm này chúng ta ở chung một chỗ nói gì mà không nói, chuyện gì mà không làm? Hôm nay thật ngượng ngùng, ngũ thẩm thẩm ta bà ấy là… Haizzz, nguyên nhân trong này ta cũng không có cách nào nói cho ngươi biết, thật sự là… Tóm lại ngươi đừng để ở trong lòng, lui về sau nương ta nhất định sẽ không mang theo bà ấy tới nhà ngươi.”
Sơn Gia Lôi cũng nói: “Đúng vậy, về sau ngũ thẩm cho dù nói khéo như rót mật lưỡi nở hoa sen, cho dù bà ấy nói lớn tới trời, tam bá mẫu cũng sẽ không mang bà ấy tới Lâm gia nữa.” Mất mặt ném một lần còn chưa đủ sao.
Lâm Đàm và Hướng Hinh Ninh liếc nhìn nhau, đồng thời đưa tay chỉ về phía Sơn Gia Hủy, “Nói mau, nguyên nhân trong này là cái gì!”
Nếu Sơn Gia Hủy nói, “Nguyên nhân trong này ta cũng không có cách nào nói các ngươi biết”, cũng đã nói rõ, nàng biết nguyên nhân vì sao lần đầu tiên ngũ phu nhân và La phu nhân gặp mặt đã không thân thiện như vậy!
Lúc này Sơn Gia Hủy mới ý thức được mình nói lỡ miệng, không khỏi ửng đỏ trên mặt, “Chuyện này, thật khó mà nói, thật đó.”
Sơn Gia Lôi ranh mãnh cười một tiếng, mở trừng hai mắt với Lâm Đàm, “Mặc dù khó mà nói, nhưng cũng vẫn có thể nói. A Đàm, ngươi thật sự muốn nghe sao?”
“A.” Hướng Hinh Ninh “A” một tiếng ý vị sâu xa với tỷ muội Sơn gia, ba người, sáu con mắt, cùng nhau nhìn chăm chú về phía Lâm Đàm.
Tỏ vẻ không ép Lâm Đàm xấu hổ thề không bỏ qua.
Lâm Đàm khẽ cười cười, “Con người của ta twf trước đến giờ không thích ép buộc làm khó người khác, a Hủy, a Lôi, nếu như không tiện nói, vậy coi như thôi.” Nhìn xuống chung quanh, “Mấy đứa nhóc chạy đi đâu rồi? A Thấm nhà ta càng ngày càng bướng bỉnh, không được, ta phải đi nhìn con bé…” Xoay người định đi.
Sơn Gia Lôi ôm lấy nàng từ phía sau, hé miệng cười, “Nhà ngũ thẩm thẩm của ta có vị thất cô nương, nghe nói lớn lên cực kỳ xinh xắn, nhân phẩm giống như tiên nữ. Cha nương vị thất tiên nữ này để ý Gia Thụ ca của ta, nhờ ngũ thẩm thẩm cầu hôn, ngũ thẩm thẩm ba phen bốn bận tự mình nói với Gia Thụ ca, Gia Thụ ca cũng không chịu gật đầu. A Đàm, ngươi đoán vì sao huynh ấy không chịu gật đầu đây?” Càng cười càng mập mờ, càng nói càng hư.
Lâm Đàm cười đánh nàng ấy, nói: “Ta nhớ có chuyện khẩn cấp, nhanh lên, chúng ta đi tìm mấy đứa nhóc. A Lôi đừng náo loạn, náo loạn nữa ta sẽ tức giận.”
Mặc dù Sơn Gia Hủy và Hướng Hinh Ninh cũng muốn giễu cợt mấy câu, nhưng thường ngày chị em tốt, làm a Đàm thẹn thùng, liền cười nói: “Đúng đúng đúng, tìm mấy tên nhóc kia, dạy dỗ cẩn thận, đây chẳng phải có thể một trận ồn ào sao.”
Bốn tiểu cô nương Lâm Thấm, Sơn Trăn Trăn chạy tới chạy lui chơi đùa trong bụi hoa, mấy người nhũ mẫu, thị nữ hầu hạ bên cạnh, Sơn Gia Hoa ở bên cạnh hờn dỗi, Sơn Gia Nam mập mạp ở bên cạnh ăn nói khép nép dụ dỗ nàng.
Thấy mấy người Lâm Đàm tới, Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh hoan hô một tiếng, tất cả tìm tỷ tỷ của mình chỉ có San tỷ nhi cô đơn, Sơn Gia Lôi vui cười, “San tỷ nhi, muội ráng chấp nhận vậy, tỷ tỷ thương muội, như thế nào?”
San tỷ nhi xấu hổ cười, nắm tay Sơn Gia Lôi.
Hai người Lâm Đàm và Hướng Hinh Ninh làm tỷ tỷ, một người dạy cho Lâm Thấm: “A Thấm, thân thích của muội có là có, lại không nhiều bằng Du Ninh, vì vậy nếu như muội và Du Ninh tranh luận, cứ khăng khăng có hay không có, cũng không cần so đo nhiều hay không nhiều.” d1en d4nl 3q21y d0n
Một người dạy cho Hướng Du Ninh, “Tiểu muội, cái khác chúng ta đều không bàn đến, chỉ để ý lấy nhiều thủ thắng là được.”
Hướng Du Ninh túm lấy tỷ tỷ nàng không thuận theo, “Tỷ, muội nghe không hiểu!”
Trên khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Thấm cũng có ý mê man, nhưng không chịu thừa nhận, ngược lại làm như thật gật đầu nhỏ bé, giống như nàng nghe hiểu.
Lâm Đàm và Hướng Hinh Ninh nắm lấy tiểu muội của mình, nhẹ nhàng giảng đạo lý, “Nếu như muốn tranh luận, nên từ sở trường của mình, tránh sở đoản của mình, nhưng nếu có thể tránh chút võ mồm, hòa hòa thuận thuận với nhau, không cãi nhau, không gây gổ, chẳng phải rất tốt?”
“Không được!” Lâm Thấm và Hướng Du Ninh trăm miệng một lời.
“Không gây gổ, còn làm gì?” Hướng Du Ninh liến thoắng như đúng rồi.
“Không cãi nhau, rất nhàm chán.” Lâm Thấm rất coi thường.
Phản đối xong, khinh bỉ trưởng tỷ nhà mình, hai tiểu cô nương chợt sinh ra cảm giác hiểu nhau không cần nói, chìa tay, cười hì hì ôm lấy nhau chung một chỗ.
Sơn Trăn Trăn gấp gáp, “Còn có ta, còn có ta!”
Lâm Thấm và Hướng Du Ninh nở nụ cười, mỗi người chìa một cánh tay nhỏ, ôm Sơn Trăn Trăn vào.
San tỷ nhi ở bên cạnh nhìn, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ hâm mộ.
Lâm Thấm và hai bạn nhỏ chơi âu yếm chốc lát mới nhớ tới, “Trăn Trăn, Du Ninh, ta có thân thích nha, biểu tỷ của ta cũng ở đây!”
Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh rất nhiệt tình, “Gọi nàng ấy cùng tới.”
Ba cô nương đồng loạt chìa tay về phía San tỷ nhi, San tỷ nhi hưng phấn không thôi, bốn đứa bé hoan hô ôm nhau, vừa cười vừa náo.
“Còn có ta nữa, còn có ta!” Sơn Gia Hoa thở phì phò chạy tới, đẩy San tỷ nhi một phát.
–– Không thể không nói, nàng cũng rất có ánh mắt, chọn lấy cô nương không có chỗ dựa nhất.
San tỷ nhi mím miệng nhỏ khóc, “Đau, hu hu hu, đau.”
Sơn Gia Nam băn khoăn, vừa khuyên muội muội, “Gia Hoa muội đừng ra tay.” Vừa lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ San tỷ nhi, “Tiểu muội muội, muội đau ở đâu? Ta xoa xoa thay muội được không?”
San tỷ nhi tội nghiệp chỉ chỉ lưng mình, “Nàng ấy đẩy muội ở đây.”
Sơn Gia Nam vội vàng chìa tay xoa thay nàng lại nói, “Không đau, xoa xoa là hết đau.”
Hắn ngược lại rất biết dụ dỗ tiểu nữ hài nhi.
Sơn Gia Lôi nhìn không nổi, kêu Sơn Gia Hoa lên giảng đạo lý với nàng, “A Hoa, nếu như muội muốn cùng nhau chơi đùa với Trăn Trăn, a Thấm bọn họ, muội liền hiền hòa một chút đi, muội cậy mạnh bá đạo như vậy, ai thích chơi cùng muội? Đều không chào đón muội.”
Sơn Gia Hoa đảo mắt nhanh như chớp, nàng thấy mẫu thân ngũ phu nhân không ở bên cạnh, ca ca Sơn Gia Nam lại đang dụ dỗ San tỷ nhỉ, không ai giúp nàng, liền ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ, muội nghe tỷ.”
Sơn Gia Lôi lại thương lượng với Sơn Trăn Trăn, Lâm Thấm, để cho các nàng mang theo Sơn Gia Hoa cùng nhau chơi đùa.
Sơn Trăn Trăn tốt tính gật đầu, Lâm Thấm lại nói: “Nàng ta đẩy San tỷ nhi, phải nói lời xin lỗi với San tỷ nhi!”
Cuối cùng vẫn là Sơn Gia Hoa khuất phục, nói xin lỗi với San tỷ nhi, Lâm Thấm mới hào phóng phất tay nhỏ bé, “Ngươi cũng cùng đi!”
Năm tiểu cô nương cùng nhau chạy đi, Sơn Gia Nam lắc lư chạy đi theo phía sau mông, dáng vẻ ca ca tốt.
Lâm Đàm cùng với Hướng Hinh Ninh và tỷ muội Sơn gia đi dạo trong vườn, đột nhiên nhìn thấy trong đình đón xuân phía trước xuất hiện bóng dáng hai nam tử.
Một vị là Lâm Khai, một vị khác là một thanh niên chừng mười bảy mười tám tuổi, thân mặc trường bào giao lĩnh *, màu xanh biếc cực nhạt, người như ngọc đẹp, tiêu sái phi phàm **.
(*) Giao lĩnh: hay giao lãnh tức áo cổ chéo.
(**) Tiêu sái phi phàm: Nguyên gốc 萧疏轩举 (tiêu sơ hiên cử), tiêu sơ – cá tính tiêu sái, không câu nệ; hiên cử - hình dung khí chất phi phàm, khí vũ hiên ngang
“Này, ngươi đoán thử xem, huynh ấy rốt cuộc tới tìm ai?” Sơn Gia Lôi ôm Lâm Đàm, nhỏ giọng nhạo báng.