“A Đàm, thì ra cháu nghĩ như vậy.” Tấn Giang Hầu lộ vẻ xúc động.
“Tỷ tỷ cháu chính là tốt như vậy mà.” Lâm Thấm dựa vào trên người tỷ tỷ, mặt kiêu ngạo.
Lâm Đàm ôm muội muội, mỉm cười nói với Tấn Giang Hầu: “A Thấm chỉ có một ông ngoại, rất quý báu, cháu nào dám không suy nghĩ vì ngài chứ?” Là giọng đùa giỡn.
Lâm Thấm cười ngượng ngùng.
Cho đến bây giờ chuyện cười nàng gây ra khi còn bé vẫn là đề tài nói chuyện say sưa giữa Lâm Phong và La Thư, cho nên, mặc dù những chuyện này đều là chuyện cũ lúc nàng ba bốn tuổi, nhưng nàng lại biết rất rõ ràng.
Ánh mắt Tấn Giang Hầu cũng dịu dàng đi.
Sau khi vạch trần hành động việc làm của Tiêu Lan ông vừa thống hận, lại hối hận, thống hận vì Tiêu Lan tàn nhẫn xảo trá, lòng dạ ác độc, hối hận là vì ông không thấy rõ được bộ mặt của người bên gối, không sớm đề phòng, làm hại Lâm Khai và Lâm Đàm còn nhỏ tuổi đã ăn hết khổ cực. Hai cảm xúc này đều rất mãnh liệt, trong ngực ông bốc lên một trận tức giận cuồn cuộn, thiếu chút nữa tức đến nổ tung, nhưng khi ông đối mặt với Lâm Đàm trấn định thông minh và Lâm Thấm ngây thơ đáng yêu thì tâm tình dần dần lại không còn hỏng bét như vậy nữa rồi.
Khi tâm linh một người bị thương, tình thân là thuốc chữa tốt nhất, hiệu quả tốt nhất.
“Uổng công ta thống lĩnh binh mã mấy chục năm, thế mà lại nhìn người không sáng suốt.” Tấn Giang Hầu rất tự trách.
La Giản không đồng ý, “Cha, một năm cha không trở về nhà được mấy lần, mới gặp được bà ta mấy lần chứ? Có thể hiểu rõ được bà ta bao nhiêu? Đừng nói bà ta, từ nhỏ đến lớn kể cả con đây cũng không nhìn thấy cha được mấy lần, trước kia cha lại rất hung dữ, con vừa thấy cha đã bắp chân đều run, nói cũng không dám nói nhiều...”
Ngôn Yên lại đã mang theo La Văn Kỳ và La Văn Chân đến đây, giận trách cắt lời hắn, “Chàng đây đang an ủi cha hay đang định oán giận cha vậy?”
La Giản ngượng ngùng nói: “Định an ủi đấy, không biết sao lại nói lẫn...” Rất xấu hổ, đón lấy hai nhi tử, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của hai đứa.
“Ông ngoại, chuyện này cháu không trách ông.” Lâm Khai cười nói.
“Cháu cũng không trách ông.” Lâm Đàm cười nói tự nhiên.
“Ông ngoại, cháu cũng không trách ông.” Lâm Thấm đảo tròn tròng mắt, khéo léo nói.
La Thư nhỏ giọng lầm bầm, “Cha nói thử xem, nương của con không còn, cha cưới ai không được, lại cứ muốn cưới bà ta?”
Thấy sắc mặt Tấn Giang Hầu ảm đạm đi, lại không đành lòng, không nói tiếp nữa.
Lâm Phong dịu dàng nói: "Lúc đó còn có thái phu nhân mà, đại khái hôn sự cũng không phải hoàn toàn theo ý của nhạc phụ được. Hiện giờ người một nhà chúng ta đều tốt, người một nhà anh vợ cũng đều tốt, về sau còn có thể tốt hơn mà, đây là ông trời quan tâm chúng ta, nàng nói có đúng không? ‘Chuyện cũ không thể ngăn, tương lai còn kịp sửa’, chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, được không?”
La Thư dịu dàng gật gật đầu, “Được.”
Nàng không buông bỏ được chuyện cũ là bởi vì đau lòng con cái, cũng không phải lòng dạ hẹp hòi thích thù dai, Lâm Phong khuyên can nàng rồi cũng đã nghĩ thông. Đúng vậy, đã là chuyện cũ rồi, truy cứu nữa thì có ích lợi gì? Sống thật tốt mới nghiêm chỉnh.
Tấn Giang Hầu xúc động thật lâu, “A Giản và a Thư đều là hài tử lòng dạ tốt bụng, giống mẫu thân hai đứa như đúc.” Nói đến thê tử đã qua đời, ngực ông lại quặn đau một trận, “Bà ấy rất hiền lành, tâm địa tốt, tính tình an tĩnh, lúc bà ấy qua đời ta thật sự sắp điên rồi...” Trên gò má của ông hiện lên vẻ đau đớn, ngây ngốc ngồi trên ghế, giơ tay che mắt.
“Ông ngoại.” Lâm Thấm nước mắt lưng tròng chạy tới an ủi ông, nhón chân lên muốn vỗ lưng ông, “Ông ngoại ngoan, không khóc.”
Lâm Hàn cũng đi qua an ủi ông ngoại.
Tấn Giang Hầu lặng yên ôm hai hài tử vào trong ngực, lã chã rơi lệ.
Mấy người Lâm Khai, Lâm Đàm nhìn thấy cũng xúc động.
La Thư kéo áo Lâm Phong, nhỏ giọng nói cho hắn biết, “Ta thấy dáng vẻ này của ông ấy, trong lòng cũng thật khó chịu. Chuyện khi ta còn bé ông ấy không muốn gặp ta, ta không trách ông ấy.”
Lâm Phong tỏ vẻ thương hại, nhỏ giọng nói: “Được rồi, không trách ông ấy. Thật ra thì nhạc phụ cũng đáng thương. A Thư, ta nghĩ không phải nhạc phụ không thích nàng, mà vì nhìn thấy nàng sẽ nhớ lại cảnh tượng lúc nhạc mẫu qua dời, trong lòng không chịu nổi.”
La Thư rưng rưng gật đầu.
Hoài Viễn Vương vẫn nắm tay Lâm Đàm, mặc dù không nói, nhưng vẫn có thể tin tưởng giống như núi.
“A Đàm, nhớ tới chuyện cũ, nàng sẽ đau lòng khổ sở sao?” Hắn dịu dàng hỏi.
“Đã không rồi.” Lâm Đàm quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt cũng dịu dàng.
La Thư lau mắt, “Nếu a Đàm không khó chịu, vậy con cũng không cần lừa gạt con bé chuyện năm đó nữa, có thể nói cho con bé nghe.”
Lâm Phong rất thương cảm, “Đúng vậy, con rể, con không cần phải giấu giếm a Đàm chuyện lúc trước nữa rồi.”
“Cái gì?” La Giản và Ngôn Yên đều rất kinh ngạc.
Kể cả Lâm Hàn và Lâm Thấm đều tò mò nhìn sang.
Hoài Viễn Vương lại sẽ có chuyện gạt Lâm Đàm, trong cách nhìn của bọn họ chuyện này thật khiến cho người ta ngạc nhiên. Hoài Viễn Vương đối xử rất tốt với Lâm Đàm, tốt đến khiến cho tất cả Vương phi công chúa hâm mộ và ghen tỵ, là mục tiêu của tất cả quý phụ kinh thành hướng tới. Hắn sẽ có chuyện gì giấu giếm Lâm Đàm, thật sự không thể nghĩ ra được.
Bản thân Lâm Đàm cũng hơi kinh ngạc, “Giấu giếm ta?”
Mọi người đều đưa mắt nhìn Hoài Viễn Vương, Hoài Viễn Vương hơi ngượng ngùng, “A Đàm, là như vậy, thật ra thì năm ta mười tuổi đã đồng ý muốn cưới nàng, nàng cũng đã đồng ý gả cho ta...”
“Hả?” La Giản và Ngôn Yên, Lâm Hàn, Lâm Thấm những người không biết chuyện cũ này đều choáng váng.
Lâm Phong và La Thư dĩ nhiên đã biết xảy ra chuyện gì, Tấn Giang Hầu cũng biết chuyện, nhưng khi nhìn đôi người có tình trước mắt, khóe mắt vẫn ẩm ướt.
Hoài Viễn Vương sợ kích động đến đau đớn sâu trong lòng Lâm Đàm, dè dặt nói: “Năm ấy nàng mới ba bốn tuổi, độ tuổi không khác a Thấm khi chúng ta gặp lại ở An Định là mấy, còn không nhớ việc, cho nên nàng đã quên mất ta. Muội muội ta a Hành chết yểu, chôn ở Tây Sơn, ta sợ con bé đến nơi hoang vắng sẽ cô đơn, nên ở lại Tây Sơn với con bé một thời gian...”
“Tây Sơn.” Lâm Đàm bừng tỉnh hiểu ra.
Khi còn bé nàng đã từng bị thái phu nhân đưa đến Tây Sơn, nàng đương nhiên biết chuyện này.
“Thì ra chúng ta đã từng gặp nhau khi còn bé à.” Trong mắt Lâm Đàm lóe lên vẻ hưng phấn, “Vậy, chúng ta gặp nhau như thế nào? Sau khi gặp mặt, đã xảy ra chuyện gì?”
Cho dù Lâm Phong và La Thư bằng lòng để Hoài Viễn Vương nói ra chuyện cũ, nhưng lúc này vẫn đau xót trong lòng.
Đoạn chuyện cũ kia thật sự quá thê thảm đối với Lâm Đàm.
Hoài Viễn Vương ánh mắt dịu dàng, “Buổi tối nàng chạy loạn trong núi, nên gặp được ta. Ta thấy nàng không khác muội muội ta nhiều lắm, nên rất thích nàng, kéo nàng đi chơi chung với ta, ăn khuya chung, hai chúng ta chơi rất vui vẻ, ta nói muốn cưới nàng, nàng hớn hở đồng ý. Nhưng mà, sau đó ta lại đột nhiên không tìm được nàng, về sau nữa ta mới biết được, thì ra ông ngoại nàng đốt đuốc thiêu am ni cô mà nàng ở nhờ. Ta vẫn tìm nàng, nhưng mãi không tìm được, cho đến khi nhìn thấy tiểu a Thấm ở ngoại thành An Định, khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé rất giống nàng năm đó, ta mới có tâm tư tiếp xúc với Lâm gia, tìm được nàng về rồi.”
Trên mặt Lâm Đàm lộ ra nụ cười như mộng ảo, “Hóa ra là như vậy sao.”
Lâm Phong và La Thư thở phào nhẹ nhõm. Rất tốt, a Đàm không cần nhớ lại chuyện cũ chua xót này, Hoài Viễn Vương nói thật ấm áp thật nhẹ nhõm, tốt, tốt như vậy.
La Giản và Ngôn Yên vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, “Vậy được gọi là duyên phận rồi. Đại điện hạ, a Đàm, hai đứa thật đúng là một đôi trời sinh, một đôi đất tạo mà.”
Lâm Khai là người biết chuyện, khẽ mỉm cười, trong lòng cảm khái, Lâm Hàn lại nhìn kỹ Hoài Viễn Vương vài lần, “Đệ thấy anh rể càng thân thiết hơn, càng giống như người mình.”
Hoài Viễn Vương cực kỳ vui mừng.
Chỉ có Lâm Thấm vui mừng khấp khởi lẩm bẩm, “Anh rể, huynh và tỷ tỷ thất lạc, nhìn thấy muội mới tìm được tỷ tỷ, có đúng không? Muội là người làm mai cho hai người nha.”
Tất cả mọi người đều biết tính tình Lâm Thấm, nhịn cười không được, Hoài Viễn Vương cười nói, “A Thấm nói cực kỳ đúng, anh rể nhìn thấy muội, mới tìm được tỷ tỷ của muội. Muội là người làm mai của tỷ tỷ và anh rể đó.”
Lâm Thấm vô cùng hài lòng, “Muội là đại công thần! Lần tới gặp Cao Trường Hạo, muội phải trịnh trọng nói cho thằng bé biết, không có muội, sẽ không có a Hạo! Mọi người nghĩ thử xem, không có muội, anh rể sẽ không tìm được tỷ tỷ; nếu như anh rể không tìm được tỷ tỷ, tự nhiên không có cách nào cầu hôn tỷ tỷ, cưới tỷ tỷ làm vợ; nếu như anh rể không thể lấy tỷ tỷ làm vợ, làm sao có Cao Trường Hạo và tiểu a Hân chứ? Không có muội, sẽ không có a Hạo!”
Lâm Thấm hả hê quên hình khoa chân múa tay, đám người Lâm Phong, Hoài Viễn Vương bị nàng chọc cho cười rạng rỡ.
Kể cả Tấn Giang Hầu đang thầm đau buồn, trong mắt cũng có nụ cười.
Lâm Thấm không đợi được dù chỉ một buổi tối, ngày hôm đó đã đi theo tỷ tỷ, anh rể trở về, kéo a Hạo và a Hân ra, đâu ra đấy trịnh trọng nói ra lời này cho hai đứa, “A Hạo, a Hân, không có dì nhỏ sẽ không có hai đứa, có hiểu không?” Cẩn thận nói hàm nghĩa trong lời nói thâm ảo này của mình cho cháu ngoại trai nhỏ và cháu ngoại gái nhỏ nghe, “... Không có dì nhỏ, phụ vương các cháu sẽ không tìm được mẫu thân của các cháu, tự nhiên sẽ không có hai đứa, hiểu không?” Nói xong, Lâm Thấm cảm thấy mình thật sự quá có khả năng rất quan trọng, say mê híp mắt.
“Đồ mặt dày.” A Hạo bình tĩnh nói.
“Đồ mặt dày.” A Hân lại ngọt ngào cười lấy lòng.
“Hai tiểu bại hoại này.” Lâm Thấm bị a Hạo và a Hân chọc giận quá chừng.
Nàng kéo Hoài Viễn Vương, “Anh rể, muội nói có đúng không? Nếu như không có muội, huynh sẽ không gặp được tỷ tỷ, dĩ nhiên sẽ không có hai tiểu oa nhi xấu xa này rồi.”
Hoài Viễn Vương nhìn Lâm Đàm, trong mắt nhu tình vô hạn, “Ta tìm nàng ấy đã nhiều năm, nếu như không gặp được tiểu a Thấm, ta cũng sẽ tiếp tục tìm tiếp, cho dù đi khắp chân trời góc bể, cũng nhất định phải tìm được nàng.”
Sắc mặt Lâm Đàm ửng đỏ, thâm tình nhìn lại hắn.
Lâm Thấm thất vọng, “Anh rể, huynh lại không giúp muội nha.”
A Hạo lạnh nhạt nhìn Lâm Thấm, “Dì nhỏ, đồ mặt dày.”
A Hân bắt chước y chang, “Dì nhỏ, đồ mặt dày.”
Lâm Thấm chống eo nhỏ.
Lâm Đàm khe khẽ đẩy Hoài Viễn Vương, Hoài Viễn Vương giật mình, vội vàng kiên nhẫn tỉ mỉ nói cho a Hạo và a Hân, “Nếu không có dì nhỏ, không biết đến ngày tháng năm nào cha mới có thể gặp được nương của các con đâu, cho nên, dì nhỏ có công lao thật sự rất lớn.”
Lâm Thấm hả hê, “Cao Trường Hạo, dì nhỏ không phải là đồ mặt dầy nha?”
A Hạo buồn bực nhìn Hoài Viễn Vương, lại buồn bực nhìn Lâm Thấm, khinh thường quay mặt đi.
A Hân luôn học ca ca, thấy a Hạo quay mặt sang, bé vội vàng cũng học dáng vẻ như vậy xoay qua chỗ khác rồi. Nhưng mà nụ cười của bé quá ngọt quá nịnh hót, không học được dáng vẻ bễ nghễ ngạo mạn kia của a Hạo.
Lâm Thấm và Hoài Viễn Vương, Lâm Đàm đều bị long phượng thai chọc cho tươi cười rạng rỡ, hết sức vui vẻ.
--
Tiêu thái phu nhân và Tiêu Lan đi ra khỏi cửa chính phủ Tấn Giang Hầu, đại ca Tiêu Lan đã đang chờ ở cửa, vội vàng đón mẹ con hai người lập tức lên xe.
Mới vừa lên xe ngựa Tiêu gia, Tiêu thái phu nhân đã không chịu nổi nữa, một tay kéo tay nhi tử, một tay nắm tay nữ nhi, như muốn căn dặn điều gì. Nhưng mà, bà đã là đèn cạn dầu, nói cũng đã không nói ra được.
Tiêu Lan vội vàng hỏi bà, “Nương, nương như thế nào rồi?”
Tiêu thái phu nhân lại chỉ mấp máy môi, ngoẹo đầu, ra đi.
Tiêu Lan thất thanh khóc rống, “Nương, nương không thể đi, không thể cứ đi như vậy mà. Như vậy để cho con sống như thế nào đây, làm sao sống tiếp đây?”
Cho dù bà tâm địa sắt đá như thế nào, trơ mắt nhìn mẫu thân thân sinh của mình chết trước mặt mình, hơn nữa còn vì cứu mình mà chết, sao chịu đựng nổi chứ? Bà vừa đau lòng, hối hận, vừa tức giận, tuyệt vọng, cảm thấy sắp bị giày vò đến điên rồi.
Tiêu Hàm đại ca Tiêu Lan ôm thi thể Tiêu thái phu nhân khóc lớn, “Nương, nương cứ bỏ con như vậy mà đi sao? Con không tin, con không tin!”
Ông khóc hồi lâu, khóc đến giọng nói cũng nghẹn, nghe được tiếng khóc lóc lại kể lể của Tiêu Lan, trong lòng phẫn uất, đột nhiên giơ tay cho Tiêu Lan một bạt tai, “Đều tại ngươi! Nếu không phải do ngươi làm xằng làm bậy, nương cũng không cần nạp mạng như vậy! Nương vì cứu ngươi mới chết!”
Trên mặt Tiêu Lan nóng rực, đau đến chảy nước mắt xuống.
“Mẫu thân hài cốt chưa lạnh, ca đã đối xử với muội như vậy rồi!” Tiêu Lan nào từng bị như vậy, không khỏi giận dữ.
Khi còn sống Tiêu thái phu nhân sủng ái bà nhất, Tiêu Hàm luôn nhường nhịn bà.
Tiêu Hàm đỏ ngầu cả mắt, trợn tròn mắt nhìn Tiêu Lan, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển, “Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến mẫu thân! Mấy năm ngươi bị Tấn Giang Hầu nhốt lại, mẫu thân lo nghĩ vì ngươi bao nhiêu, chảy bao nhiêu nước mắt! Vậy vẫn còn chưa đủ, ngươi lại náo loạn ra chuyện, làm hại mẫu thân lấy tính mạng của mình ra uy hiếp, mới đổi được ngươi ra ngoài! Tiêu Lan, bây giờ ngươi còn có thể sống sót, còn có thể ngồi trước mặt ta, là mẫu thân lấy mạng đổi lấy đó. Ngươi không biết xấu hổ sao? Ngươi không biết chột dạ sao? Ngươi... ngươi còn có mặt mũi để sống tiếp sao?”
Tiêu Lan lạnh cả sống lưng.
Mẫu thân liều mình cứu bà, nhưng mà, mẫu thân mới vừa tắt thở, đại ca đã lật mặt luôn...
Tiêu Lan rùng mình.
Bà lại không thể quay về phủ Tấn Giang Hầu được nữa, mặc dù có nhi có nữ, nhưng La Châm ở biên cương xa xôi, La Anh tự lo không xong, cháu trai cháu gái nội, cháu ngoại trai cháu ngoại gái là người cách một vai lứa, cũng không nhờ vả được. Trước mắt bà chỉ có thể dựa vào nhà mẹ, chỉ có Tiêu Hàm...
“Đại ca, muội cũng không muốn như vậy mà.” Tiêu thị bi thương khóc thút thít.
“Phi!” Tiêu Hàm trả lời lại bà chính là thế.
Tiêu thị khóc đến càng đau lòng.
Sau khi trở về, Tiêu gia đã báo tang. Tiêu Hàm cũng báo tang đến phủ Tấn Giang Hầu, nhưng Tấn Giang Hầu không hề đến phủ phúng viếng.
Mặc dù ông nể mặt mũi La Châm và La Anh không cho Tiêu thị hưu thư, nhưng về sau Tiêu Lan cũng không thể nương thân ở Tiêu gia được, chỉ có thể xuất gia làm ni cô rồi. Cho dù có hưu thư hay không, bà ta đều không còn là người của La gia nữa, không quan tâm đến còn sống hay đã chết, vĩnh viễn cũng không trở về.
La Anh trở về phủ Tấn Giang Hầu năn nỉ, “Cha, cha không nể mặt tăng thì hãy nhìn mặt Phật đi, cho dù không suy nghĩ vì nương của con cũng nên suy nghĩ vì con, suy nghĩ vì Họa nhi một chút chứ. Nương con bị cha đuổi ra ngoài như vậy, con ở Thẩm gia còn có mặt mũi gì nữa? Họa nhi ở phủ Tu Đức Vương nên nương thân như thế nào?”
Tấn Giang Hầu đưa thư nhận tội của Trừng Minh pháp sư và Tiêu thị cho nàng nhìn, “Trừng Minh đã bị phủ Thuận Thiên dẫn đi, đây là thư nhận tội của hắn. Còn có Tiêu Lan.”
La Anh chỉ liếc sơ đại khái đã vứt ra, “Cha, đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, ngài cần gì phải vì chuyện này làm khó nương của con, làm khó con và Họa nhi chứ? Lâm Khai và Lâm Đàm đều không có chuyện gì. Nào đâu chỉ không có chuyện gì, hai người một gả cho Hoài Viễn Vương, một cưới cháu gái ngoại của Thổ Ty Vương, cuộc sống sau này thuận buồm xuôi gió, làm người ta hâm mộ. Bọn họ đều sống tốt, chuyện đã qua còn nhắc tới làm gì? Cũng quá tính toán chi li đi.”
Ánh mắt Tấn Giang Hầu âm u nhìn La Anh mấy lần, La Anh bị ông nhìn đến sợ hãi trong lòng.
“Cút!” Tấn Giang Hầu trầm giọng quát lên.
Dáng vẻ của Tấn Giang Hầu thật dọa người, tất cả lời đầy bụng La Anh đều bị ông hù dọa đến không còn, chạy trối chết.
Mấy người La Văn Lễ, La Văn Chân đều đi qua cầu xin Tấn Giang Hầu, nhưng Tấn Giang Hầu coi như không thấy.
La Châm từ xa gửi thư về, Tấn Giang Hầu không thèm bóc ra.
Số mạng của Tiêu Lan đã quyết định rồi, không thể nào sửa đổi được.
Sau khi Tiêu thái phu nhân hạ táng, Tiêu Hàm lợi dụng lý do “Muội muội là người thuần hiếu, cảm động và nhớ nhung ân sâu của người mẹ đã mất, nguyện xuất gia làm ni cô cầu phúc cho mẫu thân” mà đưa Tiêu Lan đến am ni cô trong núi sâu.
Tiêu Lan bị xuống tóc, làm ni cô, bà là người thích chưng diện, đã hưởng thụ quen vinh hoa phú quý, lập tức rơi vào tình cảnh như vậy, không khỏi đau buồn.
Lâm Đàm sai người đưa thư qua cho bà, “Nhờ ngươi ban tặng, khi ta còn nhỏ đã từng ở trong am ni cô núi sâu bị cạo trọc đầu, thiên đạo tuần hoàn, báo ứng xác đáng, hiện giờ ngươi tin những lời này rồi chứ?”
Tiêu Lan giận đến khạc máu.
Từ đó về sau, hễ Lâm Khai và Lâm Đàm có tin vui gì, đều sẽ viết thư thông báo cho Tiêu Lan.
Lâm Đàm mừng sinh quý tử; Lâm Khai tân hôn một năm đã được một đôi long phượng thai; Lâm Khai lấy thân phận giám sinh tham gia khoa cử, trúng trạng nguyên giống như phụ thân mình, danh dương thiên hạ; người Nhung xâm chiếm biên cảnh, Hoài Viễn Vương lĩnh quân đánh trả, thu được toàn thắng, hoàng đế mừng rỡ, ban thưởng vô số, đổi phong hào của hắn thành Tề Vương, lại còn lập a Hạo làm thế tử Tề Vương; tin tức tốt nối tiếp nhau, liên tục không ngừng tuôn về phía Tiêu La.
Những tin tức này lại không khác nào độc dược đứt ruột xé gan đối với Tiêu Lan.
Dĩ nhiên, những thứ này đều là bà nên được.
--
Xuân đi thu tới, qua mấy phen rét nóng, thời gian như bóng câu qua cửa, trong lúc vô tình, tám năm trôi qua rồi.
Lâm Thấm từ một tiểu nữ hài nhi đáng yêu, trưởng thành thiếu nữ yểu điệu.
Lâm Thấm trưởng thành rồi giống như tỷ tỷ nàng Tề Vương phi năm đó, xinh đẹp tươi sáng, đoan trang đẹp đẽ tuyệt luân, xinh đẹp chói lọi.
Vóc người nàng thon dài yểu điệu, da trắng như tuyết lúc bình minh, trong trắng điểm hồng, sáng bóng đáng yêu, lông mày dài nhỏ mà cong, mày cong xinh đẹp, như núi xa đen nhạt, lại thêm một đôi mắt lớn ánh mắt sáng ngời, như sóng nước mùa thu trong vắt sáng ngời, sáng rõ thấy đáy, làm người ta không kiềm chế được mà nhớ tới câu thơ của người xưa “Mắt sáng giống như ngọc lưu ly, trong lòng gợn sóng mắt mùa thu”, “Một tấc sóng mắt, ngàn hộc minh châu vẫn chưa đủ”.
Nhị tiểu thư Lâm gia nổi danh mỹ nữ trong kinh thành, cũng là tài nữ nổi danh trong kinh thành, là người nổi bật trong đông đảo nữ sinh của thư viện Mộ Hiền.
Nàng thông thạo cầm kỳ thư họa, nhưng xuất sắc nhất vẫn là chữ viết đẹp, thư pháp uyển chuyển hàm súc, đẹp đẽ thanh tú, nét bút tinh tế, cực kỳ xinh đẹp.
Hết cách rồi, có Lâm Hàn nhị ca đốc thúc như vậy, Lâm Thấm không muốn làm tài nữ cũng không được. Hơn nữa trong nhà còn nuôi một đại Bạch đấy, yêu ngỗng giống như Vương Hi Chi, nếu thư pháp không được tốt, chẳng phải nhị tiểu thư Lâm gia sẽ xấu hổ sao?