Đám người Chu thái hậu, Tương Dương trưởng công chúa, Điền phu nhân, Lâm Đàm cùng đi dạo trên núi, hoạt động gân cốt, sau đó ở trong đình ngắm cảnh, xem cuộc vui, nói chuyện.
Phùng quý phi lại nháy mắt với Thẩm Minh Họa, Thẩm Minh Họa bất đắc dĩ, mỉm cười nói: “Tề tiểu thư cô nương trẻ tuổi, chắc thích chơi đùa hiếu động, cảnh sắc Tích Tú sơn này không tệ, ta và ngươi đi chung quanh một chút, được chứ?”
Tề Vân vội đứng lên, “Vương phi nương nương đang có thai đó, nào có thể chứ.” Uyển chuyển cự tuyệt.
Phùng quý phi nóng nảy trong lòng, âm thầm nắm chặt lấy Thẩm Minh Họa, Thẩm Minh Họa nở nụ cười, “Chuyện này có là gì chứ? Thái y còn kêu ta mỗi ngày đi lại nhiều chút, nói là dưỡng thai cũng không thể ngồi cả ngày, ngược lại không tốt cho thai nhi.”
Tề Vân nửa tin nửa ngờ, “Thật sao? Ta xem phong cảnh hay không cũng không sao cả, không cần mệt mỏi đến Vương phi nương nương mới đúng.”
Thẩm Minh Họa đang khuyên lơn Tề Vân, trong lúc lơ đãng quay đầu, lại thấy đôi mắt đen như mực của a Hạo đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi hoảng hốt một trận, miễn cưỡng cười nói: “A Hạo, ngươi cũng đi vui đùa một chút với chúng ta, được chứ?”
A Hạo chăm chú nhìn Thẩm Minh Họa, Thẩm Minh Họa càng chột dạ.
Nhìn Thẩm Minh Họa thật lâu, a Hạo lắc đầu nhỏ, “Không muốn, ra ngoài phải đi theo nương.” Dứt khoát cự tuyệt.
“Nghe thử xem, mọi người mau nghe thử xem.” Chu thái hậu chỉ vào a Hạo, mừng rỡ cười không ngậm miệng được, “Ra cửa phải đi theo nương, hài tử này sao lại thông minh như thế chứ, có chủ ý như thế chứ?”
“A Hạo coi như không lừa đi được chứ sao.” Tương Dương trưởng công chúa cười híp mắt.
Điền phu nhân lại thương yêu không thôi, “Ra cửa phải đi theo nương, không được chạy loạn, hài tử như vậy thật sự bớt lo.”
A Hạo dựa vào trên đầu gối Lâm Đàm, nhàn nhã tự đắc nhìn mọi người, nghe mọi người khích lệ hắn, a Hân cũng cười hì hì, “Đi theo nương, đi theo.” Đầu nhỏ dựa vào trên vai a Hạo. A Hạo bình tĩnh nhìn muội muội, giơ cánh tay nhỏ ôm lấy nàng, “A Hân ngoan.”
Điền phu nhân thấy một đôi long phượng thai như thế, thật sự thèm thuồng, “Quá làm người ta ưa thích rồi.”
Chu thái hậu vui vẻ nhìn Lâm Đàm, “Mẫu thân của a Hạo và đại ca nàng đều là long phượng thai đó, khi còn bé nhất định cũng đều đáng yêu.”
Tương Dương trưởng công chúa ngẩn người say mê, “Mẫu thân a Hạo và đại ca nàng khi còn bé sẽ có dáng vẻ như thế nào? Lâm Thị giảng và La phu nhân thật có phúc khí.”
Điền phu nhân rất động lòng, như có điều suy nghĩ nhìn Tề Vân.
Tề Vân vốn có tâm sự, bị Điền phu nhân nhìn như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, “Nương, con muốn ra ngoài đi dạo.” Nàng nhỏ giọng nói.
Điền phu nhân dĩ nhiên tùy theo nàng.
Chu thái hậu cũng vui vẻ ha ha nói: “Đi đi, núi này cũng không cao quá, đường cũng dễ đi, mang nhiều nội thị cung nữ chút, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút.”
Tề Vân và Thẩm Minh Họa đáp ứng, cùng đi ra ngoài ngắm phong cảnh.
Phùng quý phi vui sướng trong lòng, cũng đi ra ngoài bố trí diễn kịch, tiệc rượu.
Tương Dương trưởng công chúa cười nói: “Điền phu nhân, chúng ta vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, theo lý thuyết có mấy lời ta không nên nói. Nhưng mà ta người này luôn luôn ruột để ngoài da, vẫn không nhịn được muốn nhắc tới với ngươi, nếu nói sai rồi, ngươi bỏ qua cho.”
Điền phu nhân vội nói: “Sao có thể chứ? Trưởng công chúa điện hạ nhất định nói lời hữu ích, ta rửa tai lắng nghe.”
Tương Dương trưởng công chúa cười chỉ a Hạo, “Ta ấy, chính là rất thích hài tử này rồi, cho dù là một lời nói con nít của thằng bé, ta cũng sẽ coi là thật. Điền phu nhân, lệnh ái còn chưa gả cho người, có đúng không? Đây vừa đúng dịp, chuyện lớn cả đời cậu a Hạo còn chưa có tin tức đấy.”
“Cưới mợ về.” A Hạo đứng dậy đi tới trước mặt Điền phu nhân và Tương Dương trưởng công chúa, sắc mặt nghiêm túc, mồm miệng rõ ràng.
“A Hạo cháu nói thật hả?” Tương Dương trưởng công chúa mừng rỡ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của a Hạo lên không nói lời gì hôn một cái.
A Hạo lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Cô à, bây giờ a Hạo có thể phân rõ ràng nam nữ.” Lâm Đàm nhịn cười, “Hễ là nữ nhân muốn ôm hắn hôn hắn, hắn đều không quá vui mừng, kể cả bà ngoại và dì nhỏ của hắn đều giống vậy, cô cũng không khác...”
“Tiểu tử thúi này, còn nghịch ngợm hơn cha hắn khi còn bé đấy.” Tương Dương trưởng công chúa nghe lấy làm ly kỳ.
Lâm Đàm hé miệng cười, “Còn có cô à, mới vừa rồi cô nói không đúng. Mặc dù Lâm gia định cầu hôn, nhưng cầu hôn cũng cần phải long trọng chính thức mới được, mới vừa rồi cô nhắc đến giống như nói giỡn. Không thể như vậy, Lâm gia thành ý cầu hôn, sau đó sẽ mời người làm mai tới cửa.” Lâm Đàm nhìn về phía Điền phu nhân, giọng nói thành khẩn.
Điền phu nhân tính tình thẳng thắn, nghe vậy mừng rỡ, “Thật sao? Nhà ta cũng đang định cầu hôn Lâm gia đó, nhưng mà, cha a Vân nói quy củ của người Hán là gia đình nhà gái phải dè dặt, ta không thể làm gì khác hơn đành chờ một chút.”
Chu thái hậu và Tương Dương trưởng công chúa nghe Điền phu nhân nói chuyện thẳng thắn như vậy, không khỏi bèn nhìn nhau cười.
Vị ái nữ của Thổ Ty Vương này thật sự khác quý nữ trung nguyên rất lớn.
“Điền phu nhân, sau đó Lâm gia sẽ mời bà mai đến cửa.” Lâm Đàm mừng rỡ.
Mặc dù La phu nhân đã sớm nói Lâm Khai và Tề Vân vừa thấy đã yêu, nhưng Lâm Đàm rốt cuộc vẫn chưa thấy được tình hình hai bên, trong lòng hoang mang, bây giờ nghe Điền phu nhân nói như vậy, đã biết rõ La phu nhân nói thật, hôn sự này quả nhiên do ông trời tác hợp cho, hai bên tình nguyện.
Lâm Đàm vui mừng nhướng mày, Tương Dương trưởng công chúa lại vỗ bàn, “Mời người làm mai cái gì? Ở đây có một người thích hợp làm bà mai nhất, a Đàm cháu không nhìn thấy sao?”
Lâm Đàm giật mình, vội nói: “Vậy làm phiền cô.”
Tương Dương trưởng công chúa hừ một tiếng, “Kêu đại ca cháu nhanh chóng đến phủ trưởng công chúa cầu khẩn ta đi. Nếu như cầu khẩn ta đây mềm lòng, ngày mai ta sẽ đi; nếu như không nói lời hay, không có cách nào lay chuyển ta, ta sẽ kéo dài đến mười ngày nửa tháng, để cho hắn gấp gáp mà không có cách gì.” Nói mà tất cả mọi người đều cười.
Điền phu nhân kéo a Hạo qua hôn hỏi hắn, “A Hạo, cậu cháu sắp cưới mợ rồi, cháu có vui mừng không.”
A Hạo căng thẳng gật gật đầu.
Dáng vẻ nhỏ bé này đừng nói đáng yêu chọc người ta yêu thích bao nhiêu.
A Hân cũng đi tới trước mặt Điền phu nhân, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười lấy lòng, “Cưới mợ về.”
“Cưới đi, cưới đi.” Điền phu nhân mở cờ trong bụng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của a Hân lên hôn một cái.
A Hân thật vui mừng, quay mặt bên kia sang, “Còn nữa, còn có.” Ý bảo Điền phu nhân lại hôn bé, Điền phu nhân vui mừng vô hạn, lại nâng mặt nhỏ bé bên kia của bé lên hôn một cái.
“Hai tiểu oa nhi thật đáng yêu, nhưng mà ta vẫn thích tiểu nữ oa như a Hân hơn.” Điền phu nhân cười nói.
A Hạo khinh thường quay đầu
Điền phu nhân kỳ quái, “A Hạo có ý là không hiếm lạ ta thích hắn sao?”
Lâm Đàm cười tươi, “Không phải. Ta đoán thằng bé ghen tỵ, đố kỵ, nhưng thằng bé không chịu biểu hiện ra.”
Đầu nhỏ của a Hạo càng ngẩng cao.
Mọi người đều cười ầm lên.
Tề Vân và Thẩm Minh Họa đi đến bên cạnh một sơn động tĩnh lặng, Thẩm Minh Họa mệt mỏi, muốn dừng lại nghỉ chân một chút.
Tề Vân liền theo nàng ngồi xuống.
Có một tiểu cung nữ dáng vẻ khiêm tốn phục tùng bưng một tách trà nóng trong xanh lá mang vàng cho Tề Vân, Tề Vân đưa lên mũi ngửi thử, khẽ mỉm cười.
Trong tay Thẩm Minh Họa cũng cầm một tách trà, nhưng tim đập thình thịch, sự chú ý rơi hết lên trên người Tề Vân. Nàng vừa mong đợi Tề Vân uống, nàng tiện báo lại cho đám người Phùng quý phi, Khang Vương, lại vừa mong đợi Tề Vân không uống, tránh khỏi trúng kế, không thể vào phủ Khang Vương, tăng thêm một tên kình địch cho mình. Tâm tư chuyển tới chuyển lui, cuối cùng kể cả bản thân nàng đều cảm thấy hồ đồ rồi.
Tề Vân cầm tách trà, vuốt ve hồi lâu.
Trái tim Thẩm Minh Họa vẫn treo lên.
Cũng may, cuối cùng Tề Vân đã uống tách trà này rồi.
Qua không bao lâu, Tề Vân mông lung nhắm hai mắt lại. Thẩm Minh Họa vừa đáng tiếc, vừa thương hại, lại cảm thấy thê lương, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tề Vân hồi lâu, xoay người, chậm rãi đi ra ngoài sơn động.
Trong sơn động hoàn toàn yên tĩnh.
Tề Vân lẳng lặng úp mặt trên bàn.
Có một nam tử thanh niên áo gấm khom lưng đi vào, nhìn Tề Vân úp mặt trên bàn cười đểu.
Nụ cười của hắn thật ti tiện, cực kỳ bỉ ổi.
Tề Vân nghe thấy có tiếng bước chân, miễn cưỡng chống đỡ ngẩng đầu lên, “Ngươi, ngươi là ai? Là ai?”
Trước mắt Khang Vương xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, đầu tiên ngẩn ngơ, sau đó lại mừng rỡ như điên, “Cháu gái ngoại của Thổ Ty Vương lại xinh đẹp như vậy sao? Ta thật có diễm phúc!” Nước miếng của hắn đều sắp chảy xuống, cười đắm đuối, “Mỹ nhân nhi, ta còn có thể là ai chứ? Đương nhiên chính là tình lang của nàng rồi.”
Thấy dáng dấp Tề Vân thật xinh đẹp, vào lúc này bị trúng thuốc ánh mắt ngơ ngác, càng có sức quyến rũ khác thường, không nhịn được giơ tay định vuốt ve gò má của nàng
Tề Vân dùng hết hơi sức toàn thân lui về phía sau, “Không cho tới đây, tới nữa ta kêu người đến!”
Khang Vương cười ha ha, “Kêu người đến? Mỹ nhân nhi, người chung quanh đây đều đã được bổn vương dọn dẹp sạch sẽ rồi, vốn không có ai. Nàng kêu đi, gọi đi, cho dù nàng kêu rách cổ họng cũng sẽ không có đáp lại nàng!”
“Bên cạnh không hề có người sao, rất tốt!” Ánh mắt của Tề Vân chợt sáng tỏ, cười nhạt một tiếng, “Không có ai thì tốt, bản cô nương giết ngươi đồ dâm tặc này, cũng sẽ không có ai biết!”
Vẻ ngây ngốc, vô lực mới vừa rồi hoàn toàn biến mất hết không thấy, trong tay nàng xuất hiện một thanh chủy thủ nho nhỏ, sắc bén.
Khang Vương hít một hơi khí lạnh, “Ngươi... ngươi...”
Vào lúc này hắn cực kỳ tức giận, không lựa lời nói, “Man nữ, đúng là man nữ!”
Tề Vân khinh miệt, “Giống như ta được gọi là man nữ, còn ngã xuống đất mặc ngươi xâm lược thì gọi là thùy mị sao? Phi! Kẻ ngu mới tình nguyện làm thục nữ như vậy đó.”
Trong tay cầm tiểu chủy thủ, từng bước một đến gần Khang Vương.
Trước mắt Khang Vương là một khuôn mặt xinh đẹp mà mang theo sát khí, vừa thích lại vừa sợ hãi.
“Vì sao ngươi không thể làm một thục nữ chứ? Lịch sự một chút, dịu dàng thanh nhã.” Khang Vương bị khí thế của Tề Vân chấn nhiếp, từng bước một lui về phía sau, trong miệng còn cố gắng khuyên.
“Phi, vậy không gọi là thục nữ, được gọi là không có tiền đồ!” Tề Vân nhổ ra.
Khang Vương lần mò chung quanh, muốn tìm cho mình một món vũ khí thuận tay, nhưng đây là một sơn động, bên trong bố trí nguyên vật liệu tại chỗ, kể cả cái bàn, băng ghế ngồi đều là đá, bộ đồ trà các thứ đã sớm được dọn sạch sẽ, hắn muốn tìm một vũ khí thật sự không dễ dàng.
Tề Vân bay lên một cước, đá vào ngực Khang Vương.
Khang Vương tay không tấc sắt, trong tay Tề Vân lại có một thanh tiểu chủy thủ sắc bén, hắn đã sợ trước, không khỏi luống cuống tay chân.
“Ngươi kêu đi, kêu đi.” Chủy thủ trong tay Tề Vân tung bay trên dưới, châm chọc nói: “Ngươi to miệng kêu đi, xem thử xem có ai đến cứu ngươi hay không!”
Khang Vương vô cùng chật vật.
Tề Vân đạp một cước đá ngã Khang Vương, chủy thủ đâm về phía mặt hắn!
Khang Vương hồn bay phách tán.
Đúng vào thời khắc chỉ treo mành chuông này, Lâm Thấm từ bên ngoài chạy vào, “Tề tỷ tỷ, hạ đao lưu người! Người này không giết được!”
Chủy thủ của Tề Vân đã đến trước cổ Khang Vương, lại cứng rắn dừng lại.
“Tại sao không thể giết?” Tề Vân cau mày.
Lâm Thấm nhảy chân sáo tới đây, cười hì hì, “Tề tỷ tỷ, bởi vì hắn là nhi tử của hoàng đế bệ hạ nha. Hắn chết hay sống, chúng ta không làm thay được, để hoàng đế bệ hạ định đoạt đi.”
Mặc dù Khang Vương không ra gì cũng là nhi tử ruột của hoàng đế, không phải hắn không thể chết được, nhưng mà không thể chết trên tay người khác, không thể chết dưới tình huống hoàng đế không biết. Nếu như không do hoàng đế tự mình xử tử Khang Vương, đó không phải là xử phạt ác nhân, mà đang khiêu chiến quyền uy của hoàng đế.
Tề Vân cười nhẹ, “Hắn cũng không nói hắn là nhi tử của hoàng đế bệ hạ, ta nào biết được?” Cây chủy thủ lại thu về bên hông.
Khang Vương đã chảy cả nước mắt ra, ngồi phịch trên đất.
Lâm Thấm lại gần hắn, hơi hăng hái nhìn.
“A Thấm, hắn có gì hay mà nhìn? Xấu chết được.” Tề Vân tỏ vẻ ghét bỏ.
Lâm Thấm cười hì hì móc ra một ống tròn nhỏ ở trong lồng ngực, “Muội muốn nhìn kỹ dáng vẻ hiện giờ của hắn, lại nhìn dáng vẻ sau khi hút độc khí của hắn, sẽ thành như thế nào.”
Khang Vương đã từng ăn thiệt ống tròn nhỏ này rồi, sợ nhảy lên, “Lâm Thấm, ngươi... ngươi định làm gì?”
Lâm Thấm bướng bỉnh cười cười, “Ta không định làm gì cả nha, chỉ định mê ngất ngươi thôi. Tỷ tỷ ta nói rồi, ngươi ấy, nhớ ăn không nhớ đánh, còn có thể sinh chủ ý xấu. Ta đòi cái này từ chỗ tỷ tỷ, muốn tới thổi một cái.”
Khang Vương muốn tránh, nhưng có Tề Vân ở đây, nào cho phép hắn nhúc nhích? Tề Vân giẫm một chân lên trên người Khang Vương, nạt nhỏ: “Không được nhúc nhích! Dám nhúc nhích lung tung bản cô nương sẽ giết chết ngươi!”
Lâm Thấm cười hì hì giơ ống tròn nhỏ lên, quan sát chốc lát, thổi về phía Khang Vương.
Cả người Khang Vương vô lực, “Lâm Thấm, ngươi còn nhỏ như vậy, sao đã hư hỏng thế...” Mềm nhũn nằm trên đất.
“Dùng thật tốt.” Lâm Thấm cầm ống tròn nhỏ, tỏ vẻ cảm khái.
Tề Vân lại gần nhìn một chút, “Sẽ phun khí độc sao? A Thấm, thứ này cũng không có gì mà, nhìn muội vui mừng thành như vậy.”
Lâm Thấm không phục, “Muội đã sớm muốn chơi rồi, nhưng vẫn không có cơ hội. Hôm nay khó khăn lắm mới có thể thổi một lần.”
Tề Vân không hiểu, “Nếu khí độc này không đả thương người thì chỉ có thể mê choáng người thôi, muội tùy tiện thổi về phía một thị tỳ nào đó là được. Còn đả thương thân thể người, vậy tìm tử tù thổi một cái cũng là nên. Sao lại vẫn không có cơ hội chứ.”
Lâm Thấm nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lai, “Haizzz, không thể như vậy, như thế sẽ bị nhị ca của mọi nói chết đó.”
Tề Vân ngạc nhiên.