Bất tri bất giác, đã sắp đến giờ phải đi học.
Trước khi chia ra, Lâm Thấm niềm nở nói cho Tề Vân, “Tề tỷ tỷ, muội đã tám tuổi rồi, rất hiểu chuyện, có chuyện gì tỷ có thể cứ nói thẳng với muội, cứ coi muội như người lớn là được.”
Tề Vân cười tươi, “Muội tám tuổi lại cảm thấy mình là người lớn rồi sao? Ta năm nay đã mười sáu tuổi rồi, a cha a nương còn coi ta như hài tử đấy.”
Lâm Thấm hỏi vội: “Tề tỷ tỷ năm nay đã mười sáu tuổi rồi sao?” Lộ ra vẻ mặt thất vọng.
“Đúng vậy, mười sáu tuổi rồi, có gì không đúng sao?” Tề Vân hơi kỳ quái nói.
Nàng không hiểu vì sao vừa nói đến sổ tuổi thì nụ cười trên mặt Lâm Thấm lại thu về nhanh như vậy, giống như rất không vui mừng.
Hướng Du Ninh nhanh mồm nhanh miệng, “Tề tỷ tỷ, tỷ không rõ chuyện này rồi, vẫn để muội đến giải thích một chút đi. Lời này phải nói đến bốn năm trước, bốn năm trước a Thấm bốn tuổi, nhị ca của nàng tám tuổi, đại ca và đại tỷ mười sáu tuổi...”
Thuật lại chuyện cười năm đó của Lâm Thấm cùng với nhắc đến tiểu Hôi đến từ đâu, lúc này Tề Vân mới hiểu được vì sao Lâm Thấm lại có phản ứng như vậy, không khỏi tươi sáng, “Cho nên, a Thấm cảm thấy tỷ tỷ có thể nói muội đúng không? Cũng đúng mà, a Thấm mới sống được một lần tám năm thôi, nhưng ta đã sống hai lần tám năm rồi, nếu muốn nói muội, ta đủ tư cách đó nha.” Nàng đánh giá Lâm Thấm từ trên xuống dưới, khóe miệng hiện lên nụ cười giảo hoạt, “Tiểu cô nương đáng yêu thú vị như thế, dạy dỗ nhất định không tệ đi. Được rồi, ta quyết định về sau phải nói muội.”
“Không được!” Lâm Thấm dậm chân không thuận theo, “Tề tỷ tỷ, không cho nói muội, trừ phi tỷ kiếm cho muội một con lừa con bốn tuổi mới được. Như vậy, tỷ có thể nói muội, muội sẽ có thể nói nó!”
“Lừa con bốn tuổi thì không có, nhưng có ngựa lùn nhỏ.” Tề Vân cười, “Trong quý nhân Mật tộc đã sớm có người đặc biệt nuôi ngựa lùn nhỏ, không phải dùng để cho kỵ binh cưỡi đánh giặc, cũng không phải dùng để kéo xe vận chuyển hàng hóa chở người, càng không phải dùng để làm việc nhà nông, mà dùng để cho người xem. Loại ngựa lùn thấp này rất khéo léo xinh xắn, sau khi lớn lên rồi cũng chỉ cao ba thước thôi.”
“Thật sao.” Lâm Thấm vui mừng vô tận, “Chỉ cao ba thước sao, vậy còn thấp hơn muội đó nha. Muội đã sắp bốn thước rồi.”
“Thật chứ.” Tề Vân cười tủm tỉm gật đầu.
Lâm Thấm thật cao hứng, cái gì mà tám tuổi với mười sáu tuổi đã sớm bị nàng ném ra sau đầu, không để trong lòng rồi, “Tề tỷ tỷ, chờ vài ngày muội sẽ gửi thiệp cho tỷ, mời đến Tùng Hạc lâu tụ họp. Tùng Hạc lâu có món ăn ngon lắm, rượu không tệ, hát xướng cũng hay, còn có thể mở cửa sổ ra ngắm cảnh, là chỗ tốt nhất để mời khách.”
“Được, từ chối thì bất kính.” Tề Vân rất rộng rãi đồng ý.
Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh trăm miệng một lời yêu cầu làm người tiếp khách, Lâm Thấm hào phóng phất tay nhỏ bé, “Mời, nhất định mời! Yên tâm đi, không chỉ mời các ngươi làm người tiếp khách, ta còn muốn mang cả a Hạo và a Hân đi cùng đấy, hai tiểu thí hài nhi này rất thích ra ngoài, bình thường a Hạo rất dè dặt, nhưng mà vừa nghe dì nhỏ mời khách, hắn cũng sẽ lon ta lon ton đi theo ra ngoài.”
Sơn Trăn Trăn cười híp mắt, “Hai hài tử này cũng thật đáng yêu, a Thấm, vì trông thấy hai tiểu đáng yêu này ta nhất định phải đi.”
Hướng Du Ninh lại khinh thường, “Thôi đi, hiện giờ a Hạo đã khác rồi, dáng vẻ cũng lớn, ngươi mời khách người ta chưa chắc đã chịu đi đâu, chẳng lẽ không sợ ngươi cợt nhả người ta sao?”
“Phụt...” Ba tiểu cô nương ngươi dựa ta, ta dựa ngươi, cười không ngừng.
Tề Vân tỏ vẻ nghiêm túc, “Đang nhắc đến đôi long phượng thai của hoàng trưởng tử phi sao? Ta đã sớm nghe đồn, nghe nói hai hài tử kia thông minh khác thường, thế gian hiếm có.” Nhắc tới hoàng trưởng tử phi, trong mắt Tề Vân chớp lên tia sáng, giống như hâm mộ, lại giống như hướng tới.
Thật ra thì thế gian này nào có nữ tử nào không hâm mộ Lâm Đàm chứ, có trượng phu tuấn mỹ lại si tình, có đôi long phượng thai thông minh xinh đẹp, quả thật được xưng tụng là hoàn mỹ.
“Tề tỷ tỷ không biết nha, đây đều là công lao của muội đó.” Lâm Thấm khoác lác rung trời, “Muội gả tỷ tỷ cho tỷ phu, tỷ tỷ liền có đôi long phượng thai; muội giúp cậu cưới mợ về, mợ liền có một đôi nhi tử song sinh. Haizzz, hết cách rồi, muội là tiểu phúc tinh trời sinh, ai dính vào người đó có phúc khí, phúc khí thật to.”
“Thật khoác lác.” Hướng Du Ninh chậc chậc than thở, “Nhanh đi, a Thấm, thời gian không còn sớm nữa, lại khoác lác nữa đi học trễ, phu tử sẽ phạt ngươi đứng đấy.”
Đúng lúc này tiếng chuông đi học vang lên.
Quy củ của thư viện Mộ Hiền, tiếng chuông đi học gõ ba lần, sau khi dừng lại, tất cả học sinh đều phải ngồi yên trên chỗ ngồi, chuẩn bị ổn thỏa xong, bắt đầu học bài. Nếu như tiếng chuông ngừng rồi mà còn chưa tới chỗ ngồi, chính là đã trễ, sẽ bị phạt đứng nghe giảng bài.
Lâm Thấm cười cợt, “Đây mới là tiếng chuông thứ nhất, tới kịp, tới kịp.” Vẫy tay với Tề Vân, “Tề tỷ tỷ, đa tạ bữa trưa của tỷ, vài ngày nữa muội gửi thiệp cho tỷ nha. Tỷ tỷ cũng mau trở về phòng học đi, chậm sẽ bị phạt đứng đấy!”
Nói xong, cùng với Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh chạy đi như một làn khói.
Nàng mới vừa vào đến chỗ ngồi, tiếng chuông thứ ba trùng hợp dừng lại, dư âm lượn lờ.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.” Lâm Thấm vỗ ngực.
Nàng và Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh trao đổi ánh mắt, ba người bọn họ hài lòng. Chạy vừa đúng, trễ thêm một lát nữa sẽ bị phạt đứng rồi!
Tề Vân không nhanh không chậm đi vào đại học ban.
Phu tử đại học ban là Tang Cẩn Ngọc Tang tiên sinh, thấy Tề Vân đi vào, nở nụ cười thân thiện, “Tề tiểu thư đến thư viện Mộ Hiền ngày đầu tiên, chưa quen thuộc đường sá đúng không? Mau mời ngồi đi, chúng ta bắt đầu học.”
Tề Vân mất tự nhiên gật đầu, đi tới chỗ ngồi của nàng, hai người thiếu nữ đi theo nàng thay nàng kéo ghế ra, hầu hạ nàng ngồi xong mới về chỗ ngồi của mình.
Phu tử giống như không nhìn thấy những chuyện này, trấn tĩnh bắt đầu giảng bài.
Học sinh trong đại học ban nhìn thấy đều kinh hãi.
Thư viện Mộ Hiền nổi danh nghiêm khắc, cho dù ngươi là hoàng thân quốc thích gì, cho dù là cháu gái nhà mẹ của sủng phi nào trong cung, muội muội ruột của Vương phi nhà nào, nữ nhi ruột thịt của công chúa nào hoặc là tiểu thư ăn sung mặc sướng của Công Hầu Bá phủ nào, chỉ cần vào thư viện Mộ Hiền, tất cả đều giống nhau, phải dựa theo quy củ trường học làm việc, nếu không sẽ nghiêm trị không tha.
Đã nhiều năm như vậy, chưa từng có ai được hưởng thụ đặc quyền, chỉ có vị Tề Vân tiểu thư này, cháu gái ngoại của Thổ Ty Vương, lại là ngoại lệ.
“Nàng rốt cuộc có bao nhiêu thần khí chứ?” Đám học sinh trong đại học ban, bao gồm Hồ Khiết Nghi và Chu Minh Huy trong đó đều choáng váng.
----
“Tề Vân quan trọng bao nhiêu, chắc điện hạ đã biết được.” Trong thư phòng của Khang Vương, Phùng Quốc Thắng sắc mặt khô vàng chậm rãi nói ra: “Nàng ra cháu gái ngoại của Thổ Ty Vương, là muội muội ruột của Thổ Ty Vương đời tiếp theo, nếu như có một đảng phái nào trong triều có có thể có con em thanh niên cưới nàng, chính là tương đương với kết thân liên minh với Thổ Ty Vương đời tiếp theo rồi.”
“Vậy sao.” Khang Vương vốn không có hứng thú, nhưng nghe cậu hắn Phùng Quốc Thắng nói như vậy, lại dần dần sinh lòng hứng thú rồi, “Nói như vậy, cưới man nữ này, chỗ tốt rất lớn.”
“Đó là tự nhiên.” Phùng Quốc Thắng cảm khái gật đầu, “Có thể nói, nếu như điện hạ con em thanh niên một thế hệ này cưới được Tề Vân, tương lai điện hạ sau này đứng được cao hơn, nhìn càng xa hơn, một dãy Ngạc Tây nhất định sẽ yên ổn sinh sống, không bao giờ sinh sự. Điện hạ, bao nhiêu năm qua tới nay triều đình vì chiến sự Ngạc Tây mà hao phí binh lực, lương thực cũng không phải con số nhỏ, nếu như có thể bảo vệ nơi này bình an, đó chính là công đức vô lượng rồi.”
Hứng thú trong mắt Khang Vương càng thêm nồng đậm, “Cậu, vậy phụ hoàng có thể càng cực kỳ coi trọng vị cháu gái ngoại của Thổ Ty Vương này không? Bổn vương mới vừa nghĩ, nếu như bổn vương ngồi ở vị trí của phụ hoàng, đương nhiên hy vọng bốn bể yên bình, không có chiến loạn, làm phản, không cần mang binh đánh dẹp. Như vậy, chỗ giống như Ngạc Tây tự nhiên cần lung lạc rồi.”
Phùng Quốc Thắng vuốt râu mỉm cười, “Đó là tự nhiên. Điện hạ, nếu như cậu đoán không sai, thái hậu sẽ nhanh chóng triệu kiến vị Tề tiểu thư này rồi.”
Khang Vương không khỏi phẫn nộ, “Thái hậu nương nương đã tuổi cao, những chuyện nhỏ nhặt này cần gì phải làm phiền đến lão nhân gia ngài chứ? Để mẫu phi ta vất vả, chẳng phải rất thỏa đáng sao?”
Hắn nhớ tới mẫu phi của mình vẫn chỉ là quý phi, cách hoàng hậu rõ ràng chỉ còn một bước, nhưng đã bao nhiêu năm qua rồi mà bước này vẫn không nhảy qua được, rất đưa đám.
Nếu như Phùng quý phi được sắc phong làm hoàng hậu, vậy hắn chính là con trai trưởng duy nhất của hoàng hậu rồi. Như vậy lập hắn làm thái tử tự nhiên là chuyện thuận nước đẩy thuyền. Nhưng nếu như Phùng quý phi vẫn quý phi, vĩnh viễn là quý phi, vậy hắn còn là thứ xuất giống như những hoàng tử khác, không phải là đích, cũng chẳng phải là trưởng, muốn trở thành thái tử, phải phí nhiều khí lực.
Phùng Quốc Thắng cười khổ không thôi.
Hồi lâu, hắn nhỏ giọng nói ra: “Năm đó khi bệ hạ mới kế vị đã công bố vì tưởng niệm tiên hoàng hậu, không bao giờ lập hậu nữa, lúc ấy còn tưởng rằng hắn nhớ tới tình nghĩa kết tóc với tiên hoàng hậu, nhất thời xúc động thôi. Hiện giờ xem ra vốn không phải. Điện hạ, chuyện lập hậu này đã vô vọng rồi, đừng nghĩ nữa, vẫn nhìn việc gấp trước mắt này đi. Tề Vân nữ tử này quá mức quan trọng, nàng đương lúc lựa chọn kết duyên, nhất định không thể để cho nàng gả cho người của Hoài Viễn Vương, hay người của Mục Vương Kỳ Vương Trang Vương Tào Vương. Điện hạ, chúng ta phải nhanh chóng xác định một đối tượng là vị hôn phu cho nàng...”
“Chuyện này còn cần suy nghĩ sao?” Khang Vương tự phụ cười một tiếng, “Trong nhóm con em thanh niên thế hệ chúng ta, còn có ai có thân phận tôn quý, dung nhan tuấn nhã, tác phong nhanh nhẹn bằng bổn vương sao?”
Trong thư phòng của hắn có gương, Khang Vương soi gương, chỉ thấy nam tử trong gương phong lưu phóng khoáng, trên đời không có hai, không khỏi rất hài lòng, hả lòng hả dạ.
Phùng Quốc Thắng ngẩn ngơ, “Ý của điện hạ là...?”
Khang Vương mỉm cười, “Mẫu hậu đã sai người hỏi Tuệ Hải thiền sư rồi, Tuệ Hải thiền sư giúp đỡ suy tính, xin quẻ phúc không có nhiều ích lợi đối với bổn vương, ngược lại đón thêm một nữ tử cầm tinh tương xứng vào phủ thích hợp hơn. Cậu, dù sao bổn vương đang định đón thêm người vào phủ, man nữ này cũng định chọn chồng ở kinh thành, vậy bổn vương hạ mình nhận lấy nàng ta làm thành chuyện tốt này, được chứ?”
Phùng Quốc Thắng bị dọa sợ đến sắc mặt trắng xanh, xua tay lia lịa, “Không được, không được, chuyện này vạn lần không được! Điện hạ, thân phận của Tề Vân này không giống bình thường, nàng ta là cháu gái ngoại ruột thịt của Thổ Ty Vương, nghe nói Thổ Ty Vương vô cùng thương yêu nàng ta...”
Khang Vương tức giận, lên tiếng cắt lời hắn, “Chẳng qua chỉ là một Thổ Ty Vương mà thôi, có gì ghê gớm chứ? Còn không phải chỉ có thể cúi đầu xưng thần với triều ta sao? Bổn vương kim tôn ngọc quý cỡ nào, đã chịu muốn cháu gái ngoại hắn man nữ này là để mắt đến hắn, chẳng lẽ hắn còn dám nói một chữ không sao?”
Phùng Quốc Thắng nhanh chóng trợn to hai mắt, “Điện hạ, vạn lần không được! Mật tộc vốn hiếm có người tam thê tứ thiếp, phần lớn một vợ một chồng, gia tộc Thổ Ty Vương lại thống trị Mật tộc hơn ngàn năm, căn cơ sâu dày, người Mật tộc tin phục hắn giống như thần linh. Cháu gái ngoại ruột thịt của hắn, nào chịu làm trắc phi cho điện hạ chứ?”
Khang Vương thẹn quá thành giận, cười lạnh liên tục, “Thì ra làm trắc phi cho bổn vương là uất ức man nữ này rồi hả? Được, được, theo cậu, vậy nên gả man nữ này cho ai đây?”
Phùng Quốc Thắng thở dài, “Con út Thẩm Tướng Thẩm Trĩ ngược lại lại tuổi tác, tài hoa, tướng mạo cũng xứng, nhưng đáng tiếc hắn là thứ xuất, sợ rằng Thổ Ty Vương và Tề Tướng quân chưa chắc có thể coi trọng. Nghĩ tới nghĩ lui, trong mấy nhi tử chưa thành thân của ta chỉ có Phùng Sủng tài mạo còn tạm được, có thể để bà mai đến Tề phủ nói thử...”
“Thì ra cậu muốn lấy về làm con dâu.” Sắc mặt Khang Vương thay đổi.
Không thể làm trắc phi cho Khang Vương, lại có thể đến Phùng gia làm con dâu, điều này khiến cho Khang Vương cực kỳ tức giận.
Phùng Quốc Thắng thấy Khang Vương như vậy, trong lòng âm thầm kêu khổ, cười khổ nói: “Điện hạ, bởi vì gả cưới Tề Vân liên quan đến thế cục Ngạc Tây, cũng liên quan đến tranh đoạt giữa các hoàng tử, vì vậy chỉ cần nghĩ cách gả nàng đến con em trong một hệ chúng ta là được, không câu nệ là Thẩm gia hay Phùng gia, cho dù Trịnh gia cũng được, chỉ cần là người của chúng ta, sẽ có trăm lợi mà không có một hại đối với điện hạ.”
Khang Vương nghiêm mặt, từ chối cho ý kiến.