Kiều Nữ Lâm gia

Chương 119




Hóa ra là như vậy, không ít người lộ ra vẻ mặt ngây ngốc.

Gần ai hơn, tay có thể túm được ai thì là người đó.

Thật sự vô cùng đơn giản mà...

Lúc này mọi người mới hiểu rõ lời vừa rồi của Lâm Thấm là có ý gì.

“Mẫu phi, bây giờ người hiểu chưa?” Cao Nguyên Dục đặc biệt đi qua hỏi Bách phi, “Có phải rất đơn giản không?”

“Con hài tử này.” Bách phi bị nhi tử bảo bối làm cho hơi nhếch nhác, nhỏ giọng giận trách, “Ngay trước mặt nhiều người như vậy, con nói gì thế? Mau trở về đi, đừng làm rộn.”

“Chúng con làm việc tự nhiên có đạo lý của chúng con, ngài không hiểu, về sau đừng chỉ điểm lung tung.” Cao Nguyên Dục nghiêm mặt nói.

Bách phi bị hắn chọc tức quá chừng, nhưng bây giờ nhiều người như vậy, cũng không phải là lúc dạy dỗ hắn, không thể làm gì khác hơn đành nhịn lấy một hơi, “A Dục, sau khi giải tán con đi theo mẫu phi đi, mẫu phi có lời muốn nói với con.”

Cao Nguyên Dục lắc đầu, “Con biết rồi, mẫu phi nói sai rồi, muốn nhận sai với con chứ gì. Không cần, mẫu phi, con không để ý đâu.” Rộng lượng tỏ vẻ không hề để ý, Cao Nguyên Dục cũng không đợi Bách phi nói gì, đã bước nhanh chạy đi.

Bách phi trợn mắt hết cách với hắn.

Lâm Thấm nâng cánh tay lên, “Các vị, làm quan chủ khảo hôm nay, ta rất tiếc phải nói cho mọi người, bởi vì Hứa tam cô nương không làm đúng đề mục nào cả, không thông qua cuộc thi, cho nên không thể vào phủ Hoài Viễn Vương. Nếu Hứa tam cô nương thật sự ngưỡng mộ đại anh hùng của ngươi như vậy, thế mời về nhà ôn tập lại đi, vào ngày này sang năm, một lần nữa thi lại. Đến lúc đó vẫn là ba đề mục, còn do ta ra, nếu các vị ở đây có hứng thú, đến lúc đó hoan nghênh mọi người đến dự thính.”

Rất dứt khoát lưu loát cự tuyệt Hứa tam cô nương, hơn nữa còn đẩy cuộc thi lần sau đến một năm sau.

Hiện giờ tuổi tác của Hứa tam cô nương đã không còn nhỏ rồi, nào chờ nổi một năm chứ? Hơn nữa, cho dù nàng chịu chờ một năm, ai biết đến lúc đó Lâm Thấm lại sẽ lấy ra dạng đề mục gì làm khó nàng đây, nếu vẫn không thông qua, chẳng lẽ phải tiếp tục chờ sao.

Từng giọt nước mắt không ngừng lăn xuống từ trên mặt Hứa tam cô nương.

Nàng đau lòng, nàng quá đau lòng.

Trước mặt nhiều người như vậy cầu xin làm trắc phi Hoài Viễn Vương mà không thành, bị cự tuyệt, bị thi, cuối cùng thất bại cả ba đề mục, bị Lâm Thấm vô tình đá ra, cản trở đường lên thẳng mây xanh của nàng...

“A Thấm, nhìn xem ngươi khi dễ Hứa tam cô nương thành dạng gì rồi hả?” Phùng quý phi bất bình thay Hứa tam cô nương, than thở nói: “Haizzz, Hứa tam cô nương này và Khang Vương cầm tinh không hợp, không có duyên phận, nếu hai người bọn họ tương hợp, ta đã sớm làm chủ thay Khang Vương rồi...”

“Cầm tinh không hợp, không sao cả.” Hoàng đế chậm rãi bước tới.

A Hạo và a Hân chia ra đi hai bên hắn, một ông cụ non, một ngây thơ, nhưng hai hài tử đều rất đáng yêu.

Đám người Phùng quý phi thấy hoàng đế tới đây, đều khom người thi lễ, “Bái kiến bệ hạ.”

Hoàng đế lơ đãng nói: “Miễn.” Lại nhắc tới đề tài vừa rồi, “Khang Vương và nữ tử này cầm tinh không hợp, không việc gì. Xin ngũ hành bát quái phúc có thể trấn trạch lưu khí, hoặc giữa hai người cầm tinh không hợp lại thêm một người cầm tinh tương hợp là có thể phá giải được. Tuệ Hải thiền sư của Cảm Trung tự giỏi việc này nhất, quý phi có thể xin Tuệ Hải thiền sư giải đáp nghi hoặc cho ngươi.”

Cầm tinh không hợp sao, dễ xử lý, có thể phá giải, xin một ngũ hành bát quái phúc hoặc thêm người tương hợp vào giữa, đều xử lý được.

Hoàng đế đã lên tiếng, hơn nữa lời của hắn tương đối hợp tình hợp lý, Phùng quý phi nhất thời không nghĩ ra được lời gì phản bác, không thể làm gì khác hơn đành khấu đầu tạ ơn, “Đa tạ ân điển của bệ hạ, thần thiếp sẽ sai người đi năn nỉ Tuệ Hải thiền sư giúp đỡ phá giải cho Khang Vương và Hứa tam cô nương.”

Khỏi nói đến trong lòng Hứa tam cô nương gấp gáp bao nhiêu. Trong phủ Hoài Viễn Vương chỉ có một vị Vương phi, Vương phi nhất định phải đoan trang thận trọng, ít đi mấy phần đáng yêu, kiều mỵ, nàng đi vào làm trắc phi còn có cơ hội, cho dù trong thời gian ngắn không thể thay thế được, nhưng ít nhất cũng có thể có địa vị tương đương với Lâm Đàm.

Nhưng Khang Vương phủ đã có nhiều mỹ nhân như vậy rồi, nàng lại tiến vào làm cái gì chứ? Mỹ nhân trong phủ Khang Vương không chỉ nhiều, hơn nữa sắc danh hạng người gì cũng có, nếu muốn nâng đầu dậy trong phủ Khang Vương vậy khó rồi!

Trong lòng Hứa tam cô nương ngàn lần vạn lần không nguyện, nhưng hoàng đế đã có khẩu dụ, nàng không dám kháng chỉ. Nếu như nàng không nguyện ý, có thể nói gì đây? Nói anh hùng mà nàng ngưỡng mộ là Hoài Viễn Vương chứ không phải Khang Vương sao? Đây chính là đắc tội cả Phùng quý phi và Khang Vương. Hơn nữa nàng cũng không vào được phủ Hoài Viễn Vương, thi không đậu mà...

“Thiếp Hứa thị lĩnh chỉ.” Hứa tam cô nương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành quỳ xuống tạ ơn.

Hoàng đế đã phân phó xong chính sự, lại cất bước nhàn nhã rời đi.

A Hạo và a Hân theo thật sát bên cạnh hắn.

Tổ tôn ba người đi chung một chỗ như vậy rất hài hòa, Phùng quý phi lại nhìn mà mắt chua. Haizzz, tại sao Khang Vương lại còn chưa có nhi tử chứ, nếu như hắn có nhi tử, bệ hạ cũng mang theo như vậy, sẽ là hòa thuận tốt đẹp đến nhường nào đây.

Tương Dương trưởng công chúa nở nụ cười, “Chúc mừng chúc mừng. Khang Vương phủ lại có mỹ nữ, mỹ nữ đều đã có, con cháu còn có thể xa sao? Quý phi sẽ nhanh chóng thêm cháu rồi, đại hỷ sự.”

Phùng quý phi đắng chát trong miệng, “Nhận lời chúc lành của ngươi.”

Mỹ nữ phủ Khang Vương đúng là không ít, nhưng đến nay cũng chỉ có một nữ nhi, Hứa tam cô nương có dáng vẻ nhu nhu nhược nhược, cũng không tiện sinh dưỡng, Phùng quý phi không dám trông cậy vào nàng có thể sinh tôn tử cho mình.

“Hạ lễ sẽ đưa qua sau.” Lâm Đàm cười nói.

Khang Vương chỉ nạp một tiểu thiếp, tự nhiên không cần làm lớn gì. Nhưng mà, dù sao cũng coi như nạp một sủng, Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm làm đại ca đại tẩu, tặng chút lễ mọn qua chúc mừng cũng là nên làm. Lễ mọn như vậy, Lâm Đàm quá vui mừng chuẩn bị.

Phùng quý phi ngoài cười nhưng trong không cười, “Phiền hoàng trưởng tử phi phí tâm.

Lâm Đàm cười đến càng rực rỡ.

Phùng quý phi càng thêm tức giận.

Lâm Thấm nhảy nhót đến đây, “Tỷ tỷ, chủ ý của muội có tốt không vậy? Ra ba đề mục, thi người muốn vào phủ làm trắc phi. Tỷ tỷ, nếu không về sau tỷ cứ làm như vậy đi, hễ là người muốn vào phủ Hoài Viễn Vương, cho dù nam nữ già trẻ, đều phải thi!”

Lâm Đàm mỉm cười, “Để a Thấm nhà ta náo loạn như vậy, cho dù những cô nương kia từng có tâm tư gì, cũng đành phải thôi. A Thấm, đoán chừng tỷ tỷ sẽ được thanh tịnh một phen đấy.”

“Thật sao, thật hả.” Lâm Thấm mừng rỡ.

“Tiểu a Thấm rất có khả năng.” Tương Dương trưởng công chúa chậc chậc khen ngợi, “Ba đề mục này thật hay. A Thấm cháu biết không? Đề toán thuật kia của cháu, kể cả ta cũng không làm được đấy.”

“Thật ra thì do cháu bị nhị ca của cháu hành hạ.” Lâm Thấm cười đến không khép miệng được, cố làm vẻ khiêm tốn nói: “Nhị ca cháu ngày ngày ép cháu học toán thuật, cho dù cháu đây một bé ngốc cũng phải học, cái này không có gì thật sự không có gì.”

“Đệ ấy sợ muội muội học cái xấu đó.” Lâm Đàm cười cười.

Lâm Thấm là hài tử rất tốt, nhưng Lâm Hàn người làm ca ca luôn lo lắng cha nương nuông chiều nàng, ca ca tỷ tỷ nuông chiều nàng, ông ngoại và cậu, mợ cũng nuông chiều nàng, Lâm Thấm vốn là một bé ngoan cũng sẽ bị làm hư. Bởi vì có lo lắng này cho nên Lâm Hàn không hề sợ ngày hè nóng bức trời đông giá rét, kiên trì ngày ngày lên lớp cho Lâm Thấm, lấy toán thuật làm chủ, lấy phẩm đức là phụ, trừ phi hắn ngã bệnh hoặc Lâm Thấm ngã bệnh, nếu không một ngày đều chưa từng bỏ sót.

“Sao muội sẽ học cái xấu được chứ.” Lâm Thấm nâng khuôn mặt lên, mặt say mê, “Muội là người tốt trời sinh, cho dù ném vào bên trong chảo nhuộm lớn cũng không học được đâu, nhị ca thật là buồn lo vô cớ mà. Không được, về nhà muội phải nói ca ấy mới được.”

“Ta cũng cảm thấy buồn lo vô cớ.” Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa đều nói cười đi đến rồi, “A Thấm không thể nào học cái xấu được, có chúng ta cả ngày lẫn đêm canh chừng nàng rồi, cho dù nàng muốn học hư cũng không được.”

“Ai canh chừng ai chứ.” Lâm Thấm giương nanh múa vuốt không chịu thuận theo bọn họ.

Mấy hài tử đùa giỡn, rất vui vẻ.

Phùng quý phi rất tức giận nhìn bọn họ.

Kế hoạch của nàng vốn rất tốt, cho dù Lâm Đàm không đồng ý cũng không sao, dù sao phủ Hoài Viễn Vương nhiều thêm một trắc phi tự nhiên tốt, Lâm Đàm có một thanh danh ghen tỵ không dung người cũng không tồi, đều có chỗ tốt cho nàng. Nhưng Lâm Thấm nhảy ra náo loạn như vậy, sự tình vốn nghiêm túc lại nghiêm trọng lại thành một tin đồn thú vị, thành chuyện phiếm cho mọi người trà dư tửu hậu, muốn mượn nó để đả kích phu thê Hoài Viễn Vương và Lâm Đàm vốn không thể nào.

Vậy sao có thể không khiến Phùng quý phi tức giận được?

Lâm Thấm đang cười nói với Lương Luân, Cao Nguyên Dục, chú ý tới có ánh mắt bén nhọn rơi vào trên người mình, nên cười quay đầu lại, “Quý phi nương nương, Trịnh phu nhân, hai người không cần vụng trộm khen ngợi ta đâu, tất cả đều là công lao của thư viện Mộ Hiền đó! Mỗi nửa tháng thư viện Mộ Hiền đều có cuộc thi, mỗi tháng ta đều phải thi hai lần, nhắc tới cuộc thi vô cùng thuần thục, cho nên mới có ba đề mục tinh xảo tuyệt luân như ngày hôm nay. Xin đừng khen ta, tất cả vinh dự thuộc về thư viện Mộ Hiền...”

Phùng quý phi và Trịnh thị đều bị chọc tức đến trong mắt bốc lửa.

Được tiện nghi còn ra vẻ, nha đầu nhỏ nhất Lâm gia này thật quá tệ, quá kỳ cục!

Lâm Thấm vui sướng chọc tức đám người Phùng quý phi và Trịnh thị, mặt hả hê lên Tử Huy các, “Tổ mẫu, mới vừa rồi cháu thật sự đã đại triển kỳ tài nha, đáng tiếc ngài không nhìn thấy được!”

Chu thái hậu cười híp mắt lại, “Nghe được, tổ mẫu đều nghe được. A Thấm à, mặc dù nữ quan nói cặn kẽ, nhưng tổ mẫu vẫn thích nghe cháu nói hơn, cháu nói cho tổ mẫu nghe một lần, được chứ!”

Lâm Thấm hớn hở đồng ý, “Được chứ được chứ.” Ngồi ở bên cạnh Chu thái hậu mặt mày hớn hở nói lại, “Cuộc thi, phải thi! Đề mục đầu tiên chính là...”

Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa cũng đã tới, tùy tiện ngồi bên cạnh giường Chu thái hậu, nếu như Lâm Thấm nói có bỏ sót nơi nào, bọn họ sẽ vội vàng bổ sung.

A Hạo và a Hân cũng không chơi cùng hoàng đế tổ phụ nữa, tới đây dựa vào trên đùi Lâm Thấm, nghiêm túc nghe dì nhỏ của hai đứa nói chuyện.

“Dì nhỏ nói hay không?” Chu thái hậu hiền từ hỏi hai đứa.

A Hân non nớt, “Rất hay.” Khen dì nhỏ nàng nói hay.

A Hạo lại nhíu đầu chân mày lại, “Khoác lác.”

“Cao Trường Hạo, cháu dám nói dì khoác lác.” Lâm Thấm không hề đoái hoài đến công tích vĩ đại của mình nữa, cười gằn một tiếng, giơ tay vén ống tay áo lên, “Mau tới đây, để dì nhỏ đánh mông nhỏ của cháu!”

A Hạo vốn đang đứng, Lâm Thấm vừa nói đánh mông, hắn lập tức tìm cái ghế nhỏ đoan chính ngồi xuống.

Đám người Chu thái hậu hăng hái nhìn hắn.

Lâm Thấm vẫn còn đang xắn tay áo, vẻ mặt đằng đằng sát khí, a Hạo liếc nhìn nàng, hơi do dự, hai tay đưa ra sau mông ôm ghế nhỏ lên, cái mông không dời khỏi ghế, từng bước một dời đến bên người hoàng đế tổ phụ.

Hoàng đế không khỏi vui mừng, nhỏ giọng hỏi: “A Hạo, dì nhỏ của cháu muốn đánh mông, cho nên cháu lập tức tới tìm tổ phụ, có đúng không?”

A Hạo khẽ “Ừm” một tiếng, dựa vào trên người hoàng đế.

Trong lòng hoàng đế thoải mái hơn rồi, dịu dàng hỏi hắn, “A Hạo, bà cố gần cháu hơn, vì sao cháu lại không tìm bà cố mà muốn tìm tổ phụ vậy?” Nghĩ đến mình làm tổ phụ được hài tử chào đón, tin tưởng, vui mừng, hả hê trong lòng tự nhiên sinh ra.

“Tổ phụ là nam nhân.” A Hạo bình tĩnh đáp.

Hoàng đế ngẩn ngơ.

Tổ phụ là nam nhân...

Thì ra là nguyên nhân này...

Đám người Lâm Thấm cười đến gãy lưng rồi.

Chu thái hậu cũng cười đến không thở nổi, “A Hạo cháu mới ba tuổi, cháu hài tử nghịch ngợm này... Không được, buồn cười chết mất rồi...”

Mọi người càng cười càng kịch liệt, a Hạo lại quét nhìn bốn phía một vòng, mất hứng, nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn lại.

Có gì hay mà cười, thật không giải thích được.