Kiều Nữ Lâm gia

Chương 108




Chu thái hậu dụ dỗ xong Lâm Thấm mà kể cả Hoài Viễn Vương đều bó tay chịu thua, vô cùng hài lòng ngoắc gọi Hoài Viễn Vương đến, cười híp mắt nói lại một lời vừa rồi, “... Diệu Linh, cháu cưới tỷ tỷ của a Thấm đi khiến a Thấm lỗ vốn rồi, nên phải nhanh chóng sinh hạ cháu ngoại trai nhỏ, cháu ngoại gái nhỏ để a Thấm kiếm lời về.”

Gương mặt tuấn tú của Hoài Viễn Vương đỏ bừng.

Tương Dương trưởng công chúa vẫn rất nghiêng về cháu, bất bình thay Hoài Viễn Vương, “Mẫu hậu, hôm nay mới là ngày thứ hai Cao Nguyên Diệu tân hôn, da mặt còn mỏng lắm, sao ngài đã lại nói đến chuyện này rồi?”

Chu thái hậu tươi cười rạng rỡ, “Ta đây không phải vì bản thân ta, ta đây đang ra mặt thay tiểu a Thấm mà, tiểu a Thấm cháu nói có đúng không?” Cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Thấm, hôn rồi hỏi.

Lâm Thấm từ trước đến giờ không có người thân vai vế hàng tổ mẫu -- tổ mẫu ruột và bà ngoại ruột đã sớm qua đời rồi, nhũ mẫu của La Thư Lý ma ma ngược lại rất thân với các hài tử, nhưng Lý ma ma thích lải nhải, tiểu Lâm Thấm thấy bà sẽ tránh -- lúc này ngồi bên cạnh Chu thái hậu cảm thấy rất thoải mái, nghe Chu thái hậu hỏi nàng, liền khôn khéo gật đầu, “Dạ, tổ mẫu.”

“Ngài còn rất quang minh chính đại.” Tương Dương trưởng công chúa không khỏi phì cười.

Hoài Viễn Vương hơi do dự cúi người xuống, “A Thấm, tỷ phu ôm muội đi tìm tỷ tỷ được không? Tỷ tỷ nhớ muội.”

Lâm Thấm u oán nhìn hắn một lúc lâu, giơ cánh tay nhỏ ra, “Haizzz, muội vốn rất giận ca, nhưng muội nhớ tỷ tỷ.”

Hoài Viễn Vương không ngờ Lâm Thấm có thể quay về tốt đẹp với hắn nhanh như vậy, mừng rỡ, vội vàng đón lấy Lâm Thấm từ trong ngực Chu thái hậu, “A Thấm ngoan, vậy tỷ phu dẫn muội đi tìm tỷ tỷ.”

Lâm Thấm yên ổn được Hoài Viễn Vương ôm lấy, rất hiểu chuyện nói với Chu thái hậu: “Tổ mẫu, cháu gặp tỷ tỷ nên phải đi nha. Cha cháu không cho cháu tới, cháu nói cháu nhớ tỷ tỷ, phụ thân thấy cháu đáng thương nên mới đồng ý.”

Lâm Phong biết hôm nay trong cung thiết yến, hoàng gia tụ hội, Lâm Thấm lại không thích hợp, nhưng nhìn tiểu nữ nhi lại cảm thấy đáng thương, nên đồng ý cho nàng đi, nhưng mà trước khi đi đã nhiều lần dặn dò nàng, phải đi sớm về sớm.

Trí nhớ của Lâm Thấm đặc biệt tốt, còn nhớ rõ lời của phụ thân, nhớ kỹ về sớm một chút đấy.

“Hài tử hiểu chuyện bao nhiêu.” Chu thái hậu than thở.

“Quỷ linh tinh.” Tương Dương trưởng công chúa nhìn Lâm Thấm hài tử như vậy đã quen mắt.

Đứa nhỏ này quá đáng yêu rồi.

Hoài Viễn Vương ôm Lâm Thấm đến bên tỷ tỷ, Lâm Thấm giơ hai cánh tay nhỏ về phía tỷ tỷ, uất ức dựa sát vào trong ngực tỷ tỷ.

Lâm Đàm trìu mến ôm lấy nàng.

“A Thấm, ngày mai tỷ tỷ sẽ lại mặt rồi.” Lâm Đàm dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, “Ngày mai a Thấm có thể nhìn thấy tỷ tỷ.”

Lâm Thấm khéo léo gật đầu.

Lâm Thấm lúc này có vẻ đặc biệt nghe lời, đặc biệt thuận theo, vừa đáng yêu lại đáng thương.

Làm nũng với tỷ tỷ, Lâm Thấm đã tốt hơn nhiều.

Mặc dù Lâm Phong đã nói kêu nàng về sớm một chút, nhưng một khi nàng vào cung, Chu thái hậu nào dễ dàng thả người chứ? Kêu nội thị đi Lâm gia, “Nói cho Lâm Thị giảng, La phu nhân, chờ a Thấm chơi đã, để tỷ phu dẫn con bé về.” Giữ Lâm Thấm lại bên người.

Hôm nay trong cung thịnh yến, mới vừa bắt đầu mấy đứa bé Lương Luân và Cao Nguyên Dục, cửu công chúa còn rất quy củ ngồi trên chỗ ngồi riêng, đợi đến sau khi yến hội bắt đầu, không khí dần dần nóng lên rồi, Cao Nguyên Dục lập tức lặng lẽ chạy đến bên cạnh Chu thái hậu, trêu chọc Lâm Thấm, “Này, không gả tỷ tỷ, lui rồi?”

Lâm Thấm trợn tròn cặp mắt, “Ta lui ngươi người bạn chơi này trước!”

Cao Nguyên Dục lập tức ỉu xìu, “Đừng mà, Lâm Thấm, ta đùa giỡn với ngươi thôi, thật đó.”

Lâm Thấm cho hắn một cái liếc mắt.

Lương Luân cũng thong dong đến rồi, “Tổ mẫu, cháu chơi một lúc với a Thấm được không?”

Chu thái hậu cười, “Có gì mà không được chứ? Hài tử vẫn nên có hài tử đi cùng mới chơi vui vẻ được. Luân nhi, Dục nhi, cùng đi chơi với a Thấm đi, cứ việc chơi, không được đánh nhau đó nha.”

Lương Luân và Cao Nguyên Dục đều nói: “Nhất định không đánh nhau đâu. Chúng cháu làm ca ca, không thể chấp nhặt với muội muội.”

Vừa nói chuyện, cửu công chúa cũng đã rụt rè chạy tới rồi, Lâm Thấm giơ tay nhỏ bé về phía nàng, “A Vi, cùng đi đi.”

Cửu công chúa hưng phấn đến gật đầu liên tục, “Ừ, ừm!” Liên tiếp ừm hai tiếng.

Lâm Thấm rốt cuộc là hài tử, một khi chơi cùng bạn chơi nhỏ, về nhà sớm gì đó đã lập tức quên mất tận ngoài chín tầng mây luôn rồi.

Mấy hài tử chơi trong đại điện không thoải mái, chạy ra ngoài đùa bỡn.

Mấy người Chu thái hậu và Tương Dương trưởng công chúa, Bách phi vội vàng sai cung nhân và bảo mẫu đi theo, dặn dò họ nhất định phải trông coi cẩn thận mấy hài tử, không cho chạy loạn, càng không cho phép gây gổ đánh nhau.

Trong bữa tiệc, Lâm Đàm bái kiến các phi tần tương đối quan trọng của hoàng đế.

Phùng quý phi vốn trông coi lục cung, nhân vật phong vân một cõi, tuy rằng không có cái danh hoàng hậu, nhưng lại là phó hoàng hậu chân thật, chỉ có điều sau ngày hoàng trưởng tử Hoài Viễn Vương này thành thân vào cung triều bái lại không đi An Nhạc cung của nàng mà khách khí hành lễ bái kiến với nàng ở trong bữa tiệc, giống như đám người Hiền phi, Lệ phi. Phùng quý phi đoan trang ngồi đó, chỉ cảm thấy tức giận xông lên, đầu nóng, nhưng mũi chân lại lạnh lẽo, cực kỳ khó chịu.

Bởi vì nàng có xuất thân cao quý, thêm nữa bởi vì hoàng đế lệnh cho nàng trông coi sự vụ lục cung, cho nên nàng vẫn tự cho mình siêu phàm, cho rằng mình không giống với các phi tần hậu cung khác. Nhưng cho tới hôm nay nàng mới phát hiện ra, cái gì khác với người khác chứ, đó vốn là chuyện không hề có, hoàng đế chỉ coi nàng như phi tử bình thường mà thôi, ở trong trường hợp quan trọng chính thức, sẽ không hề cho nàng đãi ngộ đặc biệt.

Phùng quý phi khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, trên mặt lập tức hiện ra, sắc mặt lúc trắng, lúc xanh, lúc lại đỏ, rất đẹp mắt.

Lâm Đàm là người như thế nào? Chỉ coi như không nhìn thấy sắc mặt Phùng quý phi, một chữ cũng không nói, dáng vẻ vẫn đoan trang tao nhã.

Trong phi tần của hoàng đế, trừ Phùng quý phi ra còn có Bách phi, Hiền phi, Đức phi, Thục phi, Lệ phi, Tang sung dung, Vu chiêu dung, Lâm Đàm đều làm lễ bái kiến với những người này.

Trong những người này cũng không có mẫu phi của Hoài Viễn Vương.

Từ lần đầu tiên gặp mặt Tang sung dung đã bắt đầu ghen tỵ với khuôn mặt đẹp của Lâm Đàm rồi, vào lúc này Lâm Đàm đã là hoàng trưởng tử phi, nàng nói chuyện vẫn chua chát, “Lâm phi, ngươi đi gặp Thôi sung viện chưa? Nàng ta chính là mẹ đẻ của Hoài Viễn Vương đó, cũng là mẹ chồng nghiêm chỉnh của ngươi, nhưng vào hôm nay lại hoàn toàn không lộ diện đấy.” Vừa nói chuyện, nàng giơ ngón tay thon ngọc che miệng mà cười.

Lâm Đàm không hề so đo với Tang sung dung châm chọc rõ ràng, nho nhã lễ độ nói: “Sung viện nương nương ngọc thể bất an, vì vậy không tham dự yến tiệc hôm nay. Lát sau đại điện hạ sẽ dẫn ta đến Thanh Lan điện vấn an.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Tang sung dung tràn đầy hứng thú: “Thân thể không thoải mái bao nhiêu, Vương phi của nhi tử ruột mà nàng ta cũng không muốn gặp?”

Lâm Đàm cười nhẹ, “Bây giờ còn chưa biết, lát sau đại điện hạ dẫn ta đi vấn an xong, sẽ biết ngay rồi. Đến lúc đó nói lại cho sung dung nương nương.”

Cho dù Tang sung dung có giọng điệu châm chọc hay khiêu khích, nàng thủy chung không kiêu ngạo không nóng nảy, không hèn mọn không tự ti, bình tĩnh thong dong.

Bách phi ngồi rất gần Tang sung dung, đối thoại của hai người lọt vào trong tai không sót một chữ, trong lòng phiền não khó hiểu. Lâm Đàm này mới chỉ mười sáu tuổi thôi mà? Sao kiềm chế giỏi như vậy, vốn không tương xứng với số tuổi của nàng đâu.

Tang sung dung vừa trẻ đẹp lại được hoàng đế sủng ái, ở trước mặt Lâm Đàm nàng lại không chiếm được chỗ tốt, các tần phi nhìn vào trong mắt, không khỏi âm thầm bội phục Lâm Đàm. Vị hoàng trưởng tử phi có thân thế cũng không hiển hách này, xem ra rất khôn ngoan, rất có tu dưỡng.

Vu chiêu dung là mẹ đẻ của cửu công chúa, cũng nổi danh mỹ nhân trong cung. Lương Luân với Cao Nguyên Dục vốn không kiên nhẫn mang theo tiểu nữ hài chơi đùa, kể từ sau khi Lâm Thấm xuất hiện, hiện giờ đã chịu mang theo cửu công chúa rồi, cửu công chúa hoạt bát hơn ngày trước, vui vẻ nhiều hơn, Vu chiêu dung người làm mẹ này nhìn vào trong mắt, vui mừng không thôi. Vì vậy hết sức khách khí, săn sóc Lâm Đàm.

Bái kiến xong các phi tần của hoàng đế, Lâm Đàm lại theo Hoài Viễn Vương cùng đi gặp mặt các hoàng tử, công chúa.

Trong các hoàng tử, Hoài Viễn Vương Cao Nguyên Diệu nhiều tuổi nhất, năm nay đã hai mươi có lẻ, sau là nhị hoàng tử Khang Vương Cao Nguyên Vĩ, tam hoàng tử Mục Vương Cao Nguyên Hoán, tứ hoàng tử Kỳ Vương Cao Nguyên Sí, ngũ hoàng tử Trang Vương Cao Nguyên Lãng, lục hoàng tử Tào Vương Cao Nguyên Diệp, năm người này đều khác mẹ, tuổi chênh lệch không lớn.

Mục Vương mặt trắng mập mạp, giữa chân mày có nốt ruồi, vô cùng phúc hậu; tứ hoàng tử Kỳ Vương có dáng vẻ hơi đầy đặn, nhưng luôn cười ha hả, có vẻ tính khí rất tốt; ngũ hoàng tử Trang Vương khi còn niên thiếu cưỡi ngựa bị ngã thương tổn, chân phải ngắn hơn chân trái, cũng không hết sức rõ ràng, nhưng nhìn kỹ, lúc đi lại vẫn có thể nhìn ra một chút; lục hoàng tử Tào Vương tướng mạo vô cùng thanh tú lịch sự, nhưng mà quá đơn bạc, dáng dấp thân thể không được tốt, yếu đuối mong manh.

Khi Khang Vương hành lễ chào Lâm Đàm là “Đại tẩu”, vừa ảo não, vừa xấu hổ, lại ghen tỵ, trong lòng ngũ vị tạp trần, đau đớn cực kỳ khó chịu. “Sớm biết Tấn Giang Hầu thương trưởng nữ còn hơn thương thứ nữ, ta cần gì nhất định phải cưới Thẩm Minh Họa chứ? Ta cưới Lâm Đàm chẳng phải tốt hơn sao?”

Hắn đã có ý niệm này từ trước kia thật lâu, mấy ngày qua càng thêm nồng đậm, đã kích thích hắn đến mức thậm chí đi ngủ hắn cũng ngủ không yên. Lấy vợ là đại sự trong cuộc đời, đã biết được phong thái của Lâm Đàm, lại phải cưới Thẩm Minh Họa làm Vương phi, Khang Vương ăn năn hối hận, oán trách ông trời sao mà bất công với hắn.

Phùng Quốc Thắng cậu của Khang Vương vẫn luôn thúc hắn mau sớm cưới Thẩm Minh Họa qua cửa, tiện lấy được một phái Thẩm Tướng dốc hết sức ủng hộ. Thật ra Khang Vương cũng hết sức nóng lòng, nhưng gần đây lại không lên nổi tinh thần, nghĩ đến mình phải cưới Thẩm Minh Họa làm Vương phi lại cảm thấy cả người vô lực. Hắn từng nghĩ phải tìm cách hủy bỏ vụ hôn nhân này, nhưng lại không bỏ được thế lực trong triều của một phái Thẩm Tướng, không thể làm gì khác hơn đành kéo dài tiếp.

“Lâm Đàm cuối cùng vẫn thành đại tẩu của ta.” Trong lòng Khang Vương cực kỳ phiền muộn.

Lâm Đàm càng chói lọi, Khang Vương càng hối hận không thôi.

Đã từng có vị mỹ nhân xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hắn bỏ lỡ, cơ hội tốt bị bỏ lỡ như vậy.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Hoài Viễn Vương xẹt qua trước mặt Khang Vương, Khang Vương không khỏi rùng mình. Cao Nguyên Diệu này, hắn thật sự là... quá không lịch sự, thật không có lễ nghi, quá không giống như vị hoàng tử ôn tồn nho nhã. Hung ác giống như mãnh hổ, bén nhọn giống như chim ưng!

Hoài Viễn Vương chỉ để Lâm Đàm làm lễ gặp mặt với đám người Khang Vương rồi dẫn nàng rời đi.

Các nhi tử còn lại của hoàng đế còn chưa lớn, chưa được phong vương, Lâm Đàm cũng gặp mặt từng người, chỉ ngoại trừ Cao Nguyên Dục nhỏ nhất -- Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm đã chạy ra ngoài chơi, sớm không thấy bóng dáng.

Hoài Viễn Vương lại giới thiệu từng muội muội của hắn.

Đến bát công chúa, sắc mặt Hoài Viễn Vương phức tạp, “Vương phi, bát muội muội và bổn vương cùng mẹ.”

Lâm Đàm biết rõ vị này chính là nữ nhi a Tòng của Thôi sung viện, thấy nàng chỉ bốn năm tuổi, rất gầy, đôi mắt thật to, nhìn rất đáng thương, nên ôn hòa cười cười với nàng.

A Tòng được sủng mà sợ, cũng sợ hãi cười cười.

Hoài Viễn Vương liền dẫn Lâm Đàm đến trước mặt hoàng đế, yêu cầu đến Thanh Lan điện thăm mẫu phi của hắn.

Hoàng đế tỏ vẻ lạnh nhạt, “Thân thể Thôi sung viện không được khỏe, thái y nói có khả năng sẽ lây cho người khác, các con không cần đi vào, chào bên ngoài cửa cung là được rồi.”

Hoài Viễn Vương hơi do dự, cung kính nói: “Dạ, phụ hoàng.”

Lâm Đàm tân nương này dĩ nhiên sẽ không nói gì, vâng dạ mà thôi.

Hoài Viễn Vương mang theo Lâm Đàm đến ngoài Thanh Lan điện làm lễ bái kiến rồi rời đi, cũng không có vẻ quyến luyến không thôi.

Mẹ con trong cung đình cũng không phải có thể thường xuyên gặp mặt, nếu mẫu phi không được sủng ái, không thường xuyên gặp mặt nhi tử thân sinh, tự nhiên không bồi dưỡng ra được tình cảm mẹ con thâm hậu. Dần dà, giữa mẹ con cũng dần lạnh nhạt.

Tất cả tình cảm đều bồi dưỡng mà ra, kể cả tình mẹ con cũng không ngoại lệ.