“Lâm Khai” khẽ cười cười, sai người đầu tiên dội dấm gạo đậm đặc lên, sau đó dùng rượu tưới, trên mặt đất nhanh chóng phát hiện ra vết máu.
“Một người tự sát hay bị giết, quan kiểm nghiệm cẩn thận thăm dò đều sẽ chọc thủng được từng tầng sương mù, hiện ra chân tướng.”
“Lâm Khai” chỉ vào vết máu trên mặt đất, nói thẳng, “Nơi này vừa hiện ra vết máu, nói rõ Nhương thị bị người sát hại khi còn sống, sau đó mới thả mồi lửa. Nhương nhị gia, mặc dù ngươi không nguyện cho chúng ta nhìn xem thi thể, chỉ dựa vào hiện trường chúng ta cũng có thể kết luận đây không phải vô cớ bị hưu, xấu hổ tự sát. Theo ta thấy, ngươi đừng nên suy nghĩ đến chuyện mang thi thể tới nhà ông ngoại ta lừa gạt đi, vẫn nhanh chóng nói ra sự thật với phủ Thuận Thiên, để phủ Thuận Thiên tra ra hung thủ thật sự giết chết lệnh muội mới là chính đạo!”
Đám người Đường Thôi quan nghe đều ngẩn người.
Nhương nhị gia vô lực mà co quắp té ngã xuống đất.
Hắn định lấy “Vô cớ bị hưu, xấu hổ tự sát” đến lừa gạt La gia, sợ rằng không được rồi.
Nếu Nhương thị bị người sát hại, vậy cái chết của nàng có liên quan gì đến La gia đâu -- trừ phi có thể chứng minh do La gia giết, nhưng La gia đã hưu nàng ra, lại còn cưới người mới khác, cần gì phải đi giết nàng chứ?
Đường Thôi quan vội vàng sai người đi theo làm ghi chép cặn kẽ.
“Lâm đại công tử ngài sao mà bác học.” Đường Thôi quan hết sức sùng bái “Lâm Khai”, “Lấy dấm gạo đậm đặc và rượu dội lên mặt đất sẽ hiện ra vết máu của người bị hại, Lâm đại công tử học được từ đâu vậy?”
“Trong ‘Tẩy oan lục’ có ghi chép lại.” “Lâm Khai tự nhiên hào phóng đáp.
“Lâm đại công tử quá bác học, quá bác học rồi.” Đường Thôi quan kính nể không thôi.
Ánh mắt Hoài Viễn Vương một mực dừng lại trên mặt “Lâm Khai”, thân đi sát bên, ý ái mộ trong ánh mắt hiển lộ không thể nghi ngờ.
“Quá kiêu ngạo! Quá ghê tởm!” Lâm Khai ăn mặc kiểu gã sai vặt cực kỳ tức giận trong lòng.
Chuyện Nhương gia đã giải quyết trọn vẹn -- chỉ cần không phải “Vô cớ bị hưu, xấu hổ tự vẫn”, đổ thừa vào phủ Tấn Giang Hầu, vậy là được rồi. Nguyên nhân cái chết chân chính của Nhương thị cứ để cho phủ Thuận Thiên đi điều tra đi --
Mọi người từ Nhương gia đi ra, Hoài Viễn Vương cố ý muốn tiễn Lâm Phong, “Lâm Khai” về tận nhà, “Nhạc phụ đại nhân, nghe nói gần đây trong thành không yên ổn, vẫn nên để ta tự mình đưa ngài về nhà mới tương đối yên tâm.”
Lâm Phong dĩ nhiên hiểu được tâm ý của hắn, mặc dù cảm thấy lúc này vị hôn phu vị hôn thê không nên gặp mặt, nhưng cũng không muốn kéo mặt mũi của Hoài Viễn Vương xuống, nên mỉm cười nói: “Như thế làm phiền điện hạ rồi.”
Lâm Khai ăn mặc kiểu gã sai vặt gấp đến mức kéo áo Lâm Phong, Lâm Phong cười, chỉ coi như không thấy.
Hoài Viễn Vương tự có thị vệ cưỡi ngựa đến phủ Tấn Giang Hầu, bẩm báo từ đầu đến cuối chuyện Nhương gia cho Tấn Giang Hầu. Bản thân hắn được như nguyện cùng Lâm Phong, “Lâm Khai” sánh vai đi bên nhau, chậm rãi trở về Lâm phủ phố Trường Anh.
Thật sự là chậm rãi đi về, Hoài Viễn Vương vẫn siết dây cương, ngựa của hắn giống như đang đi tản bộ.
“Lâm Khai” cúi đầu xuống, không chịu liếc nhìn về phía Hoài Viễn Vương.
Đám người Đặng Hợp thị vệ ở phía sau cũng ghì cương ngựa không cho chạy nhanh, chậm rì rì lắc lư theo Hoài Viễn Vương.
Đặng Hợp và Đường Hi, Tần Vũ Dương đi một hàng, hắn ở chính giữa, Đường Hi ở bên trái hắn, Tần Vũ Dương ở bên phải hắn, hắn quay đầu nháy nháy mắt với Đường Hi, nhỏ giọng nói: “Haizzz, sao ta cứ có cảm giác Vương gia của chúng ta kể cả bóng lưng đều lộ ra dào dạt sắc xuân đây nhỉ?”
Đường Hi nghiêm mặt, “Lão Đặng, không được nói bậy.”
Tần Vũ Dương đè thấp giọng, nhưng mà Đặng Hợp và Đường Hi vẫn có thể nghe thấy, “Lão Đặng ngươi đồ ngốc này, Đường Hi tiểu tử này nhờ Vương gia làm mối cho hắn, sẽ nhanh chóng cưới thiếu nữ xinh đẹp vào cửa rồi. Hắn vì vậy mà cảm động Vương gia đến rơi nước mắt, ngươi nói lời như vậy, hắn sẽ không vui.”
Đặng Hợp bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra là như vậy, Đường lão đệ, Vương gia làm mối cho ngươi tiểu tức phụ xinh xắn, ngươi liền trung tâm như một với Vương gia luôn hả.”
Đường Hi nóng nảy, “Không phải như thế! Khi ta còn chưa đi theo Vương gia đã rất bội phục kiếm thuật với lòng can đảm của Vương gia rồi, không phải bởi vì làm mai mối cưới vợ...”
Đặng Hợp và Tần Vũ Dương điên cuồng cười thầm.
Con đường có lãng mạn nữa cũng có điểm cuối, bất tri bất giác, Lâm phủ đột nhiên ở trước mắt.
“Điện hạ, làm phiền ngài đưa tiễn suốt một đường, hạ quan vô cùng cảm kích. Lúc này rất không thuận tiện, hạ quan không thể mời ngài đi vào ngồi một lúc được.” Đến trước cửa Lâm phủ, Lâm Phong được gã sai vặt đỡ xuống ngựa, ôn hòa nói với Hoài Viễn Vương.
Cuối tháng sẽ cưới gả, lúc này Hoài Viễn Vương đến Lâm phủ bái phỏng, rõ ràng không thích hợp.
Hoài Viễn Vương lưu luyến không rời nhìn theo “Lâm Khai”, thật sự muốn một đường đi vào cùng với nàng, ngồi một lúc với nàng, nhưng Lâm Phong đã mở miệng, hơn nữa Lâm Phong nói lời quang minh chính đại, hắn không thể không nghe.
“Dạ, nhạc phụ đại nhân.” Hoài Viễn Vương mềm giọng nói.
Bây giờ hắn thật sự nhu tình đầy cõi lòng, kể cả lúc nói chuyện với Lâm Phong trong giọng nói đều lộ ra vẻ quyến luyến, vô cùng triền miên.
Lâm Phong không khỏi mềm lòng.
Chà, thật đúng là người trẻ tuổi si tình mà...
Thấy Hoài Viễn Vương si ngốc nhìn “Lâm Khai”, biết rõ không ổn, nhưng lại không đành lòng, cuối cùng không mở miệng nói gì nữa.
Lâm Khai ngược lại định mở miệng, nhưng vào lúc này hắn mặc trang phục gã sai vặt, Hoài Viễn Vương còn có mười mấy thị vệ đi theo phía sau đó, nếu như hắn đột ngột nói chuyện với Hoài Viễn Vương sẽ lộ vẻ quái dị, không thể làm gì khác hơn đành giấu lời muốn nói vào trong bụng.
Có hai chiếc xe ngựa đang nhanh chóng chạy về phía Lâm phủ, trong xe ngựa là tiếng cười vang sung sướng như chuông bạc.
“A Thấm trở lại.” Hoài Viễn Vương phấn khởi tinh thần.
Trong lòng hắn dấy lên hy vọng mới.
Lâm Hàn xuống xe ngựa trước, sau đó nghiêm mặt, giơ cánh tay đón lấy muội muội của hắn.
Lâm Thấm mới vừa bước xuống đất đã liếc mắt nhìn thấy được cha nàng, ca ca, đám người Hoài Viễn Vương, trong miệng hoan hô nói: “Phụ thân, đại ca, Diệu ca ca!” Hấp ta hấp tấp chạy về phía bọn họ.
“A Thấm, chậm một chút.” Lâm Hàn theo sát phía sau mông nàng không dời.
La Thư cũng xuống xe, không nhanh không chậm theo tới rồi, “A Hàn, a Thấm, đừng nóng vội vậy, cha con lại không chạy được... A, đại điện hạ cũng ở đây sao, đây chính là đúng dịp...”
Lâm Thấm như một làn khói chạy đến trước mặt Hoài Viễn Vương, “Diệu ca ca!”
Hoài Viễn Vương khom lưng ôm nàng lên, nàng quay đầu hứng chí khoe khoang với La Thư, “Nương, phụ thân không chạy được, nhưng Diệu ca ca biết đi đó, cho nên con vẫn chạy nhanh đến mới tương đối tốt.”
Nói mà tất cả mọi người đều cười.
“Diệu ca ca, sao ca lại tới đây vậy, là tới thăm muội sao?” Lâm Thấm vui mừng hỏi.
“Ừm.” Hoài Viễn Vương bị đôi mắt nhỏ tha thiết của nàng nhìn chằm chằm, nhắm mắt gật đầu.
Lâm Phong cười thầm trong bụng, Lâm Khai lại không hề khách khí lườm Hoài Viễn Vương một cái. Cái gì mà đến thăm a Thấm chứ, ngươi rõ ràng đến nhìn a Đàm đấy! Đuổi theo muội muội ta từ Nhương gia trở lại Lâm gia, chậm như rùa suốt một đường, bây giờ còn đổ thừa không chịu đi!
Lâm Thấm cười hì hì nói mấy câu với Hoài Viễn Vương, chợt cảm thấy có gì không đúng, thò người ra nhìn về phía “Lâm Khai”, “Ah, không đúng rồi, đây không phải là đại ca, đây là...”
Hoài Viễn Vương vội ngăn nàng lại, “A Thấm, không được nói thẳng ra, phải giữ bí mật thay tỷ tỷ nha.”
Lâm Thấm liếc nhìn Hoài Viễn Vương, lại liếc nhìn “Lâm Khai”, thần khí ngẩng đầu nhỏ lên, “Yên tâm đi, muội hiểu!”
“Muội biết cái gì chứ.” Lâm Hàn đi tới quở trách nàng, “A Thấm, hôm nay ca nói muội mấy lần, muội luôn không chịu thừa nhận sai lầm của mình...”
“Lêu --” Lâm Thấm làm mặt quỷ với hắn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hoài Viễn Vương một tay ôm Lâm Thấm, một tay nắm tay Lâm Hàn, thoải mái đi về phía Lâm gia, “A Hàn, a Thấm, lại nói cho Diệu ca ca nghe thử xem.”
Mặc dù Lâm Hàn bảo thủ, nhưng không hề biết đến tập tục cưới hỏi hơi cổ xưa, không hề cảm thấy ngoài ý muốn, nắm tay Hoài Viễn Vương đi vào trong, cáo trạng Lâm Thấm, “A Thấm làm chuyện xấu không chịu thừa nhận, Diệu ca ca, đệ cảm thấy giáo dục hài tử phải ngăn chặn sai lầm ngay từ đầu, không thể đều nuông theo tính tình của muội ấy, chiều con như giết con...”
“Nhị ca, vì sao lại gọi là ngăn chặn sai lầm ngay từ đầu vậy?” Lâm Thấm cúi người xuống, niềm nở hỏi.
“Ngăn chặn sai lầm ngay từ đầu là...” Lâm Hàn đang định nói cho muội muội biết câu thành ngữ này là có ý gì, chợt hồi hồn lại, lại sưng mặt lên, “A Thấm, muội đừng nói lảng sang chuyện khác.”
“Nói lảng sang chuyện khác là có ý gì?” Lâm Thấm vô tội chớp mắt.
“Nói lảng sang chuyện khác chính là... Không đúng, a Thấm, bây giờ không phải là lúc dạy muội thành ngữ...” Lâm Hàn thiếu chút nữa bị nàng kéo đi.
Lâm Thấm cười hì hì, lộ ra một hàm răng trắng đáng yêu.
Lâm Hàn thở phì phò.
Mọi người đều bị đôi huynh muội này chọc cười.
Đến phòng khách, ngồi xuống, Lâm Hàn nghiêm mặt quở trách muội muội, “... Làm chuyện xấu đẩy lên trên thân người khác, để người khác chịu phạt thay muội, như vậy rất không tốt! A Thấm, ca sợ muội sẽ học cái xấu!”
Lâm Thấm thì thầm nho nhỏ, “Muội mới không học cái xấu đâu đấy.” Ôm chặt cổ Hoài Viễn Vương, giống như nhờ giúp đỡ nhìn hắn.
Hoài Viễn Vương trấn an vỗ nhè nhẹ nàng, “Không sợ, a Thấm, không có việc gì.”
Ánh mắt lại nhìn về phía “Lâm Khai”, hiển nhiên muốn nghe quan điểm của “Lâm Khai”.
“Lâm Khai” mỉm cười, “A Thấm, làm chuyện xấu cũng không nghiêm trọng như nhị ca muội nói vậy đâu, ‘Nhân chi sơ, tính bản ác’, một người ác bẩm sinh phải sau giáo hóa mới có thể sửa đổi được, cũng chưa chắc có thể thay đổi toàn bộ được...”
Lâm Thấm vồn vã nghiêng người về phía tỷ tỷ, Hoài Viễn Vương tự nhiên thuận thế mà làm, ôm nàng đi vài bước tới bên cạnh “Lâm Khai”.
Trong mũi lại ngửi thấy được mùi thơm như có như không ở trên thân người thương, Hoài Viễn Vương ngây ngất trong lòng.
Lâm Khai còn chưa thay trang phục gã sai vặt ở trên người, lập tức cảnh giác đứng ở giữa Hoài Viễn Vương và muội muội. Hiện giờ không có đông đảo thị vệ của Hoài Viễn Vương nhìn chằm chằm, Lâm Khai không còn cố kỵ gì, không giống như mới vừa rồi bó tay bó chân.
“Đại ca, ca tránh ra đi, muội đang nghe tỷ tỷ nói chuyện mà.” Lâm Thấm giơ tay nhỏ bé ra dùng sức đẩy Lâm Khai, “Đây là chuyện đứng đắn đó.”
Hoài Viễn Vương mở cờ trong bụng.
Lâm Khai không biết nên khóc hay cười.
A Thấm, sao muội lại “Lấy tay bắt cá” chứ?
Mặc dù Lâm Đàm hào phóng, nhưng trên gò má như ngọc trắng cũng bay lên từng rặng mây đỏ, rực rỡ như gấm như ánh bình minh, xinh đẹp chói mắt.
“Tỷ tỷ, nói đi.” Lâm Thấm vội vã thúc giục nàng.
Hoài Viễn Vương cũng nhân cơ hội nhìn lén Lâm Đàm vài lần, thấy vẻ mặt ửng đỏ, rực rỡ chói mắt của Lâm Đàm, không khỏi tim đập thình thịch.
“Hoài Viễn Vương này phải cảm tạ tiểu a Thấm của chúng ta thật nhiều đó.” La Thư kéo Lâm Phong, nhỏ giọng nói.
Lâm Phong không nhịn cười được, “Tất nhiên, không có tiểu a Thấm của chúng ta, hắn vốn không vào được cửa Lâm gia.”
“Nhị ca nói không thể làm chuyện xấu...” Lâm Thấm tội nghiệp nhìn tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, nhị ca nói muội suốt dọc đường...”
Lâm Đàm đau lòng, dịu dàng nói: “A Thấm, vậy trước khi chúng ta làm việc thì phải phân định rõ ràng đâu là chuyện tốt đâu là chuyện xấu, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, có đúng không? Nhưng hiện giờ a Thấm còn quá nhỏ, có lúc tốt và xấu còn không phân được rõ ràng lắm, cho nên thứ a Thấm phải học vẫn còn rất nhiều nha, chậm rãi đi, muội còn nhỏ, không nóng nảy.”
“Vẫn là tỷ tỷ tốt.” Lâm Thấm cười hì hì.
“Ca đều vì tốt cho muội.” Lâm Hàn nghiêm mặt theo tới.
Hắn là ca ca rất cố chấp.
Lâm Đàm mỉm cười thương lượng với đệ đệ, “A Hàn, a Thấm chẳng qua mới được bốn tuổi thôi, đệ dạy đạo lý cao thâm quá muội ấy nghe sao hiểu được? Như vậy đi, đệ dạy a Thấm toán thuật có được không? Khi a Thấm học toán thuật cần rất tập trung mới được, như vậy muội ấy dần dần sẽ có dáng vẻ tiểu đại nhân, có lợi cho dưỡng thành tính tình tốt đẹp.”
“Được rồi.” Lâm Hàn gắng gượng đáp ứng.
“Học toán thuật thì học toán thuật.” Lâm Thấm phóng khoáng vẫy tay nhỏ bé.
Dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu, mọi người nhìn mà trong lòng đều nóng hừng hực.
Hoài Viễn Vương thấy Lâm Đàm dạy đệ đệ muội muội như vậy, ái mộ kính trọng trong lòng lại sâu thêm một tầng.
Mới vừa rồi hắn không nói gì Lâm Thấm về chuyện ở phủ Tấn Giang Hầu, chính là muốn nghe quan điểm của Lâm Đàm trước. Bây giờ biết được thái độ của Lâm Đàm như vậy, trong lòng hắn cũng có tính toán.
“A Thấm, chuyện này Diệu ca ca có một biện pháp giải quyết, bảo đảm ai cũng hài lòng, kể cả nhị ca của muội cũng không nói được gì.” Hoài Viễn Vương mỉm cười nói cho Lâm Thấm.
Lâm Thấm lại hăng hái lên, “Diệu ca ca, gì vậy?”
Hoài Viễn Vương cười không nói.
“Đừng thừa nước đục thả câu nha.” Lâm Thấm thúc hắn.
“Đừng thừa nước đục thả câu.” Lâm Hàn cũng nói.
Hoài Viễn Vương mỉm cười nói với Lâm Phong và La Thư: “Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, con muốn mang a Hàn và a Thấm đi Thẩm Tướng phủ một chuyến.”
“Đi đi.” Lâm Phong đầy miệng đồng ý.
“Đi đi.” La Thư vốn định hỏi hắn định đi làm gì, nhưng nghe Lâm Phong đã đồng ý, nên không nói gì thêm.
Hoài Viễn Vương nhìn chằm chằm Lâm Đàm, cáo biệt mọi người, mang theo Lâm Hàn và Lâm Thấm ra cửa.
“Thẩm Tướng phủ, hì hì, Thẩm Tướng phủ.” Lâm Thấm cười hì hì, “Ta còn chưa đi qua bao giờ đấy.”
Tuy rằng La Thư và La Anh là tỷ muội khác mẹ, nhưng nàng và La Anh không vừa mắt nhau, sau khi hồi kinh cũng chưa hề bái phỏng cha mẹ chồng La Anh.
Lâm Khai không yên lòng, trở về phòng nhanh chóng thay đổi y phục, cũng chạy đuổi theo rồi.
Hoài Viễn Vương mang theo Lâm Hàn và Lâm Thấm đến Thẩm Tướng phủ, lúc này sắc trời đã tối, Thấm Tướng đang ở nhà, nghe nói Hoài Viễn Vương đến đây, rất ngạc nhiên, “Đại điện hạ quang minh chính đại đi tới Thẩm gia, sẽ có chuyện gì đây?”
Vội vàng mang theo con cháu của mình đích thân nghênh đón, mời Hoài Viễn Vương vào phòng khách lớn.
Hoài Viễn Vương vẫn ôm Lâm Thấm không buông xuống, một tay khác nắm tay Lâm Hàn, “Thẩm Tướng, bổn Vương tới chịu tội. Muội muội của bổn Vương vô ý hắt đồ ăn lên trên quần áo của đại tiểu thư quý phủ, làm hại nàng bị bêu xấu trước mặt mọi người, chuyện này bổn Vương bày tỏ hối lỗi thật sâu, cũng dâng lên một trăm lượng vàng, dùng bồi thường quần áo đại tiểu thư quý phủ bị dơ bẩn. Chỉ có điều xá muội còn nhỏ, không hiểu chuyện, xin thứ cho bổn Vương không lệnh cho bản thân nàng tự mình nói xin lỗi được.”
“Đại điện hạ khách khí.” Lúc này Thẩm Tướng mới biết rõ ý đến đây của Hoài Viễn Vương, khách khí từ chối, “Hài tử vô tâm mắc lỗi, điện hạ nói quá lời. Trăm lượng vàng này, kính xin điện hạ lấy lại...”
“Không cần.” Hoài Viễn Vương đưa tay ngăn hắn lại, “Bổn Vương đã đưa ra ngoài, thì sẽ không thu hồi lại. Thẩm Tướng, bổn Vương đã nói xin lỗi, cũng đã đưa bồi thường lên, không quấy rầy nữa.”
Nói xong, một tay ôm Lâm Thấm, một tay nắm tay Lâm Hàn, cáo từ.
Thẩm Tướng lưu lại cũng không được.