Kiều Nữ Lâm gia

Chương 100




Hai cô cháu La Thư và La Văn Nhân nghe được đều tức giận trong lòng.

La Văn Nhân cười lạnh, “Cái gì gọi là thế tử phu nhân trước? Đã thất đức bị hưu, cáo mệnh triều đình cũng đã bị tước đoạt, còn xưng là thế tử phu nhân cái gì, thật nực cười!”

Liếc nhìn thị nữ này, khinh bỉ nói: “Ngươi là kẻ hồ đồ, không hiểu đạo lý này thì thôi, nàng ta lại cũng không biết sao.”

Thị nữ mới vừa bị La Văn Nhân dọa sợ, lòng tràn đầy sợ hãi, hoảng hốt thút thít không thôi.

La Thư ngẫm nghĩ một chút, nói: “Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ rùm beng lên, không thể bởi vì người này mà quấy rối chuyện vui của đại ca đại tẩu ta. Văn Nhân, nha hoàn này giao cho người đặc biệt trông coi, cháu cứ trở về bình thường đi. Cô và dượng tự sẽ thương lượng xử lý, cháu không cần phải quản.”

La Văn Nhân không đồng ý, “Cô, sao có thể khiến cô và dượng vất vả được, cháu làm tiểu bối ngược lại nhàn rỗi sao?”

La Thư cười cười, “Hài tử ngốc, cháu không hiểu rồi. Hễ là chuyện liên quan tới mạng người kiện cáo, vậy để dượng cháu quyết định là ổn thỏa nhất. Dượng cháu làm quan địa phương nhiều năm như vậy, cũng không phải làm không đâu.”

La Văn Nhân tin phục gật đầu, “Dạ, dượng xử án như thần, cháu đã sớm nghe nói rồi.”

La Thư không khỏi vui mừng, “Cái gì mà xử án như thần, cũng quá khích lệ hắn đi. Hắn người này không hồ đồ mới là thật.”

Hai cô cháu lập tức thương lượng xong, La Văn Nhân dẫn nha hoàn này đi trông coi, lại tăng thêm vài thị nữ, bà tử coi chừng ở cửa phòng khách, không cho phép ai có thể tùy ý ra vào, cần phải để cho tiệc nhận thân này kết thúc mỹ mãn, không thể bị người phá rối.

Còn La Thư sai người đi gọi Lâm Phong, nói từ đầu đến cuối cho hắn, “... Chàng nói xem những người này xấu xa bao nhiêu, đại ca đại tẩu chia ra nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới thành thân, ở cùng một chỗ được, vào ngày đại hỉ bọn chúng còn vội tới ngột ngạt.”

Lâm Phong trầm ngâm, “Phu nhân, chuyện này vẫn đừng nên gạt nhạc phụ, để lão nhân gia ông ấy quyết định mới được.”

La Thư làm khó, “Ta đây không phải thấy cha hôm nay thật vui mừng sao, không đành lòng nói cho ông ấy biết.”

Lâm Phong cười, “Cả đời nhạc phụ đã trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu, chút chuyện nhỏ này tính là gì chứ? Hơn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ biết.”

La Thư suy nghĩ thấy cũng phải, thở dài nói: “Đúng vậy, sớm muộn gì sẽ biết.”

Sau khi Lâm Phong trở lại bàn tiệc, đổi chỗ với La Giản, ngồi vào bên cạnh Tấn Giang Hầu, nhỏ giọng báo lại chuyện này cho hắn.

Tấn Giang Hầu không hề động chân mày, lạnh nhạt nói: “Để cho người đè chuyện này xuống trước. Qua tiệc nhận thân, ta sẽ tự mình đi xử trí những người này.”

Lâm Phong mỉm cười, “Nếu ngài đi, chẳng phải có vẻ quá mức để ý đến bọn họ rồi sao? Nhạc phụ, ngài bối phận cao, vẫn để con đi đi. Nếu như con thật sự có chỗ làm không ổn thỏa, đến lúc đó ngài tới vẹn tròn, cũng giống nhau.”

Tấn Giang Hầu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, “Hiền tế, làm phiền con.”

Lâm Phong nói: “Đã nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có một cơ hội nịnh bợ lấy lòng ngài, tiểu tế cũng không thể bỏ qua được.”

Vừa nói chuyện, Lâm Phong lấy cớ đi thay quần áo, rời khỏi chỗ.

“Em rể đi đâu vậy?” La Giản tò mò hỏi.

Tấn Giang Hầu thản nhiên nhìn hắn, không nói gì.

Haizzz, người ngốc có phúc của người ngốc, không phục thật sự không được.

La Giản ngây ngốc u mê nhiều năm như vậy, Tiêu thị chỉ dám nuôi thả hắn, không dám xuống tay hại hắn. Đợi đến khi thiếu kiên nhẫn định động thủ, đúng là lúc Lâm Phong, La Thư mang theo con cái vào kinh, đều không cần La Giản ra tay, tự sẽ giải quyết từng chuyện thay La Giản.

A Đàm lo chuyện rửa sạch oan khuất thay cho hắn, a Thấm tiểu oa nhi này sẽ lên núi cùng với hắn, cùng hắn thuyết phục Ngôn Yên, hiện giờ Nhương gia gây chuyện, Lâm Phong lại không nói cho hắn biết, trực tiếp đi đàm phán với Nhương gia thay hắn -- người ngốc có phúc của người ngốc mà, La Giản từ nhỏ đã có số mệnh không cần bận tâm.

Để Lâm Hàn lại cho La Thư trông nom, Lâm Phong mang theo Lâm Khai ra khỏi phủ Tấn Giang Hầu.

Lâm Phong vốn quen ngồi xe, hôm nay chuyện gấp nên cưỡi ngựa.

Đến con phố trước Nhương gia, Lâm Phong và Lâm Khai không khỏi cười: Có vài con khoái mã khác đang chạy nhanh đến, vị kỵ sĩ trên lưng con ngựa đầu tiên rõ ràng chính là một Lâm Khai khác.

“Cha, đại ca.” Lâm Đàm ghìm chặt dây cương ngựa, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hiên ngang mạnh mẽ.

“Sao cha lại có hai nhi tử rồi.” Lâm Phong cười.

Lâm Đàm le lưỡi, “Con quen thuộc chuyện này hơn đại ca, đại ca, nếu không ca trở về trước đi, muội đi cùng với cha là được rồi.

Những năm trước Lâm Khai vẫn đang dưỡng thương, đi theo bên cạnh Lâm Phong luôn là Lâm Đàm. Nếu nói đến từng trải qua án kiện mạng người, có thể nói Lâm Đàm tinh thông hơn Lâm Khai nhiều.

“Ta giả trang làm gã sai vặt là được.” Lâm Khai cười nhẹ, “Đổi thân xiêm y, cúi đầu, ta giả dạng làm gã sai vặt chắc được rồi.”

Lâm Phong thấy hắn thật hăng hái, cũng không gò bó hắn, “Theo con là được.”

Lâm Khai đi đến cửa tiệm quần áo ở ngõ phố bên cạnh mua một món xiêm áo cũ thay ra, công tử lập tức biến thành gã sai vặt. Hắn lại cố ý khom lưng, cúi thấp đầu, nhìn qua tuyệt đối không có tinh thần, ai có thể nghĩ đến hắn là đại công tử Lâm gia Lâm Khai chứ?

Đoàn người đến Nhương gia.

Nhương Tướng quân và nhi tử lớn nhất của hắn ở biên cương xa xôi, đương gia hiện giờ của Nhương gia là Nhương nhị gia.

Nhương nhị gia là một người trung niên bị tửu sắc khoét sạch, ánh mắt vẩn đục, tầm thường xoàng xĩnh, sau khi cha con Lâm Phong đến, hắn liếc mắt, “Lâm Thị giảng là họ Lâm, không phải họ La, để người của phủ Tấn Giang Hầu đến nói chuyện với ta đi! Muội muội đáng thương của ta bị phủ Tấn Giang Hầu vô cớ hưu về nhà mẹ đẻ, mặc dù ta và thê tử mọi cách khuyên giải, muội ấy vẫn suy nghĩ không thông tự sát. Không chỉ tự sát, còn thả mồi lửa, đốt sạch sẽ khuê phòng của muội ấy. Haizzz, tâm như tro tàn, tâm như tro tàn mà, muội ấy đây là đang yên đang lành bị phủ Tấn Giang Hầu bức chết mà! Lâm Thị giảng, ngươi không phải là người La gia, ta và ngươi không có gì để nói, ta ấy, đang định mang thi thể muội muội đến phủ Tấn Giang Hầu đòi một lời giải thích, đòi cái công đạo!” Luôn miệng ra lệnh cho tôi tớ, “ Nhanh lên, đặt thi thể cô nãi nãi lên, chúng ta đi đến phủ Tấn Giang Hầu!”

Lâm Phong mắt lạnh nhìn vị Nhương nhị gia này, thấy hắn mặc dù ầm ĩ lợi hại, nhưng động tác lại lề mà lề mề, đã biết hắn cũng không phải thật lòng muốn mang thi thể đến phủ Tấn Giang Hầu, mà mượn lý do này lừa gạt thứ gì đi.

Nếu như hiện giờ Tấn Giang Hầu không ở kinh thành, vẫn ở biên cương xa xôi giống như Nhương Tướng quân, có lẽ Nhương nhị gia sẽ có lá gan đến La gia náo loạn. Nhưng có một vị sát thần ở đó canh chừng, hiện giờ nếu đi La gia làm ầm ĩ chẳng phải tương đương với đi chịu chết sao? Nhương nhị gia cũng không ngu như vậy.

“Mặc dù ta không phải là người La gia, nhưng có thể thay mặt La gia thương lượng hòa giải.” Giọng Lâm Phong hòa hoãn mà rõ ràng, “Nhương nhị gia, nếu như ngươi có lời gì trong lòng, không ngại nói ra, hạ quan sẽ chuyển đạt thay.”

Trong đôi mắt vẩn đục của Nhương nhị gia lại có sáng rõ, “Xá muội vô cớ bị hưu, tự sát thân vong, thật sự đáng thương mà. Lâm Thị giảng, muội ấy cũng không tiện chôn ở nhà mẹ đẻ, La gia có thể để cho muội ấy chôn cất về tổ phần La gia được không? Haizzz, người chết thì chết rồi, cũng không thể để cho muội ấy thành cô hồn dã quỷ được.”

Lâm Phong cười lạnh trong lòng, “Thì ra Nhương gia đánh chủ ý này.”

Nếu như Nhương thị chôn cất về tổ phần La gia, đương nhiên lấy thân phận vợ cả của La Giản rồi. Ngôn Yên này thành kế thất, luôn luôn thấp hơn Nhương thị một đầu, hơn nữa Nhương gia và La gia vẫn còn là thân thích, quan hệ này không cắt đứt được.

Nếu như chuyện này đặt ở hương thôn xa xôi, Nhương gia thật sự vẫn có thể như nguyện -- người chết lớn nhất, cô nãi nãi người ta đã hàm oan tự sát, nhà ngươi lại kể cả cho nàng chôn cất về cũng không chịu, nhất định phải để cho nàng thành cô hồn dã quỷ, không tránh khỏi quá phát rồ mất trí đi -- nhưng đây không phải là hương thôn xa xôi nào đó mà đang ở kinh thành, ở dưới chân thiên tử nơi phồn hoa giàu có và đông đúc, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Nếu Nhương gia thật sự dựa vào thi thể Nhương thị mà dọa dẫm vơ vét, muốn làm gì thì làm, sợ rằng không thể.

“Lâm Khai” đề nghị muốn nhìn nơi Nhương thị bỏ mạng, Nhương nhị gia không cho, nghiêm mặt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì hay mà nhìn? Người đã chết rồi, còn không chịu bỏ qua cho người ta sao?”

Lâm Phong và “Lâm Khai” đều im lặng. Lúc này không phải là chúng ta không chịu bỏ qua cho nàng ta, rõ ràng là ngươi không chịu, muốn mượn thi thể nàng ta gây chuyện đi.

Nhương nhị gia không chịu nói chuyện với Lâm phong, chỉ để cho hắn truyền một lời, “Đồng ý cho muội muội ta chôn cất vào tổ phần La gia là được, nếu không đồng ý, ta không thể làm gì khác hơn đành mang theo thi thể tới trước đại môn La gia, để già trẻ lớn bé, phụ lão hương thân trong kinh thành phân xử thử! La gia thế lớn, Nhương gia chúng ta tiểu môn tiểu hộ, nhưng mà cũng không thể khi dễ chúng ta như vậy được!”

“Lâm Khai” quan sát cẩn thận sắc mặt Nhương nhị gia, như có điều suy nghĩ.

Đang nói chuyện, thị nữ vội vàng hấp tấp vào báo lại, nói người của phủ Thuận Thiên đến.

Nhương nhị gia nhảy dựng lên, vẻ mặt hoảng hốt, “Sao phủ Thuận Thiên lại sẽ... sao lại sẽ đến đây chứ? Ta không báo quan, ta không báo quan mà...”

Lâm Phong và “Lâm Khai” đều lắc đầu.

Đúng vậy, ngươi chỉ định lừa gạt mà thôi, không báo quan, nhưng mạng người bằng trời, không phải ngươi không báo quan thì quan phủ sẽ không thể truy cứu được.

Sau khi quan viên phủ Thuận Thiên đi vào, “Lâm Khai” vừa nhìn, thì ra đã từng gặp mặt, chính là vào ngày La Thư mới vừa vào kinh, đập vỡ cửa chính phủ Tấn Giang Hầu, sau khi phu thê La Châm không nhịn được động thủ với cửu lão phu nhân, hai vị Thôi quan đã kịp thời xuất hiện, đây là một vị trong đó, họ Đường, dáng vẻ vô cùng văn nhã.

Đường Thôi quan đi vào nhìn thấy Nhương nhị gia, đám người Lâm Phong, liền nói: “Thi thể ở đâu? Tự sát ở chỗ nào?”

Nhương nhị gia không vui, “Xá muội là thân cô nương, Đường Thôi quan muốn xem thi thể, sợ rằng không tiện đi?”

Đường Thôi quan vẫn văn nhã, chậm rãi nói: “Nếu Nhương nhị gia ghét bỏ tại hạ là nam tử, trong phủ Thuận Thiên có nữ ngục tốt canh chừng nữ lao, cũng có thể thay người tới.”

Nhương nhị gia hơi tức giận, “Chỉ là vô cớ bị hưu, xấu hổ tự sát, ngươi nhất định phải tra xét thi thể làm chi? Muội ấy uống thuốc tự sát, trước khi uống thuốc đã đuổi tất cả thị nữ ra, còn thả mồi lửa, đốt sạch sẽ phòng ốc, ngươi rốt cuộc định làm gì?”

Đường Thôi quan tâm bình khí hòa, “Chức trách hạ quan ở đây, kính xin Nhương nhị gia giúp đỡ.”

“Lâm Khai” đột nhiên nói: “Nếu Nhương nhị gia để ý như thế, chúng ta không nhìn xem thi thể cũng được. Chỉ mời dẫn chúng ta đến chỗ lệnh muội tự sát là được.”

Trên mặt Đường Thôi quan hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nhương nhị gia hơi do dự, “Đã cháy rụi rồi, ngươi muốn nhìn cái gì chứ?”

Đúng lúc ấy, đầy tớ Nhương gia chạy vội lại báo, “Nhị gia, không xong...”

“Có biết nói chuyện không vậy? Cái gì gọi là nhị gia không xong?” Nhương nhị gia đang tức giận, tung một cước đá lên trên người tên đầy tớ kia, tên đầy tớ kia bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn đá vào ngực, té ngã một cái.

Hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, trở mình bật dậy từ trên đất, vội vàng nói: “Nhị gia, Hoài Viễn Vương điện hạ đến đây!”

“Cái gì?” Nhương nhị gia mắt choáng váng.

Hoài Viễn Vương đã được mười mấy tên thị vệ vây quanh khí thế hiên ngang tiến vào.

Nhương nhị gia thấy Hoài Viễn Vương, không biết trong lòng có quỷ hay lá gan thật sự rất nhỏ, bị sợ đến lắp bắp, nói cũng không nói hết được.

Đây cũng khó trách, Hoài Viễn Vương vốn là nam tử khí vũ hiên ngang giống như núi to lớn tráng lệ, sau lưng lại có mười mấy tên thị vệ mặc áo giáp đen, mỗi một tên như lang như hổ, lộ ra hết vẻ hung hãn, Nhương nhị gia người quanh năm suốt tháng đắm chìm trong tửu sắc sao không sợ được.

Tất cả mọi người làm lễ với Hoài Viễn Vương.

Hoài Viễn Vương đi nhanh mấy bước tới đỡ Lâm Phong, “Nhạc phụ đại nhân miễn lễ.” Lại đỡ “Lâm Khai” dậy, “Anh vợ miễn lễ.”

Trong mũi ngửi thấy một mùi hương nhẹ dễ chịu, giống như lan mà không phải lan, như xạ hương lại không phải xạ hương, Hoài Viễn Vương không khỏi tâm thần rung động.

Tới đúng rồi mà, biết phủ Tấn Giang Hầu có chuyện phiền toái lập tức dẫn người chạy tới, thật sự tới đúng rồi...

“Lâm Khai” không chịu đựng nổi ánh mắt tham lam của hắn, mặt như hoa đào, quay đầu đi.

Gã sai vặt bên cạnh “Lâm Khai” một mực khom mình nhanh chóng ngẩng đầu lên, tức giận liếc nhìn Hoài Viễn Vương.

Hoài Viễn Vương vẫn luôn nhạy cảm, nhưng hôm nay hắn mất hồn mất vía, hoàn toàn không chú ý tới cái liếc mắt này.

Ngược lại Đặng Hợp bên người hắn tỉ mỉ nghiêm túc chăm chú quan sát gã sai vặt kia một phen, phát hiện mặt mày gã sai vặt kia lại rất giống với “Lâm Khai”, kinh ngạc nhướng mày. Đây không phải... Đây không phải là anh vợ Vương gia sao? Lại nhìn lại “Lâm Khai”, ánh mắt của Đặng Hợp đã không giống với trước.

Đường Thôi quan báo cáo vụ án ở đây cho Hoài Viễn Vương, Hoài Viễn Vương không tập trung tư tưởng, ánh mắt chỉ lưu luyến ở trên người “Lâm Khai”.

Lâm Phong không khỏi khẽ cười cười.

“Nhương nhị gia không tình nguyện cho nhìn thi thể muội muội hắn, mới vừa rồi khuyển tử nói đến xem chỗ tự sát là được rồi. Nhương nhị gia còn không đồng ý đấy.” Lâm Phong cười nói.

Hoài Viễn Vương lập tức hỏi Nhương nhị gia, “Anh vợ bổn Vương đề nghị, vì sao ngươi không đồng ý?” Giọng nói vô cùng nghiêm nghị, uy vũ.

Nhương nhị gia nơm nớp lo sợ, “Không phải không đồng ý, không phải không đồng ý. Điện hạ, Lâm Thị giảng, Đường Thôi quan, Lâm đại công tử, mời, mời.” Lập tức đồng ý rồi, ân cần muốn dẫn mọi người đi qua.

Sau khi mọi người đi qua phóng tầm mắt nhìn tới, quả nhiên thấy thả mồi lửa, đốt không dư thừa cái gì.

“Lâm Khai” hỏi rõ vị trí thi thể Nhương thị nằm ở đâu, sai người quét dọn mặt đất sạch sẽ, sau đó cầm dấm gạo đậm đặc và rượu tới đây.

Tất cả mọi người không hiểu ra làm sao.

Cầm dấm gạo đậm đặc và rượu tới đây làm cái gì?

Nhương nhị gia lấy can đảm hỏi một tiếng, “Xin hỏi Lâm đại công tử, ngài đây định làm gì vậy?”

Hoài Viễn Vương trầm giọng nói: “Anh vợ bổn Vương làm việc tự nhiên có đạo lý, cần ngươi tới lắm mồm sao?”

Nhương nhị gia co đầu rụt cổ lại, không dám nói thêm nữa.