“Nương, tức phụ không dám.”
Tô Thanh tiến lên muốn đỡ Lý thị thì bị Lý thị hung hăng nhéo ở cánh tay, đau đến sắc mặt biến trắng. Nhìn Tô Thanh nhịn đau mà không dám kêu, Lý thị cong khóe môi, trong mắt mang tia khoái chí.
“Quả nhiên là đồ bất hiếu, biết được ta đến đây cũng không xuất môn nghênh đón, nghĩ rằng Thành nhi đã chết, ngươi sẽ không cần tôn trọng lão nương ta chứ gì?” Còn không trị được tiện nhân ngươi!
Cánh tay đau đớn, Tô Thanh ngay cả xoa cũng không dám, nghe vậy vội vàng lắc đầu: “Nương, tức phụ không dám, Dao nhi hôn mê vừa tỉnh lại, con quá sốt ruột, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.”
Lý thị hơi nghiêng mắt, nghe nói như thế lập tức trợn mắt: “Nói như vậy là ta oan uổng ngươi? Đừng cho là ta không hiểu tâm tư ác độc của người, khi Thành nhi còn sống, người liền âm thầm xúi giục hắn, làm cho hắn bất kính mẫu thân, còn cùng ta phân gia, nay Thành nhi mất, ngươi lại càng không xem ta trong mắt, quả nhiên là đồ ác độc không thượng mặt bàn*! Sớm biết, ta cho Thành nhi hưu ngươi, nếu không, lão nương ta giờ đã có tôn nhi đầy sảnh đường*!”
*không thượng mặt bàn: không đáng nhìn.
*tôn nhi đầy sảnh đường: nhiều con cháu.
Nằm trên giường, nghe Lý thị làm nhục mẫu thân như thế, trong lòng Mộc Vân Dao lửa giận thiêu đốt. Phụ thân nhập kinh mưu sinh, vừa đi lại mất dạng, ba tháng sau, bỗng truyền tin người đã mất, mẫu thân khóc đến ngất đi, rồi lại vội vàng làm tang sự, khiến cho tổ mẫu đến đại nháo trong tang lễ. Nói mẫu thân vô dụng, không thể vì phụ thân sinh con*, làm cho phụ thân vô hậu*, ngay cả người hộ tống* cũng không có.
*con: con trai (tính ghi tử mà sợ mọi người tưởng nghĩa là chết)
*vô hậu: không có con nối dòng
*người hộ tống: hộ tống đưa linh cữu đi an táng.
Mẫu thân bị bệnh, tổ mẫu lại làm ác liệt hơn, liên tiếp đem đồ trong nhà có thể sử dụng đem đi hết, sau đó lại liên tiếp đến ám chỉ mẫu thân tái giá, còn là làm thiếp của Trương tài chủ xấu xa có tiếng truyền khắp mười dặm*.
*xú danh bát hương mười dặm (bản convert).
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được nữa, quay mặt căm tức nhìn Lý thị, ánh sáng chiếu vào mắt, càng hiện rõ sát khí mãnh liệt: “Cút đi! Cút khỏi nhà ta ngay!”
Lý thị vốn đang ngồi, nghe thấy thế liền đứng lên, chỉ vào Tô Thanh chửi ầm lên: “Tô Thanh người hay lắm, ngươi đã khắc chết con ta chưa tính, còn dạy dỗ ra tiểu đê tiện bất kính tổ mẫu, xem ra ngươi có ý định chọc cho bà bà* ta tức chết! Ngươi gả tới đây đã mười hai năm rồi, chỉ sinh một trứng, sinh ra còn là cái nghiệp chướng đòi nợ, nhiều năm như vậy, ngươi không thể sinh thêm, lại không dạy dỗ nó mà còn khiến con ta cùng ta đối nghịch, quả thực là tán tận lương tâm mà.”
*bà bà: mẹ chồng.
“Nương, con không có”. Tô Thanh vội vàng lắc đầu.
Lý thị mất kiên nhẫn: “Hừ, này Thành nhi đã chết, nhà này cũng không giữ ngươi được, ngày mai, ngươi liền thu thập dọn đến nhà Trương tài chủ đi!”
“Nương, con đã nói, con muốn thủ* Dao nhi hết nửa đời còn lại, con không tái giá!”
*thủ: bên cạnh bảo vệ.
“A, ngươi trước giờ chỉ biết hưởng thụ xa xỉ, khi Thành nhi còn sống, ngươi cả ngày chỉ thuê thùa, hiện tại ta thanh toàn người, đem ngươi đưa vào nhà Trương tài chủ, cho người hưởng cẩm y ngọc thực*, ngươi còn không biết đội ơn? Trương tài chủ là người hào phóng, dù nạp ngươi làm thiếp cho ta nhiều sính lễ, ta đã nhận rồi, ngươi đi thì đi, không đi cũng phải đi, không phải do cái thứ ty tiện* như ngươi làm chủ.”
*cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc -> Chỉ cuộc sống giàu sang.
*ty tiện: hèn hạ, thấp kém, đê tiện.
Nghe nói như thế, sắc mặt Tô Thanh vốn tái nhợt lại càng thêm trắng.
“Mẫu thân, phu quân qua đời còn không tới hai tháng, ta muốn vì chàng thủ tiết...”
“Thủ tiết? Thanh nhi chết là do ngươi khắc chết, người là thứ tang môn tinh* nên chém ngàn đao! Tiện nhân không tuân thủ nữ tắc...”
*tang môn tinh: yêu tinh mang lại sự chết chóc.
Lý thị nói xong, nhìn Mộc Vân Dao trên giường, đẩy tay Tô Thanh ra, lôi Vân Dao đi.
“Ngươi gả cho Mộc gia* ta không đến chín tháng, liền sinh ra cái quỷ đòi nợ này, ai biết được ngươi có mang loại* của ai chứ? Ngươi vốn là người không sạch sẽ, còn nói thủ tiết làm gì, nực cười!”
*Mộc gia: nhà họ Mộc.
*mang loại: mang nòi giống.
“Nương... ngươi... ngươi...” Ngươi sao lại nói như vậy.
Tô Thanh khóc đến nói không ra tiếng. Lúc trước, nàng hoài Vân Dao, thấy tháng lớn, Lý thị suốt ngày ghét bỏ nàng không làm gì, thừa lúc Mộc Thành không ở, kêu nàng đi múc nước giặt quần áo, nàng nhất thời vô ý trượt té, mới bị sinh non, làm cho Dao nhi sinh ra liền thể nhược*, lúc ấy đuối lý khiến Lý thị an phận nhiều ngày, bây giờ lại lấy cái cớ này chỉ trích nàng!
*thể nhược: cơ thể có sức khỏe yếu.
“Không biết xấu hổ à, lúc trước lừa Thành nhi, nay lại muốn gạt ta! Chính ngươi không tuân thủ nữ tắc, là ngươi thất trinh, dơ bẩn! Ngày mai, Trương tài chủ sẽ phái người tiếp ngươi, ngươi thu thập sạch sẽ, đem luôn quỷ đòi nợ này theo, khỏi lưu lại, ô uế Mộc gia ta!”