Kiêu Ngạo

Chương 71




Tuy rằng đã phá hỏng toàn bộ không khí trò chơi, thậm chí cũng đã nhìn thấy NPC đợi giải cứu, còn bị ép buộc quay lại, Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ vẫn vừa cười vừa tiếp tục tìm manh mối mở cửa trong phòng.

Căn phòng không quá lớn, manh mối cũng rất dễ tìm, nội dung suy luận cũng không được thiết lập quá khó, giải quyết xong mấy câu kiểu như, hai người có tốc độ đi khác nhau làm thế nào cùng nhau qua sông trong vòng 30 giây, tìm được manh mối mở ngăn kéo thứ mấy trên người trợ giúp giả trang xác chết, tìm được chất hóa học thích hợp… cùng với thuận tay tìm được hai GM trốn sau bàn và tủ thừa dịp bọn họ không phòng bị ném cục giấy qua, cuối cùng Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung cũng lấy được chiếc chìa khóa giải cứu Điêu Chấn.

Thực ra, chìa khóa dán phía sau cánh cửa, khi hai người bọn họ đi tìm manh mối đã nhìn thấy rồi.

“Đây không phải là chìa khóa sao?” Lâm Vô Ngung lấy chìa khóa xuống.

“Đặt về đi,” Đinh Tễ nói, “Chúng ta chưa nhìn thấy.”

“Ừ,” Lâm Vô Ngung dán khóa lại lên cửa, “Ồ, chỗ này có con sâu trông thật giống cái chìa khóa….”

GM đứng sau cây cột bên cạnh cửa bại lộ vì một tràng cười.

Cuối cùng Đinh Tễ cầm chìa khóa lấy được thông qua manh mối, mở cánh cửa nhốt NPC Điêu Chấn.

Điêu Chấn đang ở đằng sau, cầm cái gương gắn đèn LED nhỏ trang điểm lại, khi cửa mở mới luống cuống tay chân để gương vào trong túi, chống một tay lên hông, tay còn lại chống tường, vẻ mặt dịu dàng, dùng giọng nói của phát thanh viên nói một câu: “Ting ting! Đinh Tễ, Lâm Vô Ngung, hoan nghênh hai bạn chính thức gia nhập câu lạc bộ suy luận trường H.”

Đằng sau cô vang lên một tràng vỗ tay.

Đinh Tễ nhìn thấy gian phòng này rất lớn, kết hợp với gian đựng đồ đạc bên ngoài thì là cả một gian phòng học, có lẽ là lâu ngày không dùng, cho nên để một nửa nhỏ làm kho, còn lại là….

“Đây là trụ sở chính của câu lạc bộ chúng ta,” Điêu Chấn chỉ chỉ về phía sau, “Hoạt động không ở đây, nhưng về sau bàn kế hoạch đều ở chỗ này.”

“Không phải đón người mới sao ạ?” Đinh Tễ nhìn thoáng qua bên trong, có mấy người đã gặp ở hôm tuyển thành viên, những người khác nhìn cũng không có vẻ là sinh viên mới, “Chỉ có hai người bọn em?”

“Chia ra, bọn chị vẫn còn mấy địa điểm hoạt động khác,” Điêu Chấn dẫn bọn họ vào trong phòng, mọi người lấy cho bọn họ hai cái ghế, Điêu Chấn nhìn điện thoại, “Đều chưa kết thúc, có tổ hai đứa là nhanh nhất.”

“Manh mối cũng hơi đơn giản.” Đinh Tễ nói.

“Cũng có cái khó, nhưng hai đứa là phải ép buộc kéo tới,” Điêu Chấn nói, “Phiền phức quá hai đứa bỏ đi thì làm thế nào.”

“…. Ồ.” Đinh Tễ gật đầu.

“Bọn anh khát khao cầu hiền tài mà.” Một nam sinh khác nói.

Lâm Vô Ngung nhớ tới ánh mắt thành khẩn cùng với câu nói “Bọn chị cần đẹp trai” của Điêu Chấn, có hơi buồn cười, vội vàng nghiêng đầu.

“Hoạt động chính thức bắt đầu từ tuần sau,” Điêu Chấn nói, “Xem phim, nói chuyện, phân tổ điều tra phá án….”

Điêu Chấn nói tới đây thì dừng lại, chỉ chỉ bọn họ, quay đầu nói với nam sinh: “Nếu như phân tổ phải tách bọn họ ra, hai người họ không chung một tổ được.”

“Tại sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Sợ hai đứa rồi,” Điêu Chấn nói, “Bảo hai đứa tìm manh mối thì chỉ tìm manh mối thôi, kéo tất cả thành viên ra thì chơi kiểu gì… tiếp tục, chị vừa nói tới đâu rồi đấy nhỉ? À, phá án, nếu như lấy được tiền thì chúng ta ra ngoài chơi, hoạt động của bọn chị còn rất nhiều, mọi người có ý tưởng gì cũng có thể nói ra, có thể làm được thì bọn chị đều sẽ làm.”

“Chấn này,” Một nữ sinh ngồi trong góc nói một câu, “Giới thiệu mọi người với người mới đi.”

“Ồ, quên mất,” Điêu Chấn vỗ vỗ tay, “Người mới thì mọi người cũng biết rồi, Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ, hai người đều học siêu giỏi, trước khi gia nhập mọi người đều nghe nói rồi nhỉ.”

Nói xong cũng không cho bọn họ cơ hội để khách khí hay khiêm tốn, trực tiếp giới thiệu tên từng thành viên và chức vụ trong câu lạc bộ, cái gì mà tuyên truyền, tài vụ, hậu cần, đạo cụ…, lại còn rất đầy đủ.

Đinh Tễ không nghe kỹ, cậu biết Lâm Vô Ngung nghe một lần là có thể nhớ, không cần cậu động não.

“Người chỉ có nhiêu đây thôi, sau này từ từ thân rồi có thể gọi tên,” Điêu Chấn nói, “Đều dễ ở chung, không dễ ở chung thì đều rời khỏi rồi.”

Đinh Tễ bật cười, có lẽ là muốn từ từ thu hẹp lại khả năng bọn họ có thể rời đi.

“Cũng đã muộn rồi, không nói nhiều làm gì nữa, ngày mai phải đi học, nghỉ ngơi sớm đi, lần sau hoạt động chính thức thì làm quen mấy tổ khác,” Điêu Chấn vỗ vỗ tay, “Đưa huy hiệu cho hai đứa đi.”

“Huy hiệu?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Đúng,” Điêu Chấn gật đầu, “Huy hiệu của câu lạc bộ chúng ta… tiền kiếm được mùa trước còn chưa dùng hết, cho nên làm cái này, khi nào hoạt động thì đeo lên, tỏ vẻ sau lưng chúng ta có người chống đỡ.”

Cầm huy hiệu ra khỏi nhà kho… không, trung tâm kế hoạch của câu lạc bộ, Đinh Tễ cứ âm thầm cười mãi: “Câu lạc bộ này buồn cười quá, Điêu Chấn đúng là nhân tài.”

Lâm Vô Ngung không nói gì, chỉ nhìn cậu.

“Làm sao?” Đinh Tễ hỏi.

“Điêu Chấn còn rất xinh đẹp.” Lâm Vô Ngung nhìn về phía trươc.

“Cậu có ý gì?” Đinh Tễ hơi cao giọng, qua mấy giây mới ý thức được, “Đậu! Cậu đang nói tôi đấy à?”

“Câu đầu tiên khi bước ra là nói đến Điêu Chấn,” Lâm Vô Ngung lắc đầu, “Quả thực không lọt tai.”

“Không phải chúng ta vừa mới đi ra khỏi câu lạc bộ suy luận sao, lăn lộn cả một buổi, chị ấy còn là chủ nhiệm,” Đinh Tễ nói, “Câu đầu tiên khi ra ngoài tôi nhắc tới chị ấy không phải rất bình thường sao! Nếu đổi thành cậu, câu đầu tiên cậu nói là gì!”

Lâm Vô Ngung giơ huy hiệu trong tay lên, soi dưới ánh trăng: “Huy hiệu này… cũng đẹp đấy.”

“Huy hiệu này là Điêu Chấn thiết kế.” Đinh Tễ lạnh lùng nói.

Động tác giơ huy hiệu của Lâm Vô Ngung không thay đổi, vẫn giơ lên như vậy.

“Không tìm được từ nào chứ gì!” Đinh Tễ cười lạnh.

“Cậu còn biết cả chuyện huy chương là chị ấy thiết kế?” Lâm Vô Ngung hạ tay xuống, dùng ngón tay khẽ búng, huy chương bay lên không trung vài vòng rồi lại rơi xuống tay anh.

“Tôi rời câu lạc bộ.” Đinh Tễ xoay người lại.

“Này, này, này, Gà của tôi ơi…” Lâm Vô Ngung cười, xoay người dùng một tay ôm cậu, kéo cậu quay lại.

“Cái gì của cậu?” Đinh Tễ nghe vậy bật cười, vừa bị anh kéo đi vừa hỏi.

“Tễ của tôi!” Lâm Vô Ngung cao giọng nói.

“Cậu có buồn nôn không?” Đinh Tễ nói.

“Khi cậu gọi tôi là anh Vô Ngung cậu có thể tự hỏi bản thân mình trước.” Lâm Vô Ngung nói.

“Buông ra.” Đinh Tễ kéo kéo cánh tay anh, “Lát nữa để người ta nhìn thấy thì ra thể thống gì.”

“Ai nhìn?” Lâm Vô Ngung nhìn xung quanh, tới giờ này ngay cả những người đi ăn đêm cũng không thấy đâu nữa, kỳ nghỉ mồng một tháng mười điên cuồng chơi mấy ngày liền, bây giờ không ở ký túc thì cũng ở ký túc trò chuyện đêm khuya, không ai ra ngoài.

Đinh Tễ nhanh chóng cúi đầu hôn lên cánh tay anh.

Lâm Vô Ngung không hề do dự, lập tức cũng hôn lên sau gáy cậu một cái.

Dù sao cũng không đi trên đường lớn của trường, động tác tới mức độ này đã xấu hổ lắm rồi, lỡ như bị người ta nhìn thấy, cho dù là hai người họ không quan tâm, thì cũng quá không lịch sự.

Lâm Vô Ngung buông lỏng cánh tay, Đinh Tễ kéo áo: “Lát nữa quay về ký túc nhớ đừng gây sự.”

“Tôi là một người thành thật.” Lâm Vô Ngung nói.

“Ọe!” Đinh Tễ không nhịn được cao giọng nói, “Thật là, thành thật tới mức tôi không biết phải nói gì nữa.”

“Cậu đói không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Không đói,” Đinh Tễ nói, “Nếu cậu muốn ăn tôi đi cùng với cậu.”

“Thôi bỏ đi,” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, “Đợi khi nào tôi chạy đêm rồi mới khôi phục ăn khuya, mấy ngày nay ăn hơi nhiều.”

“Bà nội tôi nói bà béo thêm một vòng rồi,” Đinh Tễ nói, “Năm mới bà chỉ béo lên nửa vòng.”

“Chuẩn xác vậy hả?” Lâm Vô Ngung bật cười.

“Nếu năm mới cậu không về nhà,” Đinh Tễ quay đầu qua, “Bố mẹ cậu sẽ không gây phiền phức gì cho cậu chứ?”

“Sao có thể không gây phiền phức cho tôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Mấy ngày nay đều gây phiền phức cho tôi rồi.”

“Sao thế?” Đinh Tễ lập tức hỏi.

“Lần trước bố tôi tìm thầy Lâm, chính là vì tôi không liên lạc gì với bọn họ cả, kết quả bây giờ tôi vẫn không liên lạc, chắc chắn là phải tìm tôi gây phiền phức,” Lâm Vô Ngung không nói chuyện Lâm Trạm bị dì Vu bắt gặp, anh sợ Đinh Tễ lo lắng, hơn nữa Lâm Trạm bảo anh coi như chuyện này chưa từng xảy ra, anh cũng không định nói.

“Vậy cũng được, tôi với bố mẹ tôi cũng không liên lạc gì,” Đinh Tễ nói, “Chỉ gửi mấy tin nhắn, ngày nào cũng hỏi tôi vấn đề chuyên ngành, tôi không muốn nói thêm một câu nào, tôi vừa mới khai giảng được bao lâu, còn chưa lên lớp chuyên ngành được mấy ngày, ngày đó đột nhiên nói phương trình Bernoulli với tôi…. cmn năm sau tôi mới học thể lưu mà, cậu nói xem tôi phải nói chuyện này thế nào.”

“Có phải lại nói cậu không học hành tử tế?” Lâm Vô Ngung nói.

“Ừ, dạy dỗ một bài, còn gửi tin nhắn âm thanh, tôi còn chưa nghe xong,” Đinh Tễ rầu rĩ, “Dù sao cũng là nói mấy chuyện kiểu như tôi lên đại học rồi cảm thấy không ai quản rồi chỉ chơi bời mất cả lí trí.”

“Chơi cái gì.” Lâm Vô Ngung thuận miệng hỏi một câu.

Đinh Tễ nhìn anh không nói gì.

Lâm Vô Ngung ngẩn người một lúc mới nhận ra, cười nói: “Tôi thực sự không ngờ đấy, cậu đừng có nghĩ ỷ lại vào tôi.”

Đinh Tễ chậc một tiếng, cũng cười theo: “Tôi thực sự là ở chung với cậu lâu rồi nhưng không học được một chút điểm tốt nào.”

“Lần sau còn mắng tôi không biết xấu hổ tôi sẽ giúp cậu hồi tưởng lại chơi bời mất cả lí trí.” Lâm Vô Ngung khẽ nhéo gáy cậu mấy cái.

Trong phòng khách ở ký túc, một đám người còn chưa ngủ, Lữ Nhạc và Hà Gia Bảo đang ăn mì, Lý Thụy Thần ngồi bên cạnh vẻ mặt ghét bỏ kèm theo đau thương, Hùng Đại vẫn còn đang luyện tập chống đẩy.

“Trâu bò.” Khi Đinh Tễ đi tới bên cạnh khen cậu ta một câu.

Trong ký túc xá có rất nhiều chỗ để luyện tập, nhất định cứ phải chen ở phòng khách, chính là vì một câu khen ngợi này, Đinh Tễ rất cho cậu ta thể diện.

“Mì vị thịt bò,” Lâm Vô Ngung dừng lại bên người Lữ Nhạc, “Có còn không?”

Đinh Tễ có chút buồn cười.

Lữ Nhạc vừa nói chuyện lại kiến cậu không thể cười nổi.

“Có còn không?” Lữ Nhạc quay đầu nhìn Lý Thụy Thần.

Đinh Tễ sắp ghen chết rồi, vội vàng xoa xoa trán, không xoa thì sẽ bị ghen nhăn cả lại.

“Còn hai gói,” Lý Thụy Thần nói, “Ở trên bàn của tôi, tự lấy đi, đều là mì thịt bò cay.”

Đinh Tễ liếc nhìn thấy Lâm Vô Ngung do dự một chút, rõ ràng không ngờ chủ nhân của gói mì là Lý Thụy Thần… bây giờ nói không cần nữa, sẽ phá vỡ bầu không khí hòa bình của ký túc xá.

Nhưng Đinh Tễ cảm thấy người như Lâm Vô Ngung, một khi trở nên kiêu ngạo thật sự sẽ không quan tâm quan hệ ở ký túc xá có hòa hợp hay không, cậu có chút lo lắng, giành mở lời trước khi Lâm Vô Ngung nói gì đó: “Vậy tôi cũng ăn một gói.”

“Ờ.” Lâm Vô Ngung đáp một tiếng, đi vào trong phòng bên cạnh, lấy hai gói mì trên bàn Lý Thụy Thần ra, “Vậy tôi úp chung nhé.”

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.

“Buổi tối muộn rồi.” Lý Thụy Thần vẫn trưng cái vẻ mặt ghét bỏ, “Các cậu bị sao vậy? Nghỉ mồng một tháng mười đi tích lương thực hả?”

“Tích mỡ mùa thu.” Hùng Đại nói.

Đinh Tễ muốn vào phòng, vừa mới đi qua cửa, Lữ Nhạc lại hỏi: “Đinh Tễ, hôm nay hai người đi hoạt động câu lạc bộ à?”

“Ừ.” Đinh Tễ xoay người dựa vào khung cửa.

“Câu lạc bộ nào vậy?” Hà Gia Bảo vừa ăn vừa hỏi, “Hoạt động buổi tối à?”

“Câu lạc bộ suy luận.” Đinh Tễ nói, “Hôm nay đón người mới, lăn qua lăn lại một hồi, làm như trò căn phòng bí mật ấy.”

“Thú vị vậy,” Lữ Nhạc nói, “Hình như các câu lạc bộ khác tuần sau mới có hoạt động chính thức.”

“Cũng được, mọi người đều rất vui vẻ.” Đinh Tễ nói.

“Còn có người nào mà bọn mình quen đi không?” Lý Thụy Thần hỏi.

“Chia tổ,” Đinh Tễ nói, “Tổ của chúng tôi chỉ có tôi và… Lâm Vô Ngung, Dương Diệu lớp chúng ta cũng đi, nhưng mà hôm nay không cùng tổ với chúng tôi.”

“Ồ.” Lý Thụy Thần gật đầu, nhìn Lữ Nhạc, “Nếu như thú vị, lần sau tuyển người mới chúng ta tới báo danh nhé?”

“Tôi cũng muốn đi.” Hà Gia Bảo nói.

Đinh Tễ không biết Lý Thụy Thần có ý gì, nhưng mà cậu cũng lười suy nghĩ, nếu như thực sự kéo theo Lữ Nhạc và Tiểu Bảo, cũng không sao cả.

“Hay là lần sau khi có hoạt động tôi hỏi thử xem.” Đinh Tễ nói.

“Được đấy.” Hà Gia Bảo gật đầu.

“Ôi.” Lý Thụy Thần nhìn bọn họ thế này, vội vàng xua tay, “Tôi chỉ nói chơi chơi vậy thôi, tôi không có đầu óc ấy…”

Đinh Tễ cười không nói gì.

Lâm Vô Ngung bưng hai bát mì quay lại, Lữ Nhạc vừa mới xích ra để chỗ cho anh, anh đã bê mì vào trong phòng.

Đinh Tễ cũng theo anh vào phòng, nhỏ giọng nói: “Trốn ở đây ăn?”

“Không trốn ở trong phòng ăn cậu định đuổi ba người trong phòng khách đi rồi ngồi hả?” Lâm Vô Ngung nói, “Lý Thụy Thần còn ở đó, cậu lại không được tự nhiên.”

“Tôi không sao.” Đinh Tễ nói.

“Cậu có sao.” Lâm Vô Ngung đặt mì lên trên bàn cậu.

“Tôi không sao.” Đinh Tễ nói.

“Cậu có sao.” Lâm Vô Ngung ngồi trước bàn của mình.

Đinh Tễ cười cười, suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Này, cậu đừng không cho Lý Thụy Thần thể diện như vậy, bây giờ cậu ta cũng chưa làm gì, đừng quá cứng nhắc.”

“Biết rồi.” Lâm Vô Ngung hoàn toàn không hứng thú tiếp tục thảo luận về Lý Thụy Thần với cậu, vùi đầu ăn mì, “Cậu ăn vài miếng nếm mùi rồi đưa bát của cậu cho tôi nhé.”

“Tôi ăn được.” Đinh Tễ nói.

“Cậu không ăn được.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cậu có bệnh gì vậy.” Đinh Tễ cười đặt mì lên trên bàn anh, cầm điện thoại dựa vào giường chậm rãi gạt gạt.

Trên khoảnh khắc vô cùng ồn ào, chơi đủ rồi bắt đầu chỉnh sửa hình ảnh, mọi người đều đăng hình chín ô, thậm chí còn có hình chín ô hợp lại, Đinh Tễ cắm mặt vào xem.

Một người đàn ông bán khỏa thân đột nhiên nhảy vào màn hình

Đinh Tễ nhíu mày, vừa nhìn biết ngay đây chính là của Lý Thụy Thần đăng.

Thân hình của người đàn ông bán khỏa thân này không tệ, thắt lưng có hơi thô, Đinh Tễ liếc mắt nhìn Lâm Vô Ngung, thắt lưng của Lâm Vô Ngung cũng rất… bị quần áo che lại rồi.

Cậu nhìn thoáng qua cửa, mấy người ở phòng khách đã tản ra rồi, lúc này đang đánh răng rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.

“Nhìn tôi làm gì?” Lâm Vô Ngung vừa ăn vừa hỏi.

Đinh Tễ không nói gì, nhảy dựng lên chạy tới đóng cửa lại, sau đó đi tới bên cạnh Lâm Vô Ngung, kéo áo phông của anh lên.

Động tác ăn mì của Lâm Vô Ngung dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

“Tôi muốn nhìn eo cậu.” Đinh Tễ nhỏ giọng nói.

“Không nhìn ở dưới eo?” Lâm Vô Ngung kéo vạt áo lên cao, cởi áo ra, sau đó tiếp tục ăn mì.

“Lát… lát nữa xem đi.” Đinh Tễ nói.

Hôm nay cậu vốn cũng không có tính toán làm chuyện gì, dù sao một đống người trong phòng, nhưng eo Lâm Vô Ngung rất đẹp, hơn nữa khi nhìn thấy eo sẽ nghĩ đến rất nhiều thứ.

Những ngày tháng chậm rãi đùa giỡn lưu manh trong ký túc xá không một bóng người….

Lâm Vô Ngung uống hết nước mì, rút tờ giấy lau lau miệng, xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Tễ này.”

“Chú ý dùng từ.” Đinh Tễ nói.

“Đinh Tiểu Tễ,” Lâm Vô Ngung kéo lấy cạp quần của cậu kéo về phía mình, thò tay vào trong áo, ngón tay khẽ vạch lên hông, “Căn phòng này cách âm không quá tốt.”

“… Đậu.” Đinh Tễ sửng sốt, “Tôi tưởng cậu định nói gì cơ!”

“Cậu cảm thấy tôi nên nói gì,” Lâm Vô Ngung nói, “Cửa vừa đóng, tôi thực sự không có gì khác muốn nói.”

“Hai chúng ta có hơi quá không.” Đinh Tễ ôm lấy mặt anh.

“Người trẻ tuổi mà,” Lâm Vô Ngung nói, “Bây giờ không làm cái gì đó, cậu không sợ thân thể xảy ra vấn đề sao.”

Đinh Tễ bật cười.

“Tôi đi tắm.” Lâm Vô Ngung đứng dậy, Đinh Tễ cúi đầu, không kịp tránh ra, anh thuận miệng dùng sức cắn một cái lên mặt cậu.

“Ăn mì xong lau miệng chưa đấy!” Đinh Tễ hung hăng lau mặt mình.

“Không biết,” Lâm Vô Ngung cười nói, “Dù sao bây giờ cũng đã lau sạch rồi.”

“Cậu đi tắm đi!” Đinh Tễ hung hăng trừng anh.

Lâm Vô Ngung tắm xong quay lại, Đinh Tễ đang dựa vào đầu giường nghịch điện thoại, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, khi anh đẩy cửa vào, rõ ràng Đinh Tễ giật mình, ấn tắt ngay màn hình điện thoại.

“Đang xem gì đấy?” Lâm Vô Ngung đóng cửa lại, vừa lau tóc vừa đi tới bên đầu giường.

“Không,” Đinh Tễ nói, “Tùy tiện xem thử thôi.”

Lâm Vô Ngung khom người, chống tay lên giường, sát lại mặt cậu: “Thật sao?”

Đinh Tễ nhìn chằm chằm anh mấy giây, chậc một tiếng: “Giả đấy.”

“Xem video gì?” Lâm Vô Ngung cong khóe miệng.

“Cậu chưa từng xem video à?” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung suy nghĩ, không nói gì.

“Kiểm tra trước.” Đinh Tễ vui vẻ vỗ gối đầu.

“Bây giờ tôi xem ngay.” Lâm Vô Ngung đưa tay rút điện thoại khỏi tay cậu.

“Muốn xem tự mình tìm.” Đinh Tễ dựa vào sau, gối đầu lên cánh tay, đắc ý nói.

Lâm Vô Ngung không nói gì, cầm điện thoại lắc lắc trước mặt cậu, điện thoại bị giải khóa.

“Đậu!” Đinh Tễ nhảy lên, muốn cướp điện thoại lại.

Lâm Vô Ngung lùi nhanh về phía sau hai bước, liếc mắt qua màn hình điện thoại.

Thực sự… khó coi! Chậc chậc chậc.

Nhưng khi Đinh Tễ nhào tới, anh không tránh, đưa trả điện thoại cho Đinh Tễ.

Chuyện này không thể dùng để trêu Đinh Tễ, đối với Đinh Tễ mà nói, cho dù bây giờ quan hệ của hai người thân mật như vậy, nhưng xem thứ này cũng chính là chuyện vô cùng ngại ngùng.

Đinh Tễ cầm lấy điện thoại, tắt video đi, sau đó thở phào một hơi, ngồi xuống bên giường.

Lâm Vô Ngung đi qua bên cạnh cậu ngồi xuống, ngả về phía sau, nằm xuống.

“Cậu thực sự chưa từng xem qua sao?” Đinh Tễ quay đầu nhìn anh.

“Bây giờ từng xem rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

“…Ồ.” Đinh Tễ quăng điện thoại sang một bên, cũng ngã xuống giường.

“Tự dưng cậu xem cái này làm gì?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Cậu đã bao giờ… đột nhiên nghĩ muốn suy nghĩ về việc này…” Đinh Tễ nói.

“Từng có,” Lâm Vô Ngung nói, “Không phải đột nhiên, mà mỗi lần hái nấm đều suy nghĩ.

Đinh Tễ không nói gì, qua một lát mới bật cười, cười tới rung cả ván giường.

“Gì đấy,” Lâm Vô Ngung quay đầu qua, “Buồn cười vậy sao?”

“Không phải,” Đinh Tễ vừa cười vừa nói, “Tôi nhớ tới bài hát của cậu.

“Cậu trai hái nấm…” Lâm Vô Ngung trở mình, ôm lấy cậu hôn một cái.