Kiêu Ngạo Với Định Kiến

Chương 28




Cả ngày Tần Tranh đều tâm thần không yên, nhìn thấy tin tức trên mạng cũng lo lắng không thôi. Hắn gọi điện cho Hoắc Chiêu Lâm mấy lần đều không được, có lẽ anh cũng đang vội giải quyết chuyện này. Mặc dù không nghe qua Hoắc Chiêu Lâm tự mình nói nhưng Tần Tranh cũng từ tin tức được đưa lên biết có chuyện gì xảy ra.

Gần mười năm qua công ty điện tử Trác Lăng của Hoắc gia không ngừng phát triển, công nghệ chíp điện tử dẫn trước toàn thế giới, một số lĩnh vực thậm chỉ còn lũng đoạn thị trường, vẫn luôn khiến rất nhiều đối thủ ghen ghét đến đỏ mắt. Mà một vài công ty cạnh tranh nước ngoài chưa bao giờ ngừng dòm ngó mơ ước Trác Lăng gây nên một vài vụ gián điệp thương mại nhưng chưa bao giờ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như lần này.

Gần một năm này Hoắc Chiêu Lâm tập trung nghiên cứu đổi mới công nghê chip hạt nhân. Căn cứ vào kết quả nghiên cứu thì mùa thu năm nay có thể đưa sản phẩm ra thị trường, mà hôm nay cũng chỉ cách ngày đó nửa năm, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Trác Lăng lại giành trước tuyên bố đưa ra thị trường sản phẩm mới chức năng giống hệt của Trác Lăng, cũng nói rằng trong việc nghiên cứu kỹ thuật chip đã đạt được cách mạng mang tính đột phá khiến những người trong giới đều xôn xao.

Người không biết rõ còn cho rằng địa vị đứng đầu trong ngành của Trác Lăng đang bị đe dọa, mà người biết rõ nội tình đều biết lần này tám chín phần mười là công nghệ của Trác Lăng bị lộ để đối thủ đoạt mất tiên cơ.

Đối phương xế chiều hôm qua đã công khai tuyên bố mà Trác Lăng bên này đến tận sáng nay mới nhận được tin tức. Hoắc Chiêu Lâm vội vã chạy đến công ty bận đến đêm mới về, trên mặt tràn đầy nét uể oải. Anh bây giờ cả ngày họp, không ngừng tiếp nhận các câu hỏi chất vấn của những vị cổ đông cấp cao trong công ty. Thân là người quản lý bộ phận kỹ thuật của Trác Lăng xảy ra chuyện như vậy anh là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.

Chuyện này đối với Hoắc Chiêu Lâm mà nói là hoàn toàn ngoài dự liệu, thậm chí có thể nói là phát sinh quá đột khiến anh trở tay không kịp.

Tần Tranh vào bếp rót cho Hoắc Chiêu Lâm một cốc nước ấm, nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt anh hắn đau lòng không chịu nổi, hắn ấn anh ngồi lên ghế sô pha rồi bóp vai cho anh, hỏi: “Anh đã ăn tối chưa?”

“Ăn ở công ty rồi.” Tuy rằng rất mệt, nhưng được Tần Tranh quan tâm khiến Hoắc Chiêu Lâm cảm thấy khá hơn.

“Chuyện này rất nghiêm trọng sao? Thật sự bị người ta ăn cắp công nghệ?”

“Ừ.” Hoắc Chiêu Lâm xoa xoa mi tâm, miễn cưỡng trưng ra tươi cười với Tần Tranh, “Có người không muốn để yên cho công ty, thà hi sinh lợi ích công ty cũng phải đảm bảo cho mình.”

“Anh biết là ai làm?”

“Vẫn chỉ là một ít suy đoán mà thôi, còn chờ chứng thực.”

“Vậy làm sao bây giờ? Sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của anh sao?”

Hoắc Chiêu Lâm kéo Tần Tranh cùng ngồi xuống, tiến lại gần hôn hắn một chút, tâm trạng khá hơn nhiều: “Không có chuyện gì, không xung đột.”

“Vậy thì tốt… Nhưng xảy ra chuyện như vậy vẫn đổ hết cho anh sao?” Tần Tranh vẫn là rất lo lắng.

“Có lẽ thế, lúc này công ty vẫn đang điều tra, phải đợi có kết quả mới nói tiếp được.”

Hai người nói chuyện một hồi, điện thoại của Hoắc Chiêu Lâm vang lên, người Hoắc gia gọi tới báo Hoắc lão gia tử muốn anh về một chuyến, muốn đích thân hỏi anh.

Hoắc Chiêu Lâm lắc đầu bất đắc dĩ, căn dặn Tần Tranh: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh phải về một chuyến.”

Tần Tranh có chút bất ngờ: “Lão già nhà anh không phải bị bệnh sao? Chuyện mới có vậy đã nhanh chóng nói cho ông ta biết, không sợ ông ta lại phát bệnh sao?”

Hoắc Chiêu Lâm xem thường nói: “Không nói cho ông ta biết thì kịch này làm sao diễn tiếp.”

“Em đi chung với anh.”

Nhà lớn Hoắc gia lạnh lẽo rất nhiều so với trước kia, Hoắc Long Hanh bây giờ cần phải nằm trên giường dưỡng bệnh, không ai dám chọc ông ta, tiếng người trong nhà nói chuyện và bước đi nhỏ hơn trước kia không ít. Nhưng công ty xảy ra chuyện lớn như vậy không ai dám gạt ông ta, từ rất sớm đã báo cáo chuyện này.

Tần Tranh theo Hoắc Chiêu Lâm cùng tiến vào phòng Hoắc Long Hanh, Hoắc Chiêu Càn, Hoắc Chiêu Kiệt còn có mấy người làm việc trong công ty Hoắc gia đều có mặt. Hoắc Long Hanh ngồi dựa vào đầu giường sắc mặt rất khó nhìn, Hoắc Chiêu Càn ở bên cạnh lão nhỏ giọng nói gì đó, lông mày Hoắc Long Hanh càng nhíu chặt.

“Ba.” Hoắc Chiêu Lâm đi lên phía trước chào hỏi một tiếng liền không nói nữa, chỉ chờ Hoắc Long Hanh ra câu hỏi.

Hoắc Long Hanh mắt lạnh nhìn về phía anh, trầm giọng hỏi: “Đến cùng là chuyện gì xảy ra, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, chả lẽ trước đó con lại không biết gì?”

“Dự án mới  từ đầu đến cuối đều do con phụ trách, trước đó cũng không xảy ra bất thường. Là con sơ sót, hiện nay vẫn đang điều tra, trong thời gian ngắn nhất sẽ cho ba và các vị cổ đông một câu trả lời..” Cái trò giải thích hứa hẹn này hôm nay anh đã kinh qua vô số lần, dường như đã chết lặng, tâm trạng nhưng cũng không có gì không ổn, cuối cùng có tìm ra kết quả hay không cũng không còn quan trọng nữa, có lẽ mọi người cuối cùng cũng chỉ muốn truy xét rồi xử lý mà thôi.

“Thời gian ngắn nhất là mấy ngày?”

“Ba ngày, trong vòng ba ngày con sẽ đưa ra báo cáo điều tra, nếu không con sẽ từ chức.”

“Chú ba nói vậy có phải quá nhẹ nhàng rồi không, chú từ chức, vậy tổn thất của công ty ai tới đền?” Hoắc Chiêu Càn có chút hùng hổ doạ người, hiển nhiên là không hài lòng với đáp án của Hoắc Chiêu Lâm.

Hoắc Chiêu Lâm lạnh nhạt nói: “Ai bán lợi ích công ty thì người đó phải đền, tìm được người rồi thì đương nhiên cứ xử lí theo pháp luật.”

“Không tìm được thì sao?”

“Tôi thân là người quản lý chuyên ngành đương nhiên phải chịu trách nhiệm trước hết, anh cả cũng là phó chủ tịch kiêm người đại diện chủ tịch cũng có tránh nhiệm, chúng ta cùng nhau bồi thường là được.”

Hoắc Chiêu Càn bị mất mặt còn muốn nói chuyện với Hoắc Chiêu Lâm nhưng anh không để ý đến gã, anh chỉ nói với Hoắc Long Hanh: “Ba không cần quá lo lắng, tình huống thực tế thật ra cũng không tệ như vậy, bọn họ lấy đi sản phẩm chưa hoàn chỉnh cũng không phải chip hạt nhân của chúng ta. Con đã xem qua sản phẩm của họ, so với kế hoạch chúng ta vẫn có một ít chênh lệch, chỉ cần dời lại kế hoạch của chúng ta hai tháng đến khoảng cuối năm, thời gian lâu như vậy cũng đủ cho chúng ta nghiên cứu ra sản phẩm mới có tính cạnh tranh. Tuy rằng tổn thất vẫn sẽ có, nhưng có thể giảm thiểu đến mức thấp nhất.”

Hoắc Chiêu Lâm nói xong quả nhiên trên mặt Hoắc Long Hanh cũng hơi bớt giận, ông không thể dễ dàng nổi giận, chính ông cũng rất chú ý, sau khi y tá nhắc uống thuốc, tâm trạng đã bình tĩnh không ít: “Con trước hết cứ đi điều tra đi, có kết quả thì nói cho ba đầu tiên.”

“Vâng.”

Dằn vặt một trận như vậy cũng đã đến đêm nhưng bọn họ cũng không ngủ lại nhà chính. Ngồi vào trong xe, từ khi vào cửa nhà lớn Hoắc gia Tần Tranh vẫn không lên tiếng cuối cùng nhịn không nổi: “Anh cả anh đến cùng là có ý gì? Công ty xảy ra chuyện nhưng em thấy anh ta không hề gấp gáp, lại còn cười trên nỗi đau của người khác.”

“Em cũng nhìn ra rồi?” Hoắc Chiêu Lâm thờ ơ cười cười, “Lão tứ đã bị đuổi đi, lần này anh ta muốn anh thật sự phải chịu trách nhiệm phải rời khỏi công ty. Chỉ còn một người trong suốt như anh hai thì làm sao đủ sức cạnh tranh?”

“Cho nên anh cảm thấy là anh ta làm? Không phải chứ, bán sản phẩm công ty cho đối thủ cạnh tranh, chuyện như vậy mà anh ta cũng làm được?”

“Vừa nãy anh an ủi ba anh cũng không phải nói dối, việc này kỳ thật ra cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tồn vong của công ty. Tổn thất xác thực sẽ có nhưng còn có thể cứu vãn được. Tổn hại một chút lợi ích công ty nhưng lại có thể mang đến cho anh ta nhiều chỗ tốt, mà theo tích cách của anh ta thì không thể không làm, không chừng anh ta và công ty đối thủ đã lén lút đạt thành thảo thuận lợi ích nào đó.” Trong mắt Hoắc Chiêu Lâm, Hoắc Chiêu Càn biểu hiện quá mức rõ ràng thậm chí có chút không kiềm chế nổi. Công ty xảy ra chuyện như vậy nhưng gã hoàn toàn không giật mình, việc này huyên náo lớn như vậy, cũng có nguyên nhân gã đứng sau thao túng, những cổ đông thường ngày không đến công ty nay lại nhận được tin tức vô cùng sớm chạy đến công ty khởi binh vấn tội. Tất cả đều phải cảm ơn gã đã ban tặng, hành vi như vậy khiến người khác không nghi ngờ cũng khó.

Tần Tranh gật đầu, tổng kết lại: “Anh ta thật sự không giỏi diễn trò.”

Hoắc Chiêu Lâm thấp giọng nở nụ cười, Tần Tranh gõ gõ cằm, lại hỏi: “Hoắc Chiêu Kiệt thì sao? Anh cảm thấy anh ta có vấn đề không?”

Hoắc Chiêu Lâm nhíu mày: “Anh ta? Em cảm thấy anh ta cũng có vấn đề?”

“Vừa nãy khi anh nói chuyện với ông bô, em quan sát rẩ kĩ biểu cảm của mỗi người bên trong. Anh ta thật đúng là rất bình tĩnh, muốn nói việc không liên quan tới mình cũng không sai, nhưng cảm giác mà anh ta mang lại chính là cái kiểu hờ hững diễn sâu quá mức, em luôn nghĩ các anh đều nói anh ta là một người trong suốt không tranh giành thì lẽ nào anh ta thật sự không tranh?”

Hoắc Chiêu Lâm cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Từ nhỏ đến lớn sự tồn tại của anh ta trong nhà rất mờ nhạt, con người rất chất phác không nói lời nào, đừng nói là ba, ngay cả mẹ ruột của anh ta là bà ba trong mắt cũng không có anh ta. Tuy rằng anh ta cũng luôn làm việc ở công ty nhưng cũng chỉ quản lý hậu cần, một vị trí không mấy quan trọng… Thôi, để anh cho người điều tra một chút.”

Tần Tranh nói đã nhắc nhở anh. Người trong Hoắc gia ai mà không có tư tâm, Hoắc Chiêu Kiệt có mẹ ruột và em trai như vậy, nếu như nói anh ta thật sự điệu thấp thành thật không tranh với đời chỉ sợ cũng không hẳn là vậy.

Thấy trong mắt Hoắc Chiêu Lâm nổi tơ máu, trong lòng Tần Tranh khó chịu, hắn nắm chặt tay anh mềm giọng nói: “Chúng ta đổi chỗ đi, em lái xe, anh ngủ một lúc.”

“Không cần…”

“Em lái.”

Tần Tranh rất kiên trì Hoắc Chiêu Lâm cũng không nói thêm nữa, xuống xe đổi chỗ với hắn. Tần Tranh ngồi trên đã lái chủ động nhích qua cài dây an toàn cho Hoắc Chiêu Lâm: “Hiếm khi em mới có cơ hội làm vậy với anh.”

Hoắc Chiêu Lâm hôn một cái lên trán hắn, có lẽ vì có Tần Tranh ở bên cạnh nên luôn có cách chọc anh cười.

“Đêm qua mấy giờ anh đi nặn người tuyết cho em? Lãng mạn như vậy làm em cảm động muốn chết.” Tần Tranh vô cùng thích thú, Hoắc Chiêu Lâm sẵn sàng vì hắn mà làm chuyện ngốc ngếch như vậy nhưng đáng tiếc ngày hôm nay anh phải đi xử lý công việc cả ngày, không rảnh nghe hắn nói một bụng lời ngon ý ngọt.

“Em thích không?”

“Đương nhiên thích rồi, anh thấy em chụp ảnh post lên không?”

“Ừ, chụp đẹp lắm.”

Tần Tranh thích là đủ rồi, cũng không uổng công anh sáng tinh mơ đã làm, bỏ ra hai tiếng đồng hồ đắp người tuyết cho hắn, tất cả cũng chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân.

Nói chuyện vài câu Hoắc Chiêu Lâm cả ngày mệt mỏi từ sáng sớm nhanh chóng dựa vào ghế thiếp đi, Tần Tranh giúp anh hạ ghế xuống một chút rồi cởi áo khoác đắp lên cho anh. Hắn mở điều hòa, chỉnh nhỏ tiếng nhạc, thả chậm tốc độ trên xe chậm rãi hướng về nhà.