Kiêu Ngạo - Đề Tử Đa Nhục

Chương 15: Hoàn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay, Đàm Giai Khê - rất ít khi xuống bếp - đã phá lệ tự mình làm một bàn đồ ăn.

Từ sáng sớm sau khi ăn xong bữa sáng, bà đã bắt đầu vào bếp, cứ bận rộn đến hai giờ chiều, cuối cùng cũng mày mò ra bốn món mặn một món canh.

Lúc Mạnh Chung trở về nhà, cánh gà hầm phổ biến của Đàm Giai Khê đã ra lò.

Đàm Giai Khê nhấc nắp nồi lên, cúi đầu xem cánh gà, bà gọi: “Mạnh Chung, Mạnh Chung! Anh nhanh đến xem em làm món anh thích nhất nè!”

Mạnh Chung đi vào phòng bếp, Đàm Giai Khê trộm nhìn ông qua làn hơi nước bốc lên, thấy vẻ mặt Mạnh Chung rất bình thản, cũng không có gì khác thường.

Đàm Giai Khê thầm thở ra một hơi, bà chỉ đạo Mạnh Chung: “Trông không tệ đúng không? Anh mang đồ ăn ra đi, em dọn dẹp một chút rồi ra.”

Mạnh Chung cười nói: “Thế mà lại làm nhiều đồ ăn như vậy, đúng là làm khó em rồi.” Ông xoa tóc Đàm Giai Khê, xoay người bưng đồ đến phòng ăn.

Đàm Giai Khê vội vàng rửa tay, bà lấy chai rượu Mao Đài ra khỏi ngăn tủ, lại cầm hai chiếc chén ra ngoài theo.

Đàm Giai Khê rót đầy rượuvào hai ly, bà bảo: “Mạnh Chung, hôm nay chúc mừng một chút.”

Mạnh Chung tựa lưng vào ghế, ngón tay xoay chén rượu, vẻ mặt hơi cô đơn: “Có gì đáng để chúc mừng?”

Đàm Giai Khê cười nắm lấy bàn tay to thô ráp của Mạnh Chung: “Chúc mừng từ nay anh không phải đi làm nữa, mỗi ngày nằm cũng kiếm được tiền.”

Mạnh Chung bật cười: “Em đó, về hưu mà còn bị em nói thành như thế...”

Đúng vậy, làm cảnh sát cả đời lại không cảm thấy lâu, bản thân cũng đã sáu mươi tuổi, phải về hưu.

Giờ đây tóc Mạnh Chung đã bạc, khuôn mặt cũng trải qua thăng trầm của cuộc sống, nếp nhăn nơi khóe mắt rất rõ, đường cong ở khóe miệng càng thêm cương nghị.

Nhưng Đàm Giai Khê cảm thấy Mạnh Chung như vậy càng đẹp trai hơn, chín chắn cương quyết, nhìn một cái đã cảm thấy rất quyến rũ.

Đàm Giai Khê lại trông không già lắm, mấy năm qua được Mạnh Chung cưng chiều, làn da của bà vẫn thanh tú như cũ, có chút nếp nhăn rất nhỏ nhưng cũng không rõ lắm, ánh mắt vẫn sáng ngời, thoạt nhìn giống mới đầu bốn mươi.

Đàm Giai Khê vỗ mu bàn tay của Mạnh Chung: “Em mong chờ ngày này lắm đấy, anh về hưu mới có thể có thời gian ở bên em, em đã lên kế hoạch hết rồi, chúng ta ra ngoài chơi một chuyến thật vui nhé!”

Mạnh Chung nhìn gương mặt tươi cười của Đàm Giai Khê, ánh mắt ông dịu dàng, ông nói: “Được.”

Đàm Giai Khê cụng chén rượu với Mạnh Chung, cô nói: “Cảnh sát Mạnh, anh hứa rồi đó.”

Cơm nước xong, Mạnh Chung không để Đàm Giai Khê động tay, ông tự bưng bát đũa đi dọn.

Khi trở lại, Đàm Giai Khê đang gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của mẹ với viện dưỡng lão.

Năm nay mẹ Đàm đã hơn tám mươi tuổi, ông Lăng qua đời vào năm ngoái, mẹ Đàm không muốn ở cùng với con gái, bà đến viện dưỡng lão ở phía Đông Thành Phố Bắc cùng một cô bạn già, có nhân viên y tế chuyên nghiệp, sống cũng rất thoải mái.

Mạnh Chung rót một cốc nước ấm cho Đàm Giai Khê, ông đặt trước mặt bà, lẳng lặng nghe bà nói chuyện điện thoại xong rồi mới bảo: “Lát nữa chúng ta về nhà cũ một chuyến.”

Từ khi bố Mạnh qua đời vì bệnh tim vào mười năm trước, Mạnh Chung và Đàm Giai Khê đã dọn ra khỏi nhà cũ, sống cùng mẹ.

Tuy nhiên vào năm thứ ba sau khi bố Mạnh qua đời, mẹ Mạnh cũng đi theo, sau đó Mạnh Chung và Đàm Giai Khê vẫn luôn ở đây, không dọn về nữa.

Đàm Giai Khê buông điện thoại: “Về nhà cũ làm gì?”

“Nơi đó phải phá bỏ di dời, chúng ta về dọn đồ đạc.”

“A? Anh chắc chứ?”

Nhà ở nơi đó thực sự quá cũ, mấy năm nay vẫn luôn nghe tin đồn sắp phá bỏ di dời. Nhưng nghe được tin tức xác nhận, Đàm Giai Khê vẫn kinh ngạc kêu ra tiếng.

Mạnh Chung gật đầu, tiếp theo ông nắm lấy tay Đàm Giai Khê để trấn an.

Ông biết Đàm Giai Khê sẽ đau lòng.

Quả nhiên, Đàm Giai Khê ngẩn ngơ một lát rồi thở dài: “Thật đúng là không nỡ...”

Tất nhiên Mạnh Chung hiểu rõ, căn nhà cũ nát kia chứa đựng rất nhiều kỷ niệm, ông và bà đều sinh và cùng nhau lớn lên ở đó, ông rung động với bà, nhà tân hôn và con của họ cũng sinh ra ở nơi đó...

Trên đường đi taxi đến nhà cũ, Đàm Giai Khê ủ rũ không vui, bà ngây người nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, lại quay đầu liếc nhìn Mạnh Chung vẫn luôn im lặng, bà nhích lại gần, tựa đầu vào vai ông.

Mạnh Chung vô thức muốn nói gì đó.

Đàm Giai Khê cúi đầu, bà nói thẳng: “Ôi chao, em biết anh muốn nói gì rồi, đơn giản là lớn tuổi, như vậy rất xấu hổ, đúng không? Hôm nay tâm trạng anh không tốt, tâm trạng em cũng thế, để em dựa một lát đi.”

Mạnh Chung không nói gì nữa, ông chỉ nắm tay Đàm Giai Khê đặt lên đùi mình.

Một lúc sau, Đàm Giai Khê ngồi dậy, bà lấy điện thoại mở album ra rồi nói: “Không được, em phải xem cháu gái em, nhìn con bé sẽ khiến tâm trạng em tốt hơn.”

Con trai của Mạnh Chung và Đàm Giai Khê học tài chính, bây giờ đang định cư và làm việc ở Thượng Hải. Lúc du học ở Đức có quen một cô bạn gái, sau này cô gái kia về Trung Quốc cùng cậu, kết hôn xong thì sinh một cô bé lai hai dòng máu. Năm nay cô bé ba tuổi, đáng yêu xinh xắn y như búp bê Tây Dương.

Đàm Giai Khê nhấn mở một video, xem cháu gái nhỏ nhảy múa với cái bụng căng phồng, quả nhiên tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Vì thế, bà lại giơ điện thoại cho Mạnh Chung xem lần nữa, cười bảo: “Anh xem, có phải NiNi cực kỳ giống em không?”

“Ừ.” Mạnh Chung đồng ý qua loa, ông nhìn màn hình điện thoại vài lần, ánh mắt lại hướng về khuôn mặt của Đàm Giai Khê, tuy đã qua vài thập kỷ nhưng ánh sáng vui vẻ nhảy nhót trong mắt bà vẫn giống như mấy chục năm trước, vô cùng thu hút ông.

Xem mấy video, cũng đã tới nhà cũ.

Hai người xuống xe, chậm rãi vừa đi vừa nhìn phong cảnh quen thuộc ở xung quanh, đi đến lối đi dưới lầu.

Hầu hết người ở khu này đều đã dọn đi, không còn mấy hộ gia đình, tòa nhà gạch đỏ cổ xưa, mặt tường nứt vỡ loang lổ.

Cửa gỗ ở khu nhà đã rơi ra từ lâu, chỉ còn lại cổng tò vò (*) trơ trọi. Vẫn còn một số đồ dùng gia đình cũ chất đống ở cửa, cho thấy nơi này từng là một khu dân cư ngập tràn khói lửa nhân gian.

(*)Ảnh minh họa:httpsassetshanziinetimg_word19f77d2de4d960c3de725b5f0318e0c1_hjpg

Điều không khớp với khung cảnh đổ nát xung quanh là một cây ngô đồng bên cạnh cổng khu, cao lớn rậm rạp, xanh um tươi tốt.

Đàm Giai Khê vừa thấy cái cây này đã nhớ đến cảnh Mạnh Chung từng đứng đây đợi bà về nhà, chàng trai ấy mặc áo thun trắng, tóc mái hơi dài, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn, ánh mắt trĩu nặng nhìn cô, trông tất cả như mới ngày hôm qua.

Quay đầu lại nhìn Mạnh Chung đứng bên cạnh, năm tháng để lại dấu vết trên người ông, tóc bạc, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều nhưng dáng người vẫn cao thẳng, quan trọng nhất chính là bà vẫn thích ông như cũ.

Năm tháng trôi qua, mỗi người đều vô tình bị cuốn vào đó, không ngừng mất đi, lại không ngừng có được. Đối mặt với thời gian trôi, mỗi lần nghĩ đến anh vẫn bên cạnh em, chúng ta cùng nhau trưởng thành, lại cùng nhau từ từ già đi, sẽ cảm thấy rất bình yên.

Chúng ta đã đi cùng nhau lâu như vậy, tương lai vẫn sẽ cùng nhau đi tiếp, cái chết cũng không chia cắt được chúng ta, bởi vì kiếp sau chúng ta sẽ lại ở bên nhau.

Đàm Giai Khê cảm thấy yên lòng, bà tiến lên nắm chặt tay chồng, cười nói: “Em vẫn nhớ trước đây anh hay cõng em lên lầu, bây giờ cảnh sát Mạnh còn được không?’”

Mạnh Chung hơi cúi đầu nhìn bà, ý cười trong mắt càng rõ ràng, ông xoay người hơi ngồi xổm trước người bà rồi nói: “Lên nào.”

_Hết truyện_