Kiều Kiều Vô Song

Chương 85: Tạ Lang lừa người




Cơ Tự quay đầu, quan sát Nghĩa Vũ Vương phu nhân sắc mặt khó coi không biết phải giấu mặt vào đâu qua khe hở khoang thuyền, không khỏi cười thích thú.

Nghĩa Vũ Vương phu nhân này thật đúng là kẻ thù của phái nữ, thị chỉ một lòng phơi bày nét quyến rũ của mình với đám lang quân kia mà bất chấp việc chọc giận chúng tiểu cô. Cách xa như vậy, Cơ Tự vẫn nhìn thấy những tiểu cô đua nhau châm chọc Nghĩa Vũ Vương phu nhân, mà cả đám lang quân xum xoe xoay quanh thị xưa nay đều không thấy bóng dáng đâu cả. Nàng lại bật cười khanh khách.

Giọng nói của Tạ Lang truyền từ ngoài vào: “A Tự đang cười gì vậy?”

Nàng đáp: “Ta đang cười Nghĩa Vũ Vương phu nhân ấy mà, dáng vẻ thị lúc vừa rồi như thể cho rằng đàn ông trên đời này đều không chạy thoát được thủ đoạn câu hồn của thị vậy.” Cơ Tự khen, “Chỉ mình Thập Bát Lang của ta là không giống bọn họ thôi.” Không giống gã Trương Hạ Chi kia, hễ tí đã bị Nghĩa Vũ Vương phu nhân hớp mất hồn!

Tạ Lang khẽ cười, cất giọng nhẹ nhàng: “Loại phụ nhân như thị chỉ có thời đại yêu ma quỷ quái hoành hành này mới xuất hiện thôi.” Giọng điệu Tạ Lang khinh miệt và cay nghiệt khiến Cơ Tự sửng sốt. Nàng khe khẽ nhẩm lại câu hát vừa rồi của chàng, “Được làm phu thê là duyên ba đời từ kiếp trước. Mãi như đôi uyên ương đầu ấp tay gối, như chim liền cánh, như cây liền cành, hai lòng một dạ, ân ái đậm sâu, phu thê đồng lòng...”

Đọc đến đoạn sau, Cơ Tự đột nhiên dừng lại, tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần. Một lát sau, nàng tiu nghỉu khen: “Câu hát này nghe hay quá.” Đáng tiếc kiếp này, nàng và lang quân ở bên ngoài nguyện chèo thuyền cho nàng chắc là sẽ không thể "như chim liền cánh, như cây liền cành, hai lòng một dạ, ân ái đậm sâu, phu thê đồng lòng" rồi.

Có lẽ là nghe ra nỗi buồn bã trong giọng nói của Cơ Tự, Tạ Lang phía ngoài cũng trầm mặc. Một lát sau, họ lại nghe thấy tiếng nhạc du dương truyền đến.

Lúc này, Cơ Tự đã quẳng những suy nghĩ vẩn vơ đi tận đẩu tận đâu. Nàng mất hứng hỏi: “A lang, có phải lại có thuyền hoa tới hay không?”

Tiếng nói trầm bỗng của chàng bay đến: “Đúng vậy.”

“Vậy chàng còn không mau mau chèo thuyền đến nơi yên tĩnh chút đi.” Cơ Tự ngồi trong khoang thuyền vênh váo sai bảo.

Nghe nàng ra lệnh với giọng nũng nịu, Tạ Lang nhẹ cười: “Thật đúng là trước giờ A Tự không hề sợ ta.”

Cơ Tự cũng cười rộ: “Từ lần đầu tiên gặp Thập Bát lang đến giờ, ta chưa từng sợ chàng.”

Đúng rồi, nàng đã nói ngay từ đầu nàng đã muốn ôm bắp đùi vàng của mình kia mà. Vừa nghĩ tới mấy lời lảm nhảm khi Cơ Tự say rượu ngày ấy, Tạ Lang lại buồn rầu, thở dài rồi tiếp tục chèo thuyền lướt đi. Chỉ chốc lát, chiếc thuyền nhỏ đã chạm bờ hồ, Tạ Lang đặt cây sào xuống, gọi: “Nàng ra đi.”

Cơ Tự ra ngoài, lần này nàng phát hiện chỗ này thật đúng là một chốn thanh tịnh, không những có thể ngắm dãy núi xanh đối diện, đường đèo thấp thoáng nơi xa, mà cả phạm vi tầm nhìn cực kỳ thoáng đãng, cảnh hồ cũng vô cùng tươi đẹp.

Trong khi Cơ Tự nhìn Đông ngó Tây, Tạ Lang bên kia đã tự cầm cần thả câu. Cơ Tự vội vàng đem một chiếc ghế gấp trong khoang thuyền ra, vui vẻ ngồi cạnh Tạ Lang, cũng cầm lấy một chiếc cần câu cá cho có đôi có cặp.

Có điều, câu cá là phải có lòng kiên nhẫn nhưng Cơ Tự thì không sao kiên nhẫn được. Nàng chỉ ngồi một hồi, cảm thấy cứ ngồi im nhìn mặt hồ chằm chằm như thế vừa vô vị vừa hoa mắt, thế là nàng lại chạy vào trong khoang thuyền. Sau đó nữa, Tạ Lang liền nghe thấy một những tiếng khánh véo von truyền đến.

Tạ Lang đặt rất nhiều loại nhạc cụ trong khoang thuyền để nàng chơi trong lúc nhàm chán. Giờ phút này nghe được trong tiếng khánh của nàng mang theo niềm vui sướng tự tại, chàng khẽ rủ mi, che đi cảm xúc trong mắt.

Cơ Tự gõ khánh một hồi mới chui ra ngoài. Nàng chạy đến trước mặt Tạ Lang tìm hiểu tình hình, lẩm bẩm: “Sao chẳng câu được cái gì hết vậy?”

Tạ Lang cười: “Nàng ở trong thuyền gõ khánh không ngừng, cho dù có cá cũng bị dọa chạy mất rồi.”

“Rõ ràng chàng không biết cách câu cá thì có.” Cơ Tự cãi bướng, ngồi xuống bên cạnh Tạ Lang, vươn tay phải định cướp cần câu, “Không tin thì nhìn xem trình độ của ta này!”

Trong khi Cơ Tự cướp được cần câu về tay, bên eo của nàng chợt ấm áp, thì ra Tạ Lang vòng tay qua eo nàng.

Cơ Tự sững người.

Thấy nàng đỏ mặt, bối rối đến mức luống cuống tay chân, suýt nữa đánh rơi cần câu xuống nước. Tạ Lang điềm nhiên phủ tay mình lên bàn tay nàng, cùng nhau cầm lấy chiếc cần kia.

Vào lúc này, tràng tiếng cười phía sau bay đến theo gió, trong đó còn có một tiếng kêu khe khẽ, “Kia là ai vậy nhỉ? Ai mà lại ung dung nhàn nhã chạy đến đây câu cá thế này?” Thì ra lại có một chiếc thuyền hoa nữa tới đây.

Cơ Tự rùng mình, đứng phắt dậy hất tay Tạ Lang ra, chạy tọt vào trong khoang thuyền. Thấy nàng lại trốn đi, Tạ Lang quay lại nhìn chiếc thuyền kia, nở nụ cười nhàn nhạt.

Chỉ thoắt cái, thuyền hoa đã chạy tới, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tạ Lang. Lập tức hàng loạt tiếng nói ngạc nhiên truyền đến, “Trời ạ, không ngờ Thập Bát Lang ở chỗ này.”

“Hóa ra là Tạ Thập Bát.”

“Một mình câu cá trên sông xuân, Tạ Thập Bát thật có nhã hứng.”

Tạ Lang đang mỉm cười đáp lễ họ thì một sĩ tiểu cô sĩ tộc trên thuyền hoa huých vào người bên cạnh người bên cạnh, nói nhỏ: “Người trong khoang thuyền kia, hình như là nữ thì phải?”

Dứt lời, mấy cái đầu đều rướn lên ngóng nhìn. Lát sau, họ cười lên, một tiểu cô khác chế giễu: “Lục Thập Nhị, ngươi hoa mắt sao?”

“Trên thuyền này chỉ có một mình Tạ Thập Bát thôi, nếu như người trong khoang thuyền là nữ tử, chẳng phải Tạ Thập Bát chèo thuyền cho nàng ta hay sao? Trên đời này có nữ tử xứng được Tạ Thập Bát chèo thuyền cho cơ à?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Lục Thập Nhị vẫn vươn đầu nhìn kĩ, một lát sau nàng ta lại nói khẽ: “Nhưng ta thật sự nhìn thấy vạt váy của một nữ tử mà.” Rồi nàng ta lại nhấn mạnh, “Hơn nữa còn là kiểu váy của một tiểu cô tầm thường, không phải đồ tỳ nữ hay mặc.”

Hiển nhiên không một ai tin tưởng lời nàng ta cả, mấy người họ càng cười to hơn.

Thấy bạn bè không tin, Lục Thập Nhị mày cau, thầm nghĩ: Hình như Viên tỷ tỷ có nói, thường thoáng trông thấy tiểu cô nào đó xuất hiện bên cạnh Tạ Thập Bát lang...

Tuy Lục Thập Nhị muốn làm rõ nhưng hoàn toàn không dám hỏi Tạ Lang và cũng không dám yêu cầu chàng cho mình vào trong khoang thuyền xem xét.

Vào lúc Tạ Lang mỉm cười tiễn đám người đi, lại có một chiếc thuyền lá nhỏ lao tới. Từ rất xa, tiếng gọi vang vang của Viên Tam Thập lang đã truyền đến: “Tạ Thập Bát! Tạ Thập Bát!”

Chỉ trong vài tiếng gọi, Viên Tam Thập lang đã đến gần. Thuyền lá vừa kề nhau, y liền nhảy sang thuyền Tạ Lang. Lục Thập Nhị quay lại thấy cảnh như vậy liền nghĩ: Đành nhờ Viên tỷ tỷ đi hỏi huynh trưởng của tỷ ấy mới được.

Cơ Tự vẫn trốn ở trong khoang. Lúc Viên Tam Thập lang đi tới, nàng đang chuẩn bị bước ra thì thấy trên thuyền con của Viên Tam Thập còn có hai lang quân lạ mặt khác đang tò mò đánh giá Tạ Lang, vì thế nàng lại ngồi rụt vào trong.

Mà lúc này, sau khi Viên Tam Thập lang trao đổi chuyện quan trọng với Tạ Lang xong, nhác thấy vạt váy của Cơ Tự, đầu tiên y hơi sững sờ, đang chuẩn bị trêu chọc Tạ Lang liền nhớ tới thân phận người ngồi trong khoang thuyền kia.

Vì thế y kề sát vào Tạ Lang, liếc mắt ra hiệu nhìn vào trong một hồi, nhỏ giọng trách: “Vẫn còn chưa được sao? Ta nói này Tạ Thập Bát, ngươi coi như cả đời vinh quang, tại sao hôm nay du ngoạn với người trong lòng mà phải trốn trốn tránh tránh vậy hả?” Sau đó y cười giễu, “Không ngờ Tạ Thập Bát ngươi cũng có ngày bị bó tay bó chân. Ngươi xem Cơ tiểu cô người ta đi, nàng ấy hận không thể nói cho khắp thiên hạ biết rằng hai người các ngươi không hề có chút quan hệ nào với nhau nữa kìa.”

Viên Tam Thập lang vừa nói xong, vô cùng hài lòng với biểu cảm sượng cứng của Tạ Lang lúc này. Y ngắm sắc mặt người bạn thân một hồi, lại liếc mắt ám chỉ: “Thế nào? Có cần huynh đệ giúp đỡ ngươi một tay hay không?”

Tạ Lang nhìn y: “Ngươi vẫn nên tự lo cho mình đi thôi.” Dứt lời, chàng phất tay áo lên.

Gần như chàng vừa phất ống tay áo lên, Viên Tam Thập lang liền tái mặt. Y gào lên một cách quái dị: “Được lắm Tạ Thập Bát! Bên dưới toàn là nước lạnh chết đi được ấy!” Y vừa gào vừa vội vàng lui lại, vô thức bị Tạ Lang ép nhảy về thuyền lá của mình.

Đến tận khi đặt chân lên thuyền của mình, trơ mắt nhìn theo bóng Tạ Lang chèo thuyền đi xa, Viên Tam Thập lang mới hô to: “Được lắm Tạ Thập Bát, ngươi lại lừa ta!” Hóa ra, từ đầu đến cuối Tạ Lang mới chỉ phất ống tay áo lên thôi, nhưng trước kia chàng đã từng để lại bóng ma trong lòng y quá nặng, vì thế y đã bị dọa nhảy về thuyền mình!

Trong khi Tạ Lang tiếp tục chèo thuyền đi, giữa chừng Cơ Tự chỉ dám ló đầu ra ngoài nhìn một lần, thoáng chốc trông thấy vài chiếc thuyền hoa, thế là Cơ Tự lại lập tức lập tức vội vàng rụt đầu lại.

Cơ Tự ấm ức trốn vào khoang thuyền lần nữa, lòng buồn não nề: Tạ Thập Bát thật là, vất vả vả lắm mới có cơ hội gặp nhau, sao cứ chạy về cái chốn đông người kia chứ!

Người càng lúc càng nhiều, nàng không dám lộ diện, cũng không dám lên tiếng nữa. Điều này đối với Cơ Tự vô cùng chờ mong được hèn họ với chàng mà nói, quả thực là rất căm phẫn.

Xuất phát từ tâm lý này, gần nửa canh giờ sau, khi Cơ Tự phát hiện Tạ Thập Bát đã chèo thuyền tiến vào sông lớn, nàng không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng.

Thấy xung quanh không còn ai cả, cuối cùng Cơ Tự có thể chui ra khỏi khoang thuyền.

Ai ngờ lúc Cơ Tự chạy đến bên Tạ Lang, vô cùng mừng rỡ chuẩn bị ngồi xuống nói chuyện với chàng thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc thuyền lớn đang hạ neo cách đó không xa.

Sau đó, Tạ Lang chèo thuyền đi về hướng ấy. Tiếp theo, Cơ Tự thấy nhóm Tạ Quảng, Tạ Tài và Tạ Tịnh đang đứng trên thuyền lớn. Sau đó nữa thì nàng được Tạ Lang nắm tay, cùng nhau lên thuyền kia. Cuối cùng, Cơ Tự nhìn thuyền lớn dần chuyển động, bỏ lại chiếc thuyền câu bé tẻo teo xa thật xa.

Đột nhiên, Cơ Tự giật mình, quay ngoắt đầu nhìn Tạ Lang: “Đây không phải là hướng quay về Kiến Khang!” Nàng trợn tròn mắt nhìn chàng, “Đây là hướng đi ra Trường Giang mà!”

Cơ Tự vọt tới trước mặt Tạ Lang, mắt phượng trừng lớn gần như muốn nứt: “Thập Bát Lang, ta muốn về nhà, thuyền của chàng định đi đâu vậy?”

Cuối cùng Tạ Lang nhìn nàng, nói một cách tự nhiên: “Chiếc thuyền này đang đi về hướng Tương Dương.”

Tương Dương ư? Ta chưa đến đó bao giờ.

Nàng vừa nghĩ tới đây, lập tức quay lại chuyện chính, lườm chàng: “Nhưng mà ta phải về nhà.” Nàng nhìn trái nhìn phải, lại hiếu kỳ hỏi han, “Có phải trước tiên cứ tạm đi cùng nhóm chàng một đoạn đường, chờ đến khi gặp được thuyền nào đó về Kiến Khang thì chàng mới thả ta đi đúng không?”

Câu nói của Cơ Tự khiến đám Tạ Quảng, Tạ Tài đứng sau đều bật cười khe khẽ.

Cơ Tự bỗng nhiên tỉnh ngộ, cho đến bây giờ nàng mới chợt hiểu ra: Trong lúc sơ ý mình đã bị Tạ Lang lừa lên thuyền lớn rồi. Chàng không hề bàn bạc với nàng đã đưa thẳng nàng đi theo đến Tương Dương!

Nhìn thấy Cơ Tự kinh sợ đến ngây cả người, Tạ Lang khẽ phất tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui xuống.

Sau khi phủi sạch mũi thuyền, Tạ Lang tựa lưng vào lan can, lười biếng nhấc một chung rượu trên chiếc bàn con bên cạnh, nhấp nhẹ một hớp, liếc mắt nhìn Cơ Tự còn đang thảng thốt: “Năm ngoái lúc A Tự đi trên sông Trường Giang là tháng Tư phải không? Bây giờ là tháng Hai, cảnh sắc Trường Giang tháng Hai khác tháng Tư nhiều lắm, lần này A Tự có thể tha hồ ngắm nhìn.”

Rốt cuộc Cơ Tự đã hoàn hồn lại, nàng nhìn Tạ Lang, đáng thương nói lắp ba lắp bắp: “A Lang, đệ đệ của ta vẫng đang ở nhà chờ ta về đấy.”

“Không sao.” Tạ Lang rủ mắt, ung dung nhấm rượu, lời nói rất đỗi tự nhiên, “Tạ Quảng đã báo cho người nhà nàng biết trước rồi, xin A Tự cứ việc yên tâm.”

Tạ Quảng đã báo cho người nhà mình biết trước rồi ư? Nói như vậy thì ngay từ lúc rạng sáng chàng cho người mời nàng ra ngoài đi câu là đã có ý định đưa nàng lên chiếc thuyền này rồi sao?

Cơ Tự lại ngây ngẩn một hồi, sau đó lại buồn rầu nói: “Nhưng A Lang à, ở Kiến Khang ta còn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, thôn trang của ta đang tu sửa, ta còn phải qua lại với vài người bạn hàn môn, nói không chừng mấy ngày tới sẽ có tin tức trong cung truyền ra nữa. À với lại, ta cảm thấy ở đất Kiến Khang rất tốt, thật đấy, ta không muốn đi Tương Dương chút nào đâu.”

Nàng nói xong, giọng nói nhỏ nhẹ của Tạ Lang liền truyền đến: “A Tự không muốn đi Tương Dương hay là không muốn đi Tương Dương cùng ta?”

Đương nhiên là không muốn đi Tương Dương cùng chàng rồi! Cô nam quả nữ... Không đúng, nàng cứ đi theo Tạ Lang như vậy, đồng hành ngàn dặm với chàng, không nói đến việc cùng ăn cùng ở, ngay cả tỳ nữ cũng không có ở bên chăm sóc. Sau này nàng còn trinh bạch gì để nói nữa chứ?

Không trong sạch thì cũng thôi đi, mấu chốt là chàng không nói không rằng cứ thế đưa mình đến thẳng Tương Dương, chắc chắn là có ý định gì đó. Nàng chỉ muốn những ngày tháng yên bình sau này được ôm chặt bắp đùi vàng của chàng thôi, không muốn bị bắp đùi vàng đem về nhà đâu!

Sắc mặt Cơ Tự lúc xanh lúc trắng, còn Tạ Lang bên cạnh đang vô cùng thư thái thưởng thức rượu ngon.

Một lát sau, Cơ Tự đột ngột ngẩng đầu, thấy chàng có vẻ mất hứng bèn nói: “A Lang, hành vi lần này của chàng hơi quá rồi đấy! Sao chàng có thể đưa ta lên thuyền lớn khi chưa có sự đồng ý của ta, không chỉ thế còn muốn đi Tương Dương nữa chứ! Ta không muốn đi Tương Dương!”

Lời này nàng nên nói ngay từ lúc mới đặt chân lên thuyền mới phải. Chẳng qua từ trước tới giờ, nàng không thể nào tức giận với Tạ Lang cho nổi. Mà trong vô thức nàng vốn coi chàng là một chính nhân quân tử, dù chàng có làm chuyện gì không phải, nàng vẫn luôn tìm lời giải thích cho hành động của chàng trước. Cứ mãi lo kiếm cớ cho chàng mà quên mất rằng rõ ràng chàng mới là người sai, đáng nhẽ ra nàng nên mắng chàng thật nghiêm khắc mới đúng!

Trong lúc Cơ Tự tức tối nhìn chằm chằm Tạ Lang, nói ra những lời cáu giận. Rốt cuộc Tạ Lang cũng đặt chung rượu trong tay xuống, bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu. Đến tận khi tiếng nói của nàng im bặt, không chỉ trích nổi nữa, chàng mới chậm rãi đi về phía nàng.

Nhẹ nhàng bước đến trước mặt Cơ Tự, Tạ Lang cúi đầu, vươn tay vén lọn tóc bị gió thổi rối của nàng ra sau tai, kề môi vào tai nàng, hơi thở ấm áp phả ra: “Vất vả lắm ta mới đưa được A Tự lên chiếc trên thuyền này, sao có thể dễ dàng thả nàng rời đi cho được?” Vừa dứt lời, chàng hất vạt áo tung bay trong gió, bước thẳng vào khoang thuyền.