Kiều Kiều Vô Song

Chương 209: Tiêu Đạo Thành Đến Nam Dương




Edit: Frenalis

Náo nhiệt lớn?

Tiêu Đạo Thành ngẩn ra.

Hầu Tử cười hì hì nói: "Đúng vậy đúng vậy, gặp gỡ náo nhiệt lớn. Nghe nói là hoàng đế Bắc Nguỵ đích thân ngự giá đến Ung Châu."

Quận Nam Dương thuộc về Ung Châu. Tuy Ung Châu và Nam Dương đều nằm gần Bắc Ngụy, nhưng vẫn thuộc về Lưu Tống. Vậy lý do gì khiến hoàng đế Bắc Ngụy lại tự mình đến Ung Châu?

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tiêu Đạo Thành, Hầu Tử nói: "Tiểu lang đừng lo lắng về chiến tranh. Hoàng đế Bắc Ngụy đích thân nói rằng lần này ngài ấy đến Ung Châu chỉ để gặp gỡ cố nhân chứ không phải để đánh nhau."

Nói đến đây, Hầu Tử tò mò hỏi: "Tiểu lang, nếu hoàng đế của chúng ta biết hoàng đế Bắc Ngụy đến Ung Châu, liệu ngài ấy có đến tham gia sự kiện náo nhiệt này không?"

Tiêu Đạo Thành lấy lại bình tĩnh, nhìn Hầu Tử: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì. Chúng ta đã đến đây rồi, bất cứ chuyện gì xảy ra đều có thể giải quyết."

Hầu Tử đồng ý: "Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng có thể giải quyết."

Sau vài ngày di chuyển, đoàn người của Tiêu Đạo Thành cuối cùng đã đến thành Nam Dương.

Nam Dương cũng là một thành trì cổ kính nổi tiếng trong lịch sử. Thành trì này là nơi sinh ra của Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú, là quê hương của Phạm Lãi, y thánh Trương Trọng Cảnh, Gia Cát Lượng và nhiều đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ.

Chính vì danh tiếng lẫy lừng của Nam Dương, thành trì này được xây dựng vô cùng hùng vĩ. Khi Tiêu Đạo Thành và đoàn người của mình tiến vào thành, Hầu Tử liền cảm thán: "Không ngờ tỷ tỷ chọn nơi này để nghỉ ngơi, thành trì này thật rộng lớn."

Nhóm người Hầu Tử thực tế đều là những hiệp khách. Họ gọi Tiêu Đạo Thành là "tiểu lang" nhưng thực tế coi hắn như huynh trưởng và Cơ Tự như tỷ tỷ.

Tiêu Đạo Thành không quan tâm đ ến những lời ồn ào của họ. Nghĩ đến việc sắp được gặp lại tỷ tỷ đã xa cách nhiều năm, tim hắn đập mạnh, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

*****

Sau khi Tạ Lang đến Nam Dương, Đàm Chi Duệ đã bàn giao mọi việc cho chàng. Vào buổi trưa hôm đó, hắn cáo từ rời đi.

Nhưng phu thê Tạ Lang không ngờ rằng, chỉ hai ngày sau khi hắn cáo từ rời đi, liền quay trở lại. Khi vừa trở lại, hắn nói với phu thê Tạ Lang rằng hoàng đế Bắc Ngụy Thác Bạt Đảo đã biết về sự xuất hiện của họ ở Nam Dương. Cho nên ngài ấy đã hạ một đạo thánh chỉ, hiệu lệnh người trong Đạo môn Bắc Nguỵ phải đến gặp Cơ Việt.

Trước đây khi chưa có thánh chỉ, những người trong Đạo môn cũng đã có nhiều điều dị nghị về Cơ Việt. Sau khi thánh chỉ được ban xuống, cảm xúc của họ càng bị kích động.

Thác Bạt Đảo hạ đạo thánh chỉ kia vẫn là vì còn tức giận, lại không cam lòng. Một đôi phu thê, nữ thì lừa gạt tên tuổi, dựa vào nhan sắc hơn người khiến hắn si mê rồi bỏ trốn, nam thì làm cho quốc gia của hắn rối tung. Thác Bạt Đảo vốn là một người nóng tính, lửa giận trong lòng không thể nào nguôi ngoai, không phát ra thì không thể nào cam lòng. Cho nên hắn quyết định tự mình đến Nam Dương.

Mục đích của hắn lần này đến Nam triều không phải là để khai chiến, mà là để gặp mặt hai người đó và trừng phạt họ để tìm lại sự bình ổn trong lòng.

Sự xuất hiện của Thác Bạt Đảo khiến cho Nam Dương trở nên náo nhiệt. Đàm Chi Duệ quay trở lại vì lo lắng Tạ Lang không đủ người để đối phó.

Cùng chung ý tưởng với Đàm Chi Duệ còn có nhiều quan viên Nam triều, họ cũng đến Nam Dương để hỗ trợ. Hơn nữa, Nam Dương dù sao cũng là lãnh thổ của Lưu Tống, nên Cơ Tự và mọi người sau khi bàn bạc, cùng với thông tin thu thập được từ Thôi Huyền, nhận thấy mặc dù sự việc lần này ồn ào nhưng tính mạng của họ không bị đe dọa, cho nên phu thê hai người quyết định không rời khỏi Nam Dương.

Sau Tết Nguyên Đán, nữ tướng quân Bộ Lục Cô biết tin Đàm Chi Duệ ở Nam Dương nên cũng chạy đến, Tạ Quảng ở nơi đó cảm khái liên tục: "Đắc tội ai cũng được, nhưng không thể đắc tội nữ nhân cùng tiểu nhân."

Hắn vừa dứt lời, Cơ Tự quay lại liếc hắn một cái.

Tạ Quảng rùng mình, nhưng Tạ Tịnh vội vàng nói: "Lời này của A Quảng cũng không sai. Nhớ trước đây lang quân của chúng ta đắc tội Viên Nhàn, mới dẫn đến tai ương trong ngục tù sao?"

Cơ Tự đã nghe Tạ Lang kể về chuyện này. Lúc đó Tạ Lang vừa mới bị gia tộc khai trừ khỏi tước vị thừa kế, đang chuẩn bị rời khỏi Kiến Khang để giải quyết một số việc. Mấy năm qua, Tạ Lang thường xuyên đi ra ngoài như vậy, nên lúc ấy cũng không để ý  nhiều.

Nhưng Tạ Lang không ngờ tới, khi thuyền của chàng đang trên đường đi, bất ngờ bị bao vây, và người cầm đầu chính là Viên Nhàn.

Khi phát hiện ra nhóm người Viên Nhàn, Tạ Lang đang chuẩn bị ra lệnh tấn công, nhưng chàng lại phát hiện ra bản thân và chúng bộ khúc đã bị đầu độc. Hóa ra, một phe bảo thủ trong Trần Quận Tạ thị đã bán đứng tin  tức của chàng cho Viên Nhàn. (Sự bán đứng này khiến Tạ Lang  nhận ra gia tộc bởi vì chuyện của chàng mà xuất hiện dân tâm tan rã, vì thế cuối cùng chàng lựa chọn tách khỏi gia tộc).

Khi Viên Nhàn biết được tung tích của Tạ Lang, nàng ta đã bắt cóc cha mẹ vợ con của một người lái thuyền để buộc người này hạ dược vào thức ăn của nhóm người Tạ Lang.

Bị trong ngoài bao vây, lúc đó Tạ Lang đã bị dược vật làm hại cho ngã quỵ và không thể đứng lên nổi.

Nhìn thấy Tạ Lang chỉ có thể ngồi, Viên Nhàn vui sướng một cách kỳ lạ. Nàng ta lao đến, vẫy tay bảo mọi người lui ra sau.

Lúc đó, nhóm người Tạ Tịnh ở xa xa chỉ có thể nhìn thấy Viên Nhàn quỳ gối trước mặt Tạ Lang, nắm lấy tay áo của chàng, đau khổ cầu xin điều gì đó. Viên Nhàn còn nằm trên đùi Tạ Lang, nức nở khóc lóc.

Nhưng Tạ Lang vẫn luôn lạnh lùng. Dù Viên Nhàn khóc nức nở, chàng cũng chỉ nhìn nàng ta với vẻ mặt vô cảm. Sau đó, chàng nói vài câu gì đó, khiến Viên Nhàn trở nên điên cuồng, ngửa mặt lên trời cười cuồng loạn một hồi, rồi trầm mặt xuống gọi người tiến lên bắt lấy bọn họ.

Tạ Quảng kể lại, lúc đó Viên Nhàn đã hận Tạ Lang đến tận xương tủy.

Nói cách khác, mặc dù hoàng đế Lưu Tống không cảm kích với việc Viên Nhàn động thủ Tạ Lang, nhưng khi Viên Nhàn bắt được Tạ Lang đưa về, hắn cũng vô cùng vui mừng.

******

Đoàn người của Tiêu Đạo Thành đi trong thành Nam Dương ngó ngang ngó dọc. Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt từ phía trước. Có rất nhiều người đi đường đang hướng về cổng thành phía Bắc đi tới.

Hầu Tử không đợi Tiêu Đạo Thành ra lệnh, đã nhảy xuống xe và lao vào đám đông. Chỉ một lát sau, hắn quay lại hào hứng nói với Tiêu Đạo Thành: "Tiểu Lang, Tiểu Lang, chúng ta đến Nam Dương đúng lúc! Ngài có biết những người đó đang đi làm gì không? Họ đi xem hoàng đế Bắc Ngụy!"

Tiêu Đạo Thành kinh ngạc hỏi: "Hoàng đế Bắc Ngụy đến Nam Dương?"

Hầu Tử nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Mọi người đều nói vậy. Họ nói Tạ Lang và Cơ Việt đã mở cổng thành để nghênh đón." Nói xong, Hầu Tử lại reo lên: "Tiểu Lang, chúng ta đi nhanh thôi, nếu muộn sẽ không đuổi kịp!"

Tiêu Đạo Thành vội vàng gật đầu. Đoàn người của họ hòa vào dòng người và hướng về cổng thành phía Bắc.

Khi tiến vào cổng thành phía Bắc, Tiêu Đạo Thành liếc mắt nhìn ra ngoài. Cờ xí được treo cao, xe ngựa san sát nhau.

Nhìn kỹ, đội ngũ này không đông lắm, chỉ khoảng vài nghìn người. Tuy nhiên, tất cả họ đều là những binh sĩ tinh nhuệ và dũng mãnh. Vài ngàn người binh sĩ đó, có thể đánh bại hàng vạn người. Mang theo sát khí đẫm máu trên người, họ khiến Tiêu Đạo Thành và những người Nam triều không tự chủ được mà dừng bước.

Hầu hết người dân Nam Dương đều đã lùi lại vài trăm bước. Chỉ còn lại một số hán tử dũng cảm nhàn tản đứng rải rác trong và ngoài cổng thành.

Đúng lúc này, từ phía sau Tiêu Đạo Thành vang lên tiếng hô lớn: "Mau xem, Cơ phu nhân đến kìa!"

Vừa nghe danh xưng "Cơ phu nhân", mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn. Tim Tiêu Đạo Thành đập mạnh, khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ ửng lên, vô cùng kích động bước theo.

Nhìn ra ngoài đường phố, hắn thấy vài kỵ sĩ đang thong thả tiến đến. Đi đầu là hai lang quân tuấn tú.

Một trong số đó, lang quân khí độ thong dong, bạch y tung bay trong gió, phong thái không ai sánh bằng, chính là Tạ Lang.

Còn người kỵ sĩ bên phải Tạ Lang, mặc áo đen, tóc vấn cao, khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt đen sáng ngời, toát lên vẻ lạnh lùng sắc bén nhưng lại có chút lười biếng. Đó chính là Cơ Việt?

Tất cả người dân Nam Dương đều biết, Cơ Việt chính là Cơ thị, là Cơ phu nhân!

Những người theo đạo môn và du khách đến Nam Dương đều từng nghe qua, người có thuật pháp thần bí, sánh ngang với quốc sư Khấu Khiêm Chi của Bắc Ngụy, đó chính là Cơ Việt, vị quốc sư giả nam của triều đình Lưu Tống.

Họ biết, họ từng nghe qua, nhưng khi nhìn thấy Cơ thị trong trang phục nam nhân, phong thái lạnh lùng thanh tao hơn cả những sĩ tộc lang quân, họ không thể nào tưởng tượng được một lang quân tuấn tú như vậy lại là một nữ nhi gia.

Sự an tĩnh qua đi, rồi tiếng xôn xao lại vang lên khắp nơi.

Trong tiếng ồn ào, có vô số sĩ tộc lang quân gọi tên Cơ Việt. Họ lớn tiếng hỏi han xem nàng có phải là phụ nhân hay không, yêu cầu Cơ Việt lên tiếng trả lời.

Những người này hăng hái náo nhiệt, nhưng họ lại không nghĩ xem đây là tình huống gì?

Bên ngoài cổng thành không xa, quân mã của Thác Bạt Đảo đang chờ, Cơ Việt lúc này làm sao có thời gian để ý đến những kẻ rảnh rỗi này?

Giữa tiếng ồn ào của đám đông, Cơ Việt giụa ngựa đi từ từ, cuối cùng nàng cau mày, chậm rãi quay đầu lại, hai mắt đen trắng rõ ràng, mang theo vài phần không kiên nhẫn và lạnh lẽo, liếc nhìn những người đó, rồi quay lại. Sau đó, nàng và Tạ Lang cùng thúc ngựa phi nước đại, dưới sự bảo vệ của đội quân, ra khỏi cổng thành phía Bắc, hướng về phía trại doanh của hoàng đế Bắc Ngụy.

Sau khi đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Cơ Việt, những sĩ tộc lang quân trong thành Nam Dương đầu tiên là im lặng một lúc, rồi lại ồn ào lên.

Tiêu Đạo Thành vô tình nghe thấy nhóm sĩ tộc lang quân đang bàn tán:

"Kia, kia là Cơ Việt à? Thật sự là phụ nhân sao? Không thể nào!"

"Không thể nào! Ta có rất nhiều tiểu lang ở bên cạnh, ai cũng có mùi son phấn hơn Cơ Việt nhiều!"

"Các ngươi biết gì? Khi tin đồn Cơ thị chính là Cơ Việt lan truyền đến Kiến Khang, tất cả các gia tộc đều náo loạn. Họ không thể tin được vị thần tiên cao ngạo không ai nhúng chàm nổi Cơ Việt, lại là phụ nhân!"

"Hắc hắc, đừng nói họ, vừa rồi ta nhìn vào mắt Cơ Việt, tuy rằng có chút lạnh lùng, nhưng khi tưởng tượng nàng là phụ nhân, ta lại muốn đè nàng xuống dưới thân!"

"Haha, đúng vậy đúng vậy..."

Nghe những lời bàn tán ngày càng chói tai, môi mỏng của Tiêu Đạo Thành mím chặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.