Kiều Kiều Vô Song

Chương 178: Cưỡi Lên Lưng Cọp Khó Leo Xuống - Gả Cho Thôi Huyền




Edit: Frenalis

Cơ Tự bị bọn người trong ổ vách tường La thị cưỡi ngựa đưa đi, đầu óc vẫn còn choáng váng.

Một hồi, nàng nghe được tên Thôi Huyền từ tiếng ồn ào của đám người hầu gân cổ hò hét.

Thôi Huyền! Là Thôi Huyền! Hắn tới cứu mình và Tạ Lang!

Trong khoảnh khắc, niềm vui sướng dâng trào trong lòng Cơ Tự. Nàng ngoan ngoãn nghe lời, khi họ bảo nàng ngồi thẳng thì nàng ngồi thẳng, khi họ choàng lên cho nàng một chiếc áo lụa mỏng thì nàng cũng ngoan ngoãn mặc vào. Chỉ thoáng chốc, Cơ Tự đã bị đưa lên ngựa.

Còn cách xa chưa tới nhưng nàng đã nghe tiếng la hét ầm ĩ của đám người Tiên Bi, cùng tiếng ồn ào của chén rượu thịt va vào nhau.

Chỉ khoảng nửa khắc, đám người hầu đã vội vã chạy đến. Một người dẫn Cơ Tự vừa xuống ngựa đem đến trước mặt Thôi Huyền. Con trai La thị tiến đến, nâng cằm Cơ Tự lên, cười hì hì nói: "Thôi huynh nhìn xem, tiểu mỹ nam này có đẹp mắt không?"

Dưới ánh lửa, khuôn mặt như tranh vẽ của Cơ Tự ửng hồng.

Chỉ liếc mắt nhìn, Thôi Huyền đã đứng lên, chậm rãi bước đến trước mặt Cơ Tự, kéo nàng đến trước người mình, nắm lấy cằm nàng, ngắm nghía từ trái sang phải, từ trên xuống dưới. Hắn khẽ cười: "Không sai, quả thật là Hiên Viên Tứ."

Vừa nghe cái tên "Hiên Viên Tứ", mọi người ồn ào lên. Đám người con cháu Tiên Bi vội vàng xông tới, từng người đánh giá Cơ Tự từ trên xuống dưới, tấm tắc khen ngợi.

Con trai La thị vô cùng vui mừng, hắn kêu lớn: "Thôi huynh, quả thật đây là người trong lòng huynh sao?" Không đợi Thôi Huyền trả lời, hắn đã ra lệnh: "Mau, mau gọi người đến."

Giữa tiếng náo nhiệt, con trai La thị liên tục thúc giục: "Mau đi chuẩn bị kiệu hoa sính lễ, tất cả mọi việc cho xuất giá. Người trong lòng Thôi Lang xuất giá từ ổ vách tường La thị ta, đây chính là chuyện đại hỉ, phải khiến Hiên Viên lang quân ngày mai ra cửa thật oai phong!"

Nói đến đây, hắn lại quay sang Thôi Huyền, cười hì hì hỏi: "Thôi huynh,... hắn đây là.... xuất giá đi?"

Lời của con trai La thị vừa dứt, đám con cháu Tiên Bi đã cười đến ngã ngửa. Hai tên trong số họ thậm chí còn cười đến không thở nổi. Một người kêu lên: "Đương nhiên là tên tiểu bạch kiểm này xuất giá, hắn không xuất giá, chẳng lẽ đến lượt Bắc địa Thôi Lang uy vũ bất phàm của chúng ta xuất giá sao?" Lời này vừa dứt, tiếng cười lại vang lên ầm ĩ.

Chờ cho đến khi con trai La thị bận rộn chạy đi, và lực chú ý của đám người Tiên Bi không còn ở đây, Cơ Tự rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng, nàng hạ giọng nói: "Tạ Lang cũng bị bọn họ bắt được."

Thôi Huyền gật đầu, lập tức hắn quay đầu lại dặn dò một tiếng. Người nọ rời đi, Thôi Huyền mới thấp giọng nói: "Nàng yên tâm, nếu chứng minh nàng chính là Hiên Viên Tứ, người của ổ vách tường La thị sẽ không dám động đến đoàn người của nàng dù chỉ một người, Tạ Thập Bát tất nhiên là an toàn."

Cơ Tự vội vàng gật đầu. Nàng nhìn Thôi Huyền qua ngọn lửa, ánh mắt của hắn sâu thẳm khiến nàng không khỏi rùng mình. Nhớ lại những gì vừa xảy ra, Cơ Tự lấy hết can đảm hỏi: "Vừa rồi, người đó nói gả chồng là có ý gì?"

Nghe vậy, Thôi Huyền cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt mà nói: "Không có gì. Chỉ là có một tên tiểu lang ở Vân thành tên là Hiên Viên Tứ, chỉ trích Thôi Huyền ta bội tình bạc nghĩa. Chuyện này đã truyền đến tai gia tộc ta."

Lời nói của Thôi Huyền khiến Cơ Tự ngại ngùng xấu hổ. Nàng cười hắc hắc hai tiếng, đôi mắt hạt châu bắt đầu loạn chuyển.

Thôi Huyền thong thả ung dung nói tiếp: "Hoàng đế cũng đã biết chuyện này. Ngài hạ chỉ muốn ta mang nàng đến kinh thành để gặp. Ngài còn nói muốn chủ trì công đạo cho nàng."

Nghe vậy, mặt Cơ Tự càng là tái nhợt. Nàng cúi đầu lẩm bẩm:

"Sao...sao lại ầm ĩ đến vậy?"

Thôi Huyền chỉ cười lạnh, không nói lời nào.

Hắn càng như vậy, Cơ Tự càng thêm áy náy, lòng như lửa đốt. Chỉ chốc lát, mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên trán nàng.

Một lát sau, Cơ Tự nhỏ giọng đề nghị: "Hay là ta đi gặp hoàng đế giải thích rõ ràng?"

Thôi Huyền lạnh như băng đáp: "Rồi sau đó chờ ngài lấy tội khi quân chém đầu nàng sao?"

Cơ Tự im bặt, không nói nên lời.

Lại một lát sau, Thôi Huyền chậm rãi nói: "Chuyện này của nàng ầm ĩ quá lớn, hiện giờ lời đồn đãi sôi sổi khắp nơi, nói ta có sở thích long dương, nói ta đối với ân nhân cứu mạng bội tình bạc nghĩa, nói ta vô tình vô nghĩa, phẩm hạnh bỉ ổi. Ngay cả trong gia tộc ta, cũng có một số thứ tử chỉ trỏ nói ta làm việc vô lễ." Trời xanh chứng giám, hắn nói những lời này, chính là không có một chữ hư ngôn, cùng lắm là hắn chỉ che giấu một ít......

Chẳng ngờ sự tình lại nghiêm trọng đến vậy, Cơ Tự chột dạ đến cực điểm. Nàng bất an nhìn Thôi Huyền, lẩm bẩm hỏi: "Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?"

"Cho nên," Thôi Huyền đột nhiên cúi người, nâng cằm Cơ Tự lên. Dưới ánh mắt cười cợt của đám người Tiên Bi, hắn ghé vào tai Cơ Tự trầm giọng nói: "Cho nên, ta chỉ có thể đâm lao phải theo lao, ngày mai khua chiêng gõ trống rước dâu, đưa nàng về Lạc Dương!"

A?

Cơ Tự choáng váng. Đôi môi tái nhợt của nàng run run, thấp giọng hỏi: "Không, không có biện pháp khác sao"?

Thôi Huyền lắc đầu.

Cơ Tự cả kinh nói: "Nhưng Hiên Viên Tứ là nam tử! Ngươi là người oai phong lẫm liệt, cưới một nam tử, gia tộc cũng mặc kệ?"

Thôi Huyền hờ hững, ẩn ẩn mang theo vài phần bi thương mà nói: "Vậy phải làm sao đây? Hiện giờ, dù thế nào ta cũng không thể gột rửa cái danh hiệu vong ân phụ nghĩa, bội tình bạc nghĩa này!"

Giọng điệu đau khổ của Thôi Huyền khiến Cơ Tự hoảng sợ. Nàng thầm nghĩ: Chỉ là một lời đồn đãi bâng quơ mà lại gây ra hậu quả lớn như vậy? Còn làm hại Thôi Huyền thành dáng vẻ này? Nàng phải làm sao đây?

Bỗng nhiên, mắt Cơ Tự sáng lên. Nàng nhỏ giọng nói: "Thôi gia lang quân..." Vừa dứt lời, Thôi Huyền đã nhàn nhạt sửa lại: "A Huyền, về sau gọi ta là A Huyền."

"A Huyền," Cơ Tự ngoan ngoãn nghe lời. Nàng cao hứng nói ra ý tưởng của mình: "A Huyền, ta biết thuật dịch dung. Ngươi có thể gọi người trong lòng của ngươi đến, sau đó ta đem nàng dịch dung thành ta. Như vậy, ngươi cưới nàng cũng không ai biết..."

Không đợi nàng nói cho hết lời, Thôi Huyền lạnh lùng ngắt lời nói: "Ta không có người trong lòng". Cơ Tự ngẩn ra, Thôi Huyền lại nói: "Vốn dĩ có một nữ tử tốt chuẩn bị gả cho ta, nhưng khi nàng biết ta có sở thích long dương, còn đối với người trong lòng bội tình bạc nghĩa, liền cự tuyệt hôn sự!"

A? Sự tình lại nghiêm trọng đến vậy?

Mặt Cơ Tự lại càng tái nhợt, môi ngập ngừng vài lần, cuối cùng không nói được lời nào. Nàng không biết nói gì để an ủi Thôi Huyền.

Đúng lúc này, con trai La thị hưng phấn chạy tới. Vừa đến nơi hắn đã đắc ý khoe khoang: "Mọi việc ta đã lo liệu xong xuôi, Thôi Huyền, ngươi chuẩn bị ngày mai rước tiểu lang nhà ngươi về Lạc Dương đi!"

Hắn quay sang Cơ Tự, tò mò hỏi: "Hiên Viên Tứ, nghe nói năm trước ngươi đã cứu Thôi Huyền, sau đó hắn thề non hẹn biển với ngươi rồi bỗng dưng biệt tích. Có chuyện đó thật không?"

Cơ Tự vốn đang bối rối, đúng là biết vậy chẳng làm, xấu hổ đến mức không chốn dung thân, con trai La thị lại hỏi chuyện này khiến nàng càng thêm xấu hổ. Nàng chỉ muốn đào hố chôn mình đi.

Thấy Cơ Tự cúi đầu im lặng, con trai La thị càng tò mò hơn, hắn định tiếp tục ép hỏi, Thôi Huyền bất ngờ đẩy mạnh Cơ Tự, khiến nàng ngã về sau, lại đem nàng ôm vào trong lòng, áp mặt nàng vào ngực mình, nhìn con trai La thị lạnh giọng nói: "Đừng tiến lại gần như vậy, ngươi lớn lên quá xấu, sẽ làm dọa người của ta."

Lời nói của Thôi Huyền khiến con trai La thị tức giận đến suýt ngã ngửa, đám con cháu Tiên Bi bên cạnh cũng cười ồ lên.

Mặc kệ tiếng cười đùa xung quanh, Thôi Huyền ôm Cơ Tự đi về phía đống lửa. Cảm nhận được sự giãy giụa của nàng, hắn trầm giọng cảnh cáo bên tai: "Đừng nhúc nhích...... Trong đám Tiên Bi này có mật thám của hoàng đế, đừng để hắn chú ý, lại gây thêm phiền toái cho ta!"

Câu nói "cho ta thêm phiền toái" của Thôi Huyền khiến Cơ Tự cứng đờ, không dám cử động. Nàng im lặng dựa vào ngực hắn, nghe hơi thở nam tính pha lẫn thanh nhã của đối phương, khiến tai nàng nóng bừng.

Từ trước đến nay, Cơ Tự luôn xem mình là người của Tạ Lang. Bị Thôi Huyền ôm như vậy, lòng nàng áy náy và bất an vô cùng. Nhưng những phiền toái này đều do nàng mang đến cho Thôi Huyền, nên nàng không có tự tin để giãy giụa.

Đám Tiên Bi và con trai La thị đều cố gắng nói chuyện với Cơ Tự, nhưng lúc này nàng còn dám nói gì? Nàng cúi đầu ngồi trên đầu gối Thôi Huyền, im lặng không nói lời nào.

May mắn là vì ngày mai còn phải "đưa gả", nên mọi người chỉ ngồi lại trò chuyện chưa đầy nửa canh giờ đã tan. Khi đưa Cơ Tự về lại ổ vách tường nhà họ La, Thôi Huyền nắm cằm nàng, thấp giọng nói bên tai: "Chuyện của chúng ta tạm thời cứ theo lệ mà làm, đến Lạc Dương có thể sẽ có chuyển biến." Nghe vậy, Cơ Tự vội gật đầu lia lịa.

Nhìn đôi mắt ngập nước muốn khóc lại không thể khóc của nàng, Thôi Huyền lại nói: "Việc của Thập Bát Lang ta sẽ xử lý, nàng không cần lo lắng."

Cơ Tự lại gật đầu.

Nói thật ra, nàng cũng không thực sự lo lắng cho Tạ Lang. Bởi vì khi chia tay ngày hôm qua, biểu hiện của Tạ Lang rất bình tĩnh, như đã dự liệu trước mọi chuyện.

Sau khi trở về ổ vách tường nhà họ La, Cơ Tự được gia tộc họ nhiệt tình tiếp đãi. Khi hỏi chuyện tộc trưởng nhà họ La, Cơ Tự mới biết được, cùng lúc nàng bị đưa đến bên người Thôi Huyền, Tạ Lang cũng được người quen đưa đi. Hơn nữa, người quen đó lại là Lư Tử Du, người này Cơ Tự cũng nhận biết!

Nghe đến danh xưng Lư Tử Du, Cơ Tự hoàn toàn yên tâm. Nhưng nàng nhất thời không nghĩ ra, Lư Tử Du - danh sĩ Lưu Tống, đã đến Bắc địa từ bao giờ?

**********

Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.

Điều khiến Cơ Tự không ngờ là, vì chuyện "xuất giá" của nàng, ổ vách tường La thị thực sự giăng đèn kết hoa náo nhiệt. Nghe con trai La thị nói, cha hắn vốn muốn nhận Cơ Tự làm nghĩa tử, nhưng Thôi Huyền đã từ chối.

Cứ như vậy, vào mùa xuân tháng ba Bắc Ngụy, Cơ Tự bị người mạnh mẽ nhét vào kiệu hoa, giữa tiếng khua chiêng gõ trống náo nhiệt, được đưa đến bên cạnh Thôi Huyền - người đang mặc phục sức tân lang! Thôi Huyền là danh sĩ, tất nhiên phải tuân theo lễ nghi đón dâu dành cho danh sĩ, cho nên, phục sức tân lang của hắn là màu trắng, và cả ngựa đón dâu cũng là ngựa trắng. Ngựa trắng bạch y cùng Bắc địa Thôi Lang dưới ánh mặt trời đẹp tựa như thiên tiên.

Từ ổ vách tường La thị đến Lạc Dương còn một trăm dặm đường. Với thời tiết mùa xuân tháng ba, chỉ cần chưa đầy hai ngày là có thể đến nơi.

Cơ Tự che khăn voan ngồi trong kiệu hoa, lòng dạ bất an. Đặc biệt là mỗi khi kiệu hoa đi qua những nơi đông người, lại có rất nhiều người tiến lên chúc mừng và dò hỏi. Mỗi khi nghe những lời chúc mừng của họ, Cơ Tự lại càng thêm chột dạ, đến nỗi ngồi cũng không yên.

Nàng nghĩ, sự tình đã ầm ĩ đến vậy, đến lúc đó không thể vãn hồi thì phải làm sao?

Nàng lại cảm thấy, theo lẽ thường việc cấp bách là phải đem chuyện khôi hài này từ từ làm cho nhạt đi. Nhưng Thôi Huyền rõ ràng không có ý định đó. Mà trong thời gian ngắn, nàng cũng nghĩ không ra cách nào tốt để giải thoát Thôi Huyền khỏi khốn cảnh, cảm thấy cả người đều không thông.

Cứ như vậy, giữa tiếng náo nhiệt, đoàn người của Cơ Tự tiến vào Lạc Dương, đến biệt viện của Thôi Huyền ở Lạc Dương.

Ngoài biệt viện cũng có không ít người đứng xem. Cơ Tự còn chưa xuống kiệu hoa đã nghe tiếng cười đùa ồn ào vang lên.

... Lấy danh vọng và địa vị cao quý của Bắc địa Thôi Lang, việc náo động chuyện nghênh thú nam tử quả thực là một kỳ văn của Bắc Ngụy trong những năm gần đây. Do đó, những người vây quanh lúc này đều là đến xem náo nhiệt.

Cũng bởi vì người được nghênh thú là nam tử, nên nghi thức hôn lễ vốn trang trọng nay lại trở nên vô cùng khôi hài, từng người đứng đây vây xem chỉ trỏ nói cười ha ha.

Hiện tại, có thể nói những người khẩn trương nhất chính là nhóm nữ lang. Nữ lang ở Bắc địa có tự do và địa vị cao hơn nhiều so với nữ lang phương Nam, có không ít nữ lang cưỡi ngựa đến xem, các nàng nhìn chằm chằm nơi này, cố gắng đoán ra từ những dấu hiệu nhỏ rằng đây chỉ là một trò đùa.

.... Nhưng lấy tính cách phóng khoáng của Thôi Lang, việc hắn cười lớn như vậy, hôn lễ này hoàn toàn có khả năng xảy ra.

Giữa tiếng náo nhiệt, Cơ Tự được nghênh đón xuống kiệu hoa.

Ngay khi nàng vừa xuống kiệu, đã có tiếng kêu lên: "Mở khăn voan, muốn xem người thật!" "Mở khăn voan, muốn xem người thật!"

Tiếng la hét ngày càng lớn, đám người chen chúc phía trước không cho Cơ Tự đi qua. Dưới tình huống không biết làm sao, Cơ Tự nghe tiếng cười trong trẻo của Thôi Huyền vang lên: "Thôi thôi, các ngươi muốn xem thì cứ xem cho đủ đi." Nói rồi, hắn thúc ngựa đến bên cạnh Cơ Tự, đưa tay vén khăn voan của nàng lên.

Ngay lúc mọi người rón rén nhón chân, háo hức nhìn vào, Thôi Huyền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cơ Tự, lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu, mang nước ấm đến đây!"

Không ổn, hắn muốn mình tẩy đi lớp dịch dung!

Cơ Tự thầm nghĩ: Lớp dịch dung này làm sao có thể rửa sạch được? Nếu rửa sạch, chẳng phải mọi người sẽ biết mặt thật của mình là gì sao? Chưa nói đến việc mặt thật của mình quá mức nữ tính, đối với Cơ Tự mà nói, dù sao nàng cũng là người của Tạ Lang. Nếu bị mọi người nhận ra, biết nàng đã gả cho Thôi Huyền, vậy sau này nàng còn mặt mũi nào để đối mặt với Tạ Lang?

Cơ Tự nhìn Thôi Huyền, ra sức nháy mắt với hắn, đồng thời thầm nghĩ: Hắn thật hồ đồ, nếu dung nhan của ta lộ ra, sau này khi ta rời khỏi Bắc địa, hắn muốn tìm người đóng giả ta trong hậu viện cũng không dễ dàng.

Cơ Tự sóng mắt doanh doanh nhu nhược đáng thương, vừa khẩn trương vừa hoảng loạn nhìn Thôi Huyền, rốt cuộc, Thôi Huyền cũng đáp lại ánh mắt của nàng. Hắn mỉm cười nhẹ, hơi cúi người, vươn tay từ trên lưng ngựa vuốt v e khuôn mặt Cơ Tự. Giọng Thôi Huyền hạ xuống, cực kỳ nhẹ nhàng và ôn nhu: "Đừng lo lắng, ta đã có chủ trương."

Ngay sau đó, giọng hắn lại cao lên, tươi cười tà tứ mang theo ngữ điệu đa tình: "Nàng hoảng cái gì? Cho dù nàng biến thành bộ dạng gì, ta đều vui mừng."

Lời âu yếm của Thôi Huyền vừa dứt, tiếng cười vang lên khắp nơi. Giữa tiếng cười ồn ào, Thôi Huyền quay sang tỳ phụ bưng nước ấm, phân phó: "Hôm nay là ngày lành, vừa rồi ta đã bàn bạc với Hiên Viên Tứ, hắn sẽ lấy lễ phụ nhân gả cho ta. Ừm, đợi lát nữa khi trang điểm, các ngươi hãy búi tóc thay xiêm y phụ nhân cho hắn."