Kiều Kiều Vô Song

Chương 160: Thôi Huyền Được Cứu




Edit: Frenalis

Thôi Huyền thân bị trọng thương lại trúng độc, vốn đã suy yếu tới cực điểm nhưng vẫn cố gắng gượng ở nơi đó. Về sau Cơ Tự đến, phát hiện ra mọi việc đã được nàng sớm an bài, hơn nữa kế hoạch chu đáo chặt chẽ, hành sự đều ổn thỏa, mới thả lỏng người lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Thôi Huyền ngủ say, Cơ Tự dặn dò vài câu rồi quay lại chỗ nho sinh trung niên để chuẩn bị cho việc sắp xếp tiếp theo.

Hiện tại mọi thứ chỉ có thể chờ đợi phản ứng từ bên ngoài.

Đêm trôi qua nhanh chóng.

Sáng sớm hôm sau, nho sinh trung niên đi đến chỗ Thôi Huyền, người đang suy yếu bất kham, cả người lâm vào tình trạng hôn mê, hắn lo lắng nhìn thoáng qua rồi quay sang Cơ Tự, vội vàng nói: "Mọi việc đều như dự tính của tiểu cô, hiện tại bên ngoài đang náo loạn, bốn cổng thành đều kẹt cứng xe ngựa, quận thủ Dương Châu ứng phó đến sứt đầu mẻ trán." Nói đến đây, hắn mới hỏi: "Tiểu cô, chúng ta có thể hành động sao?"

Cơ Tự nhìn thoáng qua sắc mặt tiều tuỵ của Thôi Huyền, nghĩ thầm: kéo hắn xuống đi chỉ sợ là không được. Vì thế nàng gật gật đầu, trầm giọng nói: "Đã đến lúc rồi, hành động thôi!"

Nho sinh trung niên gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn chúng bộ khúc đang đứng đợi lệnh, Cơ Tự lại nói: "Đem Thôi Huyền nâng dậy, ta sẽ hóa trang cho hắn."

"Tuân lệnh!"

Kỹ thuật hóa trang của Cơ Tự vô song, không ai bì kịp. Khi nho sinh trung niên hoàn tất mọi việc và bước vào phòng, vừa liếc nhìn thì thấy một mỹ phụ nhân tóc đen rối tung, sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.

Nho sinh trung niên cùng chúng bộ khúc lập tức ngẩn người. Lại nhìn kỹ hơn, mỹ phụ nhân nhắm hai mắt biểu tình suy yếu này chính là đại nhân của họ?

Thôi Huyền vốn là người phương Bắc, vóc người cao lớn, lại là người luyện võ, khớp xương cũng to hơn so với nữ nhân bình thường. Ngũ quan của hắn cũng mang nét đặc trưng của người phương Bắc: trán rộng, mũi thẳng, không son phấn. Nhưng hiện tại, tiểu cô áo đen đứng bên cạnh lại không biết nghĩ như thế nào mà lại hóa trang đại nhân của họ thành một mỹ phụ nhân...

Nhìn nhìn, mí mắt của nho sinh trung niên bỗng nhiên giật một cái.

Thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích, Cơ Tự - người đã thay đổi trang phục thành một tỳ nữ dung nhan thanh tú, nhàn nhạt nói: "Sao nào? Các ngươi cảm thấy không hài lòng?" Nàng đánh giá Thôi Huyền, đảo mắt lại nói: "Các ngươi yên tâm, đại nhân nhà ngươi nằm bất động như vậy, cho dù xem kỹ cũng chỉ nhìn mặt hắn."

Bọn họ nơi nào là lo lắng cái này?

Nho sinh trung niên nuốt nước miếng, cẩn thận nói: "Chỉ là, đại nhân nhà ta tỉnh lại... e rằng sẽ không..."

Chưa đợi hắn nói hết, Cơ Tự đã bật cười, chậm rãi nói: "Đúng rồi, ta thấy các ngươi vẫn chưa đến đây, nhàn rỗi không có việc gì làm liền vẽ một bức tranh của Thôi đại nhân, các ngươi xem có giống không?" Nàng bước đến bên giường, giơ ra một bức tranh vẽ một mỹ phụ nhân đang hôn mê trong ngày xuân cho mọi người xem. Hơn nữa, nàng dường như sợ mọi người không nhận ra đó là Thôi Huyền, nên đã vẽ thêm Thôi Huyền trong bộ trang phục hồng bào, ngạo nghễ tắm mình trong ánh nắng ban mai xuống núi, phong thái ung dung, đ ĩnh đạc. Phía dưới bức tranh còn đề lạc khoản: "Năm nào tháng nào, Thôi Lang phương Bắc buộc phải hóa thân thành phụ nhân."

Lần này mí mắt của nho sinh trung niên giật liên hồi không ngừng.

Mọi người ngây người sau đó, vẫn là nho sinh trung niên dẫn đầu cười nói: "Cái này, có vẻ không thoả đáng lắm..."

Cơ Tự không đợi hắn nói hết, liền trực tiếp trả lời: "Ta thấy rất ổn." Nàng thầm nghĩ: Ta làm việc chưa bao giờ suy xét trước mắt. Chờ thêm nhiều năm nữa, nếu ta không tiền không thế, lưu lạc đến phương Bắc, chỉ cần Thôi Huyền không bị hoàng đế Bắc Nguỵ xử tử, hắn tất nhiên sẽ bỏ tiền mua lại bức tranh này!

Nhìn thấy mọi người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm bức tranh của mình, Cơ Tự nhanh chóng thu bồi bức hoạ, cuộn tròn lại và đem cất vào lòng ngực. Sau đó với một khuôn mặt nghiêm túc mà nói: "Chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi, chúng ta lên đường thôi."

********

Ở cổng thành phía Nam, đoàn xe nối đuôi nhau dài hun hút, một đám quần chúng kích động nhóm sĩ tộc lên tiếng, mà ở phía sau là lũ cường hào ác bá cùng bách tính già trẻ đang dắt díu nhau.

Cơ Tự khẽ khàng lay động xe lừa, nho sinh trung niên vội vàng tiến đến. Hắn lo lắng nhìn thoáng qua Thôi Huyền đang ở trong xe lừa, rồi quay sang Cơ Tự đang giả trang làm tỳ nữ, thấp giọng nói: "Quận thủ Dương Châu đang ở phía trước."

Cơ Tự gật đầu, khẽ đáp: "Ta biết."

Vừa dứt lời, lính canh ở cổng thành lập tức lui ra sau một trượng, sau đó, trong tiếng hoan hô vang dội từ đám sĩ tộc, cổng thành được mở rộng, mọi người ùa ra ngoài.

Khi xe lừa của Cơ Tự tiến lên, nàng vén hai bên rèm xe để mọi người có thể nhìn rõ bên trong. Nên khi nàng đi đến chỗ canh gác, hai hàng binh lính cảnh giác nhìn về phía xe lừa, ánh mắt mọi người chỉ liếc nhìn vào xe một cái, rồi lập tức tập trung vào đám bộ khúc.

Đi đến một lúc, nho sinh trung niên bị chặn lại, sau đó hai người trung niên khác tiến đến, xoa xả một hồi mới cho người nho sinh trung niên qua quan.

Mà lúc này, xe lừa của Cơ Tự đã ra khỏi cổng thành.

Ngay khi đoàn xe ra khỏi cổng thành, liền vội vã hướng về phía Cổ Nguyệt Am ngoài thành mà chạy tới.

Hành trình kế tiếp tất cả đều hết thảy thuận lợi. Tư Đồ thần y quả nhiên đang ở Cổ Nguyệt Am. Khi Cơ Tự lộ diện, ông lập tức nhận ra thân phận của nàng, kinh hỉ đan xen mà đem nàng đón vào trong. Lúc này Tư Đồ thần y hoàn toàn không còn dáng vẻ cổ quái như trong tưởng tượng của mọi người. Ông rõ ràng là một trưởng giả hiền hậu với khuôn mặt từ ái.

Nhờ có Tư Đồ thần y ra tay, Thôi Huyền đã tỉnh lại vào lúc chạng vạng tối.

Vừa tỉnh lại, hắn đã cố gắng ngồi dậy, đầu tiên là nhìn quanh một lượt, lần hồi, hắn lộ ra mỉm cười, sau đó lại nằm xuống lần nữa, nhìn về phía nho sinh trung niên thấp giọng nói: "Lần này ta thực sự là nợ Cơ tiểu cô một ân tình lớn."

Nói đến đây, Thôi Huyền lại hỏi: "Cũng không biết hiện tại có thể được tắm rửa không? Mặt ta dính bẩn quá."

Thôi Huyền chỉ thuận miệng hỏi, nhưng khi lời vừa dứt, hắn nhận ra biểu tình của nho sinh trung niên có gì đó không đúng. Thôi Huyền vốn dĩ thông minh, hắn nhìn người kia một lượt rồi khẽ hỏi: "Trên mặt ta có gì sao?" 

Nho sinh trung niên không có cách nào nói rõ, chỉ có thể lắc đầu bi phẫn nói: "Cơ tiểu cô vẫn luôn không cho người khác rửa mặt cho ngài."

Ánh mắt Thôi Huyền lóe lên, một lát sau hắn ra lệnh: "Lấy gương đến đây."

Nho sinh trung niên chần chừ chốc lát cuối cùng cũng mang gương đến cho hắn.

Thôi Huyền liếc nhìn mọi người, rồi cúi đầu nhìn vào gương. Chỉ liếc mắt một cái, tay hắn run lên suýt nữa ném cái gương ra ngoài.

Thấy vậy, nho sinh trung niên vội vàng cúi đầu nói: "Đại nhân chớ giận, thật là do tiểu cô khăng khăng như thế. Nàng nói người trong thiên hạ không ai ngờ được Bắc địa Thôi Lang sẽ giả trang thành phụ nhân, cho nên như vậy mới an toàn nhất..."

Không đợi hắn nói xong, Thôi Huyền đã tức giận nói: "Cái cớ này nghe cũng được đấy!" Hắn đảo mắt rồi cười lạnh: "Ngày đó vừa gặp mặt ta đã ra oai phủ đầu với nàng, nay nàng chỉ là trả thù mà thôi." Lát sau, Thôi Huyền lại nói: "Nàng có thù tất báo, chỉ sợ không chỉ như vậy. Nàng còn làm gì ta nữa?"

Nho sinh trung niên nhỏ giọng trả lời: "Nàng vẽ một mỹ nhân giống hệt đại nhân. Còn viết rõ là đại nhân."

Lời nói vừa ra khiến Thôi Huyền biến sắc, mặt xanh trắng đan xen, nghiến răng nghiến lợi.

Bỏ qua việc Thôi Huyền vội vàng tẩy đi dịch dung, nói đến Tư Đồ thần y bên này. Sau khi lưu lại phương thuốc, ông cáo từ Cơ Tự. Ông nói nếu Cơ Tự đến muộn một ngày, ông đã rời khỏi Dương Châu. Tư Đồ thần y còn nói ông đến Dương Châu vốn là để gặp bạn, hiện tại bằng hữu đã gặp, sẽ mang theo tin tức trở về Kiến Khang.

Cơ Tự giữ người lại không được, liền chạy đến chỗ Thôi Huyền, nói Tư Đồ thần y chuẩn bị trở về Kiến Khang. Nàng cũng cảm thấy chuyện ở đây đã có thể kết thúc, nên muốn cùng Tư Đồ thần y đi. Đồng thời Cơ Tự còn nói Thôi Huyền hiện tại độc tính đã giải, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc theo phương thuốc của thần y, nhiều nhất một tháng là có thể khỏi hẳn.

Nhưng điều khiến Cơ Tự không ngờ tới là Thôi Huyền lại đề nghị cùng nàng đi Kiến Khang. Nhóm nho sinh trung niên cũng cảm thấy đại nhân đi theo Tư Đồ thần y sẽ an toàn hơn, nên không phản đối.

Cơ Tự cân nhắc một thoáng, cũng cảm thấy Thôi Huyền và những người này có thể dùng được, nên gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau, đoàn thuyền hướng về Kiến Khang lại thêm một Thôi Huyền với giả trang kỳ quặc. Đương nhiên, lần này Thôi Huyền không giả thành nữ nhân, mà biến thành một lang quân bình thường với khuôn mặt xấu xí. Nhưng cặp mắt thâm thuý  của hắn cứ nhìn chằm chằm Cơ Tự luôn khiến nàng cảm thấy rùng mình!

Nhìn con thuyền hai tầng với hơn 400 người, vị nho sinh trung niên tiến đến sau Cơ Tự hỏi: "Những người trên thuyền này cử chỉ có độ, kiến thức bất phàm, đều là thuộc hạ của tiểu cô sao?" Lúc này, Thôi Huyền cũng được bộ khúc dìu đi đến.

Cơ Tự lắc đầu, từ từ nói: "Bọn họ đều là bộ khúc của Tạ Thập Bát Lang."

Lời nói vừa dứt, nho sinh trung niên kinh ngạc: "Bộ khúc của Tạ Thập Bát Lang? Nhưng không phải Tạ Thập Bát Lang đã bị quan binh bắt đi rồi sao?"

Cơ Tự không nói gì.

Một ngày kia, nàng chân trước nhận được tin Tạ Lang bị bắt, chân sau liền có bộ khúc Tạ thị tìm được nàng, đưa cho nàng khối ngọc bội mà Tạ Lang chưa bao giờ rời khỏi. Lúc ấy bộ khúc kia nói, Tạ Lang trước khi đi đã dặn dò Cơ Tự phải dốc hết sức cứu Thôi Huyền. Tạ Lang còn nói Thôi Huyền có thế lực rất lớn ở Bắc Nguỵ và được hoàng đế Bắc Nguỵ tin tưởng. Hiện tại Thôi Huyền không thể chết, ít nhất không thể chết ở Dương Châu, không thể chết trên đất Nam triều.

Tạ Lang còn dặn dò rằng, chàng giao cho Cơ Tự những người này chỉ để nàng tự bảo vệ bản thân, còn sinh tử của chàng không quan trọng, làm Cơ Tự vô cùng tự giễu!

Tạ Lang nói sinh tử của chàng đều không quan trọng!

Ha ha, chàng thế mà nói sinh tử của chàng không quan trọng!

Nghĩ đến đây, Cơ Tự cười lạnh, trong lòng nàng hiểu rõ Tạ Lang sở dĩ nói như vậy là vì biết nàng không có nhân mạch quyền thế cùng năng lực để cứu chàng, cho nên liền ra lệnh cho nàng cái gì cũng không cần làm để tránh bị liên luỵ.

Đúng vậy, không chỉ Tạ Lang, mà ngay cả Tạ Quảng và những người khác, thậm chí toàn bộ sĩ tộc Dương Châu, đều cho rằng nàng không có căn cơ, không có chỗ đứng trong triều đình. Cái gọi là chuẩn quốc sư, xưa nay chỉ có thể giả thần giả quỷ, còn những chuyện trọng đại của triều đình, những cuộc tranh giành giữa hoàng thất và sĩ tộc, nàng chỉ có thể đứng nhìn mà không làm gì được.

Trong mắt nhiều người, cuộc tranh giành giữa sĩ tộc và hoàng thất luôn là cuộc chiến không hồi kết, dù có bao nhiêu người mạng bỏ ra cũng không thể nào phân định thắng thua.

Hơn nữa, bất kỳ người thông minh nào cũng hiểu rằng một khi Tạ Lang xảy ra xung đột với hoàng thất, bất kể ai đúng ai sai, Trần Quận Tạ thị và cả tầng lớp sĩ tộc đều sẽ chọn cách thờ ơ lạnh nhạt.

Lúc này, Thôi Huyền vẫy lui mọi người, hắn yếu ớt ngồi trên tháp, nhắm mắt hỏi: "Con thuyền áp giải Tạ Thập Bát, không biết đã đến nơi nào?"

Cơ Tự vì chuyện của Thôi Huyền mà chậm trễ ba ngày, như vậy đã muộn ba ngày, Dương Châu lại cách Kiến Khang khá xa, chỉ sợ hiện tại Tạ Thập Bát đã bị áp giải đến Kiến Khang.

Giọng khàn khàn của Cơ Tự vang lên: "Bọn họ đi đường quan đạo, chắc chắn vẫn còn trên đường."

Lính canh áp giải Tạ Lang vô cùng kính trọng hắn, không muốn đi quá nhanh, không muốn Tạ Lang phải chịu đựng số phận bi thảm quá sớm. Do đó họ bỏ qua đường thủy dễ đi mà chọn đi đường bộ để áp giải.

Thôi Huyền quay đầu nhìn Cơ Tự, không ngờ nàng lại nắm rõ hành tung của Tạ Lang.

Có lẽ vì đang ốm, có lẽ vì vị lang quân mạnh mẽ này hiếm khi yếu đuối, nên khi nhìn về phía Cơ Tự, trong đôi mắt sâu thẳm của Thôi Huyền lại ẩn ẩn lộ ra vài phần mất mát. Có vẻ như hắn thực sự đố kỵ với việc Cơ Tự quan tâm đến Tạ Lang như vậy.

Cơ Tự hiển nhiên không chú ý đến biểu tình của Thôi Huyền, nàng vẫn nhìn về phía trước không chớp mắt.

Thôi Huyền từ từ nói: "Ta tuy quen biết Tạ Thập Bát không lâu, nhưng cũng hiểu rõ tính cách của hắn. A Tự, chỉ sợ hắn cũng không muốn nhìn thấy ngươi vì chuyện của hắn mà vướng vào quá sâu."

Lời nói của hắn tuy uyển chuyển, nhưng Cơ Tự hiểu rõ hắn nói vậy là vì hắn và Tạ Lang đều nghĩ rằng trong tình huống hiện tại, Cơ Tự chẳng thể làm gì.

Bọn họ tất nhiên cảm thấy, nàng tốt nhất là chuyện gì cũng đừng làm, nếu nàng làm thì chắc chắn sẽ chịu chung số phận với Tạ Lang!

Đối mặt với lời khuyên bảo mang theo vài phần ôn nhu của Thôi Huyền, Cơ Tự không quay đầu lại, cũng không nói gì.

Qua một hồi lâu, Cơ Tự mới đột nhiên xoay người, chỉ thấy nàng vừa bước đi vào trong khoang thuyền, vừa thuận miệng ra lệnh nói: "Thông báo xuống dưới, con thuyền thay đổi lộ trình, chuyển hướng Cô Tô!"

"Tuân lệnh!"

"Liên lạc với bến tàu, chuẩn bị đưa Tư Đồ thần y đến Kiến Khang trước!"

"Tuân lệnh!"

"Phái bồ câu đưa thư, từ giờ trở đi, người của Thập Bát Lang tất cả đều tuân theo hiệu lệnh của ta!"

"....Rõ!" Tiếng "Rõ" cuối cùng của bộ khúc Tạ thị vang dội đặc biệt. Lúc này, không chỉ bộ khúc Tạ thị, mà cả nho sinh trung niên cùng Thôi Huyền đều quay đầu nhìn về phía Cơ Tự.

Ẩn ẩn trong lòng, những người này cảm nhận được Cơ Tự hiển nhiên là đã có kế hoạch.

Điều khiến họ kinh ngạc là, vị Nam triều hoàng đế kia sẵn sàng từ bỏ nữ nhân mình yêu thích để tính kế Tạ Thập Bát, hẳn là quyết tâm muốn lấy tính mạng chàng! Tình huống như vậy, chẳng lẽ Cơ Tự, một nữ nhân nhỏ bé, lại có sức mạnh to lớn đến vậy sao?