Kiều Kiều Vô Song

Chương 127: Bẫy rập




Xa xa nhìn thấy xe lừa Cơ Việt chạy tới, đám tiểu cô đều rướn cổ ngóng trông. Hơn nữa bởi vì thân phận của Cơ Việt đặc thù, người vây quanh ngắm hắn còn nhiều hơn cả Trương Hạ Chi. 

Nhìn về phía nhóm tiểu cô mặt đỏ bừng phấn khích, mắt sáng rực hau háu, Cơ Việt hờ hững dời mắt đi.

Ngay lúc này, giong Tần Tiểu Mộc vang lên từ phía trước: "Đại lang, hình như đằng trước có mấy chiếc xe lừa va chạm nhau, đường bị tắc rồi."

Cơ Việt = nhìn phía trước rồi gật đầu nói: "Đánh xe gọn sang một bên đi."

Sau khi xe lừa đã đỗ bên rìa đường, ngay lúc Cơ Việt được Tần Tiểu Mộc đỡ xuống xe thì đột nhiên vang lên tiếng hét kinh hoảng của một nữ tử. Âm thanh này truyền đến từ phía đối diện Cơ Việt, hắn vội ngẩng đầu nhìn, thấy được một tiểu cô ăn mặc lộng lẫy, đang bị một đám người chen chúc xô đẩy, không đứng vững ngã nhào về phía mình.

Tiểu cô này cực xinh xắn, lúc nàng ta yểu điệu ngã xuống, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu vừa hay nhìn Cơ Việt với vẻ bối rối. Thấy hắn nhìn mình, tiểu cô kia chợt ửng hồng hai má. Vị trí nàng ta ngã xuống khéo sao lại ngay trước mặt Cơ Việt, thậm chí hắn không cần tiến lên, chỉ vươn tay ra là đã có thể đỡ được nàng ta rồi.

Tất cả người xung quanh nhìn màn này đều cảm thấy buồn cười. Ai ai cũng  chờ mong Cơ Việt đỡ lấy tiểu cô duyên dáng kia.

Thời đại này, đạo đức không khắc khe cho lắm, một nam nhân chẳng qua đỡ một nữ tử yếu ớt bị ngã sẽ không liên lụy đến mức phải chịu trách nhiệm cưới họ. Nhưng mọi người không ngờ, Cơ Việt vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt đứng yên, hắn hoàn toàn mặc kệ để cho mỹ nhân kia ngã xuống, và cũng không có ý định đưa tay ra đỡ.

“Phịch” một tiếng, tiểu cô kia đã ngã oặt trước chân Cơ Việt.

Thấy Cơ Việt vẫn còn thờ ơ đứng yên, ánh mắt nhìn tiểu cô kia lạnh lùng như nhìn vật chết, xung quanh bỗng sôi trào: "Cơ đại lang này quả thật mặt lạnh mà lòng cũng lạnh.", "Đỡ một chút thì có sao, Cơ đại lang quá đáng thế.", "Đúng vậy, Cơ đại lang đúng là loại lòng dạ sắt đá.", "Tóm lại không thể nào bì kịp Trương Hạ Chi..."

Bốn phía xôn xao bàn tán, lúc họ nhìn tiểu cô kia nước mắt rưng rưng ngẩng đầu, tiếng nghị luận càng lúc càng sôi trào.

Đối mặt với ánh mắt chỉ trích của đám người xung quanh, vẻ mặt Cơ Việt vẫn bình lặng như nước, chỉ thờ ơ nhìn tiểu cô kia. Nhưng lúc này không ai chú ý tới Cơ Việt đã chuyển mũi chân, giẫm lên một góc xiêm y của nàng ta.

Tiểu cô kia xấu hổ vội giải thích với mọi người: "Không, không phải thế, do ta sơ ý thôi, không liên quan gì đến Cơ đại lang đâu." Tức khắc, nàng ta quay lại, ngượng ngùng nhìn Cơ Việt, rồi quát lớn tiếng: "Các ngươi không được phép nói Cơ đại lang là người lòng dạ sắt đá!"

Ấy rồi nàng ta mới vội vàng đứng lên. Nhưng ai ngờ,  “xoẹt” một tiếng, làn váy thêu mây trời của tiểu cô kia bỗng dưng rách toạc, lộ ra chiếc yếm màu tím cùng với hơn nửa cảnh da thịt trắng nõn trước ngực.

Biến hóa này xảy ra quá đột ngột, hơn nữa Cơ Việt chỉ thoáng giẫm chân lên rồi lẳng lặng nhấc ra ngay. Cho nên mọi người chỉ thấy được cảnh tiểu cô kia xấu hổ phân bua cho Cơ Việt, rồi ngay lúc đứng lên thì váy nàng ta cứ thế rách toạc một cách tự nhiên, đến nỗi lộ cả nửa bầu ngực. 

Khắp nơi đều yên lặng như tờ. Không biết bao lâu sau, tiểu cô kia giật mình tỉnh táo, nàng ta vội vàng che hai tay trước ngực, nước mắt lã chã tuôn rơi. Song lúc này đây, tiểu cô tỏ vẻ đáng thương cho mọi người thấy chẳng có một ai đồng tình thương hại.

Sau một hồi yên tĩnh kì dị, một phụ nhân khẽ nói: "Áo váy của tiểu cô này trông có vẻ đẹp đẽ đấy nhưng mủn quá, cứ như là tờ giấy trắng, xé một cái là rách ngay."

Phụ nhân kia vừa dứt lời, trong đám người có một tiếng nói khe khẽ vang lên: "Đất Thục có một loại lụa, mỏng và cũng mủn, xé rất dễ, nhưng sản lượng cực ít, trên đời này rất hiếm thấy..."

Tiểu cô kia tái xanh mặt, không chờ mọi người xung quanh nói câu gì nữa đã vội vàng len lỏi trong dòng người rồi chuồn mất. Sau đó nữa, nàng ta chui vào một chiếc xe lừa chờ sẵn một góc, bỏ đi trong hoảng loạn.

Đến lúc này, có ai mà không biết tiểu cô kia rõ ràng đang giăng bẫy Cơ đại lang. Nếu lúc ấy Cơ đại lang vươn tay ra đỡ, nàng ta nhất định sẽ làm bộ bị Cơ đại lang xé rách váy áo, mất trong sạch. Khi đó, Cơ đại lang chắc chắn phải chịu trách nhiệm với nàng ta rồi.

Chẳng mấy chốc, tiếng chửi bới rộ lên khắp nơi.

Trong cảnh quần chúng kích động sôi sục, Cơ Việt quay lại ngồi vào xe lừa, cứ thế đi mất.

Mãi hồi lâu, Tần Tiểu Mộc mới chần chừ lên tiếng: "Đại lang, người đã nhận ra từ trước phải không?"

Cơ Việt khẽ ừ: "Ba ngày trước, ta đã gặp nàng ta trong cung."

Ba ngày trước ở trong hoàng cung ư? Đúng rồi, hôm đó hoàng hậu triệu kiến lang quân nhà mình, ý là muốn cưới thê thiếp cho người. Nói cách khác, tiểu cô vừa rồi cũng là người trong tôn thất sao? Nói như vậy, màn diễn vừa rồi nếu nàng ta thành công thì Đại lang nhà mình không muốn cưới cũng phải cưới ư? Loại nữ tử phẩm hạnh kém như vậy, nếu làm thiếp còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng muốn cưới làm chính thê thì chẳng khác nào hậu hoạn khó lường.

Lúc này, Tần Tiểu Mộc đã hoàn toàn quên mất Đại lang nhà mình chính là một nữ tử. Hắn còn chìm trong suy nghĩ miên man, càng nghĩ mồ hôi lạnh càng chảy ròng ròng.

Một lát sau, Tần Tiểu Mộc khẽ nói: "Đại lang, không thể cứ để mặc vậy."

Sắc mặt Cơ Việt cũng có chút nghiêm túc: Đúng vậy, không thể cứ để mặc vậy. Hắn phải nghĩ cách để bệ hạ dẹp bỏ hoàn toàn ý định tuyển chọn thê thất cho hắn mới được.

Khoảng thời gian này Cơ Việt đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp nhưng đều không khả quan. Bất kể thế nào, Cơ Việt cũng là huyết mạch duy nhất còn lại của gia tộc, hắn không thành gia lập thất sinh con nối dõi tông đường thì tức là đã có lỗi với tổ tông nhà mình. Cho nên bất kể hắn viện cớ gì đều có vẻ quá giả dối.

Trong không khí nghiêm trọng này, Cơ Việt đã về đến phủ.

Gần như vừa bước chân vào cửa phủ, Tôn Phù đã chạy tới, đưa một lá thư cho Cơ Việt, cao hứng nói: "Đại lang, đây là thư tiểu lang sai người đem tới ạ."

Thư của Tiêu Đạo Thành ư?

Cơ Việt nhoẻn môi cười, vội vàng mở ra đọc. Trong bức thư chỉ có hai câu: "Tỷ tỷ, đêm nay trăng tròn, nghe nói bên bờ sông Dương thành sẽ cực kỳ náo nhiệt. Giờ Dậu canh ba, gặp lại ở lầu hai Túy Nguyệt lâu."

Thằng nhóc này, còn bày đặt hình thức như vậy, cứ như thể muốn hẹn hò với nàng không bằng.

Cơ Việt mặt mày vui tươi cất lá thư đi, nhìn trời ước lượng thời gian rồi quay lại phân phó hạ nhân: "Thời gian gấp gáp quá, bảo Nguyệt Hồng chuẩn bị nước nóng cho ta."

"Vâng."

Chỉ chốc lát, Cơ Tự đã tắm rửa xong, nàng thay một bộ nữ trang, suy nghĩ chốc lát còn thoa một lớp son phấn lên mặt. Cơ Tự vốn đã thuộc kiểu sắc nước hương trời rồi, đã thế còn trang điểm vào nữa lại càng đẹp hơn. Nàng soi gương đồng, đội mũ sa lên, dẫn huynh muội Tần Tiểu Mộc và Tần Tiểu Thảo ra ngoài.

Xe lừa bắt đầu lăn bánh, bầu trời đã dần tối, mặt trời sáng ngời trên cao đã bị mặt trăng tròn bàng bạc thay thế. Cơ Tự vừa nghĩ tới sắp được gặp Tiêu Đạo Thành, khóe môi vô thức nhoẻn cười.

Xe lừa Cơ Tự đi rất nhanh, giờ Dậu một khắc đã tới Túy Nguyệt lâu rồi. Nàng vừa mới bước lên lầu hai đã có một người hầu đi tới, hỏi nàng: "Tiểu cô có phải tỷ tỷ của Tiêu tiểu lang không? Tiêu tiểu lang nói ngài ấy xuống dưới lầu mua ít đồ trong chốc lát, nếu như tiểu cô đến thì xin mời đến phòng bên kia nghỉ ngơi."

Cơ Tự gật đầu, đi theo gã người hầu đó đến một gian phòng nghỉ. Gian phòng này không lớn, trang trí khá trang nhã. Cơ Tự ngồi xuống, tiện tay chọn mấy món điểm tâm rồi phất tay cho người hầu lui ra. Tiếp đó, nàng vừa ăn điểm tâm vừa ngắm cảnh dưới lầu.

Đương lúc nàng ăn được vài miếng, chuẩn bị rót cho mình một chung rượu thì đột nhiên một tiếng phịch truyền đến, Cơ Tự quay phắt đầu lại, thấy ngay huynh muội Tần Tiểu Mộc và Tần Tiểu Thảo ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh mất.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lúc Cơ Tự đang kinh hoảng, đột nhiên một luồng khí nóng ran bốc lên, trong nháy mắt, Cơ Tự tay chân mềm nhũn, toàn thân nóng hừng hực.

Chết rồi, nàng đã trúng phải xuân dược.

Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, Cơ Tự nhanh chóng nhận ra điều này. Mà đang lúc nàng vội vàng quay người chạy về phía cửa thì nơi đó cũng vang lên tiếng bước chân, kèm theo đó còn có tiếng của đàn ông trung niên: "Quả thật là một đại mỹ nhân hiếm có đang chờ bổn vương ư? Nếu đẹp như thế, bổn vương sẽ thưởng lớn!"

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng bị người đẩy ra cót két, trong lúc bối rối mũ sa của Cơ Tự không biết đã rơi đâu mất rồi, nàng và gã đó bốn mắt nhìn nhau.

Chỉ một ánh nhìn, người đàn ông trung niên kia hai mắt như tỏa sáng, gã kích động quan sát Cơ Tự, giọng nói đầy vui sướng: "Tốt, tốt, tốt! Có thưởng, toàn bộ bổn vương sẽ thưởng!" Gã xoa tay bước tới chỗ Cơ Tự, "Tuyệt sắc như vậy, ở Lâm Xuyên làm gì có chỗ nào có? Lần này bổn vương đến Kiến Khang, quả thật là kiếm được món ngon rồi!"

Thấy gã dần dần bước tới cùng với ánh mắt thèm thuồng đê tiện, Cơ Tự nào còn không hiểu rõ. Nàng bình tĩnh, làm vẻ nũng nịu đáng yêu trước mặt gã cho gã ngây người chốc lát, rồi đột nhiên, Cơ Tự lao đi với tốc độ nhanh như tia chớp, xô mọi người đâm thẳng ra ngoài.

Bởi vì Cơ Tự quá bình tĩnh và quyết đoán, nắm giữ thời cơ quá tốt nên ba bốn người chặn ở cửa đã sơ hở để cho nàng một con đường thoát.

Vừa ra khỏi phòng, Cơ Tự lảo đảo chạy ra khỏi tửu lâu. Mà phía sau nàng, thuộc hạ của Vương Hòa gì đó hô hào nhau đuổi theo.

Trong cơn choáng váng, Cơ Tự lảo đảo chạy vô thức về phía trước. Bỗng một tiếng nói như truyền vào đại não đang mờ mịt của nàng: "Mau, mau chạy về hướng kia!"

Cánh tay của nàng bị một người nắm lấy, dắt nàng chạy một lúc, người nọ đột nhiên đẩy mạnh phía sau lưng nàng, khiến Cơ Tự đụng mạnh vào cửa phòng.

...

Tạ Lang đang ở trên thuyền thiết yến với bạn bè, tối nay trăng sáng treo cao, gió xuân mơn man thổi tới, chính là phong cảnh tươi đẹp của chốn nhân gian. Nhóm bạn đang ở đây tổ chức buổi tiệc tiễn chàng, sáng sớm mai thuyền sẽ đưa chàng đi xa, lúc trở về có ít cũng phải một hai tháng nữa.

Nhưng dù là Tạ Lang, Viên Tam Thập lang hay Trần Thái Xung đều không ngờ, khi họ đang làm thơ nâng chén say sưa thì đột nhiên khoang thuyền của họ bị người đụng mở, một đại mỹ nhân tuyệt sắc với mái tóc rối bù đột nhiên ngã vào trong.

Mỹ nhân ngã rất đau, úp mặt xuống sàn, khó khăn lắm mới gượng dậy được. Nàng ngước đôi mắt long lanh hút hồn mờ mịt nhìn mọi người.

Ngay thời khắc mỹ nhân ngẩng đầu, có đồ vật gì đó rơi vỡ "loảng xoảng" truyền đến từ trong phòng. Mọi người ngạc nhiên quay lại, thấy Tạ Lang xưa nay luôn điềm tĩnh thong dong nhất lại lóng ngóng đứng lên khỏi sập, phút chốc vọt tới trước mặt mỹ nhân kia.

Chàng vội vã đỡ hai vai mỹ nhân, nhanh nhẹn ôm nàng vào trong lòng, dùng ngoại bào che kín mặt nàng. Sau đó Tạ Lang quay đầu lại, nói với mọi người: "Các vị, bây giờ tiệc rượu có thể tan được rồi."

Mọi người nào còn ai không hiểu ý chàng? Lập tức họ liếc mắt lẫn nhau, lúc đi ngang qua Tạ Lang, họ định nói gì đó, nhưng liếc nhìn sắc mặt Tạ Lang liền cười ha ha ra khỏi khoang thuyền.

Nhìn mọi người rốt cuộc đi đi hết, Tạ Lang một lần nữa ôm chặt lấy Cơ Tự đang giãy giụa trong lòng, miệng lẩm bẩm từng tiếng rên rỉ  khó chịu.

Lúc này, Tạ Quảng đi từ ngoài cửa khoang vào. Nhìn thấy hắn, Tạ Lang trầm giọng hỏi: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ Quảng đi tới bên cạnh chàng, khẽ bẩm: "Hôm nay Cơ tiểu cô nhận được một lá thư, liền đi tới Túy Nguyệt lâu. Lang quân người cũng biết, từ khi người hạ lệnh lần trước, để mọi người ngầm bảo vệ huynh muội Cơ thị, những bộ khúc kia rất chú ý. Vừa rồi họ nhận ra Lâm Giang vương ở Túy Nguyệt lâu liền lo lắng. Thật không ngờ Cơ tiểu cô nhận được lá thư này quả là có vấn đề. Nàng vào gian phòng kia, và có cả Lâm Giang vương nữa. Hơn nữa Cơ tiểu cô còn trúng xuân dược, chắc là loại "khuynh tình" ấy ạ."

Khuynh tình là loại xuân dược mạnh lưu hành trong giới thượng lưu. Nó có tác dụng đối với nữ tử, hoàn toàn làm cho người ta không cách nào dùng lý trí để chống lại tác dụng của thuốc.

Tạ Quảng còn chưa nói hết lời, Tạ Lang đã hiểu tường tận. Xem ra có người đang ngầm hại Cơ Tự rồi. Lâm Giang vương kia nổi tiếng là loại đê tiện phóng đãng, trong truyền thuyết, Lâm Giang Vương thích nhất kiểu ban cô gái đã chơi chán cho đám thuộc hạ. Đặc biệt là kiểu nữ tử tính tình cương liệt, sau mỗi lần hắn chơi đùa đều lập tức gọi mấy tên thuộc hạ cùng vào cuộc. Gã thích nhất thấy cảnh mấy người trinh tiết liệt nữ kia tuyệt vọng đau khổ, biểu cảm không thiết sống nữa.